Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 3

Trong lòng Giáo chủ có so đo.

Liền thu lại sắc mặt nguội lạnh, bắt đầu giả thành bộ dạng đã tiếp nhận, cùng một chỗ với Tiểu vương gia kia.

Ban đêm không thể thiếu bị tên kia đè dưới thân, quần áo cởi sạch, hai chân mở rộng.

Mặc kệ hắn phá “cửa thành“, công thành đoạt đất, làm thỏa thích.

Vào đêm.

Giáo chủ bị Tiểu vương gian ôm vào ngực, động thân mà vào.

Mới bỗng nhiên có một hai phần cảm giác quen thuộc.

Giương mắt rồi lại thấy người phía trên mày dài đến tóc mai*, mũi cao thẳng, lúc nhếch môi đều là bộ dạng quý khí lạnh thấu xương, cùng với cải trang thành Lão mổ heo để trêu đùa y lúc trước chính là ngày đêm khác biệt, đè xuống lửa giận lại có dấu hiệu trào lên, dứt khoát nhắm mắt không nhìn hắn nữa.

(*Nguyên văn 长眉入鬓j trường mi nhậpí tấn: miêuì tả* bộ dạng đẹp thôi; bt bên ngoài cũng chả. thấy ai có mày dài đến tóc cả:D.)

Tiểu vương gia lại hồn nhiên không hiểu thấu nỗi lòng của mỹ nhân, chỉ cảm thấy Giáo chủ vô cùng dịu ngoan, tóc dài rối tung, hai mắt khép hờ, bộ dạng khẽ thở dốc thật sự chọc người đến cực điểm.

Lúc này hắn mới vừa tiến vào.

Huyệt nhỏ dưới thân Giáo chủ đã hồi lâu chưa được thứ thô to của hắn cắm vào, nhất thời nuốt có chút khó khăn, hút chặt lấy liền không bỏ. Tiểu vương gia hôn hôn má Giáo chủ, trằn trọc đến khóe miệng, ngậm lấy đôi môi Giáo chủ liền liếm láp trêu đùa một phen, từ cạn đến sâu, thẳng từ hôn phớt biến thành hôn lưỡi, truy đuổi đùa giỡn, khiến cho khóe mắt Giáo chủ đỏ bừng nức nở nghẹn ngào.

Thân mình đã lâu không bị người ôn nhu hầu hạ lại bị khai huân*, mới cảm thấy hư không lạnh lẽo mấy tháng này, khoái cảm tê tê dại dại cũng không biết xông lên từ chỗ nào, cả người cực kỳ mẫn cảm, rõ ràng bị Tiểu vương gia hôn đến tàn nhẫn, thân thể dâm đãng vẫn có thể cảm giác được bàn tay của người này trượt một đường từ eo đến trước ngực, ngón cái ấn lấy đầu v*, cẩn thận xoa nắn.

(*开荤: kết, thúc khoảng thời gian ăn chay, bắt đầu ăn thịt.)

Nhất thời lại là một đợt sảng khoái vô biên*.

(*K giới hạn, k biên giới.)

Dưới thân không ngừng bị tình dục làm tê dại, lúc này Tiểu vương gia sớm đã nhịn không nổi mới chậm rãi thẳng lưng đâm vào, một cắm chính là sức lực hung ác, hoan ái mấy ngày trước lại khiến cho hắn đã sớm thăm dò thân thể Giáo chủ, rất nhiều chỗ mẫn cảm không muốn người biết cũng dần dần bị khai phá, cắm vào hậu huyệt nóng ướt, mỗi một cái thẳng tiến Hoàng Long*, đối với nơi mẫn cảm yếu ớt nhất trong huyệt của Giáo chủ chính là va chạm mãnh liệt.

(*直捣黄龙ì trực đảo Hoàng Long: thẳng tiến phủ Hoàng Long; Thường được dùng để chỉ việc không quan tâm đến đối phương, lập tức xông vào bên trong đánh bại kẻ thù.)

Chọc đến tận Giáo chủ không có chuẩn bị, rên rỉ đều đứt quãng.

Dù sao cũng là hư không lâu rồi.

Không bao lâu Giáo chủ đã không chịu nổi xâm chiếm mãnh liệt này, rên một tiếng, cả người run rẩy bắn tinh.

….

Tất nhiên là điên đảo gối chăn đến nửa đêm.

Phí hết mấy ngày nối tốt gân mạch, đoàn người Tiểu vương gia liền xuất phát từ Lâm Giang Thành, tiến về Ngọc Phong Sơn.

Tiểu vương gia ở bên ngoài học võ từ nhỏ, cũng là kiến thức rộng rãi có thể chịu khổ, hắn vốn nghĩ sau khi ở cùng một chỗ với Giáo chủ, hai người nắm tay cùng ngao du liền rất tốt, cũng không cần người hầu chướng mắt đi theo.

Nhưng lúc mỹ nhân thật sự ở trong ngực, rồi lại thay đổi ý tưởng.

Không muốn người vừa mới nối gân mạch liền cưỡi ngựa chịu khổ cùng mình, vì vậy hô hoán mang theo một nhóm người, mình ôm Giáo chủ ngồi trong xe ngựa đẹp đẽ quý giá, lộ ra tư thái khí phách Kim tôn ngọc quý*.

(*金樽玉贵: chắc để chỉ giàu sang đi, tui kì tìm ra nghĩa.)

Mỗi lần xuống xe tìm nơi ngủ lại, người bốn phía thấy bộ dạng Tiểu vương gia đối đãi với Giáo chủ của các ngươi như châu như bảo, không biết đã khiến cho bao nhiêu người hiểu lầm thân phận của Giáo chủ, chỉ xem y là đồ chơi trong lòng bàn tay công tử ăn chơi trác táng.

Giáo chủ hận những thứ này cực, bị nhục sâu sắc.

Trên mặt không có biểu tình gì.

Đã là vào thu.

Trong xe ngựa trải một tầng thảm nhung đẹp đẽ, nửa người của Giáo chủ nằm ở phía trên, đầu gối lên đùi Tiểu vương gia, vẻ mặt lười biếng, đôi mắt khép hờ.

Đêm qua ngủ lại khách điếm, tuy Tiểu vương gia chỉ quấn lấy y muốn một lần, nhưng khổ nỗi ở khách điếm cách âm kém, Giáo chủ không dám rên ra tiếng, cắn răng nuốt xuống không biết bao nhiêu rên rỉ. Cố tình gia hỏa ác liệt kia còn cảm thấy thú vị, không ngừng giày vò nơi y chịu không nổi kia, thẳng đến khi y bị bức không nhịn được nữa, cắn đầu vai tên kia nức nở rớt nước mắt.

Tiểu vương gia bị cắn kêu rên, bẻ cằm Giáo chủ lên, làm cho đôi mắt ngập nước của người kia nhìn mình, vô cùng hạ lưu thấp giọng dỗ dành: “Bảo bối nghe lời, ngươi gọi ta một tiếng ca ca tốt, ta liền tha ngươi.”

Giáo chủ vừa thẹn vừa giận, nào chịu đồng ý.

Nếu bàn về tuổi tác, kỳ thật Tiểu vương gian còn nhỏ hơn Giáo chủ năm tuổi.

Tên khốn này thật sự được một tấc lại muốn tiến lên một thước, dám… nhục nhã y như vậy.

Giáo chủ cố nhịn không được, nước mắt bị khoái cảm tra tấn chảy xuống.

“A…. a…”

Tai nghe được nức nở nghẹn ngào dần dần cao, chỉ đợi một cái lên đỉnh liền có thể khiến người kiếm củi ba năm thiêu một giờ, mở miệng kêu dâm.

Rồi lại vào thời khắc mấu chốt Tiểu vương gia chậm lại động tác dưới thân, nắm vai lưng người kia ôm vào trong ngực, ở bên tai Giáo chủ nói lời vô sỉ: “Nếu ngươi thật sự không muốn, vậy liền đổi thành tướng công tốt, phu quân tốt thế nào?”

“!!!” Giáo chủ quả thật hận không thể hôn mê bất tỉnh.

Bất hạnh cắn chặt môi chặn lại một đống rên rỉ, không dám mở miệng. Đành phải mở to đôi mắt gợn sóng xinh đẹp hung hăng nhìn chằm chằm Tiểu vương gia.

Nhưng lại khiêu khích Tiểu vương gia đến kích động.

Đè nặng Giáo chủ lại là một trận tàn nhẫn.

Làm người đến mấy lần hỏng mất.

Giáo chủ bị sóng dục bức điên cuối cùng bị đánh cho tơi bời*, cả người run rẩy ở trong lồng ngực của Tiểu vương gia gọi không ngớt: “Phu quân, phu quân.. ô…”

Mới đổi lấy phóng thích cuối cùng.

(*Nguyên văn丢盔弃甲 đâu khôi khí giáp: bộ dạng chật vật khi bại trận.)

Tình sự phiền lòng như thế.

Giáo chủ vừa nghĩ tới liền đen mặt.

Sáng nay là được người trực tiếp ôm từ trên giường vào xe ngựa.

Lúc này cả người còn ở trạng thái mệt mỏi không ngủ đủ.

Rồi lại không ngủ được.

Bởi vì trên người chỉ đắp một áo gấm lỏng lẻo, phía dưới hoàn toàn trơn bóng.

Tiểu vương gia thấy người dù sao cũng không muốn ngủ tiếp, cũng không miễn cưỡng.

Đỡ y ngồi dậy, ôm vào ngực của mình. Đưa tay liền đẩy ra vạt áo của Giáo chủ, lộ ra cặp chân dài thẳng tắp che kín dấu vết tình dục của Giáo chủ.

“Ngươi làm gì?” Giáo chủ nổi giận, khép chặt chân lại.

Bị đôi tay của Tiểu vương gia vô sỉ sờ vào trong đùi, bộ dạng nghiêm túc nói: “Bôi thuốc.”

Hắn vẫn luôn cần mẫn đối với chuyện bôi thuốc này, dùng lại là thuốc hay trong cung, chỉ cần vừa bôi lên, hiệu quả khôi phục cực nhanh, cổ vũ rất lớn cho oai phong hàng đêm xuân* của Tiểu vương gia.

(*夜夜春宵 dạ dạ xuânt tiêu.)

Giáo chủ không quá nguyện ý.

Mới vừa tránh đi, Tiểu vương gia liền tay mắt lanh lẹ đẩy vạt áo Giáo chủ, lộ ra lồng ngực trần trụi cùng hai điểm đỏ thẫm trước ngực, ngậm vào.

“A… ngươi…” Giọng nói run lên.

Thân thể ăn no tình ái đã sớm không chịu nổi trêu chọc sắc tình như vậy. Cả người mềm nhũn trong ngực Tiểu vương gia, mặc hắn vùi đầu vào ngực mình chà đạp.

Không lâu sau.

đầu v* không chịu nổi khoái cảm bị người ngậm trong miệng liếm láp gặm cắn. Giáo chủ đưa tay ôm lấy cái đầu đang làm loạn trước ngực, ngửa cổ thở dốc.

“Ưm…” Lại run lên.

Lỗ nhỏ cũng bị ngón tay dài của Tiểu vương gia đâm vào.

Giương đông kích tây.

Đê tiện hay không.

Giáo chủ từ trên xuống dưới đều bị tiến công chiếm đóng, cũng liền từ bỏ chống cự. Áo ngoài còn mắc ở khuỷu tay, cả người gần như trần trụi ngồi trong ngực Tiểu vương gia, mặc hắn làm.

đầu v* trước ngực đã sớm dưới môi lưỡi liếm láp được hầu hạ vừa sưng vừa cứng, giống như trên trái cây đỏ au được bôi một tầng sương sớm, ướt át bóng lưỡng cực kỳ diễm lệ.

Dưới thân lại bị tăng lên ba ngón tay trêu đùa.

Mặc dù trên ngón tay mang theo thuốc cao rất mát lạnh, lại không thắng nổi Tiêu vương gia có tâm trêu cợt. Rút ra cắm vào đều va chạm như có như không đến chỗ cấm địa mẫn cảm kia của Giáo chủ.

Rất giày vò người.

Bất giác khóe mắt liền đỏ.

Đôi mắt sóng sánh ánh nước khép hờ, giống như mặt nước trong suốt không thắng nổi gió mát đùa giỡn.

Thần thái như thế, hận không thể xách thương liền lên.

Tiểu vương gia ngẩng đầu đối diện ánh mắt Giáo chủ, giọng nói trầm thấp ghẹo người: “Bảo bối, làm ta ở chỗ này một hồi thế nào?”

“Ngươi dám!… a…”

Nhìn bộ dạng miệng cọp gan thỏ này của mỹ nhân.

Tiểu vương gia nhịn lại nhịn, bỗng cười cười.

Trở mình vén áo, đè lên.

Trong xe ngựa chỉ còn lại tiếng rên rỉ đầy áp lực mang theo khóc nức nở.

Giáo chủ: “ĐI ra ngoài…”

Giáo chủ: “Ngươi cút…”

Giáo chủ: “Khốn nạn… a… ô…”

Tiểu vương gia: “Ngoan…”

Đương nhiên, một đường này Tiểu vương gia cũng không phải chỉ làm mỗi chuyện đó với Giáo chủ.

Ngoại trừ đúng hạn đánh thông kinh mạch, điều chỉnh nội tức cho y.

Càng là lôi kéo Giáo chủ nói chuyện trên trời dưới đất.

Xe ngựa ung dung chạy trên đường, nhìn lá phong như lửa hai bên ngoài cửa sổ, nhuộm cả một khu rừng.

Bên tai nhưng đều là giọng nói của Tiểu vương gia.

Lúc trước hắn đối với Giáo chủ vừa gặp đã yêu, thực tế hai người ở chung hiểu nhau vẫn chưa nhiều, hận không thể đem toàn bộ hiểu biết về cuộc sống của mình trong hai mươi năm qua nói cho Giáo chủ nghe.

Làm cho Giáo chủ hiểu rõ thêm về nam nhân nhà mình, tình cảm của hai người tăng thêm một tầng.

Giáo chủ rồi lại không biết bản tính người này như thế nào, lúc hắn giả dạng thành lão mổ heo trêu chọc mình, cũng không “ngây thơ hoạt bát” như vậy.

Bộ dạng vô lại khó chơi như hiện tại, giống như trẻ con

Nhưng Giáo chủ đã nói, mỗi một thứ không phải âm mưu quỷ kế, chính là máu tanh giết chóc.

Giáo chủ đang nói đến tàn nhẫn trong lòng ngo ngoe rục rịch, quay đầu chỉ thấy Tiểu vương gia xoa đầu mình, ánh mắt được gọi là “oa oa oa thật đáng thương.”

Lập tức khó chịu, hất cái tay kia ra, trầm mặc không nói.

Qua một lúc Tiểu vương gia lại không biết xấu hổ bắt đầu dây dưa, xoa đầu Giáo chủ nói bảo bối bảo bối, về sau tuyệt đối không khiến ngươi chịu bất kỳ ủy khuất gì.

Giảo chủ gạt cái tay kia ra.

Trong lòng vừa bực vừa hận.

Thỉnh thoảng có chút cảm xúc khác, không thể giải thích được.

Tháng 11.

Đến Ngọc Phong Sơn.

Tiểu vương gia đuổi đám tôi tớ trở về, tự mình dẫn Giáo chủ lên núi.

Ngọc Phong Sơn cao thẳng, địa thế hiểm trở.

Lúc này cuối thu đầu đông, một đường đi lên từng trận lạnh lẽo.

Lại qua chút thời gian nữa, tuyết lớn rơi xuống, một lần phủ đó chính là toàn bộ mùa đông.

Trong màu trắng lóa mắt* chỉ có thể nhìn thấy mấy tòa Chu mộc hồng lâu* thưa thớt dựa vào vách núi, vô cùng chói mắt.

(*Nguyên văn 素裹银白 tố khỏa ngân  bạch, t thấy hao hao cái câu 银装素裹 ngân trang tố khỏa nên nghĩ chắc ý nghĩ cũng giống nhau: cảnh tượng mỹ lệ sau khi tuyết rơi, tất cả cảnh vật đều bị màu trắng bạc bao phủ, hình dung cả thế giới biến thành một màu trắng sau khi tuyết rơ.)

(*朱木红楼: mấy ngôi nhà xây bằng gỗ đỏ.)

Cũng may công lực của Giáo chủ đã khôi phục hơn bốn tầng, ở trên núi vượt qua mùa đông giá rét cũng không có vấn đề gì lớn. Thân thể từng bước khôi phục, cũng khiến cho Giáo chủ không còn thân kiều thịt quý như lúc trước, nhưng lại khiến Tiểu vương gia mất đi lý do vuốt ve an ủi.

……

Đợi đến khi nhìn thấy Hồng Lâu.

Tam Tuyệt võ lâm thoái ẩn giang hồ nhiều năm nghe thấy động tĩnh chạy vội ra.

Ba vị sư phụ hai nam một nữ.

Thấy Tiểu vương gia liền mặt mày hớn hở, giống như nhìn thấy cháu trai ruột của mình.

Đại sư phụ cười xong thu lại biểu tình, giả thành bộ dạng uy nghiêm lạnh lùng: “Còn biết trở về!”

Nhị sư phụ cười hì hì: “Trở về là tốt, trở về là tốt, tiểu đồ nhi có mang đồ ăn ngon đồ chơi tốt gì về cho sư phụ không?”

Tam sư phụ tuổi đã hơn nửa trăm rồi lại có thuật trú nhan*,  giống như một phu nhân xinh đẹp chỉ mới hơn ba mươi tuổi, gõ gõ đầu Nhị sư phụ: “Chỉ biết ăn uống chơi đùa, không phát hiện A Duệ dẫn người sống về sao, nhưng mà xinh đẹp hơn người lần trước nhiều.”

(*驻颜 trú nhan: dung nhan k già đi.)

Giáo chủ: “…!!”

Ánh mắt lập tức sắc bén, nhìn chằm chằm vào cái ót của  Tiểu vương gia.

Tiểu vương gia EQ là phụ* hồn nhiên không biết, biết rõ sư phụ nhắc tới là bạn tốt Lâm Tâm lần trước dẫn về kiến thức suối thuốc, nghĩ Lâm Tâm đương nhiên không đẹp bằng bảo bối của hắn.

(*Phụ trong chính phụ í.)

Liền cười đáp lại: “Đó là dĩ nhiên, ánh mắt của ta là gì chứ.”

Nhị sư phụ đồng ý: “Đúng đúng đúng, tiểu đồ nhi duyệt mỹ* vô số, người này đẹp hơn mấy người mang về lúc trước nhiều.”

(*阅美.)

Giáo chủ lửa giận nóng ruột: “……”

Ban đêm.

Tiểu vương gia khoác áo lê giày*, đi vào phòng.

(*K xỏ vào hết mà chỉ bỏ mũi chân vào í ^^.)

Nhìn thấy Giáo chủ nằm nghiêng trên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tối nay y đã sớm về phòng tắm gội, lúc này tóc dài đen nhánh còn mang theo hơi nước, xõa một gối.

Tiểu vương gia tiến đến gần, vớt mấy lọn tóc rũ xuống bên giường bỏ lại bên gối, cúi người đè lên.

Chỉ để lại một ngọn nến lắc lư ở gian ngoài.

Chiếu vào trong giường.

Giáo chủ vẫn nằm nghiêng, ngón tay thon dài nắm chặt mép giường, nhíu mày thở dốc, mới có thể nhịn xuống khoái cảm ngứa ngáy của huyệt sau bị xâm phạm.

Thân dưới của y bị mở mộng một cách xấu hổ, lại để cho Tiểu vương gia nắm một chân dài treo trên vai.

Bời vì đâm rút hung ác thần tốc, Giáo chủ bị làm đến khoái cảm từng cơn, xoang mũi không tự chủ tràn ra tiếng ngâm khe khẽ.

Chờ một vòng kết thúc.

Tiểu vương gia rút dương v*t của mình ra khỏi huyệt sau của Giáo chủ, mang theo từng sợi d*m thủy cùng dịch trắng, khiến hạ thân ẩm ướt dính nhớp không chịu nổi của Giáo chủ càng thêm chật vật. Cái miệng nhỏ đỏ bừng kia lại giống như còn chưa ăn đủ, cực kỳ dâm đãng giương cái miệng nhỏ cố gắng phun ra nuốt vào.

Tiểu vương gia nhìn đến thích thú, nhịn không được lại đút một ngón tay vào cho nó ngậm lấy.

Chọc cho dương v*t phía trước của Giáo chủ trào ra mấy giọt dâm dịch.

“A… ư.. đi ra ngoài..”

Tiểu vương gia thả chân dài trên vai xuống, cúi người nằm nghiêng mặt đối mặt với Giáo chủ.

Cong môi cười xấu xa: “Ta thấy chỗ này của ngươi còn muốn ăn…”

Giáo chủ thở dốc, thân thể sau khi lên đỉnh thật sự chịu không nổi tra tấn như vậy: “Ta khó chịu… ngươi lấy ra đi…”

Tiểu vương gia chỉ cười cười, tới gần cắn vành tai Giáo chủ, thấp giọng: “Ngươi khó chịu đó chính là sung sướng, ta hiểu.”

Đồ khốn! Giáo chủ tức giận muốn ói máu.

Thân thể lại bị Tiểu vương gia đùa giỡn không có biện pháp tự khống chế. Nhiều ngày hoan ái đã dạy dỗ cơ thể y thành vô cùng mẫn cảm, tên khốn này chỉ cần thổi hơi ấm vào tai y cũng có thể khiến cho y nổi lên từng trận tê ngứa từ xương cốt. càng đừng nói đến sờ y hai cái, eo kia đều có thể mềm nhũn.

Giáo chủ không trông chờ vào gia hỏa ác liệt này có thể nghe lời, tự vươn tay đi bắt lấy cổ tay của Tiểu vương gia, khoảnh khắc chạm vào đầu ngón tay đều run rẩy, hoảng loạn rút tay của hắn ra, Giáo chủ xoay người hướng mặt vào trong, cuộn chăn không để ý tới Tiểu vương gia nữa.

“Bảo bối ngươi tức giận?”

Tiểu vương gia lại gần liếm hôn gáy Giáo chủ, ịn thành một chuỗi vệt đỏ ở xương hồ điệp gợi cảm.

Qua hồi lâu bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, xoay người xuống giường.

Lúc trở về kéo chăn của Giáo chủ, thoáng cái chui vào.

Ý cười nồng đậm nói: “Ngươi không muốn tay của ta tiến vào liền không vào, chúng ta đổi thứ tốt được không?”

Nói xong sờ đến lỗ nhỏ của Giáo chủ, tay cầm một viên dạ minh châu tròn trịa bóng loáng đẩy vào.

“A… ngươi!…” Giáo chủ không hề phòng bị, bị đút đến kinh hoảng lại bối rối.

Thứ kia vừa vào lối đi đã bị lỗ nhỏ ướt nóng hút vào bên trong.

Hạt châu lành lạnh chậm rãi đè ép vách trong đang hỗn loạn.

Giáo chủ ngay cả mắng cũng không mắng ra miệng được, chỉ có thể bị Tiểu vương gia bẻ vai qua nằm ngửa trên giường, môi đẹp run rẩy, suy yếu trừng mắt.

“A a… ư … a a… không…”

Liên tiếp, lại bị đẩy vào mấy viên dạ minh châu.

Bị cái miệng nhỏ tham ăn ngậm vào liền bị hút vào chỗ sâu.

Lại làm cho Giáo chủ bị kích thích, đưa tay ôm lấy cổ Tiểu vương gia, ngửa cổ rên rỉ.

“A… ha… ra, đi ra ngoài… đi ra ngoài… ô…”

Hạt châu lăn lộn đè ở sâu bên trong huyệt, khiến cho người cảm thấy thẹn không chịu nổi.

dương v*t dưới thân rồi lại đứng thẳng tắp trong khoái cảm điên cuồng, cọ xát bụng của Tiểu vương gia.

“Ta chịu không nổi… a ô… a…”

Mỹ nhân lộ ra thần thái hương diễm dâm mỹ như vậy.

Tiểu vương gia cũng không nhịn được hôn liếm cổ Giáo chủ, đưa tay xoa nắn phía trước của Giáo chủ, lợi dụng lúc người gặp khó khăn: “Ngoan, vậy liền gọi một câu ta thích nghe.”

Giáo chủ khó mà tiếp nhận.

Chậm chạp gắng gượng hồi lâu, bị hạt châu tra tấn đến càng chật vật.

Lúc nhận ra cửa huyệt lại bị nhét một hạt châu, cuối cùng nhịn không được khóc nức nở kêu rên ra tiếng:

“Ưm… ô… phu, phu quân… phu quân…”

“Ô ô… phu quân…. lấy ra…”

Giáo chủ nước mắt nước mũi đầy mặt, hai gò má đỏ ửng.

Thần trí nghiễm nhiên đã ở bên bờ vực sắp sụp đổ.

Lại nghe thấy Tiểu vương gia nói: “Ngoan… ta đây cũng không có biện pháp giúp ngươi, bảo bối vẫn là tự mình nhả ra thôi.”

“!!!”

Thật sự không bằng cầm thú!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro