Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

123+124+125

Nam nhân đeo mặt nạ bên cạnh, đưa thuốc đến khóe miệng Từ Hạo.
Từ Gia nhìn hắn mà ngẩn người, có chút khó tin: "Anh là, Diệp Hoành Vũ Diệp tiên sinh?"
"Ừm." Thanh âm Diệp Hoành Vũ trầm thấp vô cùng, Từ Gia nghe liền cảm thấy sợ hãi.
Giống như ông già ở tiệm quan tài chọn áo quan cho mình vậy, nghiêm túc lại mang cảm giác nhìn thấu tử vong.
"Em nghe cha mẹ nói, là anh đã cứu mạng anh trai em. Thật sự rất cám ơn anh." Từ Gia cúi người trước Diệp Hoành Vũ, cảm kích sâu đậm.
"Bệnh nhân cần đổi thuốc." Thanh âm Diệp Hoành Vũ lạnh lùng.

Từ Gia nhìn anh trai, có chút chần chừ. Mà Từ Hạo thì đột nhiên phản ứng rất lớn, bắt đầu giãy giụa không để ý vết thương trên cơ thể, cho đến khi Diệp Hoành Vũ tiêm cho hắn một liều an thần.
Từ Gia kinh ngạc nhìn ca ca, đang chuẩn bị hỏi Diệp Hoành Vũ, Diệp Hoành Vũ lại giành trước một bước giải thích:
"Quá trình thay thuốc rất đau đớn, anh cô lại vô cùng kháng cự."
Từ Gia đi tới giường bệnh, khom người nhìn vết thương trên mặt Từ Hạo, hít mũi một cái, nàng nhẹ giọng nói: "Anh ở chỗ này ngoan ngoãn phối hợp bác sĩ trị liệu. Em tin tưởng Diệp tiên sinh nhất định sẽ chữa khỏi cho anh. Anh phải dũng cảm kiên cường, anh nhất định sẽ hồi phục."
Từ Hạo không thể trả lời muội muội, Từ Gia cũng không lưu lại nữa, chào hỏi Diệp Hoành Vũ một tiếng liền rời đi.

Từ Gia đi không lâu sau, Từ Hạo tỉnh lại lần nữa, nam nhân đối diện đã gỡ mặt nạ xuống, lộ ra ngũ quan khủng bố dữ tợn. Từ Hạo sợ hãi run rẩy một phen, theo bản năng muốn thoát khỏi nơi này.
Diệp Hoành Vũ tiến lên, thấy đáy mắt Từ Hạo toát ra sợ hãi, hắn như mê như say đem đầu dán vào ngực Từ Hạo, lẳng lặng lắng nghe.
"Hiện tại, ta có thể có chỗ đứng ở nơi này hay chưa?"
Diệp Hoành Vũ duỗi tay vuốt ve vị trí trái tim hắn, thanh âm hơi run rẩy, Từ Hạo sợ hãi muốn rời khỏi đây nhưng lại không thể nhúc nhích.
Diệp Hoành Vũ của giờ phút này, Từ Hạo rất quen thuộc.

Ánh mắt Diệp Hoành Vũ, đã từng vào lúc nửa đêm tỉnh mộng hắn ở trong gương nhìn chính mình, cũng là như vậy.
"Yên tâm, tôi nhất định sẽ chữa khỏi cho cậu. Đời này, cậu cũng đừng mong rời khỏi tôi." Diệp Hoành Vũ đúng là đang chữa trị cho Từ Hạo, nhưng lại không trị liệu vết sẹo trên người hắn, ngoại hình này đổi thành ai cũng đều khó tiếp nhận, nhưng mà hắn không ngại.
Hắn không muốn ngoại thương của Từ Hạo lành lặn, rồi lại lần nữa rời khỏi hắn.
Cũng không muốn để Từ Hạo rời khỏi giường bệnh này.
"Cha mẹ cậu rất tin tưởng tôi, giao cậu cho tôi điều trị, em gái cậu cũng rất tin tưởng y thuật của tôi. Mà chính tôi lại không dám tin tưởng bản thân mình." Diệp Hoành Vũ nỉ non, Từ Hạo cuối cùng lựa chọn nhắm đôi mắt lại, không nhìn thứ đồ chơi ghê tởm này thêm một chút nào nữa.
Diệp Hoành Vũ biết hắn ghét bỏ mình, đáy lòng lại rất vui vẻ. Cậu không thích tôi cũng không sao, chỉ cần cậu nhớ tôi mãi mãi, cho dù là hận tôi, tôi cũng muốn ở trong cuộc đời cậu lưu lại dấu vết.
Thời điểm Từ Gia trở lại, biểu tình của Diệp Hoành Vũ không tốt lắm: "Thật xin lỗi, thương thế của anh cô quá nặng, trước mắt vẫn không cách nào giúp hắn đứng lên, không cách nào giúp hắn mở miệng nói chuyện."
"Diệp tiên sinh không cần quá mức tự trách, lúc anh tôi xảy ra chuyện, cha mẹ đã mời không ít bác sĩ đến, họ đều nói anh tôi vô phương cứu chữa. Nếu không phải anh kịp thời chịu đựng đau đớn mà phẫu thuật cho anh tôi, anh ấy e rằng đã bỏ mạng. Vì vậy Diệp tiên sinh ngàn vạn lần không nên tự trách, cả gia đình tôi đều rất cảm kích anh. Việc ở công ty tôi sẽ đến quản lý, để anh trai lưu lại nơi này, dưỡng thương cho khỏe." Từ Gia lại liếc nhìn Từ Hạo còn đang hôn mê, lần nữa cúi người cảm tạ Diệp Hoành Vũ.
Không thể không nói, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, Diệp Hoành Vũ đi theo bên cạnh Từ Hạo đã lâu, diễn xuất của hắn cũng xem như vô cùng thành thục.
Từ Gia lần nữa nói muốn rời đi, mà giờ phút này Từ Hạo cũng tỉnh dậy, hướng về phía Từ Gia lẩm bẩm không rõ.
Từ Gia hoảng sợ, muốn hỏi Diệp Hoành Vũ, ngữ khí Diệp Hoành Vũ tràn đầy đau lòng: "Hắn lại đang bắt đầu đau đớn, cô đi trước đi. Có người thân bên cạnh, hắn có vẻ càng thêm yếu ớt."
Từ Gia nghĩ hắn nói có lý, bởi vậy tạm biệt xong liền vội vàng rời khỏi.
Sau khi Từ Gia đi, Diệp Hoành Vũ bước đến bên cạnh Từ Hạo, mỉm cười vô cùng càn rỡ: "Cậu yên tâm, trong thời gian ngắn, bọn họ sẽ không tiếp tục đến quấy nhiễu chúng ta. Cậu luôn thích hòn đảo bí mật, tôi đã cho người mua về. Qua chút thời gian liền truyền ra tin tức cậu thương thế quá nặng mà bỏ mạng. Đến lúc đó không người nào có thể quấy rầy chúng ta được nữa. Phần đời còn lại, chúng ta cùng sống trên đảo nhỏ. Nhất định sẽ rất hạnh phúc rất hạnh phúc."
Diệp Hoành Vũ rất yêu hắn, yêu đến vặn vẹo mà điên cuồng.

......
Ở đoàn phim Phác Thái Anh, đạo diễn Giang Hải Khê lại bắt đầu giáo huấn người khác.
Bất quá tất cả những thứ này đều không liên quan đến Lạp Giáo Chủ, đi theo bên cạnh Phác Thái Anh, nàng làm gì liền hỗ trợ cái đó, ở trong đoàn phim đi một vòng, không ít người lại bàn luận to nhỏ.
Cũng có fan CP ẩn núp lén lút chụp hình, lưu giữ khoảnh khắc đẹp đẽ của idol khi các nàng ở bên nhau.
"Gần đây sao nhiều người chụp lén chúng ta vậy?" Lạp Giáo Chủ khó hiểu nghi vấn.
Phác Thái Anh cười cười: "Bởi vì kế hoạch sắp thành công. Sau khi bộ phim này kết thúc, chúng ta liền công khai. Đến lúc đó vừa vặn có thời gian xin nghỉ, coi như đi bù tuần trăng mật."
"Ừm." Lạp Giáo Chủ nghe vậy, chỗ hiểu chỗ không.
Ví dụ như cái gọi là kế hoạch gì đó, lại ví dụ như Phác Thái Anh mỗi lần nhắc tới tuần trăng mật, hai mắt đều sẽ sáng lên.
"Này, Tiểu Lạp a. Lại đây lại đây, tôi có chuyện muốn nói." Giang Hải Khê đang giáo huấn người ta, mắng đến ngút trời liền thấy Lạp Lệ Sa đi theo Phác Thái Anh, hắn lập tức gọi lại.
Lạp Lệ Sa nhìn người bên cạnh một cái, Phác Thái Anh bày tỏ mình cũng không hiểu rõ tình huống, bất quá theo lễ phép vẫn ra hiệu bằng mắt, bảo Lạp Lệ Sa nhanh qua đó.
Lại không ngờ Giang Hải Khê mở miệng: "Trừng cô ấy làm gì, sẽ không đánh mất người của cô đâu. Tiểu Lạp, mau tới."
Phác Thái Anh phát hiện đám đông ném tới ánh mắt tò mò, băng sơn trên mặt nàng cũng sắp không giữ nổi nữa, nhẹ giọng nói với Lạp Lệ Sa: "Nhanh qua một chuyến đi."
Còn để Giang Hải Khê nói tiếp, không chừng sẽ tiếp tục là đề tài kinh thế hãi tục nào đó.
Lạp Lệ Sa ngoan ngoãn đi tới bên cạnh đạo diễn, Giang Hải Khê quan sát đối phương một lượt, cười ha ha: "Chính là như vậy chính là như vậy. Tới, nhìn chỗ này xem. Diễn một đoạn."
Lạp Lệ Sa không hiểu ra sao, tiếp nhận kịch bản Giang Hải Khê đưa đến, thấy trên đó là lời thoại của nữ diễn viên vừa rời đoàn phim, cô rất nhanh đã hiểu.
Không lập tức đáp ứng đạo diễn, mà là áy náy trả lời: "Xin lỗi, khả năng tôi không nắm chắc nhân vật này được."

Cũng không phải không nắm chắc được nhân vật, mà là cô không biết mình thân là nữ chính đoàn phim hàng xóm, có thể ở chỗ này nhận một vai diễn hay không.

Giang Hải Khê đang chuẩn bị tận tình khuyên nhủ, Phác Thái Anh liếc nhìn kịch bản một cái, nhẹ nhàng mở miệng: "Rốt cuộc có được hay không, thử một chút liền biết. Bất quá, chị tin là em có thể."
Đây coi như là Phác Thái Anh khéo léo bày tỏ, Tiểu Lạp của nàng có thể bắt lấy nhân vật này.
Lạp Lệ Sa hiểu ý gật đầu, nhìn lời thoại của nữ phụ thêm vài lần nữa. Sau khi xác định bản thân đã nhớ kỹ, cô liền buông xuống kịch bản bắt đầu chuẩn bị diễn xuất, Phác Thái Anh lại đột nhiên mở miệng: "Vừa lúc chị đang nhàn rỗi, bồi em diễn một đoạn đi."
Phác Thái Anh rất tò mò cảm giác cùng Lạp Lệ Sa diễn kịch, cũng muốn cùng người có diễn xuất cao siêu học tập một chút.
Tuy ngày thường ở nhà, đã từng tham khảo qua diễn xuất của Tiểu Lạp, nhưng gia hỏa này luôn là bộ dáng nghe hiểu rõ ràng, đến thời khắc mấu chốt lại bắt đầu tuột xích.
Nhân vật Lạp Lệ Sa sắp diễn là một tiểu thư nhà giàu bị lừa bán, đối với những thứ ở trong núi, nàng không biết nhiều, hiểu được càng là rất ít.
Bị một vị tỷ muội mới quen gạt tới nơi này du lịch, kết quả lại bị bán đi.
Tuy nói là tiểu thư nhà giàu không hiểu chuyện nhưng cũng là người luyện võ từ nhỏ, tìm được cơ hội liền chạy trốn.
Lạp đường trong núi sâu, về sau gặp nữ chính, cũng chính là vai diễn của Phác Thái Anh.
Lần đầu tiên gặp gỡ, nữ chính cực kì chật vật bất kham, tiểu thư nhà giàu tưởng là thôn dân, không nói hai lời liền nhào vào đánh đấm.
Nam nữ chính lạc nhau, thật khó khăn mới tìm được một người không ăn nhập với núi rừng hoang vu nơi này, đang chuẩn bị tiến lên dò hỏi, không ngờ lại bị người nhào tới ẩu đả.
Vì vậy hai người liền bắt đầu 'thân thiện' thăm hỏi trong lần gặp mặt đầu tiên.
"Nhân vật này thích hợp Tiểu Manh diễn xuất." Lạp Lệ Sa nhìn kịch bản, cảm thấy phong cách thật sự không phù hợp với mình.
Bất quá Giang Hải Khê lại cho rằng vô cùng thích hợp, Lạp Lệ Sa có thể diễn xuất ra được phú nha đầu dũng mãnh.
Phác Thái Anh cũng bảo Lạp Lệ Sa mau thử xem, Lạp Giáo Chủ gật đầu đáp ứng liền bắt đầu nhập diễn.
Chờ Phác Thái Anh chuẩn bị xong xuôi, Giang Hải Khê ra lệnh một tiếng, Lạp Giáo Chủ liền hoàn toàn nhập vai.
Hoang mang rối loạn ở trong rừng chạy tới chạy lui, thực mau phát hiện mình lạc đường, liền tìm vài thứ đánh dấu lên cây làm kí hiệu.
Bất quá trải qua mấy lần trở về chỗ cũ, nàng cuối cùng ý thức được mình rất có khả năng không thoát được khỏi núi.
"Này, xin hỏi......"
"A —— "
Thần kinh căng thẳng còn chưa kịp buông xuống, đột nhiên nghe thấy có người nói chuyện, nàng sợ hãi run rẩy nhào tới, bắt đầu cùng nữ nhân kia ẩu đả.
Phác Thái Anh cũng thành công bị Lạp Lệ Sa bổ nhào đến ngay trước mặt mọi người.

Cũng may Lạp Lệ Sa thực lực mạnh diễn xuất tốt, khống chế thân thể để cho Phác Thái Anh ngã trên đất không chịu bất kỳ áp lực nào.
Giang Hải Khê hưng phấn vỗ tay một cái: "Tốt tốt tốt, chính là như vậy. Bất quá vừa rồi phản ứng hơi nhanh, phú nha đầu tuy rất sợ hãi, thần kinh luôn căng thẳng, nhưng động tác của cô quá mức nhanh nhẹn, vẫn có chút không phù hợp nhân vật. Chờ một hồi chúng ta làm lại lần nữa."
Nơi này nháo đến lửa nóng, phía xa ánh mắt Vương Cao Nghị lại lạnh lẽo ngắm nhìn.
Người đại diện nhỏ giọng nhắc nhở: "Cậu cũng qua đó xem đi. Tốt xấu vẫn cùng một đoàn phim, hơn nữa lai lịch người ta còn rất cường đại. Chúng ta cần gì so đo mấy thứ này chứ."
"Được rồi, cũng không phải con khỉ của đoàn xiếc thú. Đến mức tất cả mọi người đều vây kín sao? Rảnh như vậy, chi bằng để tôi xem kịch bản, cân nhắc diễn xuất của mình còn hơn."
Vương Cao Nghị không tiếp nhận đề nghị của người đại diện, lấy ra kịch bản đọc chuyên tâm.
Tuy điểm này không hợp phong cách hành sự trước giờ của hắn, nhưng người nơi này đều khôn khéo, hiểu được đây rốt cuộc có ý tứ gì.
Chẳng qua là ghen ghét, nhìn người khác tốt liền không chịu nổi mà thôi.

Màn này diễn xong, Giang Hải Khê chỉ ra mấy điểm còn thiếu sót, Lạp Lệ Sa rất nhanh lĩnh hội được, thời điểm diễn lại một lần, cùng Phác Thái Anh phối hợp vô cùng hoàn mỹ, cũng làm Giang Hải Khê tuyên bố không nhìn lầm người.
Vì vậy cứ thế quyết định thân phận nữ xứng của Lạp Lệ Sa.
"Nhưng em nhiều nhất chỉ có ba ngày nghỉ, tối nay hoặc là sáng sớm ngày mai, nhất định phải trở về đoàn." Lạp Lệ Sa bối rối hỏi Phác Thái Anh: "Chị lại ở bên này giúp em nhận vai, đến lúc đó làm sao sắp xếp thời gian a?"
"Đương nhiên là lấy bên kia làm trọng, bên này suất diễn của nữ xứng ở phần sau, trước mắt thì tiến độ quay tổng thể cũng chậm hơn chỗ em, chờ em quay xong bộ phim kia rồi tới cũng được." Phác Thái Anh đã giúp đối phương tính toán thời gian cho hợp lí.
Lạp Lệ Sa như suy tư gì đó, gật gật đầu: "Em biết rồi, chỗ Hứa tỷ cần thông báo một tiếng không?"

"......" Phác Thái Anh vô cùng lúng túng, mỉm cười: "Tự em nói đi."

Tuy nàng không quá hiểu biết tính cách Hứa Tụ, nhưng đối với chuyện mình tự giúp Lạp Lệ Sa an bài công việc, Hứa Tụ ít nhiều cũng sẽ có ý kiến, loại chuyện có thể kích phát nguy hiểm tính mạng như vậy, vẫn là giao cho Lạp Lệ Sa tới xử lý đi.
Lạp Giáo Chủ không hiểu ra sao, gọi điện cho Hứa Tụ.
"A lô? Có việc gì?" Hứa Tụ nghe máy, lại nửa ngày không thấy đầu dây bên kia nói chuyện, tràn đầy nghi ngờ dò hỏi: "Sao vậy? Lại gặp phải phiền toái gì?"

Hứa Tụ cẩn thận ngẫm nghĩ, Lạp Lệ Sa đi theo Phác Thái Anh, cho dù gặp phiền toái cũng không nên gọi điện thoại cho nàng a.
"Không có, chỉ là......" Lạp Giáo Chủ bắt đầu ấp úng, chuyện này thật không giống phong cách trước giờ của cô, bất quá kiếp trước nếu lén lút đưa ra quyết định mà cuối cùng phạm phải sai lầm trở về giáo, đối mặt đám người Hữu Hộ Pháp và Thánh Nữ, sẽ luôn do dự một hồi.
"Tôi đến đoàn phim của đạo diễn Giang Hải Khê, ở đó thiếu một vai nữ xứng, hắn bảo tôi tạm thời diễn một đoạn, cảm thấy tôi rất phù hợp hình tượng nhân vật này, cho nên để tôi đóng vai nữ phụ đó."
"Không có?" Hứa Tụ trầm mặc hồi lâu mới hỏi.
Lạp Lệ Sa ngẩn người, không biết câu hỏi của Hứa Tụ là chỉ phương diện nào, liền lắc đầu một cái, lại phát hiện đây là nói chuyện qua điện thoại, mình lắc đầu thì đối phương cũng không thấy được.

"Không có." Lạp Lệ Sa nói xong, cả người cũng nhẹ nhõm, bất kể kết quả thế nào, dù gì mình cũng là tới thông báo Hứa Tụ, mà không phải tới thương lượng.
Hứa Tụ cực kì hưng phấn: "Chuyện tốt a. Có thể nhận một vai trong phim của Giang đạo, thật sự là nhân bánh mà người trong giới thắp hương bái Phật đều muốn cầu tới. Bây giờ cô ở lại nơi đó, vào đoàn phim học tập cho giỏi, tôi sẽ xử lý chuyện bên công ty."
Chỉ cần trực tiếp báo cáo Phác Tuấn Phong một tiếng, công ty tuyệt đối sẽ không khó xử Lạp Lệ Sa.
Cúp điện thoại, Lạp Lệ Sa vội đi tới bên cạnh Phác Thái Anh.
Giờ phút này Phác Thái Anh đang dùng cơm, sau khi Lạp Lệ Sa trở về, nàng buông chén đũa giúp đối phương chuẩn bị đồ ăn.
Lạp Lệ Sa tiếp nhận mà ngập tràn hạnh phúc, khóe miệng mang theo ý cười: "Em đã nói qua với Hứa tỷ, nàng bảo em ở chỗ này học tập cho tốt."
"Ừm." Phác Thái Anh đoán được kết quả sẽ như vậy, bất quá dù sao cũng vẫn muốn Tiểu Lạp tự mình đi nói. Mặc dù quan hệ giữa cả hai không phải bình thường nhưng nếu nàng ra mặt giải thích với Hứa Tụ, sẽ mang theo cảm giác ra lệnh thông báo ở bên trong, mà Lạp Lệ Sa đi nói chỉ có thể là tiền trảm hậu tấu bất đắc dĩ, trong lòng Hứa Tụ sẽ không lưu lại vướng mắc.
"Sáng ngày mai hãy về. Chị thấy Trương tiền bối không dễ dàng mới đến được đây, để nàng ở lại thêm một chút." Phác Thái Anh khuyên bảo.
Lạp Lệ Sa khẽ nhíu mày, nếu lúc trở về Trương Dĩ Vân suy yếu giống như thời điểm tới đây, không biết đạo diễn sẽ tức giận thế nào.
Phác Thái Anh nhìn về phía Hứa Thiến cùng Trương Dĩ Vân, sắc mặt hai người đều không phải rất tốt, lại đều đang gắng gượng không trực tiếp bày tỏ ra ngoài.
Nàng cười khẽ: "Lúc trở về, Trương tiền bối nhất định sẽ rất bình tĩnh."
Đi một chuyến này, trái tim cũng gần như sắp chết, nào còn chú ý tới khinh công của Lạp Lệ Sa.
Bất kể lúc nào, đều phải kiên trì nghe lời phu nhân, đây là quán tính do Lạp Giáo Chủ sợ hãi mà tạo thành, không đúng...... Là tiêu chuẩn sủng phu nhân của Lạp Giáo Chủ.

Ngay lúc cặp tân hôn các nàng ở nơi này vừa ăn cơm vừa trò chuyện hết sức vui sướng, Vương Cao Nghị cầm kịch bản tới gần.
"Không quấy rầy đến các cô chứ?" Vương Cao Nghị cười hỏi.
Phác Thái Anh nở nụ cười hiếm có, hồi đáp: "Không quấy rầy."
Nhưng nội tâm lại ngập tràn: 'Ai bảo anh tới?', 'Tiểu Lạp ngày mai sẽ phải đi, hai chúng tôi ở riêng một chỗ với nhau thật không dễ dàng, anh tới làm cái gì?!', 'Có chuyện mau nói, có rắm mau thả, mau cút.', 'Nơi này rất không hoan nghênh anh, đi mau đi mau.'
Lạp Lệ Sa không có diễn biến tâm lý nhiều như phu nhân, khẽ ngẩng đầu, nhìn Vương Cao Nghị bình tĩnh nói: "Xin lỗi, anh làm phiền chúng tôi dùng cơm."
"......" Vương Cao Nghị vừa nghe Phác Thái Anh nói, đang chuẩn bị mỉm cười lễ phép ôn hòa nói ra ý định đến đây, kết quả thiên ngôn vạn ngữ trong bụng đều bị một câu của Lạp Lệ Sa phá hỏng.
Nụ cười trên mặt dần trở nên lúng túng, sắp không giữ được.
Trong giới có quy củ, tân nhân không tôn kính tiền bối, nói thẳng ra chính là vết nhơ lau mãi không sạch.
Bên trong đoàn phim lập tức có người nghị luận thái độ của Lạp Lệ Sa.
Lạp Lệ Sa nhếch mày, nhìn Vương Cao Nghị: "Xin hỏi Vương tiên sinh tới có chuyện gì không?"
"Có chút chuyện. Các cô ăn cơm trước đi, lát nữa tôi lại tới." Vương Cao Nghị cũng nghe được thanh âm to nhỏ của đám người kia, trong lòng cười thầm Lạp Lệ Sa không biết tự lượng sức.
Phác Thái Anh cũng thay Lạp Lệ Sa toát mồ hôi, đang chuẩn bị cùng đối phương nói đôi lời, về sau ở trước mặt người khác thu liễm một chút.
Bất quá cẩn thận nghĩ lại, Lạp Lệ Sa ngày thường đối đãi một số tiền bối trong giới rất cung kính, sao hôm nay bỗng thay đổi tính tình? Chẳng lẽ họ Cao này âm thầm trêu chọc Tiểu Lạp a?
Thành viên Phác gia đều bao che người nhà mình, đến thời Phác Thái Anh Phác Tuấn Phong lại càng đem hai chữ bao che phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn.
Suy đoán tới khả năng Lạp Lệ Sa từng bị Vương Cao Nghị âm thầm bắt nạt, lửa giận của Phác Thái Anh không cần người khác tưới dầu cũng đã biến thành núi lửa phun trào dung nham.

Giờ phút này cho dù Phác Thái Anh biết rõ Lạp Lệ Sa không phải loại người nhẫn nhịn thua thiệt trong bóng tối, nàng cũng sẽ tự động bỏ qua. Vừa rồi Tiểu Lạp khác thường nhất định là bị ủy khuất lớn lao mới như vậy, mà kẻ làm Tiểu Lạp chịu ủy khuất nhất định là Vương Cao Nghị.

Thanh âm bàn luận càng lúc càng lớn, sắc mặt Phác Thái Anh cũng trở nên càng thêm tối tăm.
Người sáng suốt đều có thể phát hiện nàng tức giận, giờ phút này Phác Thái Anh giống như trái lựu đạn, đụng một phát liền nổ.
Mà Lạp Lệ Sa lại giống như không nhìn ra, ngoan ngoãn ăn cơm.
"Chị sao vậy?" Lạp Giáo Chủ chú ý tới đối phương khác lạ, bất quá bằng vào mạch não của cô thì cũng không hiểu được nguyên nhân Phác Thái Anh bỗng nhiên kì quái.
Chỉ có thể cẩn thận hỏi ra nghi vấn trong lòng.
Phác Thái Anh lắc đầu, nhẹ giọng hỏi: "Sao vừa rồi em lại nói với Vương Cao Nghị như vậy? Có phải hai người âm thầm mâu thuẫn gì không?"
"Không có a, chỉ là rất trùng hợp, hắn gần đây nhìn em càng ngày càng không vừa mắt." Lạp Lệ Sa thẳng thắn đáp lại.
Phác Thái Anh ngây người, lửa giận cũng tạm lắng xuống, nói với Lạp Lệ Sa: "Trong giới rất loạn, cho dù em biết hắn nhìn em không vừa mắt, cũng không thể trước mặt đám đông làm hắn mất thể diện như vậy. Trong giới có quy củ, hắn xem như là tiền bối của em, em hẳn là nên......"
"Nhưng hắn cũng là đệ tử ngoại môn của Cổ Võ a, em là đại đệ tử nội môn Cổ Võ, lại là người thừa kế tộc trưởng đời tiếp theo mà nội tộc quyết định, bất kể ở đâu em đều không thể hạ thấp tư thái với tiểu bối. Đây là quy củ trước sau như một của Cổ Võ. Hắn không phục thì nên cút ra khỏi Cổ Võ, bất quá lúc hắn xuất đạo đều là mượn danh Cổ Võ đệ tử, xuất thân ngôi sao võ thuật, mâu thuẫn với em thì dư luận cũng có thể làm hắn rớt đài."
Có lẽ là đoàn phim mang đến không khí showbiz quá dày đặc, Phác Thái Anh lại quên mất thân phận hai người đều là đệ tử Cổ Võ.
Bất quá thấy phản ứng của những người xung quanh, chắc bọn họ cũng đã quên vụ này, thậm chí bản thân Vương Cao Nghị cũng đều bỏ qua thân phận đệ tử Cổ Võ của Lạp Giáo Chủ.
"Được, em nói thế nào cũng đều có lý." Phác Thái Anh hoàn toàn buông tâm, tuy rằng Phác gia có quyền thế đủ để Lạp Lệ Sa ở trong giới 'hoành hành ngang ngược', nhưng đến lúc chuyện thật sự phát sinh, dư luận đè ép sẽ làm Lạp Lệ Sa rất thống khổ, ít nhất là về đám anh hùng bàn phím trên mạng, Phác gia cũng không thể nào dọn dẹp hết từng người. Mà rất nhiều thời điểm, ngôn ngữ mới thật sự là vũ khí sắc bén có thể gây tổn thương nhất.
......
Phác Tuấn Phong luôn cảm thấy gần đây giống như bị người nguyền rủa, đi làm về nhà vốn muốn cùng tiểu thê tử thân mật một chút, nhưng đối phương lại luôn ôm di động xem đủ loại tin tức, cuối cùng chọn mấy cái thú vị chia sẻ với trượng phu.
Ban đầu Phác Tuấn Phong rất vui vẻ cùng nàng trò chuyện, nhưng thời gian lâu dài, hắn liền bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Vốn không phải người thích xem bát quái, lại phải ngày ngày nhìn đủ loại tin đồn giả tạo phóng đại trên mạng, thật có chút mệt lòng.
Bất quá thê tử thích, hắn liền nhẫn nhịn tâm mệt bồi nàng.
Hôm nay lại thấy được một tin tức bùng nổ, Phác Tuấn Phong nhíu mày: "Để anh hỏi xem chuyện này có phải sự thật."
Phác Tuấn Phong nhìn tin tức Lạp Lệ Sa ở đoàn phim không tôn kính tiền bối, đáy lòng nặng nề gọi điện cho thư ký, lập tức an bài người điều tra.
Phác Tuấn Phong đang muốn trách cứ Lạp Lệ Sa sao không biết thu liễm, Phùng Thiên Linh ngẩng đầu nhìn hắn liền hỏi: "Huyền Ca là đại đệ tử nội môn Cổ Võ, Vương Cao Nghị lại là đệ tử ngoại môn, thái độ của Huyền Ca với hắn như vậy cũng rất bình thường. Nếu biểu hiện quá mức cung kính, ngược lại không hợp quy củ."

Phác Tuấn Phong bừng tỉnh đại ngộ, tuy bây giờ bọn họ đều ở trong showbiz nhưng Vương Cao Nghị từ bé chính là đệ tử ngoại môn của Cổ Võ, mà Lạp Lệ Sa cũng được xác định với ngoại giới là Cổ Võ thu nhận từ nhỏ.
Dựa theo quy củ Cổ Võ, về sau bất luận hai người đạt thành tựu lớn lao cỡ nào, tôn ti bối phận cũng sẽ dựa theo quy củ nội tộc, một khi có người không tuân theo phạm vào bất kính, hậu quả chính là xử lý theo quy củ của Cổ Võ thế gia.
Tin tức trên mạng cũng rất nhanh lan truyền.
Đủ loại người qua đường lẫn fan hâm mộ đều đang chỉ trích thái độ Lạp Lệ Sa đối đãi tiền bối.
Trong đó cũng không ít người bày tỏ Vương Cao Nghị chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của người khác, chẳng lẽ người khác không có quyền cự tuyệt sao?
Nhóm giáo đồ mạnh mẽ cũng sôi nổi ủng hộ Giáo Chủ, bất quá cũng có vài kẻ nói đã nhìn rõ Lạp Lệ Sa, dự định từ fan chuyển thành người qua đường, lại từ fan biến thành anti.
Vương Cao Nghị ở đoàn phim biết được tin tức trên mạng, vô cùng sợ hãi, dù sao địa vị của Lạp Lệ Sa ở Phác Thị cũng không bình thường, trời mới biết Phác Tuấn Phong để bảo vệ nghệ sĩ mà có hành động gì không tưởng tượng nổi hay không.
Nhưng trong tiềm thức, lại hy vọng fan hâm mộ của mình có thể chỉ trích Lạp Lệ Sa nhiều hơn một chút, tốt nhất là làm cho đối phương thân bại danh liệt.

"Tin tức trên mạng rất loạn, công ty có quyết định gì không?"
Lúc nghỉ ngơi, Phác Thái Anh liền hỏi.
Lạp Lệ Sa lắc đầu, căn bản là vẫn chưa liên hệ công ty, trừ những lúc Hứa Tụ thông báo, thời gian còn lại Lạp Giáo Chủ đều trong trạng thái nuôi thả.
Phía xa, dáng vẻ Vương Cao Nghị thập phần đắc ý, Phác Thái Anh lạnh mặt nhìn, tiếp đó lộ ra ý cười nhàn nhạt: "Để hắn đắc ý thêm mấy ngày, chờ chuyện này bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, sẽ liên lạc Cố tiểu thư, để cho nàng ra mặt phát mấy tiếng thanh minh."
"Ừm, chị cũng đừng suy nghĩ chuyện này nữa, nghỉ ngơi cho tốt. Buổi quay chiều rất nặng, chị không nghỉ ngơi đầy đủ, em không yên tâm." Lạp Lệ Sa nghiêm túc thổ lộ.
Phác Thái Anh cười khẽ: "Biết rồi, yên tâm đi. Độ khó của loại cảnh quay này với chị mà nói không tính là gì. Mà em nhớ thoại chưa?"

"Đã thuộc trôi chảy." Lạp Lệ Sa cầm kịch bản trong tay lật một cái, nhẹ nhàng trả lời, làm cho Phác Thái Anh có chút nghi hoặc.
Hai người ngồi một chỗ chụm đầu ghé tai rất mập mờ, người từ xa nhìn lại không khỏi bàn tán Lạp Lệ Sa.
Thành tựu tự thân của Lạp Lệ Sa làm người khác rất hâm mộ, nhưng vận khí của Lạp Lệ Sa từ khi xuất đạo đến nay cũng khiến người ta cảm thấy phẫn hận cùng bất công.
Nếu nói Phác Thái Anh là con nhà giàu, vừa xuất đạo liền có huynh trưởng ở sau lưng làm chỗ dựa, thì Lạp Lệ Sa lại chỉ là một tiểu nha đầu không quyền không thế, sau khi xuất đạo liền thuận buồm xuôi gió mà nổi danh, thật làm người ta không muốn đỏ con mắt cũng khó.
Có sao nữ đã xuất đạo mười năm, dựa vào diễn xuất tinh xảo được mọi người công nhận.

Mà Lạp Lệ Sa từ khi xuất đạo đến nay tác phẩm không nhiều, còn thường xuyên xuất hiện ở các show, không ít người trong giới đối với việc này bày tỏ khinh thường sâu sắc, cứ như Lạp Lệ Sa là dựa vào scandal để lăng xê lên giá vậy.
......
Ở đoàn phim, Mạnh Tiểu Manh lại đang tranh thủ lúc rảnh rỗi lướt di động.
Thấy mấy nội dung không tưởng tượng nổi, nàng thừa dịp tỷ tỷ nghỉ ngơi vọt tới.
"Chị, tin tức này có phải là thật hay không a?"
Hứa Như ở dưới ánh mắt đầy suy đoán của trợ lý tiếp nhận điện thoại trong tay Mạnh Tiểu Manh, thấy trên màn hình hiển thị tin tức Lạp Lệ Sa đến thăm đoàn phim Phác Thái Anh, nhưng ở trong đoàn ra oai, thập phần bất kính Vương Cao Nghị.

Hứa Như không nhịn được cười cười: "Chuyện này rất nhanh sẽ qua, em đừng quan tâm mà nhọc lòng."
"Nhưng, chị......" Mạnh Tiểu Manh còn chưa nói hết, Hứa Như đã cầm kịch bản vỗ lên người nàng: "Nhớ lời thoại, buổi chiều còn phạm lỗi, cẩn thận đạo diễn lại giáo huấn em."
Mạnh Tiểu Manh xem như là đã chứng kiến sự lợi hại của đạo diễn nơi này, cái miệng giống như súng liên thanh, nếu quả thật bị đạo diễn kéo đi giáo huấn, nàng chính là chịu không nổi.
Chờ Mạnh Tiểu Manh đi, trợ lý liền tiến lên hỏi Hứa Như: "Tiểu Như tỷ, người vừa rồi...... thật sự là em gái cô sao?"
"Lát nữa tìm Vương tiên sinh, thanh toán tiền lương của cô đi." Hứa Như mặc trang phục phi tử cổ đại trên người, nói xong câu này, nàng nâng cánh tay cầm kịch bản trên bàn, ống tay áo cũng uyển chuyển khẽ động theo.
Rơi vào trong mắt trợ lý, giống như mỹ nhân hậu cung ác độc vừa hạ mệnh lệnh xử tử vậy.
Nhưng hết lần này tới lần khác Hứa Như sinh ra với dung mạo thanh khiết, khán giả sẽ không tự giác mang theo kính lọc, cảm thấy đây là cửu thiên tiên tử cao quý không thể xâm phạm.
Trợ lý vốn muốn nói thêm gì đó, lại im lặng gật đầu: "Cảm ơn Tiểu Như tỷ chiếu cố những ngày qua."
Trợ lý rời khỏi, Hứa Như khẽ thở dài một cái, ban đầu đi theo nàng là một nam trợ lý, nhưng vợ hắn sinh con nên tạm thời nghỉ việc.
Người đại diện Vương tiên sinh liền tìm một trợ lý khác, nhưng lần này lại là một cô gái trẻ còn ngây ngô, Vương tiên sinh khuyên nàng thử tiếp xúc nhiều hơn với người cùng phái, có lẽ có thể tiêu trừ một chút chướng ngại tâm lý.
Nhưng vừa rồi trợ lý hơi chút đến gần nàng, cảm giác ghê sợ liền nảy lên trong tâm, nàng vẫn không tiếp thụ nổi người cùng phái bên cạnh tiếp xúc với mình quá mức thân cận.
Trợ lý có lẽ cả đời này cũng không biết, mình bị sa thải không phải do tò mò chuyện của lão bản, mà là không cẩn thận dựa quá gần lão bản.
Trợ lý rời đi không lâu, Vương tiên sinh liền gọi điện thoại tới, trầm mặc một hồi mới mở miệng: "Chẳng lẽ cô muốn cả đời cứ như vậy trôi qua? Điều này đối với đường diễn của cô khó khăn cỡ nào, cô hiểu rõ chứ?"
"Xin lỗi." Hứa Như biết từ khi xuất đạo đến giờ, đã mang đến không ít phiền toái cho Vương tiên sinh, nhưng sợ hãi trong lòng cũng không do bản thân nàng khống chế.

Cúp điện thoại, Hứa Như tiếp tục cầm kịch bản nhìn kỹ.
Không ít người thấy một màn này, đều bắt đầu nghị luận sau lưng.
Kỳ thực thời điểm Mạnh Tiểu Manh vào đoàn phim, đã có không ít miệng lưỡi bám riết nàng, bất quá may mà đứa nhỏ này tâm nhãn cường đại, người khác không nói trước mặt nàng, nàng cũng sẽ ngầm tưởng rằng hết thảy vẫn tốt đẹp.
Trước đây ở show thực tế, Mạnh Tiểu Manh kêu một tiếng tỷ tỷ, trong ngoài giới đã bắt đầu bới móc tin tức các nàng.
Bất quá Mạnh gia ngụy trang rất tốt, há có thể để đám người kia tùy tiện tra được.
Cho nên hiện giờ, mọi người vẫn đang không ngừng suy đoán quan hệ giữa Mạnh Tiểu Manh và Hứa Như.
Mạnh Tiểu Manh cảm thấy những lời thoại này cực kỳ khó thuộc, thật không biết tỷ tỷ làm sao nhớ được mấy thứ chữ rắc rối đó, còn có thể đứng trước máy quay mà diễn.
Ngay lúc Mạnh Tiểu Manh cảm thấy đau đầu, bỗng nhận được một cuộc gọi.
Biết được Bạch Liễu muốn tới tham quan, Mạnh Tiểu Manh rất hưng phấn thông báo phó đạo một câu, ký xong cam kết liền đi đón Bạch Liễu.
Sau khi cùng Bạch Liễu làm thủ tục đăng kí, các nàng mới tay nắm tay chậm rãi đi vào đoàn phim.
"Chị tôi giống như lại vừa sa thải một vị trợ lý. Ngoại giới đều đồn chị ấy trọng nam khinh nữ, yêu thích nam sắc." Mạnh Tiểu Manh cười nhưng lại như có tâm sự.
Bạch Liễu cười khẽ: "Nàng sẽ tốt hơn."
"Hả......? Có thật không? Đã mấy năm trôi qua mà vẫn như cũ, một chút cũng không đổi." Mạnh Tiểu Manh buồn bã gãi đầu, khi còn bé vẫn cùng tỷ tỷ ngủ chung một giường, hiện tại còn không thể cùng tỷ tỷ nắm tay, chị em nhà người ta tương thân tương ái, tỷ tỷ nhà mình thì hạ lệnh cấm nàng tuyệt đối không thể tiếp cận nửa mét.
Bạch Liễu thở dài, sau đó rất nhẹ nhàng nói với Mạnh Tiểu Manh: "Nàng nhất định sẽ tốt. Tôi tin tưởng nàng."
"Aish, phỏng chừng cũng chỉ có cô tin chị ấy. Dù sao tôi vẫn nghĩ là không có khả năng...... À, không phải. Ý tôi là, chị tôi có lẽ trong thời gian ngắn không lành bệnh được. Cô đừng ôm kỳ vọng quá lớn, dù sao kỳ vọng càng lớn......" Mạnh Tiểu Manh lại khổ não gãi đầu: "Không phải không phải, ý tôi nói là......"

"Được rồi, không cần nói nữa. Ý tứ cô muốn biểu đạt, tôi đều hiểu." Bạch Liễu cười khẽ.
Mạnh Tiểu Manh hết sức ngại ngùng cười một tiếng, cũng không muốn nói thêm gì nữa, cứ như mỗi câu nàng nói đều là sai lầm vậy.

Thời điểm hai người sắp đi tới bên cạnh Hứa Như, Hứa Như liền bị chuyên viên trang điểm kéo đi bổ trang.
Bạch Liễu cười cười, nói với Mạnh Tiểu Manh: "Mấy ngày nữa buổi biểu diễn của tôi bắt đầu rồi. Cô có thời gian đến không?"
"Có a có a, phần diễn của tôi ở chỗ này chỉ còn một cảnh ngày mai là xong. Chị gái nói mấy ngày nữa sẽ đưa tôi sang đoàn phim hàng xóm, nữ số ba ở đó bị thương nên không thể diễn, trước mắt cũng chưa tìm được người thay thế thích hợp, vì vậy định để tôi đi thử một chút. Bất quá tôi không định tham gia, suy nghĩ rất lâu rất lâu...... Vẫn là không muốn diễn kịch. Tôi muốn giống như cô, thử bước vào giới âm nhạc một lần."
Bạch Liễu cũng biết rõ gia cảnh nhà Mạnh Tiểu Manh, nàng cảm thấy mộng tưởng của Mạnh Tiểu Manh có lẽ không thể nào thực hiện.
Bất quá cũng không muốn đả kích đứa bé này, liền phụ họa cười một tiếng: "Nghe theo lòng mình, bước lên con đường mình muốn đi, khi đó cho dù ủy khuất, cô cũng sẽ không oán hận bất kỳ ai cả."
Trong lòng Mạnh Tiểu Manh rất phức tạp, từ trước đến giờ ông nội và cha luôn dạy dỗ nàng, đến hướng đông thì tuyệt đối không thể đi về tây, thật sự bản thân có thể lựa chọn đường đi cho mình sao?
Hứa Như đang đóng phim lại thấy Bạch Liễu đã đến, tâm tình nàng hơi hoảng hốt liền bị đạo diễn phát hiện sơ hở, sau khi hô ngừng đạo diễn tìm nàng nói đôi câu, thấy Hứa Như lại trở về trạng thái nhân vật, hắn cũng không nhắc nhở nữa, để Hứa Như tiếp tục diễn xuất.
Bạch Liễu biết sự tồn tại của mình khả năng ảnh hưởng đến Hứa Như, nàng đề nghị với Mạnh Tiểu Manh: "Bữa trưa còn chưa kịp dùng đã chạy tới, gần đây có chỗ nào ăn trưa không?"
"Có, hôm qua tôi còn tìm được một quán rất ngon miệng. Để tôi dẫn cô đi." Mạnh Tiểu Manh vừa nói vừa cầm túi lên.
Hứa Như dùng dư quang khóe mắt chú ý động tĩnh các nàng, đoán có thể là có chuyện phải rời đi, nội tâm nàng cũng buông lỏng không ít.
......
Giang Ý Hàm thời gian này cũng bận rộn, Tiểu Hi đã đi nhà trẻ, nàng cũng bắt đầu chuyên tâm sự nghiệp. Từ Gia thỉnh thoảng sẽ liên lạc với nàng, nhưng mỗi lần đều nói chưa được mấy câu thì đã không ngừng tạm biệt cúp máy.
Nếu không phải biết rõ Từ Hạo gặp chuyện ngoài ý muốn, Từ Gia áp lực lớn nhiệm vụ nặng, hẳn nàng còn hoài nghi Từ Gia ở bên ngoài có yêu tinh nào khác.
Bất quá hôm nay thấy được tin tức trên mạng, nàng quả thực hốt hoảng, nếu Lạp Lệ Sa đi một mình mà phát sinh loại chuyện bất kính tiền bối kia, nàng có thể hiểu được.
Nhưng lúc đó Lạp Lệ Sa ở cùng một chỗ với Phác Thái Anh, loại tin tức này dù đánh chết nàng cũng sẽ không tin nửa chữ.
Chuyên viên trang điểm bên cạnh còn đang cùng một vị MC khác bàn tán chuyện này, hai người nói rất khó nghe, Giang Ý Hàm đang chuẩn bị lên tiếng phản bác, nhưng nghĩ một hồi lại ngậm miệng.
Loại chuyện này không cần nàng đứng ra phóng lửa, chờ Phác Thị có phản kích, mặt mũi đám người này tự nhiên sẽ bị đánh bầm dập.
Nếu bây giờ nàng lên tiếng, sẽ phá hỏng tình đồng nghiệp, loại chuyện này bất lợi với nàng, hơn nữa cũng không giúp được Lạp Lệ Sa bao nhiêu.
Sau khi Giang Ý Hàm rời khỏi, nữ trang điểm cười nói với vị MC kia: "Vừa rồi nàng như vậy, còn nói gì mà bạn tốt với Lạp Lệ Sa? Nghe chúng ta bàn luận cả buổi, rắm cũng không thả một cái, xem ra cũng là tỷ muội hoa giả hoa nhựa mượn danh khuê mật mà thôi."
"À, nếu không phải có chút thân cận với Lạp Lệ Sa Phác Thái Anh, cô nghĩ nàng có thể chen lấn đẩy xuống Tiểu Triệu, bước lên vị trí nhất tỷ của đài chúng ta? Lần này Lạp Lệ Sa ở trong giới coi như bị bày lên ván sắt rồi, cho dù không chết cũng trầy da tróc vẩy, chờ xem đi. Họ Giang cũng là châu chấu cuối vụ thôi, cô còn tưởng sau lưng nàng có chỗ dựa, tôi thì nghĩ chẳng qua là lăn trên giường mà đến showbiz."
Những lời này, Giang Ý Hàm trở lại cầm bản thảo đều 'vô tình' nghe sạch.
Mặt không đổi sắc gõ cửa tiến vào, sau đó cười nói: "Ai u, Hưng ca, hôm nay ngài thật là bắt mắt. Soái khí viết hoa."

Dáng vẻ nam nhân vừa rồi còn hận không thể cắn chết Giang Ý Hàm, nghe nàng nói, hắn cũng lập tức cười trả lời: "Đâu có đâu có, Tiểu Giang mới là người nổi nhất hôm nay. Giới MC đi đâu để tìm mỹ nữ giống cô chứ."
Hai người tiếp tục cùng chịu đựng ghét bỏ mà tâng bốc đối phương, đến lúc nhân viên tới gọi đi tập luyện trước một chút, Giang Ý Hàm mới cầm bản thảo rời khỏi.
"Xùy, thứ đồ chơi gì vậy. Mới nói hai câu mà đã vểnh cái đuôi lên tận trời. Chút thời gian nữa nàng sẽ biết, cái gì gọi là tường ngã mọi người đẩy." Lúc nam nhân nói lời này, ánh mắt đều biến hóa.
Giang Ý Hàm yên lặng mở ra điện thoại, gửi mấy tin nhắn cho Từ Gia.
Tuy nàng hai bàn tay trắng, trong giới cũng không quyền không thế, nhưng mà bạn gái nàng trâu a, nhà mình có chỗ dựa bày đặt không cần, chẳng phải chính là kẻ ngốc sao?
Từ Gia thấy tin nhắn của Giang Ý Hàm, có chút dở cười dở khóc.
Giang lão hổ: [ Gần đây hẳn có người muốn làm gì đó với tôi, chuyện này có vẻ mình tôi không giải quyết được, cô nhìn mà làm đi. ]
Từ Gia: [ Dạ! Tiểu nhân nhất định giúp ngài làm thỏa đáng hết thảy. ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro