132 133 134
Ngày hôm sau, Phác Thái Anh tỉnh lại liền nhìn thấy Lạp Lệ Sa ngồi một chỗ, dáng vẻ thầm suy tính nhân sinh.
"Sao vậy? Sáng sớm đã mặt mày ủ dột, hay là kịch bản có chỗ khó hiểu?" Phác Thái Anh hỏi.
Lạp Lệ Sa lắc đầu: "Không có."
Hai người cũng chỉ đối thoại đơn giản như vậy, sau đó Lạp Lệ Sa liền đắm chìm trong thế giới riêng, suy tính vấn đề 'con cái'.
Phác Thái Anh không biết Lạp Lệ Sa rốt cuộc gặp chuyện gì, nàng bất đắc dĩ lật kịch bản một cái, có chút tâm phiền ý loạn nhìn về phía đối phương.
Muốn hỏi Lạp Lệ Sa rốt cuộc là thế nào nhưng nàng còn chưa đến bên cạnh, Lạp Lệ Sa đã bị chuyên viên trang điểm kéo đi.
Lạp Giáo Chủ đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, liền khó mà nhớ tới những chuyện khác.
Đến tối, Phác Thái Anh đá lăn ghế nhỏ, khiến Lạp Lệ Sa chú ý, cau mày: "Làm sao vậy?"
"Làm sao vậy làm sao vậy? Em tự hỏi xem hôm nay em làm sao vậy?!" Phác Thái Anh nói xong, hừ lạnh một tiếng rời đi.
Còn lại một mình, Lạp Lệ Sa không hiểu ra sao nhìn bóng lưng phu nhân rời khỏi.
Gãi gãi đầu, thật sự không rõ mình rốt cuộc làm sai ở đâu a.
Lý Điềm vừa lúc đi chuẩn bị bữa tối, trở lại thấy một màn này, tiến lên nói: "Mau đi xin lỗi a."
"Nhưng tôi không biết đã làm sai chuyện gì a?" Lạp Giáo Chủ buồn rầu, cả ngày quay phim yên ổn, không phạm sai lầm cũng không gây họa, sao Phác Thái Anh lại tức giận chứ?
Lý Điềm trầm mặc một hồi, sau đó ý vị thâm trường khuyên nhủ: "Con người không phải bậc thánh hiền, trước đi xin lỗi rồi nói."
Lạp Lệ Sa chỗ hiểu chỗ không đuổi theo, Phác Thái Anh thấy người kia chạy đến, lạnh mặt: "Làm sao vậy?"
"Em sai rồi! Sáng nay em không nên bỏ bữa." Lạp Giáo Chủ thập phần thành khẩn nghiêm túc nhận sai.
Phác Thái Anh ngẩn người, ánh mắt hiện lên một tia nguy hiểm, đưa tay nhéo tai Lạp Lệ Sa: "Tăng bản lĩnh a? Ai cho em bỏ bữa sáng?"
"Em......" Lạp Lệ Sa thấy đối phương không bớt giận mà nộ khí còn lớn hơn, nuốt một ngụm nước miếng: "Em, khi đó em mải nghĩ chuyện, quên ăn."
Phác Thái Anh nhẫn nhịn cơn giận, cong môi cười một tiếng, tốt tính hỏi: "Còn gì nữa?"
"Còn có...... Thời điểm kết thúc quay phim, em không nên ăn vụng quà vặt mà bỏ bữa trưa." Lạp Giáo Chủ ngoan ngoãn nhận lỗi, thái độ rất tốt, đáng tiếc Phác Thái Anh không chỉ không nguôi giận ngược lại càng thêm mãnh liệt.
"Lạp Lệ Sa!" Phác Thái Anh hung hăng nhéo tai đối phương một cái, sau đó thả ra khoanh tay nhìn Lạp Giáo Chủ: "Được rồi, chị không giận nữa. Đứng lên đi."
Phác Thái Anh ban đầu còn tưởng Tiểu Lạp có đại sự gì gạt nàng, hoặc là bị ủy khuất gì đó không chịu tâm sự, bây giờ xem ra, tên này chỉ là đầu óc lại rút gân quên phản ứng mình.
"Trở về ăn cơm đi. Bữa tối còn không ăn thì đêm nay em tìm cây ôm lá mà ngủ." Phác Thái Anh duỗi tay nắm lấy tay người kia, Lạp Lệ Sa lập tức gật đầu đáp ứng.
Trên đường trở về, Phác Thái Anh nghĩ một chút vẫn không nhịn được, hỏi lên nghi hoặc trong lòng.
"Sáng sớm lúc chị tỉnh dậy, em đang suy nghĩ chuyện gì?"
Lạp Lệ Sa cẩn thận nhớ lại: "Khi đó em suy ngẫm lời Ý Hàm nói."
Phác Thái Anh không hiểu được gì từ câu nói kia, vì vậy lại hỏi cụ thể, Giang Ý Hàm rốt cuộc nói cái gì?
Lạp Lệ Sa nghĩ một chút liền đưa điện thoại cho nàng, Phác Thái Anh nghi hoặc mở ra di động, tùy tay lướt lướt tìm tin nhắn đêm qua trò chuyện cùng Giang Ý Hàm.
Xem nội dung tin nhắn, trước giờ vẫn luôn bày ra hình tượng thanh lãnh, Phác Thái Anh vào giờ phút này cũng không nhịn được bật cười.
Nàng dựa vào trong ngực Lạp Lệ Sa, cười run rẩy: "Tiểu Lạp, em......"
Phác Thái Anh cười ra nước mắt, kéo áo Lạp Lệ Sa xoa xoa giọt lệ, sau đó hít sâu vài lần ổn định tâm tình, mở miệng hỏi: "Em nói vậy, không sợ dọa đến nàng sao?"
"Nói thật mà thôi." Lạp Lệ Sa cất đi điện thoại di động: "Chị thật sự rất thích trẻ nhỏ?"
Lạp Lệ Sa giả vờ không thèm để ý, thuận miệng hỏi một chút, Phác Thái Anh cười cười: "So với em, toàn thế giới đều không là gì. Đừng nghĩ chuyện này nữa, theo chị đi ăn cơm."
"Được!"
Lạp Lệ Sa cũng quyết định thuận theo tự nhiên, loại chuyện này không cần phải rối rắm, huống chi các nàng đều còn trẻ, không cần nghĩ mấy vấn đề kia sớm như vậy.
......
Hôm nay đoàn phim của Hứa Như đóng máy, Mạnh Tiểu Manh tựa hồ được giải thoát thu dọn đồ đạc, chuẩn bị theo Hứa Như rời khỏi.
Trong phòng, Mạnh Tiểu Manh ngồi trên sô pha nhìn tỷ tỷ thu thập hành lý, ngón tay nhẹ nhàng vuốt cằm, như thể trong đầu có chuyện gì nghĩ không ra.
"Sao vậy? Hôm nay được về mà em lại không vui?" Hứa Như cười khẽ, muội muội từ một tháng trước đã bắt đầu lải nhải, muốn biết khi nào mới có thể về nhà, kết quả hôm nay toại ý, lại bày ra biểu tình ủ dột.
Mạnh Tiểu Manh từ sô pha chạy đến bên cạnh Hứa Như, nhẹ. giọng nói: "Chị, vừa rồi em ở hành lang thấy một nữ nhân rất kỳ quái bước vào thang máy. Em luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng lúc ấy em cũng không suy nghĩ nhiều như vậy."
"Đừng nghĩ quá nhiều, trở về thu dọn đồ đạc đi. Lát nữa tiệc mừng công kết thúc chúng ta trực tiếp về nhà." Hứa Như mỉm cười.
Mạnh Tiểu Manh hé miệng, thấy tỷ tỷ không có ý muốn phản ứng mình, liền im lặng không nói nữa
Chờ Mạnh Tiểu Manh đi khỏi, Hứa Như lấy di động nhắn tin cho người đại diện, sau đó lại gọi điện thoại, xong xuôi liền từ từ thu thập hành lý.
Tiệc mừng công không phát sinh chuyện dư thừa nào, Hứa Như dựa theo quy củ kính rượu đám người đạo diễn, sau đó liền muốn đưa Mạnh Tiểu Manh rời đi, lại bị một nhà đầu tư ngăn cản.
"Này, Hứa tiểu thư. Thời gian còn sớm, mọi người còn chưa ăn tận hứng, lúc này cô về thật không hợp quy củ."
Hứa Như câu môi mỉm cười: "Thời điểm tôi còn ở nhà trẻ đã lăn lộn trong giới, bàn về quy củ, còn chưa đến phiên ngài thuyết giáo a."
Người kia bị nghẹn họng, còn muốn nói gì, đạo diễn đã buông đũa trong tay, lấy lòng Hứa Như cười cười: "Cô trở về gấp như vậy, công ty có chuyện gì sao?"
"Có một vài quy củ tôi không hiểu, nhưng giám đốc Phác chỉ kêu tôi đến quay phim. Cũng không nói phải lưu lại ăn đến rạng sáng mới trở về." Hứa Như lạnh lẽo nhìn đám người này.
Mạnh Tiểu Manh khẩn trương đi theo bên cạnh tỷ tỷ, vươn tay nắm lấy tay nàng, sao một màn này lại giống như đã từng quen biết?
Mạnh Tiểu Manh đau đầu nghĩ, sợ hãi nhìn về phía chị gái, hy vọng có thể sớm một chút rời khỏi.
Nhắc tới Phác tổng, trong nháy mắt mọi người đều cảm thấy không khí lạnh thêm vài phần.
Phác Tuấn Phong là ông chủ tốt, mấy năm trước có một người đại diện muốn mang nghệ sĩ ra ngoài kiếm thêm thu nhập, kết quả nghệ sĩ phát hiện mình bị bán, rơi vào đường cùng liền gọi điện thoại cho Phác Tuấn Phong.
Phác Tuấn Phong mang theo bảo vệ đến, để lại mấy câu tàn nhẫn, chuyện này cũng xem như truyền khắp trong giới.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao một số nghệ sĩ sứt đầu mẻ trán cũng muốn chen chân vào công ty giải trí Phác Thị, bất quá sau lần đó, nhân viên Phác Thị cũng đàng hoàng, loại chuyện này cũng không phát sinh thêm.
Người nọ thấy nàng kéo ra cả Phác Tuấn Phong, cũng không tiện nói gì nữa.
Sợ hãi nâng ly lên, mời rượu những người khác để hóa giải lúng túng.
Hứa Như dẫn Mạnh Tiểu Manh rời khỏi, sau khi vào thang máy, nàng liền liên lạc người đại diện tới dọn hành lý.
Giờ phút này Mạnh Tiểu Manh kinh hỉ nhìn mình cùng chị gái mười ngón tay giao nhau, có chút kích động đến nói không nên lời.
"Chị, em......" Mạnh Tiểu Manh nhìn hai bàn tay nắm chặt một chỗ, vui vẻ mà lại có chút muốn khóc: "Chị......"
Hứa Như khẽ cười, tuy vẫn có chút bài xích nhưng trong tiềm thức cũng có thể từ từ tiếp nhận.
Chuyện này khả năng phải quy công cho Bạch Liễu. Ai bảo gia hỏa kia lâu lâu lại tới quấy rầy một hồi.
Nàng từng muốn cự tuyệt nhưng so với bản thân khó chịu, nàng càng không muốn thấy bộ dáng bi thương của Bạch Liễu.
Thang máy mở ra, Hứa Như đưa Mạnh Tiểu Manh rời khỏi khách sạn.
Bảo vệ mà người đại diện phái tới đã chờ sẵn bên ngoài.
"Chị? Sao đột nhiên lại gọi bảo vệ? Chị không phải là......" Luôn rất điệu thấp sao? Khuya như vậy còn phiền toái bảo vệ, không giống phong cách của chị lắm.
Hứa Như không đợi nàng nói hết câu, cười đáp: "Là người đại diện đặc biệt an bài, nghe nói lịch trình của chị bị lộ ra, sợ có fan tới ngăn cản. Mau lên xe đi, chúng ta về nhà sớm một chút."
Thời điểm các nàng đang muốn lên xe trở về, đột ngột có ai đó từ chỗ tối vọt ra, cầm trong tay một chai chất lỏng không rõ là gì, hướng về hai người hắt lên.
Bảo vệ trong nháy mắt hoàn hồn, lại vẫn chậm một bước, cũng chính lúc này một bóng người vọt đến, đẩy ra Hứa Như cùng Mạnh Tiểu Manh.
Mạnh Tiểu Manh bị đẩy mạnh ngã xuống đất, quay đầu nhìn người vừa đẩy mình, kinh ngạc phát hiện lại là 'bằng hữu' nàng quen thuộc nhất.
Cánh tay Cố Tầm Tuyết bị vẩy lên một ít axít, vết thương làm nàng không nhịn được cắn môi.
Thấy người nọ đã bị bảo vệ khống chế, nàng tiến lên gỡ bỏ khẩu trang mũ mão của nữ nhân trước mặt.
"Trương Mạn Mạn! Cuối cùng đã đợi được cô." Cố Tầm Tuyết bắt giữ lấy người nọ, phất tay kêu bảo vệ buông đối phương ra.
Trương Mạn Mạn được thả, trong nháy mắt cả người giống như điên dại nhào về phía Cố Tầm Tuyết.
Cố Tầm Tuyết khẽ giơ chân đá ngã người xuống đất, lại đến gần đạp cánh tay Trương Mạn Mạn, cúi đầu nhìn nữ nhân chật vật bên dưới.
"Cho cô một con đường sống mà vẫn không biết tự quý trọng, cứ cố tình muốn đến đây tự tìm đường chết." Cố Tầm Tuyết cười lạnh: "Trương Minh Trung gục ngã, Từ Hạo cũng bị hủy hoại rồi. Cô còn muốn nháo cái gì?"
"Đều là các cô hại tôi! Tôi muốn các cô sống không bằng chết! Sống không bằng chết!"
Cố Tầm Tuyết ngoáy ngoáy lỗ tai, lại lần nữa đạp một cước, cho tới khi Trương Mạn Mạn đau đến kêu không thành tiếng, nàng mới thu chân, mất kiên nhẫn nói: "Thật là ồn ào."
Mạnh Tiểu Manh đứng từ xa, ngơ ngác nhìn một hồi, thấy Cố Tầm Tuyết quay đầu mỉm cười với mình một tiếng, Mạnh Tiểu Manh lúc này mới kịp phản ứng lại.
Chảy nước mắt nhào về phía Cố Tầm Tuyết, đến khi Cố Tầm Tuyết ôm nàng vào trong ngực, Mạnh Tiểu Manh mới sợ hãi khóc ra: "Thật đáng sợ."
"Ngoan, đừng sợ. Tôi ở đây." Cố Tầm Tuyết nhỏ giọng an ủi, Mạnh Tiểu Manh lại khóc lớn tiếng hơn: "Năm năm trước tại sao chị không ở đây, hu hu~"
"Là lỗi của tôi. Không thể gặp em sớm một chút. Xin lỗi, Tiểu Manh."
Hứa Như nhìn Trương Mạn Mạn ngã trên đất, suy nghĩ của nàng cũng trở về buổi tối năm năm trước đó. Hiện tại đáy lòng đã bình tĩnh rất nhiều, ít nhất sẽ không giống trước kia, thấy Trương Mạn Mạn liền sợ hãi muốn chạy.
"Cô không sao chứ?"
Hứa Như đi tới bên cạnh Cố Tầm Tuyết, vừa rồi nàng thấy Trương Mạn Mạn tạt axít bắn ra bốn phía, không biết trên người Cố Tầm Tuyết có bị văng trúng hay không.
Cố Tầm Tuyết nhỏ giọng ho khan, cười đáp: "Không sao."
Mạnh Tiểu Manh cũng kịp phản ứng, bắt đầu kéo tay Cố Tầm Tuyết muốn nàng thành thật trả lời rốt cuộc có bị gì không.
Cố Tầm Tuyết khẽ cười: "Tôi dù gì cũng là trưởng lão Cổ Võ, làm sao có thể dễ dàng bị một người bình thường làm tổn hại như vậy. Đừng nghĩ nhiều, để tôi đưa các cô về trước."
Mạnh Tiểu Manh vẫn không yên tâm, Cố Tầm Tuyết đành phải tới gần nàng, nhỏ giọng nói: "Nếu em còn không đi, đã trễ thế này, trong lòng chị gái em có bao nhiêu sợ hãi, em biết không?"
Mạnh Tiểu Manh đương nhiên biết trời tối với tỷ tỷ mà nói là chuyện đáng sợ nhường nào, vì vậy không tranh luận nữa, theo Hứa Như nhanh chóng lên xe về nhà.
Cố Tầm Tuyết rắc thuốc bột trước kia Lạp Lệ Sa cho nàng lên vết thương, cuối cùng cũng ngừng đau, vết thương đã không còn cảm giác, Cố Tầm Tuyết liền thở phào nhẹ nhõm.
Dựa theo lời của Lạp Lệ Sa, rải thuốc bột này lên vết thương, chỉ cần điều trị tốt, chắc chắn sẽ không lưu lại sẹo.
Nếu Mạnh Tiểu Manh phát hiện rồi phản ứng, nàng lại tìm một cái cớ giấu đi là được. Loại thương thế nhẹ này không bao lâu sau liền có thể hồi phục.
"Các anh xử lý cô ta cho tốt, để tôi đưa Hứa tiểu thư trở về là được rồi." Cố Tầm Tuyết nói với mấy người bảo vệ, trong đó có ba vị là đệ tử ngoại môn Cổ Võ, lời của Cố Tầm Tuyết bọn họ đương nhiên nghe theo.
Bất quá những người khác lại được thuê cho Hứa Như, vì vậy không biết có nên nghe Cố Tầm Tuyết, ở lại chỗ này xử lý chuyện Trương Mạn Mạn hay không.
Hứa Như thấy bọn họ khó xử, liền khẽ gật đầu: "Tôi tin tưởng Cố tiểu thư, mọi người hôm nay về nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Cố Tầm Tuyết lái xe, Mạnh Tiểu Manh ngồi trên ghế phụ.
Hứa Như ngồi phía sau lấy điện thoại ra, tâm phiền ý loạn cùng người nào đó hàn huyên.
"Chị, hiện giờ Trương Mạn Mạn đã bị bắt. Chị có thể yên tâm hơn một chút rồi phải không?" Mạnh Tiểu Manh quay đầu hỏi.
Hứa Như chậm rãi gật đầu: "Ừm...... Đang hẹn với bác sĩ Vương. Dự định qua chút thời gian đến chỗ nàng tiến hành trị liệu thêm một lần."
Mạnh Tiểu Manh thở phào nhẹ nhõm, tỷ tỷ có ý muốn trị liệu rốt cuộc vẫn tốt hơn trước kia luôn tránh né nữ nhân. Hy vọng lần này tỷ tỷ có thể hoàn toàn thoát khỏi ác mộng năm năm trước.
"Sao hôm nay chị lại trùng hợp chạy tới như vậy?" Mạnh Tiểu Manh không tưởng tượng nổi hỏi Cố Tầm Tuyết.
Cố Tầm Tuyết vừa lái xe vừa trả lời: "Đương nhiên là bởi vì...... bởi vì tôi quá nhớ em a. Vốn định cho em một cái kinh hỉ, không ngờ tôi vừa đến thì lại được em tặng một cái kinh hách."
Kỳ thực Cố Tầm Tuyết vừa lúc ở một võ quán gần đó điều tra chuyện đệ tử ngoại môn tùy ý nhận học trò, không ngờ vừa vặn thấy có người thuê vệ sĩ, nàng ở bên cạnh nghe một hồi, nghe được tên của Hứa Như, liền vội chạy đến.
Cũng coi như nàng tới kịp thời, đúng lúc ngăn cản Trương Mạn Mạn, nếu không mấy thứ axít kia tạt vào trên người Hứa Như và Mạnh Tiểu Manh, nàng thật không dám tưởng tượng loại trường hợp tàn nhẫn đó.
"Hừ, đồ lừa đảo. Đừng tưởng em không biết chị đang lừa em. Chị tuyệt đối chỉ là trùng hợp đi ngang qua mà thôi." Mạnh Tiểu Manh hơi tức giận kiểu đáp lời có lệ kia của nàng.
Cố Tầm Tuyết còn chưa kịp mở miệng, Hứa Như ngồi phía sau đã cười nói: "Bất kể thế nào, Cố tiểu thư cứu chúng ta là sự thật. Em không cám ơn nàng, còn bắt đầu chất vấn. Có phải là hơi vô lý rồi không?"
Mạnh Tiểu Manh nghe tỷ tỷ nói, le lưỡi: "Không phải."
"A ha ha." Hành động của Mạnh Tiểu Manh chọc cười Cố Tầm Tuyết, nàng khẽ thở phào, buông lỏng hơn một chút.
Thầm nghĩ sau này bất kể lúc nào, đều phải đi theo Mạnh Tiểu Manh, bảo vệ tốt cô gái nhỏ này.
......
Trong núi, Lạp Lệ Sa vừa tỉnh dậy liền nghe được có người ầm ĩ bên ngoài.
Nhíu mày đi ra xem một chút, thấy Lý Điềm cùng Hứa Tụ đứng ở trong rừng cây phát sinh tranh chấp.
Cô chậm rãi bước đến, hai người nhìn thấy cũng liền trầm mặc, lại tựa như đều đang giận dỗi, ai cũng không chịu mở miệng nói câu đầu tiên.
Lạp Lệ Sa không hiểu ra sao hỏi: "Làm sao vậy?"
"Làm sao vậy? Cô hỏi nàng một chút xem làm sao vậy?! Cha nàng bị bệnh, trong nhà gửi mấy chục tin nhắn mà vẫn làm như không, nói là ông ấy sắp không qua khỏi, muốn gặp nàng một lần cuối, nàng thì lại xem như chẳng có chuyện gì. Nếu không phải sáng nay tôi vô tình thấy được tin nhắn, nàng còn định lừa gạt tôi đến lúc nào đây?! Cô nói xem sao có thể nhẫn tâm như vậy?"
"Tôi không có gì để nói với em! Tôi nói rồi, cha tôi đã mất sớm, nam nhân đó chính là một kẻ súc sinh. Tôi chính là vô lương tâm vô nhân tính, nếu em cảm thấy mình mắt mù mới coi trọng tôi, cùng lắm thì ly dị đi!"
Lý Điềm cũng nổi cơn tức giận, vừa nói mấy câu này ra liền thấy được nước mắt của Hứa Tụ, mà trong lòng nàng cũng không tốt hơn bao nhiêu.
"......" Lạp Lệ Sa bị hai người tranh cãi dọa sợ, oán hận cỡ nào mới có thể nghĩ đến chuyện bỏ vợ a.
Ừm...... Không đúng, cái này gọi là hòa ly.
Nhưng bất kể là gì, cũng đủ để chứng minh Lý Điềm đã phẫn nộ tới cực hạn.
"Được, được a! Ly thì ly!" Hứa Tụ không khống chế được, nước mắt chảy xuống, đợi hồi lâu cũng không thấy Lý Điềm xin lỗi bồi tội như quá khứ, nàng nghĩ Lý Điềm có lẽ đã thật sự chết tâm muốn tách khỏi nàng rồi ,vì vậy xoay người giận dỗi rời đi.
Lạp Lệ Sa dựa nghiêng vào cây, nhìn Lý Điềm: "Sao cô không chịu trở về? Có một số việc không muốn thì nói rõ ràng ra, đừng tưởng rằng toàn thế giới đều hiểu được mình. Cho dù là chính bản thân...... cũng sẽ có lúc lừa mình dối người. Cô không nói, Hứa Tụ không biết. Cô nói, có lẽ nàng còn có thể hiểu tại sao cô tâm địa sắt đá không chịu trở về."
"Khi tôi còn nhỏ......"
"Xin lỗi, tôi không có hứng thú nghe những chuyện này. Tôi chỉ không muốn người đại diện của mình trong thời gian làm việc tâm trạng bất ổn, ảnh hưởng đến nàng. Nếu thật sự muốn giải thích, cô nên đi nói rõ ràng với Hứa tỷ, mà không phải ở chỗ này tâm sự với tôi." Lạp Giáo Chủ nói xong liền thi triển khinh công rời đi, cô nhớ ở đây có một dòng suối nhỏ, cá rất mập, đi bắt hai con về cho Phác Thái Anh bồi bổ thân thể.
Ngày ngày thịt nướng với quả rừng, sợ là nàng đã ăn đến phát ngấy, liền muốn cải thiện một chút bữa ăn của phu nhân.
Phác Thái Anh tỉnh dậy không nhìn thấy Lạp Lệ Sa, ra ngoài lều vừa lúc gặp Hứa Tụ khóc sưng mắt trở về.
"Sao vậy?" Phác Thái Anh quan tâm nói, Hứa Tụ lắc đầu: "Không có việc gì."
"Sao mà không có việc gì? Cô đã khóc đến mức này, phải chịu ủy khuất đến đâu mới có thể như vậy? Đừng đi, ngồi một lát đã." Phác Thái Anh sợ Hứa Tụ tâm trạng không ổn, sẽ giống Trương Dĩ Vân lần trước chạy vào núi sâu.
Hứa Tụ nghe lời Phác Thái Anh ngồi xuống, sau đó hít hít mũi tâm tình: "Trước kia nàng vẫn luôn nói với tôi, nàng chỉ có một người mẹ sinh bệnh nặng, sau đó tôi mới biết, cha mẹ nàng ly dị, nàng kỳ thực có một người cha rất nhiều tiền. Nhưng mấy năm nay sức khỏe hắn không tốt, luôn muốn tìm nàng. Mà nàng lại không nói gì cho tôi biết, chuyện này làm nàng rất phiền não, tôi cảm thấy nàng kỳ thực muốn về nhưng lại luôn cứng đầu không chịu đối mặt. Sáng nay thấy người nhà của cha nàng gửi tin đến, nói là lão nhân bệnh tình nguy kịch, đã chuẩn bị thông báo tang sự, muốn nàng trở về gặp mặt lần cuối. Nhưng nàng vẫn giả vờ như không."
"Cô muốn nàng trở về, nàng không chịu, sau đó hai người cãi nhau?"
Phác Thái Anh có chút khó hiểu, không nghĩ ra được tại sao Hứa Tụ muốn bức bách Lý Điềm, cũng không biết tại sao Lý Điềm có ý định gì trong lòng mà không thể trực tiếp nói với Hứa Tụ, lại đi mâu thuẫn?
Hứa Tụ lau nước mắt, thanh âm hàm chứa ủy khuất: "Đương nhiên không phải, tôi chỉ là không muốn nàng hồ đồ trốn tránh. Có một số việc lúc ấy không đối mặt, về sau thời gian lâu dài chính là cái gai trong tâm. Nhổ không ra rút không được, tôi không muốn nàng sau này đau khổ hối tiếc, mới khuyên nàng suy nghĩ cẩn thận. Dù sao ông cụ đã sắp qua đời, nàng còn không đưa ra quyết định cuối cùng, rất có thể âm dương cách biệt vĩnh viễn không gặp được nhau."
Phác Thái Anh hơi gật đầu, coi như đã hiểu lời Hứa Tụ.
Bất quá không đợi Phác Thái Anh phát biểu ý kiến, Hứa Tụ đã lại lần nữa khóc lóc: "Nhưng mà, nàng vừa rồi...... vừa rồi còn hung dữ với tôi. Nàng còn nói muốn ly dị!"
Phác Thái Anh sửng sốt, sau đó kịp phản ứng lập tức an ủi Hứa Tụ: "Lời này nhất định là tức giận mới nói ra. Các cô cùng trải qua nhiều chuyện như vậy, có trở ngại nào mà không vượt qua được chứ. Nàng rất yêu cô cũng rất quý trọng cô, đây chẳng qua là nói lẫy, nếu cô xem như nghiêm túc thì thật không ổn. Làm vậy khó tránh khỏi mâu thuẫn, hết lần này tới lần khác không hợp ý nhau."
"Là ý gì?" Hứa Tụ hiểu được Lý Điềm nói câu đó trong lúc nổi nóng, nhưng nàng cũng giận quá mất khôn, mới đồng ý ly dị.
Bây giờ trò chuyện với Phác Thái Anh, kỳ thực nàng đã hối hận, nhưng mà hối hận cũng không kịp rồi, lời đã nói ra, còn có thể nào đổi ý?
"Cô xem, chẳng phải là ngây ngốc chạy tới rồi sao. Có chuyện gì thì bình tĩnh lại từ từ trò chuyện, giống như tôi và Tiểu Lạp, trong đầu em ấy nghĩ gì, đa phần người thường đều không hiểu nổi. Lúc tôi không nghĩ ra đều sẽ không đoán lung tung, trực tiếp hỏi là được."
Phác Thái Anh rất thích tính tình này của Lạp Lệ Sa, lần nào hỏi, đối phương cũng sẽ do dự suy tính một hồi, nhưng đến cuối cùng chỉ có thể nói thật, đem hết thảy giao phó rõ ràng. Miễn cho mình lại nghĩ ngợi lung tung hao tâm tổn sức.
Lúc này Lạp Lệ Sa cầm hai con cá chạy tới chỗ Phác Thái Anh, cười hết sức vui vẻ: "Cá, vừa mới bắt được, còn rất tươi. Em để ở đây, giữa trưa nấu cho chị."
"Được a." Phác Thái Anh mỉm cười đến gần, nhìn hai con cá kia, đưa tay lên giúp Lạp Lệ Sa xoa xoa mồ hôi trên trán, có chút mong đợi hỏi: "Trừ cá ngũ cốc, em còn biết cách làm nào không?"
Lạp Lệ Sa gật đầu: "Đương nhiên biết, thịt cá giàu dinh dưỡng, cách nấu cũng có rất nhiều. Loại cá khác nhau sẽ có phương pháp chế biến khác nhau, về sau chị muốn ăn, mỗi ngày em liền đổi một kiểu làm cho chị."
Phác Thái Anh nhìn cá cũng có thể chảy nước miếng rồi, từ nhỏ đã thích ăn cá, món cá do đầu bếp bình thường làm ra đều không thỏa mãn được nàng, duy chỉ Lạp Lệ Sa đem đến cách làm mới lạ, mới khiến Phác Thái Anh càng thêm yêu thích thịt cá.
Phác Thái Anh cùng Lạp Lệ Sa gắn bó keo sơn dính một chỗ, lúc trước nhân viên đoàn phim chỉ cần thấy các nàng thân mật liền nhỏ giọng bàn tán. Bây giờ nhìn hai người đút cơm đút nước, ấp ấp ôm ôm cũng đã tập mãi thành quen.
Dù sao hiện tại Lạp Lệ Sa đã không phải là tiểu nhân vật trong đoàn phim như lúc đầu nữa.
"Có phải ăn được rồi a?"
Phác Thái Anh ngửi mùi thơm nức mũi, không ngờ Lạp Lệ Sa lại trực tiếp nướng cá. Dù gì mấy ngày nay hôm nào cũng ăn thịt, cảm giác đều phát ngấy rồi.
"Chờ lát nữa, đợi ngoài cháy trong mềm ăn ngon hơn. Thịt cá tươi rất ngon, để em lọc hết xương cá, chị có thể yên tâm ăn." Lạp Lệ Sa vừa nói, vừa rắc gia vị lên.
Có một vài gia vị Phác Thái Anh chưa từng thấy, liền tò mò hỏi.
"Hả? Những thứ này vừa rồi em tìm được trong núi, đều có thể ăn." Lạp Lệ Sa lấy cá lên, ngửi một cái cảm thấy đã hoàn thành liền đặt cá lên đĩa, đưa tới trước mặt Phác Thái Anh: "Đây, nếm thử một chút."
Phác Thái Anh tiếp nhận đĩa cá, cầm đũa lên chuẩn bị ăn, Lạp Lệ Sa lại ngăn cản nàng: "Chậm đã. Em còn chưa bỏ xương."
"Không được, ăn cá không thể không lựa xương, cách ăn như vậy thật không có linh hồn!"
Phác Thái Anh bài xích, không cho phép người kia dùng nội lực chấn vỡ xương cá.
Lạp Giáo Chủ không hiểu ra sao nhìn nàng, chỉ thấy Phác Thái Anh đang cầm đũa chọn xương.
Gãi gãi đầu, Lạp Lệ Sa trước sau vẫn không hiểu, có thể dùng phương pháp đơn giản thô bạo loại trừ xương cá phiền phức, vì cái gì còn muốn giữ lại chậm chạp lựa ra?
Phác Thái Anh ăn hơn nửa con cá, quay đầu liền phát hiện một tiểu ngốc đang ngây ngẩn nhìn mình.
Biểu tình kia giống như mấy chục tỷ từ trên trời rơi xuống, đập trúng làm người kia trở nên ngốc nghếch vậy.
"Làm sao?" Phác Thái Anh cười nói.
Lạp Lệ Sa lắc đầu, hỏi ngược lại: "Ăn ngon không?"
"Ừm...... Quá ngon. So với không có xương cá, chị càng thích kiểu ăn từ từ chọn xương hơn." Nhìn Phác Thái Anh rất hưởng thụ, Lạp Lệ Sa trước sau không cách nào hiểu nổi.
Còn có một con cá nữa, Lạp Lệ Sa vốn định dùng để cúng tế dạ dày của mình, bây giờ thấy Phác Thái Anh thích ăn như vậy, liền đổi cách chế biến khác làm cho nàng ăn.
Phác Thái Anh luôn ăn rất ít, hôm nay lại phá lệ ăn những hai con cá vào bụng.
Chờ Phác Thái Anh ăn no căng, mới phát hiện đối phương chưa nếm thử miếng nào.
"Tiểu Lạp." Phác Thái Anh rót ly nước đưa cho Lạp Lệ Sa: "Sao em không ăn?"
"Em chưa đói, thích nhìn biểu tình ăn rất vui vẻ của chị." Lạp Lệ Sa ngây ngốc cười, bất quá bụng lúc này đã bán đứng cô, kêu 'rột rột' hai tiếng, Lạp Giáo Chủ lập tức đỏ bừng lỗ tai.
Đây là phản ứng bản năng của thân thể nguyên chủ, Lạp Lệ Sa ngược lại không cảm thấy đói bụng có cái gì mất mặt, thời điểm là Ma Giáo Giáo Chủ lúc trước, cũng không ít lần phải chịu đói.
Phác Thái Anh lại bắt đầu khẩn trương, mở miệng nói: "Em bận rộn cả buổi rồi, ngồi ở đây nghỉ ngơi một chút, chị đi lấy thịt tới, nướng cho em."
"......" Liên tục ăn thịt nướng vài ngày, Lạp Lệ Sa đã có chút muốn ói, dù sao món cá mình làm có mấy chục kiểu chế biến khác nhau, ăn thế nào cũng sẽ không ngán, mà thịt nướng của Phác Thái Anh thì chỉ có một loại mùi vị.
Tuy rằng rất ngon nhưng ngày nào cũng ăn, bữa nào cũng hốc, Lạp Giáo Chủ nghĩ thôi cũng thấy mệt mỏi.
"Sao vậy?"
Phác Thái Anh cầm thịt nướng trở về liền thấy dáng vẻ đối phương không tình nguyện, tuy Lạp Lệ Sa miễn cưỡng rặn ra nụ cười nhìn nàng, nhưng Phác Thái Anh lại cảm thấy nụ cười kia vô cùng qua loa cho có.
Lạp Lệ Sa ai oán nhìn mấy miếng thịt, sợ hãi: "Em có thể không ăn thịt nướng không a?"
"Không được! Không ăn đói bụng làm sao bây giờ?"
Bởi vì Lạp Lệ Sa nói tương đối mơ hồ cho nên Phác Thái Anh cũng không hiểu ý, nàng chỉ nghe được Lạp Lệ Sa bày tỏ không muốn ăn, liền lập tức phản bác.
Cứ như vậy, Lạp Giáo Chủ nhịn đau ăn hết bữa thịt nướng làm mình buồn nôn.
Ăn xong, mặt sống chẳng còn gì luyến tiếc tê liệt ngồi tại chỗ, cuối cùng không nhịn được oán trách một câu: "Tại sao phải ngày ngày ăn thịt nướng, em đều ăn ngán rồi."
"Em thường xuyên ăn thịt nướng liền thấy ngán sao? Mỗi ngày chị đều ăn cá em làm, lại không ngán gì cả? Có phải cũng chán chị rồi, cho nên không còn hứng thú với món thịt của chị?"
Nghe Phác Thái Anh đùng đùng nói một đống, Lạp Lệ Sa chớp mắt muốn phản bác lần nữa, nhưng bản năng sinh tồn trong tiềm thức liền làm cô im miệng.
"Không phải, em không có......"
Sao đó chính là Lạp Giáo Chủ một trận xin tha.
......
Cuộc sống cứ như vậy không mặn không nhạt trôi qua, trong khoảng thời gian này cũng có vài lần ầm ĩ to nhỏ, dù sao chênh lệch tam quan giữa hai người rất lớn, bất quá tình yêu với đối phương rất sâu đậm, đến mức đôi khi lửa giận còn chưa phát tiết ra ngoài thì đã biến mất trong nôi.
Hôm nay cuối cùng đã tới ngày đoàn phim đóng máy, người cao hứng nhất toàn đoàn, không ai khác chính là Lạp Lệ Sa.
Vừa thu dọn đồ đạc vừa vui vẻ hát: "Rốt cuộc không cần ăn thịt nướng, rốt cuộc không cần ăn thịt nướng, rốt cuộc......"
"Em nói cái gì?"
Chẳng biết Phác Thái Anh vào lều từ khi nào, Lạp Lệ Sa bị dọa giật mình một cái, nụ cười trên mặt càng ngày càng mất tự nhiên, nói với Phác Thái Anh: "Em nói cuối cùng không cần ở lại chỗ này nữa. Mấy tháng trôi qua, rốt cuộc có thể về nhà nhìn xem chị dâu và tiểu bảo bảo."
Nhắc tới chị dâu cùng tiểu bảo bảo chưa ra đời, Phác Thái Anh cũng lập tức dời đi chú ý.
Hai người dọn đồ xong, đạo diễn cũng không định tổ chức tiệc mừng công ở chỗ này, mà kêu mọi người trực tiếp lên xe rời khỏi.
Trên đường ngồi xe trở về, Lạp Lệ Sa lại lo lắng bất ổn, tuy Phác Thái Anh đã nói sẽ không thúc giục muốn sinh con, cũng sẽ không bức bách mình nữa, nhưng cô luôn cảm thấy nội tâm Phác Thái Anh vẫn là cực kì yêu thích con nít.
"Nghĩ gì vậy?" Phác Thái Anh tựa đầu vào bờ vai kia, dựa cả nửa người, cảm giác mềm mềm cực kỳ thoải mái.
Lạp Lệ Sa lắc đầu: "Không có, chỉ là đột nhiên nghĩ đến việc Tiểu Manh nói Hứa Như đi trị liệu. Không biết kết quả thế nào."
"Kết quả nhất định sẽ tốt." Phác Thái Anh nắm chặt bàn tay đối phương, Tiểu Lạp nhìn như thờ ơ với mọi thứ nhưng có vài người một khi đã vào được thế giới của Tiểu Lạp, xem như bằng hữu, Lạp Lệ Sa luôn có thể biểu lộ ấm áp.
Phác Thái Anh cũng thật sự bởi vì kiểu 'thiện lương' này của Lạp Lệ Sa mà có hảo cảm.
Giống như lúc thi đấu, Lạp Lệ Sa lạnh lùng với tất cả mọi người, lại có thể sưởi ấm người đồng hành thân thiết nhất là Mạnh Tiểu Manh.
Khi đó, đáy lòng nàng thậm chí còn từng hâm mộ Mạnh Tiểu Manh.
......
Ở nhà cũ, Phác Tuấn Phong đang nấu nướng trong bếp.
Phùng Thiên Linh vốn định vào giúp đỡ nhưng bây giờ nàng trở thành bảo bối của Phác gia, Phác Tuấn Phong không để cho nàng làm bất kỳ việc gì, ngay cả ra ngoài cũng có vệ sĩ hộ tống, thậm chí rất nhiều thời gian Phác Tuấn Phong tự mình bồi bên người.
Loại sinh hoạt này mặc dù không quá quen thuộc, nhưng nàng lại có thể cảm nhận được tình yêu ấm áp mà Phác Tuấn Phong mang đến.
Phùng Thiên Linh khẽ bước vào phòng bếp, Phác Tuấn Phong liền bỏ dao xuống, cởi tạp dề đi tới trước mặt nàng.
"Sao còn vào đây? Em xem hết phim rồi à? Những kịch bản em viết, anh đã mời biên kịch Đoạn xem, nàng nói cơ bản đều không tệ, chỉ còn một số chi tiết thiếu sót."
"Biên kịch Đoạn?" Phùng Thiên Linh hết sức kinh ngạc, vị biên kịch kim bài trong nghề thấy đầu không thấy đuôi, người thậm chí có thể đem ra so sánh với biên kịch Tiếu trước kia, lại chịu xem kịch bản nàng viết, khiến nàng nói không nên lời.
Phác Tuấn Phong không ở trong giới, nhưng cũng biết biên kịch mà bọn họ nhắc đến rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại.
Hắn khẽ gật đầu mỉm cười: "Chính là người mà em nghĩ. Nếu không phải nàng nợ anh một ân huệ, nhất định sẽ không giúp chuyện này đâu."
Nói xong, Phác Tuấn Phong nhẹ nhàng xoa đầu Phùng Thiên Linh: "Chờ anh một lát."
Phác Tuấn Phong đến thư phòng, lấy kịch bản đã sửa chữa đưa cho nàng. Phùng Thiên Linh tràn đầy nghi hoặc mở ra, sau đó cả kinh trợn mắt há miệng: "Đây là cái em viết?"
"Đúng vậy, nàng chỉ sửa lại đôi chỗ mà thôi." Phác Tuấn Phong cũng cảm thấy thần kỳ, rõ ràng vẫn là kịch bản đó nhưng sửa lại vài nơi, trong nháy mắt liền biến đổi, mấy đạo diễn của công ty giải trí Phác Thị xem qua, đều nói có giá trị quay chụp và không gian phát triển.
Phác Tuấn Phong cũng dự định đầu tư, quay bộ phim này.
Phùng Thiên Linh kích động đến khóe mắt chảy lệ, trước nay nàng chưa từng nghĩ kịch bản của mình có thể qua tay biên kịch Đoạn sửa đổi, nhưng bây giờ hết thảy đều đã như mong muốn.
"Em....... Làm sao bây giờ a Phong Phong, em hiện tại vô cùng vô cùng kích động, thật khó tin. Em......"
"Ngốc, chuyện này có gì khó tin chứ. Kịch bản đều đã sửa xong đưa đến tay em rồi." Phác Tuấn Phong cười nói: "Qua chút thời gian, chờ bảo bảo ra đời, anh sẽ đầu tư quay bộ phim này xem như lễ vật tặng bảo bảo của chúng ta."
"Phong Phong, em......" Phùng Thiên Linh cảm động đến không cách nào dùng ngôn ngữ mà miêu tả, nàng vươn tay ôm lấy Phác Tuấn Phong, Phác Tuấn Phong cũng tràn đầy hạnh phúc ôm nàng vào ngực.
"Anh—— chúng em về rồi.... Xin lỗi, đã quấy rầy a!"
Phác Thái Anh xách Lạp Lệ Sa trở về, không ngờ lại thấy anh trai chị dâu nằm trên sô pha thân mật ôm ấp, nàng đỏ mặt chuẩn bị kéo Lạp Lệ Sa yên lặng rời đi.
Phác Tuấn Phong dở cười dở khóc, muội muội ở cạnh Lạp Lệ Sa lâu dài, tính tình cũng trở nên hoạt bát, bộ dáng tiểu nữ nhi cũng dần dần bày ra. Tuy những thay đổi này làm hắn rất vui vẻ, nhưng vị muội muội ồn ào này cũng làm hắn có chút khó thích ứng.
"Em trở về rồi sao, hai đứa nghỉ ngơi trước một lát, anh tiếp tục đi làm cơm." Phác Tuấn Phong hóa giải lúng túng giúp vợ.
Vừa rồi Phác Thái Anh chuẩn bị rời đi cũng là nói giỡn, nàng đưa hành lý cho Lạp Lệ Sa, đến ngồi bên cạnh Phùng Thiên Linh, bắt đầu cùng nàng nói chuyện phiếm.
Lạp Lệ Sa tiếp nhận hành lý, không vất vả chút nào xách mấy rương lớn đưa lên phòng ngủ lầu hai.
Thời điểm xuống lầu, đã thấy phu nhân và chị dâu ngồi trên ghế cùng xem kịch bản, bộ dáng nghiêm túc yên lặng làm cô không đành lòng quấy rầy.
"Hình tượng nhân vật này rất phù hợp Tiểu Lạp, chị dâu cảm thấy thế nào?"
Lạp Lệ Sa nghe xong, đột nhiên hối hận sao không sớm tới quấy rầy bọn họ, sao mình mới rời khỏi một chút, phu nhân đã bắt đầu nhận việc cho mình? Người đại diện lấy tiền lương cũng không có hết lòng tận tụy như phu nhân a.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro