Oneshot
【 Giang Trừng 24h】【 Hi Trừng 】 Năm Tháng Nhàn Sầu
【 Lời tác giả 】
Đây là tôi làm cho sinh nhật đầu tiên của Trừng Trừng.
Quay đầu lại suy nghĩ một chút, vậy mà cũng đã thích hắn hơn hai năm.
Mấy năm nay, nhiều mưa mưa gió gió, tôi đều yên lặng nhìn. Giang Trừng cùng Fan Trừng, một đường đi tới bây giờ, không dễ dàng, thật sự rất không dễ dàng.
Cảm tạ mỗi một tiểu đồng bọn thích Giang Trừng, cảm tạ tiểu đồng bọn mỗi thời gian trải qua vì Giang Trừng, tinh lực, tiền tài.
Cảm tạ tổ kế hoạch chúc mừng sinh nhật Giang Trừng, bọn họ làm vì lần chúc mừng sinh nhật này, chúng ta đều xem ở trong mắt.
Chúc Giang tông chủ chúng ta, sinh nhật vui sướng, từ đây vạn sự thắng ý, bay xa vạn dặm.
=======================
Trời càng ngày càng lạnh, mùa đông năm nay lại sắp tới.
Giang Trừng trở mình, một giường chăn đệm kia như tuyết trắng kén tằm, ấm áp mà mềm mại bao bọc lấy thân thể hắn, đem khí lạnh đêm hôm đó ngăn cách bên ngoài, phải gọi là thoải mái khiến người không muốn nhúc nhích.
Bây giờ hắn đã bỏ xuống chức vị tông chủ đã mười cái mùa đông, hắn tập mãi thành thói quen, tiếng các đệ tử tập võ huyên náo rầm rì, tiếng chạy nhanh sàn sạt của nhóm tôi tớ, còn có rất xa, tiếng rao hàng vượt qua tường cao truyền vào Liên Hoa Ổ, tiếng chim hót, tiếng ve kêu lảnh lót, còn có người trên đỉnh núi tràn đến như sóng biển xa xôi mang đến tiếng thông reo đều đã muốn thay thế sự u tĩnh nơi đây.
Những cái đó đều là thanh âm mà hắn trước kia chưa từng chú ý qua. Hắn phân không rõ hắn thích cái nào, nhưng hắn cũng thừa nhận, sáng sớm cuối mùa thu đầu mùa đông như vậy, cảm giác làm ổ ở trên giường ấm áp, cuốn chăn ăn không ngồi rồi, nghe gió thổi qua mái hiên, quả thật so với chuyện vừa tỉnh dậy liền một thân gánh trọng trách, canh cánh trong lòng ưu phiền các loại việc nhỏ đại sự phải làm thì thoải mái hơn nhiều.
Hắn nhìn nhìn bên phải mình, quả nhiên, Lam Hi Thần đã rời giường, mặc dù là đã rời khỏi Lam thị, rời khỏi nơi có năm ngàn điều gia quy làm cho người ta sợ hãi kia, Lam Hi Thần cũng như cũ duy trì cách sống Lam thị giống như tu khổ hạnh kia, dù cho tầng núi trùng điệp này đã sớm không nghe được tiếng chuông dài mà lại có quy luật, y cũng như cũ có thể mỗi ngày không sai chút nào đúng giờ tỉnh lại, đúng giờ đi ngủ.
Điểm này, Giang Trừng ngoài miệng không nói, nhưng thật ra đáy lòng thập phần bội phục.
Hắn dựa vào giường trong chốc lát, cảm giác sức sống sinh mệnh hoàn toàn tràn đầy trong thân thể, mới duỗi cái eo lười, lưu luyến không rời từ trên giường bò lên.
Đêm qua khi bọn họ ngủ, nghe thấy bên ngoài mưa rơi tí tách tí tách. Đến thời tiết này, là một trận mưa thu một trận lạnh, chỉ sợ không lâu liền có tuyết rơi. Mặc dù người tu tiên bọn họ có Kim Đan hộ thể, so với người bình thường chịu được rét hơn một chút, nhưng chung quy cũng vẫn là thân thể phàm trần. Giang Trừng rời giường một chút, khí lạnh nhè nhẹ liền như kim đâm đâm vào trên làn da, khiến hắn không khỏi nổi lên một thân da gà, chạy nhanh đem áo ngoài chuẩn bị tốt đêm qua phủ thêm lên người.
Kiện áo ngoài kia sáng sớm đã được đặt trên bếp lò hong qua, tản ra tình cảm lo lắng ấm áp, Giang Trừng vuốt ve lên quần áo hơi hơi nóng, khóe miệng hơi vểnh. Mười năm này, mỗi khi đến mùa đông, nếu Lam Hi Thần dậy sớm hơn hắn, đều sẽ im hơi lặng tiếng vì hắn mà hơ tốt quần áo, giống như chuyện này đã trở thành thói quen không thể sửa của y, giống thời gian nghỉ ngơi và làm việc kia - giờ Hợi thì nghỉ, giờ Mão thì làm việc, khắc vào cốt tủy, bền lòng vững dạ.
Trong viện truyền đến tiếng kiếm vang, Giang Trừng đi xuống lầu, đẩy ra nửa cửa phòng đang đóng, ngoài phòng đại sân rộng mở đối diện là sơn cốc um tùm trống trải. Dưới dãy núi nổi bật, một đạo khí như bạch hồng (*) thân ảnh hấp dẫn toàn bộ ánh mắt Giang Trừng. Kiếm thuật của Lam Hi Thần, hắn đã lĩnh giáo qua mấy chục hồi, nhưng mỗi một lần nhìn thấy, đều nhịn không được muốn tán thưởng một phen. Lam Hi Thần trường y tay áo rộng, múa kiếm lại một chút không loạn, dáng người rắn rỏi, động tác tao nhã, một chiêu giống như bướm hư ảnh, rồi thức tiếp theo lại phảng phất lợi trảo bạch ưng, lúc đó vạt áo phiên bay bay, có thể giết người trở tay không kịp.
(*Hồng: ở đây nghĩa là cầu vồng. Bạch hồng ghĩa là một đường cầu vồng màu trắng.)
Giang Trừng cảm thấy nỗi lòng muốn thắng của mình đều bị tinh hoa kiếm nghệ vô song của Lam Hi Thần khơi mào, một cổ nhiệt huyết nảy lên trong lòng, hắn vung ra Tam Độc, nắm chuẩn thời cơ, hướng Lam Hi Thần nhảy lên.
Lam Hi Thần tựa hồ sớm có chuẩn bị, thu kiếm xoay người, quay lại mấy vòng, dùng Sóc Nguyệt bay đến mà đón đỡ Tam Độc. Hai kiếm tương giao, tiếng mũi kiếm bén nhọn tựa như sóng lớn chấn động, giữa dãy núi khiến cho từng trận hồi tưởng, tựa như Thương Long rít gào trong thiên địa.
"Trạch Vu Quân, hảo kiếm pháp!" Giang Trừng ra vẻ kinh ngạc cảm thán, Lam Hi Thần hơi hơi mỉm cười, cổ tay khẽ đảo nhanh chóng, muốn chế trụ lại Tam Độc, lại bị Giang Trừng giành trước một bước rút thân kiếm về, vụt mất cơ hội tốt.
"Tam Độc Thánh Thủ cũng không kém." Lam Hi Thần thật không thấy thất bại, ngược lại ý cười dạt dào, lại lần nữa đón đến, vũ động Sóc Nguyệt, quang mang giống như bông tuyết đầy trời, làm người khó có thể chống đỡ. Nhưng nếu luận tốc độ, lấy kiếm pháp Giang thị uyển chuyển nhẹ nhàng làm sao sẽ thua? Giang Trừng một bên lui một bên chắn, trong nháy mắt, giữa hai người nhìn không thấy bóng kiếm, chỉ có thể nhìn thấy ngân quang sáng rực lập loè không ngừng.
Mấy chục chiêu liên hoàn dưới kiếm, thế nhưng Lam Hi Thần tìm không thấy một tia sơ hở, ngược lại bị Giang Trừng bắt lấy một tia sơ suất, thoát ra chiến cuộc giằng co, một chiêu hư hoảng chuyển tới sau lưng Lam Hi Thần. Y còn chưa kịp xoay người, một đạo kiếm phong lóe sáng đã vỗ nhẹ vào trên vai y.
"Trạch Vu Quân, là ngươi thua." Giang Trừng đứng ở phía sau y, đắc ý dào dạt nghiêng đầu, trong giọng nói toàn là thắng lợi mãn nguyện.
Lam Hi Thần lại hơi hơi lắc lắc đầu, khóe mắt mỉm cười: "Cũng không phải, Tam Độc Thánh Thủ."
Giang Trừng hơi hơi kinh ngạc, mới đột nhiên phát giác trên eo một trận lạnh lẽo, cúi đầu vừa thấy, Sóc Nguyệt không biết khi nào, đã như có như không dán vào eo mình.
Hóa ra mới vừa rồi Lam Hi Thần bị Giang Trừng nắm lấy cơ hội vòng lại phía sau, trong phút chốc liền phán đoán ra Giang Trừng sẽ công lên ba đường này, vì thế nhanh chóng đem Sóc Nguyệt lật lại, đánh lén ba đường Giang Trừng hạ xuống. Quả nhiên, bị đánh trúng tay một cái.
"Tốt lắm Lam Hi Thần ngươi......" Giang Trừng trừng mắt nhìn y liếc mắt một cái, Lam Hi Thần hơi nâng khóe miệng thoạt nhìn thật vô cùng đáng giận. Giang Trừng không tình nguyện thu hồi kiếm, mấy năm gần đây, khi hắn cùng Lam Hi Thần nhàn rồi thường xuyên luận bàn kiếm thuật, đối với nước cờ của đối phương đều hiểu rõ nhau như lòng bàn tay, cần phải dùng nhiều đầu óc mới có thể thắng vì đánh bất ngờ. Hôm nay hắn có chút sơ sẩy, mới có thể bị Lam Hi Thần đắc thủ vì bắt lấy sở hở.
"Bất quá là ngang tay." Lam Hi Thần cũng thu kiếm, hướng Giang Trừng cười hành lễ, "Đã lâu chưa từng luận bàn, kiếm thuật Vãn Ngâm không lùi mà tiến, càng ngày càng khó công phá."
Giang Trừng giơ lên Tam Độc, tỉ mỉ kiểm tra kiếm phong: "Cho rằng ta già rồi sao? Còn sớm lắm!" Sau khi xác nhận ái kiếm làm bạn với mình gần trăm năm vẫn sáng ngời sắc bén như cũ, hắn mới thật cẩn thận đem nó thu vào trong vỏ,
"Vâng vâng vâng, muốn già cũng là ta già trước." Lam Hi Thần cũng thu hồi Sóc Nguyệt, ai ngờ Giang Trừng hướng y duỗi tay ra.
"Đưa Sóc Nguyệt cho ta, để một lát ta đưa bọn hắn lau lau."
"Lúc trước không phải vừa mới lau qua?" Lam Hi Thần ngoài miệng nói như vậy, lại vẫn đem Sóc Nguyệt giao cho Giang Trừng.
"Cũng qua thật nhiều ngày...... Ngươi đừng lười như vậy." Giang Trừng đổi khí thế nói dong dài sắc bén vừa nãy rồi đứng lên, giọng nói mang theo vài phần ghét bỏ, ngược lại nghe vào bên tai thế nhưng vô cùng thân cận.
"Vâng --" Lam Hi Thần cố ý kéo dài ngữ điệu, dở khóc dở cười, "Tướng công lười chuẩn bị tốt bữa sáng cho ngươi đã sắp lạnh, chúng ta ăn cơm trước được không?"
Đêm qua mưa rơi, bàn ghế đá trên sân thượng vẫn còn ướt. Lam Hi Thần đem bữa sáng đặt xuống bàn gỗ ở hành lang phòng, Giang Trừng ngồi ở một bên tinh tế lau chùi Sóc Nguyệt cùng Tam Độc. Bộ bàn ghế đơn giản này là Giang Trừng tự tay làm, mấy năm trước, Giang Trừng đột nhiên yêu thích nghề mộc, làm một đống các kiểu vật gia dụng khắc gỗ, lần đầu làm được đều là thiếu tay thiếu chân, xiêu xiêu vẹo vẹo không thành bộ dáng, đến sau này, cũng dần dần ra dáng ra hình, càng thêm tinh vi hơn. Bất quá hứng thú Giang Trừng tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, thời điểm nghiên cứu đến mất ăn mất ngủ, mài dũa thuận lợi cũng không để bụng, chờ đến lúc bắt đầu có tài nghệ, liền cũng thật nhanh không còn hứng thú, một hai năm này, nguyên bộ dụng cụ bào của nghề mộc, đều ở nhà kho dính một tầng bụi thật dày.
Bất quá Giang Trừng lúc ấy làm gia cụ đều rất giữ gìn, tuy rằng đơn giản lại cực kỳ rắn chắc. Thời điểm mặt trời gay gắt, hoặc là lúc trời mưa, bọn họ sẽ ngồi ở phòng hành lang bên bàn vuông nhỏ này dùng cơm, pha trà, đọc sách, thẳng đến mùa đông lại bị gió lạnh lẽo quấy rầy thổi bay, đem bọn họ dồn ép vào phòng trong.
Bữa sáng giống nhau là cháo trắng đơn giản, có khi cũng sẽ nấu một chén mì, phần lớn là khẩu vị Tô Châu thanh đạm. Gần đây lớn tuổi, cay nồng cùng dầu mỡ ăn vào miệng, cũng không ngon miệng như trước đây, thứ hai khẩu vị từ nhỏ của Lam Hi Thần thì mộc mạc, vẫn luôn không tiếp nhận được thức ăn quá mức tanh cay, Giang Trừng cũng không phải như Ngụy Vô Tiện có khẩu vị không cay không vui, nên cũng theo Lam Hi Thần, dần dần có thói quen ẩm thực nhã đạm.
Nhưng hôm nay, Lam Hi Thần bưng lên, vừa không phải là cháo, cũng không phải mì, hơn nữa là hai chén bánh trôi bột củ sen tròn trịa hương vị ngọt ngào.
"Nha, hôm nay ngày mấy?" Giang Trừng buông kiếm hỏi. Lam Hi Thần khi có hứng thú, sẽ làm một ít điểm tâm nhỏ Tô Châu cho bữa sáng, bất quá cũng không phải là chuyện thường, nói như vậy, loại tình huống này hoặc là Lam Hi Thần có việc cầu với Giang Trừng, hoặc là chứng minh hôm nay có sự tình gì đó đặc biệt.
Lam Hi Thần buông xuống chén sứ men xanh đựng đầy bánh trôi, mang theo một tia không biết nên khóc hay cười kinh ngạc nhìn Giang Trừng.
"Vãn Ngâm không nhớ rõ hôm nay là ngày mấy?"
Giang Trừng nhăn chân mày lại, vẻ mặt khó hiểu, bốn mắt trừng nhau sửng sốt một hồi lâu, mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại.
Hôm nay là sinh nhật hắn.
"A...... Cái gì? Ngày tới nhanh như vậy sao?" Hắn xấu hổ quay đầu, tránh đi tầm mắt Lam Hi Thần, che miệng ra vẻ trầm tư, che dấu xấu hổ của mình.
"Làm sao Vãn Ngâm sinh nhật mình cũng đã quên?" Lam Hi Thần cười nói, nhìn Giang Trừng ửng đỏ bên tai, trong giọng nói chỉ có sủng nịch không có trào phúng, "Sinh nhật ta, ngươi mỗi năm đều bắt đầu chuẩn bị sớm, như thế nào đến phiên mình liền sơ sót như vậy?"
"Chậc -- im miệng! Ta tự nhiên nhớ rõ, bất quá là nhất thời không phản ứng được thôi." Giang Trừng nhướn lông mày trừng mắt nhìn Lam Hi Thần liếc một cái, "Ăn cơm ăn cơm."
Giữa núi tịch liêu này, chỉ có hai người hắn cùng Lam Hi Thần, cộng thêm ba con chó thường xuyên chơi đùa đến không thấy bóng dáng, thời gian trôi qua đến cực kỳ thong thả, thường thường quên thời gian trôi mau, năm tháng khó cầu. Mặc dù Giang Trừng đã từng sấm rền gió cuốn, cũng bị trời đất vô biên làm cảm xúc nhạt nhòa, thời thời khắc khắc đều tự an ủi tiếng lòng giấu kín. Không cần nghĩ đến mình phải giả vờ không biết bí ẩn tình báo, không cần nghĩ đến rắc rối phức tạp ân oán quan hệ của tiên môn bách gia, không cần nghĩ đến những gương mặt nịnh nọt che dấu ý đồ phía sau, chỉ cần nhớ rõ mùa xuân đi đến chỗ nông dân trồng trà mua trà xuân Lam Hi Thần thích, nhớ rõ mùa hè đi vào núi hái quả mơ dại về nấu rượu, nhớ rõ mùa thu đến sau núi nhặt hạt dẻ rơi, nhớ rõ trước khi đến mùa đông nhất định phải sửa chữ tốt rào tre, đem bó củi cùng lửa than chuẩn bị đủ.
Giang Trừng trước kia chưa bao giờ nghĩ tới, chính mình sẽ hưởng thụ sinh hoạt như vậy.
"Ta cuối cùng là già rồi đi." Hắn thở dài một hơi, ăn luôn cái bánh trôi cuối cùng trong chén.
Lam Hi Thần ôn nhu nhìn hắn: "Không già, bộ dáng buổi sáng hôm nay rút kiếm đánh ta so trước kia còn có tinh thần hơn."
"Không phải ngươi múa kiếm trêu chọc ta trước sao?" Giang Trừng trừng mắt lên phản bác nói.
"Vâng vâng vâng, là ta không tốt là ta không tốt."
"Lại nói nữa, mỗi lần đều là như thế này, chỉ biết nói là chính mình không tốt, ta thấy ngươi như vậy liền muốn giận!"
"Được được được, ta sửa ta sửa, Vãn Ngâm đừng nóng giận."
"Ta nghe câu "Ta sửa" này của ngươi đều nghe năm mươi năm rồi, sẽ tin ngươi mới là lạ!"
"Lúc này thật sự nỗ lực sửa. Bánh trôi ăn ngon không? Hợp khẩu vị ngươi không?"
"Ừm, không tồi. So với trước đây làm ngon hơn."
"Buổi chiều ta lại làm một ít nhuyễn hương cao cùng mẫn cao mà ngươi thích, sau đó chúng ta pha một ấm trà ngon, chậm rãi thưởng thức."
"Được."
"Buổi tối ta lại nấu cho ngươi chén mì thọ, sau đó......" Dường như Lam Hi Thần hưng phấn lên, Giang Trừng híp mắt nhìn y một cái, nâng tay lên, nhẹ nhàng đem ngón tay ấn trên môi Lam Hi Thần.
"Ta trước kia liền nói, sinh nhật gì đó, không cần phí tâm quá nhiều." Hắn dùng ngón tay ngăn lại đôi môi mềm mại của Lam Hi Thần, nơi đó còn tản ra hạt bột củ sen lưu lại ngọt ngào, "Chúng ta đều nhiều năm như vậy, đừng gây sức ép người già như thế."
Hai mắt Lam Hi Thần lập loè quang mang nhu hòa, mỉm cười nhìn chăm chú Giang Trừng đứng ở trước mắt, sau đó thừa khi hắn chưa chuẩn bị, vươn đầu lưỡi, liếm một chút ngón tay mang theo vết chai nhỏ đè trên môi.
Ngón tay Giang Trừng như điện giật rụt trở về, còn chưa kịp nổi giận, cả người liền bị Lam Hi Thần kéo vào trong lòng ngực.
"Nhiều năm như vậy, Vãn Ngâm vẫn nhạy cảm như vậy."
"Nhiều năm như vậy, ngươi ngược lại càng ngày càng bất nhã chính nha, Trạch Vu Quân." Giang Trừng đẩy Lam Hi Thần một phen, hắn sẽ không để Lam Hi Thần biết, một cái chớp mắt vừa nãy kia trong đầu hắn hiện ra cái dạng hình ảnh gì.
Lam Hi Thần cười rộ lên, ôm Giang Trừng không nhúc nhích tí nào: "Đối Vãn Ngâm mà nói, chuyện này khả năng chỉ là một cái sinh nhật. Nhưng với ta mà nói, đây là ngày cực kỳ trọng yếu." Y đem cằm gác ở trên vai Giang Trừng, như vậy thanh âm y liền sẽ mang theo nhiệt khí, chui vào tai Giang Trừng, "Đây là ngày đạo lữ ta trân quý nhất, được sinh ra a."
Lam Hi Thần cố ý đè thấp thanh âm, làm nó nghe có chút khàn khàn, tựa như mới sáng sớm thức dậy mang theo buồn ngủ lười biếng, quả nhiên giống như y mong muốn, cổ Giang Trừng đều bị nhuộm thành màu hồng phấn, mạnh mẽ nhịn xuống thẹn thùng hơi hơi run rẩy, ngon miệng đến mức khiến người nhịn không được muốn cắn xuống.
"Miệng lưỡi trơn tru!" Giang Trừng như cũ giỏi dùng phẫn nộ che dấu cảm xúc của mình, nhưng khi nào hắn tức giận thật, khi nào chỉ là ngượng ngùng, Lam Hi thần sớm đã tìm hiểu nhất thanh nhị sở (*).
(*Nhất thanh nhị sở: rõ ràng rành mạch)
"Năm đó vào sinh nhật ta, hướng ngươi đưa ra yêu cầu quy ẩn, lại không nghĩ ngươi có thể thật sự đáp ứng." Lam Hi Thần ôm chặt Giang Trừng, tiếp tục than nhẹ nói, "Khi đó cảm động cùng cảm kích cả đời cũng sẽ không quên. Cho nên vào sinh nhật Vãn Ngâm, ta cũng hy vọng ta có thể làm Vãn Ngâm vui vẻ vui sướng."
Giang Trừng trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên duỗi tay nhéo mặt Lam Hi Thần, chính là đem Lam Hi Thần lôi đến trước mặt mình.
"Vãn Ngâm, đau quá!"
"Hừ!" Giang Trừng buông tay ra, hừ lạnh một tiếng, "Ta đã thấy ngươi ngớ ngẩn, lại chưa thấy qua ngươi ngu ngốc như vậy."
Lam Hi Thần cười khổ nhìn hắn, khuôn mặt vô tội như bạch ngọc nhu hòa ôn nhuận, chỉ có một mạt vệt đỏ để lại trên gương mặt. Giang Trừng lòng càng xem càng ngứa, nhịn không được lại gần, ở trên má Lam Hi Thần bị mình niết hồng hôn một cái.
Lúc này, người đỏ mặt biến thành Lam Hi Thần.
Mưa lại dày đặc nhẹ nhàng rơi xuống, tạo thành một rèm mưa nhàn nhạt thưa thưa, đem một đôi bạn lữ triền miên ân ái ẩn dưới màu trời xanh sau màn mưa.
Đây là thời khắc yên lặng mà ấm áp, giống như giữa đất trời chỉ còn lẫn nhau, chặt chẽ ôm nhau, tâm ý tương thông, môi không ngừng giao triền cùng chóp mũi khẽ chạm mang đến hương khí ướt át lại ấm áp, theo từng giọt tiếng mưa rơi, dừng ở đáy lòng, nở ra một mảnh trăm hoa rực rỡ tựa gấm.
Nhưng mà, một màn tốt đẹp như vậy, đột nhiên bị một trận tru lên đến thạch phá kinh thiên (*) chấn động mà dập nát.
(*Thạch phá kinh thiên: Đá nứt động trời)
Chỉ thấy ba con linh khuyển, theo cầu thang một đường sủa như điên vọt vào sân.
Hai người nhìn linh khuyển nhà mình hung thần ác sát chạy vào, đều bị hoảng sợ. Tập trung nhìn vào, mới phát hiện ba con linh khuyển, đang đuổi theo một con tước điểu lơ lửng giữa không trung, như là phát hiện món đồ chơi gì đó, một bên hưng phấn phe phẩy cái đuôi, một bên vây quanh sủa lên con chim mà chúng với không tới.
"Đó là cái gì?" Giang Trừng nhíu mày nhìn con chim không quá bình thường kia, "Làm sao giống con lần trước khi đệ ngươi đưa gấm tới như vậy."
"Không phải giống, Vãn Ngâm. Hình như chính là nó."
"Thật đúng là a!" Giang Trừng cả kinh nói, vội vàng đi xua đuổi ái khuyển không chịu buông tha tiểu tước kia. Con chim nghe được thanh âm Giang Trừng, giống như gặp được cứu tinh, vùng vẫy thân mình mập mạp nỗ lực bơi tới hướng Giang Trừng.
Giang Trừng thấy nó bay đến thật sự vụng về, duỗi tay tiếp được con chim kia. Chim nhỏ kia ngừng trên tay Giang Trừng, nó nhẹ nhàng mổ vài cái, dường như xác nhận đây là người nó muốn tìm, rồi sau đó, đột nhiên cố dùng cánh, "bính" một tiếng, ở giữa bàn tay Giang Trừng cuộn lên một đóa sương khói nho nhỏ.
Đợi sương khói tan đi, chim nhỏ trong tay Giang Trừng, biến thành một cái túi càn khôn nho nhỏ.
"Hừ, quả nhiên." Giang Trừng đem túi càn khôn hướng Lam Hi Thần giơ giơ lên, "Nếu Ngụy Vô Tiện có thể đem tâm tư đặt chỗ tu đạo thay vì trò xiếc nhỏ loạn thất bát tao này, không biết đệ của ngươi có thể bớt phí tâm bao nhiêu."
"Này hẳn là Ngụy công tử đưa tới quà sinh nhật cho Vãn Ngâm đi." Lam Hi Thần cười nói, "Cũng không biết Ngụy công tử dùng biện pháp gì, có thể làm vật nhỏ này tìm được chúng ta."
"Ngươi đừng nói, loại ý đồ xấu này thì hắn làm được......" Giang Trừng nhướn mày, đưa bàn tay vào trong túi càn khôn.
"Lần trước Vong Cơ đưa ta cũng là...... A? Vãn Ngâm làm sao vậy?" Lam Hi Thần đang nói, lại thấy sắc mặt Giang Trừng đột nhiên ngưng trọng, vội vàng hỏi.
"Trong chỗ này là cái gì?" Giang Trừng càng sờ soạng, càng cảm thấy không đúng, đơn giản khẽ lật túi càn khôn, đem đồ vật bên trong đổ ra.
Chỉ thấy từng củ khoai sọ tròn trịa, vừa nặng vừa rắn chắc từ túi càn khôn lăn xuống, hơn nữa cuồn cuộn không ngừng, ở bên chân Giang Trừng xếp thành một tòa núi nhỏ chỉnh tề cao đến thắt lưng.
Giang Trừng trợn mắt há hốc mồm, sau một lúc lâu nói không nên lời. Lam Hi Thần ngồi xổm xuống, cầm lên một củ khoai sọ ước lượng tỉ mỉ xem kỹ một phen nói: "Hảo khoai sọ chắc nịch, ta còn chưa gặp qua khoai sọ vóc lớn như vậy đâu."
Đợi một củ khoai sọ cuối cùng lăn xuống, hé ra một tờ giấy viết thư khoan thai bay xuống đỉnh núi khoai sọ.
Giang Trừng thuận tay vung lên, đem giấy viết thư nhặt lên, chỉ thấy mặt trên quả thật là chữ viết của Ngụy Vô Tiện --
"Giang Trừng! Ngươi tặng ta linh đan tiên dược ta đều thu được nha! Cảm ơn! Đây là loại khoai sọ của ta, năm nay mùa thu hoạch lớn! Vừa to vừa là mỹ vị, nấu lên xốp xốp mềm mại ăn đặc biệt ngon! Ta chọn củ lớn nhất nặng nhất tặng cho ngươi làm lễ vật a, sinh nhật vui sướng! Khác: Thay ta vấn an Trạch Vu Quân, Lam Trạm cũng rất tưởng niệm y, có rảnh tới chơi a."
"Đây là loại Ngụy công tử tự trồng sao? Loại này cũng thật tốt." Lam Hi Thần tán thưởng, vuốt ve vỏ khoai sọ thô ráp, động tác kia cứ như trong lòng ngực không phải khoai sọ tròn vo, mà là chỉ con thỏ lông xù xù.
Giang Trừng cười như không cười hừ một tiếng: "Tên kia, loại dưa chuột ghét trời luôn mưa, loại dưa hấu ghét thời tiết quá nóng, ta thấy cuối cùng cũng là đệ của ngươi xử lý. Hắn nhiều lắm cũng chỉ hỗ trợ đánh đánh gà rừng câu câu cá."
Lam Hi Thần cười cười, duỗi tay giúp Giang Trừng từ trong khoai sọ cao nửa người rút chân ra: "Nói vậy Vong Cơ là thích thú, tựa như ta."
Giang Trừng lại lần nữa hừ một tiếng, nhưng mà lần này, thanh âm nghe ra lại vô cùng vui sướng. Chân hắn trong lúc vô tình vung, một củ khoai sọ bị hắn đá bay lên, lăn xuống trong viện. Tầm mắt ba con linh khuyển lập tức bị hấp dẫn, đem củ khoai sợ bất hạnh kia trở thành quả bóng, cao hứng phấn chấn chơi tiếp. Trong viện yên tĩnh lập tức ầm ĩ lên, mưa cũng ngừng lại, tầng mây tản ra một góc, lộ ra không trung được tẩy sạch. Có ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu xuống, xua tan đám sương như lụa mỏng giữa dãy núi, hương khí lá cây ướt át tràn ngập ra.
"Xem ra hôm nay dường như sẽ là một ngày có thời tiết tốt." Lam Hi Thần cười nói.
Chính như Lam Hi Thần sở liệu, không lâu lúc sau, mưa tạnh mây tan, mặt trời hoàn toàn lộ ra, đem quang mang như kim sao chiếu xuống mênh mông khắp núi. Bởi vì sắp đến mùa đông mà biến núi rừng suy yếu trong phút chốc liền có sinh khí. Ánh nắng đầy sân, chiếu vào trên phiến đá xanh ở sân thượng, đem dấu vết còn lưu lại của đợt mưa nhỏ kia chiếu rọi đến tỏa sáng rực rỡ.
Sau khi Giang Trừng cùng Lam Hi Thần đem khoai sọ cũng đủ ăn một mùa đông cất chứa vào hầm, liền bắt đầu làm việc. Mặc dù gian phòng nhỏ này yên tĩnh mà cô độc giữa núi chỉ có hai người bọn họ, nhưng cũng không phải là thời thời khắc khắc dính bên nhau. Một góc sân, có một gian nhà nhỏ xinh xắn tinh xảo, lại hướng ánh sáng thật tốt, Lam Hi Thần đem nó bố trí thành thiền thất, thường xuyên ở chỗ này tĩnh tu đả tọa, tuy không bì lại thiền thất rộng lớn chu toàn năm đó ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhưng cũng ấm áp thoải mái, biệt lai thi ý.
Giang Trừng ngẫu nhiên ở chỗ này cùng Lam Hi Thần cùng nhau tĩnh tu, nhưng cũng thích chạy đến đả tọa minh tư tại một chỗ linh khí cạnh sau núi. Nơi đó cách ngọn núi bọn họ ở không xa, là một uông sơn trì (*). Giữa núi nước suối hội tụ thành một cái thác nước nho nhỏ, từ vách núi cao mấy người là nước chảy thẳng xuống dưới, rơi vào đầm trong ao kia, nước ao rộng lớn, thanh bích yên ả, bên cạnh ao nhô ra một bãi đá thiên nhiên, vừa lúc thích hợp đả tọa. Lúc trước quy ẩn nơi đây, Giang Trừng đem mấy viên hạt sen từ Liên Hoa Ổ mang đến đưa vào trong nước, qua mấy tháng, lại có thể mọc rễ nảy mầm, mọc ra hoa sen phấn nộn, tuy chỉ có nho nhỏ vài bụi quấn bên nhau, không thể giống với thiên trưởng thành kia tại Liên Hoa Ổ với một mảnh hồ sen ngọc bích vô tận, nhưng cũng thanh thanh diễm diễm, trêu người cực kỳ trìu mến, đủ để an ủi Giang Trừng mỗi khi ngẫu nhiên nhớ nhà.
(*Uông sơn trì: núi có hồ sâu rộng)
Giang Trừng tại đây đả tọa minh tưởng, thường xuyên ngồi xuống chính là mấy canh giờ. Có đôi khi phục hồi tinh thần lại, phát hiện Lam Hi Thần không biết khi nào, cư nhiên an vị ở bên người mình, chống cái cần câu, khoan thai thả câu. Thấy Giang Trừng định ra, y ý cười dạt dào đưa ra sọt cá để một bên, bên trong con cá màu cầu vồng nhảy loạn tươi ngon.
Bất quá, hôm nay tới đón Giang Trừng, ngược lại không phải Lam Hi Thần, mà là ba con linh khuyển bọn họ nuôi. Ba con linh khuyển đều là hai người khi xuống núi nhặt được, một con da lông kim hoàng, cái đuôi xoã tung, rõ ràng thân hình cường tráng, lại là bộ mặt dài hé ra chút hiền lành, thời thời khắc khắc đều làm người cảm thấy nó đang híp mắt cười; một con khác tuy chỉ nhỏ một chút, nhưng da lông đen nhánh bóng loáng, giống như gấm vóc, hai tai to rũ thật là phong cách, vả lại con này càng thân thiết, yêu nhất thân cận Giang Trừng, nếu không để ý tới nó, nó còn biết lui về sau đứng thẳng lên bằng hai chân sau, huơ huơ hai chân trước cầu được vuốt ve; mà một con nhỏ nhất, còn không cao đến cẳng chân Giang Trừng, nhưng nhìn nhỏ xinh, trong ba con khuyển lão đại, vóc dáng tuy nhỏ, lại hung mãnh nhất, dọa lợn rừng lui đi, cắn xé những con sói cô độc, ở trong núi tuần tra suốt ngày nó đều lạnh mặt với hai con linh khuyển lớn hơn nó một vòng, có thể nói là đệ nhất bá chủ trong núi này. Khi Giang Trừng tới bên cạnh ao tĩnh tu, Lam Hi Thần thường xuyên gọi ba chúng nó tới tìm Giang Trừng. Giang Trừng nghe thấy tiếng chó sủa hết đợt này đến đợt khác liên tiếp trong rừng, liền biết Lam Hi Thần thúc giục hắn về nhà.
Vận khí thu tức, Giang Trừng khởi thân, ba con linh khuyển liền nhào lên thân thiết vây quanh hắn đứng lên, đem hắn đẩy ra bên ngoài. Giang Trừng bất đắc dĩ sờ sờ con này, vuốt vuốt con kia, cuối cùng đem con còn nhỏ kia một phen vớt lên, ôm vào trong ngực hướng nhà phóng đi.
"Phi Phi, Mạt Lị, Tiểu Ái, đi, về nhà."
Ánh nắng cuối mùa thu ấm áp mà lâu dài, không hàm súc giống đầu mùa xuân, không nóng rực như ngày mùa hè, cũng không có mang đến hàn ý mùa đông rùng mình rét thấu xương. Lá đỏ chưa tan mất, quả tùng treo đầy trên đỉnh, núi này vốn không có đường, chỉ có một đường mòn mà người xưa lưu lại, chen đầy cỏ dại cùng rêu xanh. Bọn họ xuyên qua đường mòn dường như bị lá rụng che lại, mỗi một bước đều truyền lên hương thơm bùn đất. Giữa cành cây, thấy căn nhà nhỏ của mình lẳng lặng đứng sừng sững dưới trời xanh, một làn khói bếp lượn lờ dâng lên, hương khói mang theo vị ngọt lẫn vào trong không khí ướt át, ấm lòng người.
Đối với Giang Trừng mà nói, ngày sinh nhật sớm đã không phải một ngày đặc biệt. Hắn đã từng vượt qua rất nhiều sinh nhật cô độc, thậm chí có rất nhiều lần hoàn toàn quên mất sinh nhật chính mình. Cho dù là hiện tại, hắn cũng cảm thấy tới tuổi này rồi, chẳng qua bỏ qua sinh nhật, cũng không sao cả.
Nhưng Lam Hi Thần hiển nhiên không nghĩ như vậy.
Cả ngày này, Lam Hi Thần đều quấn ở trong phòng bếp, mặc dù hoa lan cùng hoa sơn trà ngày thường y tỉ mỉ chăm sóc nhất đều vứt bỏ không thèm nhìn, một hai phải vì Giang Trừng chuẩn bị một cái sinh nhật tốt đẹp. Mà trên thực tế, từ sau khi cùng Lam Hi Thần kết làm đạo lữ, Giang Trừng liền không còn quạnh quẽ trải qua một cái sinh nhật nào nữa.
Rốt cuộc trước khi trời tối, tràn đầy một bàn đồ ăn ngon được bưng lên.
Nơi núi sâu, rời xa trần thế, Lam Hi Thần cũng không làm món ăn quá xa hoa, nhưng một bàn này đều là tất cả món Giang Trừng thích. Trán Lam Hi Thần sớm đã ướt đẫm mồ hôi, lại trước tiên vẫn là đem một chén mì thọ nóng hôi hổi kia bưng đến trước mặt Giang Trừng.. Mì thọ dùng chính bún tàu thượng hạng tại Mân Giang (*), các lớp trên mặt đều có mùi thơm. Cải trắng cùng cà tím đều là sáng sớm vừa mới hái xuống. Còn có hai con cua tại Ngô Giang, là hương vị ngon cuối cùng trước khi đông đến. Ngụy Vô Tiện vừa mới đưa tới khoai sọ cũng hấp hơi xốp xốp mềm mại, thêm vào tương quế hoa năm nay mới làm, hương khí bốn phía, vào miệng là tan.
(*Nguyên văn là Mân, nghĩa là Mân Giang. Là một địa danh tại trung Quốc.)
"Vãn Ngâm, sinh nhật cát nhạc a."
(*Cát nhạc: Thuận lợi, may mắn, vui vẻ)
"Đồ ngốc...... Cảm ơn a."
Đối thoại như vậy đều sẽ xuất hiện mỗi năm, Giang Trừng chưa bao giờ giỏi biểu đạt cảm tình mình, nhưng chỉ là một câu nói đơn giản như vậy, Lam Hi Thần cũng hiểu được bên trong bao hàm lòng biết ơn cùng cảm kích lớn bao nhiêu. Y giống một đóa hoa ngọc lan nở rộ, nở rộ ra an tĩnh rồi lại thỏa mãn tươi cười, mấy ngày chuẩn bị cùng vất vả trong phút chốc đều không tính là cái gì. Vãn Ngâm của y tuy rằng ngoài miệng lải nhải chúng ta có hai người ăn làm sao cho hết a, chính là chiếc đũa lại cũng luôn không có dừng lại. Lam Hi Thần nhìn hắn phồng má, đáy mắt toàn là sủng nịch cùng yêu thương. Nhiều năm như vậy, Giang Trừng vẫn luôn là lạnh lùng mà cao ngạo, mang theo cảm giác sắc bén áp bách, cho dù là Lam Hi Thần, cũng thường thường có thể cảm nhận được trên người hắn phát ra sắc bén. Nhưng một khắc này đây, y sẽ nhớ tới, khi y mới vừa nhận thức Giang Trừng, đối phương cũng là một thiếu niên lang thích cười thích nháo, vui buồn đều treo ở trên mặt, tràn ngập sinh khí cùng sức sống.
"Ngươi nhìn cái gì. Cùng nhau ăn a, ta một người lại ăn không hết!" Giang Trừng vừa ngẩng đầu, thấy Lam Hi Thần nhìn chằm chằm chính mình phát ngốc, nhăn mi lại nói.
"Không có gì, chỉ là Vãn Ngâm của ta quá đáng yêu, ta nhất thời ngắm ngây người mà thôi."
Lam Hi Thần cầm lấy chén đũa mình, trịnh trọng nói. Tuy rằng sớm đã đối với chuyện Lam Hi Thần chọc ghẹo mình hiểu rõ tận tâm, nhưng Giang Trừng vẫn là bị nghẹn một chút, hung tợn trừng mắt nhìn Lam Hi Thần liếc một cái.
"Thật hết lời nói," Lam Hi Thần cố ý nghiêng đầu, nheo lại đôi mắt tràn đầy ý cười, "Vãn Ngâm, hảo hảo ăn cơm."
Mặt trời lặn xuống sơn, giò liền lạnh lẽo lên, giống một thanh kiếm giữa núi rừng gian không kiêng nể gì múa may gào thét, thổi đến cây cối xôn xao loạn hưởng.
Giang Trừng lôi Lam Hi Thần đang rửa chén, đemy đuổi vào nhà. Không ngờ chỗ hậu viện đột nhiên vang một tiếng lớn, không biết là thứ gì đổ ngã. Giang Trừng không kịp lau khô tay, đang muốn đi xem xét, lại bị Lam Hi Thần ngăn lại.
"Ta đi xem liền ổn, Vãn Ngâm ngươi ở lại, đừng đi ra ngoài gió lớn. Tiểu Ái, ngươi đi cùng ta."
Linh khuyển nho nhỏ lập tức từ trên thảm ấm áp đứng thẳng lên, đi theo Lam Hi Thần thắp đèn chạy ra ngoài.
"Cẩn thận một chút, có chuyện gì thì gọi ta." Giang Trừng nhìn thoáng qua tay mình có chút dầu mỡ, sách một tiếng phân phó nói.
Ai ngờ Lam Hi Thần này vừa đi, sau một lúc lâu không có trở về. Giang Trừng rửa xong chén, làm sạch sẽ tay, tại nội thất đi dạo một hồi lâu, cuối cùng là kìm nén không được, phủ thêm quần áo đuổi theo.
Ban đêm cuối thu, bốn phía tối đen một mảnh, duỗi tay không thấy năm ngón tay, Giang Trừng thở ra một ngụm bạch khí, một mình hướng hậu viện đi đến.
Tối nay không phát hiện ánh trăng, màn trời đen nghìn nghịt một mảnh, cùng bóng dáng cây cối dãy núi hòa hợp thành một thể, căn bản phân biệt không ra hình dáng.
"Lam Hoán!?"
"Vãn Ngâm? Không phải nói ngươi ở lại trong phòng sao?"
Lam Hi Thần từ sau sườn núi ngự kiến chạy tới chỗ hắn, Tiểu Ái đi theo phía sau y chạy như bay. Đèn lồng trong tay y phát ra ánh sáng ấm áp, chiếu sáng bóng đêm vốn không hề có quang mang.
"Xảy ra chuyện gì, chạy xa như vậy?" Một cảm giác an tâm giống như sóng biển cọ rửa qua thân thể Giang Trừng, hắn hít sâu một hơi, giấu đi chút biểu tình thất thố, đang muốn vươn đôi tay tiếp lấy Lam Hi Thần lấy từ Sóc Nguyện hạ xuống, lại phát trong lòng ngực Lam Hi Thần, có thứ gì ở co lại động đậy.
"Đây là cái gì?"
Hắn nhăn mi lại, phòng bị nhìn chằm chằm một đoàn vật thể màu đen kia, thình lình mềm oặt một đoàn ở trong lòng ngực Lam Hi Thần nằm úp sấp, lộ ra hai con mắt to như bích tỉ (*).
(*Bích tỉ: Có thể hiểu như ngọc tỉ của vua)
"Meo ~"
Thế nhưng là một con mèo.
"Vật nhỏ này đè sụp chuồng ở hậu viện. Ta vốn tưởng rằng là dã thú tìm không thấy đồ ăn, đuổi theo qua đó, phát hiện thế nhưng là tiểu gia hỏa này." Lam Hi Thần cười giải thích nói, "Tiểu gia hỏa này có điểm yêu khí, sợ là có huyết thống."
"Có chút huyết thống, lại không thuần." Giang Trừng sờ sờ lỗ tai nó, chọc đến tiểu yêu miêu nâng mắt ngửi hắn tay.
"Ta lo lắng mèo yêu nhỏ như vậy, sẽ không một thân một mình ở bên ngoài, cho nên mang theo Tiểu Ái ngự kiếm tuần tra một vòng...... Nhưng, liên tiếp mấy đỉnh núi, đều không có dấu vết yêu quái gì."
"Gần đây cũng không có dị tượng khả nghi gì...... Hơn nữa mùa đông nhanh bắt đầu, mèo yêu nhỏ như vậy còn một mình ở bên ngoài, sợ là không có mẫu thân, bị đuổi khỏi tộc đàn đi."
Giang Trừng lời nói chưa dứt âm, chỉ nghe mèo nhỏ kia thiên kiều bá mị meo một tiếng, vặn vẹo thân mình muốn tránh thoát ôm ấp của Lam Hi Thần, chui chui qua trong lòng ngực Giang Trừng.
"......" Giang Trừng nghiền ngẫm nhìn bộ dáng mèo nhỏ nỗ lực vươn móng vuốt muốn ôm lấy mình, ai ngờ Lam Hi Thần bắt lấy nó lui về phía sau một bước.
"...... Vẫn là bỏ đi."
"Không được! Lam Hoán!" Giang Trừng vội vã ngăn cản Lam Hi Thần.
"Vì cái gì?" Lam Hi Thần dùng ngữ khí trêu chọc hỏi.
"Nó còn nhỏ như vậy!" Giang Trừng gấp không chờ nổi từ trong lòng ngực Lam Hi Thần tiếp nhận mèo con giãy giụa, "Hơn nữa...... Hơn nữa ngươi xem! Tiểu Ai thích nó cỡ nào! Đúng không, Tiểu Ái!?"
Vẻ mặt chó săn nhỏ trung thành và tận tâm hộ vệ bên chân Lam Hi Thần nghiêng nghiêng đầu lờ mờ uy hiếp, cái đuôi nhỏ xoạch xoạch phẩy trên mặt đất.
Lam Hi Thần nhịn không được phụt bật cười, Giang Trừng trừng mắt nhìn hắn liếc một cái, khẩy một cái lên hàm dưới của mèo con trong lòng ngực.
Mèo nhỏ kia tới trong lòng ngực Giang Trừng, đột nhiên dịu ngoan đủ kiểu, ngoan ngoãn ngẩng đầu lên mặc cho Giang Trừng trêu đùa.
Lam Hi Thần nhìn Giang Trừng trong lúc vô tình toát ra trìu mến, nửa tự giễu thở dài: "Ai...... Tiểu Ái a, xem ra chúng ta phải thất sủng rồi."
Giang Trừng trêu đùa mèo con trong lòng ngực, khóe miệng xẹt qua một tia mỉm cười nhạt nhẽo: "Như thế nào? Đệ nhất mỹ nhân Trạch Vu Quân trong truyền thuyết Tu Tiên giới, hóa ra đối với đạo lữ mình không có cảm giác an toàn như vậy sao?"
"Đúng vậy, Trạch Vu Quân chính là không có cảm giác an toàn như vậy, làm sao bây giờ đây?" Lam Hi Thần cố ý lại khoa trương thở dài một hơi, ai ngờ Giang Trừng đột nhiên đến bên cạnh, giống đùa một con mèo mà khẩy cằm y một cái.
"Lễ vật này của Trạch Vu Quân ta thực vừa lòng." Ánh mắt Giang Trừng lấp lánh tỏa sáng trong bóng đêm, "Đêm nay, ta khiến ngươi tìm về cảm giác an toàn cho mình."
Trong nhà liền như vậy đột nhiên thêm thành viên mới.
Này tiểu miêu nhi kia một thân bạc hổ vằn rất là xinh đẹp, chẳng qua tựa hồ lưu lạc thật lâu, lại không có ăn cơm, thoạt nhìn lại dơ lại gầy, nho nhỏ một con phá lệ đáng thương.
Giang Trừng cùng Lam Hi Thần vừa bắt rận vừa tắm rửa, thật vất vả mới làm cho lông nó sạch sẽ, đợi xong việc bận việc, đã mệt đến thở hồng hộc.
Phi Phi, Mạt Lị, Tiểu Ái ngoài dự đoán yêu thích vây quanh bốn phía tiểu miêu nhi bị thảm lông bọc thành quả cầu, đông ngửi ngửi tây nghe nghe, tiểu miêu nhi sợ tới mức ngao ngao kêu. Giang Trừng lại sợ nó bị dọa, lại sợ nó cảm lạnh, ôm nó ngồi ở bên bếp lò một lần một lần xoa lông nó, thật vất vả chờ đến lông nó khô đi, đã tới thời gian nghỉ ngơi.
Lam Hi Thần tạm dùng thảm lông mềm mại cùng vải dệt đắp một cái ổ cho mèo nhỏ, đặt ở góc phòng ngủ. Tiểu miêu nhi dường như tắm rửa một lần đã bị dọa đến ngoan ngoãn, hướng trong ổ cọ cọ, cuộn thành một đoàn cùng vây xem mấy con cẩu mắt to trừng mắt nhỏ bên ngoài ổ.
Đêm đã khuya, đứng ở bên cửa sổ trông ra, trời đất đều bị bao phủ trong bóng tối, làm người không khỏi có loại liên tưởng kỳ quái, dường như vạn vật trên thế gian đều không còn tồn tại nữa, chỉ có chính mình nơi phòng nhỏ, bên trong hư vô mà phiêu phù vô biên vô hạn.
Cho dù thật sự như thế, thì thế nào.
Trên lầu truyền đến thanh âm Lam Hi Thần gọi hắn nghỉ ngơi, hỗn loạn tiếng bước chân lung tung của mấy con cẩu cẩu cùng tiếng kêu meo meo nhút nhát sợ sệt của con mèo nhỏ.
Giang Trừng thản nhiên cười cười, sau một lần tỉ mỉ tuần tra, mới đóng cửa lại, tắt ngọn ngọn đèn dầu phòng trong.
Bọn họ đã ở tại đỉnh núi này trải qua mười năm, đối với chuyện làm thế nào vượt qua mùa đông, đã rõ như lòng bàn tay.
Ngay từ đầu, Giang Trừng cũng từng hoài niệm ngọn đèn dầu huy hoàng ở Liên Hoa Ổ, vướng bận Kim Lăng lưu tại hồng trần lăn lê bò lết, hắn cũng từng hoang mang, cũng từng hoài nghi, hắn cùng Lam Hi Thần, ẩn cư tại đây cái chỗ hoang tàn vắng vẻ, không hỏi thế sự, là chính xác hay không?
Lam Hi Thần từng đối hắn nói, nếu hối hận, nếu không thể chịu đựng được, lúc nào cũng có thể rời đi.
Nhưng mà mười năm đi qua, bọn họ ai cũng không nhắc tới chuyện rời đi nơi này, có ý trở lại thế tục. Cho dù Giang Trừng mỗi năm đều sẽ mai danh ẩn tích đi Lan Lăng, dọ thám biết tin tức Kim Lăng. Mỗi năm đều sẽ trở về Vân Mộng một lần, xa xa nhìn người đến người đi, Liên Hoa Ổ vui sướng hướng vinh.
Nhưng năm này sang năm nọ, hắn sớm đã hiểu rõ, những cái trách nhiệm nặng trĩu đè trên vai hắn, đã có thể bỏ xuống. Cho dù đã mười năm sau khi hắn rời đi, Kim Lăng cùng Liên Hoa Ổ đều rất khá, hắn chung quy không cô phụ tỷ tỷ, không cô phụ cha mẹ.
Cả đời này, cũng coi như là không sống một đời uổng phí.
Thời gian còn lại, hắn phải làm, đó là dốc lòng tu đạo, bồi bạn chí ái (*).
(*Bồi bạn chí ái: cùng làm bạn với tình cảm chân thành)
Nếu hắn có thể không phụ tỷ tỷ cùng cha mẹ, đương nhiên cũng có thể không phụ chính mình cùng Lam Hi Thần.
"Ngươi viết cái gì vậy?"
Giang trừng trở lại phòng ngủ, thấy Lam Hi Thần ngồi ở bàn trước, cầm bút viết gì đó.
Trong phòng đèn đều đã tắt, chỉ còn phòng ngủ bọn họ còn sáng lên ánh đèn màu da cam. Hương củi đốt trong Biệt Xuân Lô, trong không khí phiêu tán hương khí khinh bạc mà ấm áp, yên tĩnh mà an nhàn.
Lam Hi Thần buông bút xuống, nhẹ nhàng làm khô nét mực trên giấy, cười nhẹ nói: "Viết chút thủ kí (*), sang năm lấy ra nhìn, liền có thể nhớ tới hôm nay làm cái gì, chẳng khác một phen vui thú."
(*Thủ kí: theo nghĩa dịch là bản viết tay. Nhưng mình nghĩ nó như là nhật ký bây giờ.)
"Hôm nay ngươi nhớ cái gì?"
"Nhớ cùng Vãn Ngâm tỷ thí kiếm thuật một hồi, nhớ vì Vãn Ngâm làm vài món đồ ăn ngon, nhớ lên núi nhặt được một con tiểu yêu miêu......" Y lấy tư thái ưu nhã viết mấy dòng, đột nhiên cau mày ngừng lại, "Lại nói, còn chưa cho tiểu miêu cái tên."
Giang Trừng nhìn thoáng qua ổ mèo, mèo nhỏ kia dường như ngủ rồi, ôm gối híp mắt, râu run lên run lên.
Nhìn bộ dáng Giang Trừng nghiêng đầu lâm vào suy nghĩ, Lam Hi Thần cười khép lại bút ký của mình, đứng dậy nói: "Hôm nay quá muộn rồi, ngày mai thức dậy lại nghĩ."
"Cũng tốt." Giang Trừng nhún nhún vai, xốc chăn lên chui vào giường đệm, Phi Phi vốn là chiếm cứ cuối giường trong lúc vô tình bị một chân đạp, kêu thảm lăn xuống giường, trốn đến bên cạnh Tiểu Ái cùng Mạt Lị.
Lam Hi Thần nhẹ nhàng dập tắt ngọn đèn dầu, cũng cùng y chui vào trong chăn. Giang Trừng đưa lưng về phía y, nhưng thân mình lại theo thói quen dán về hướng y. Lam Hi Thần ôm chặt Giang Trừng, phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn. Chăn sớm được hong qua, ấm dào dạt, nhưng không bằng trong lòng ngực ấm áp của người yêu khiến cả người thoải mái.
Đêm dài trầm lắng, ngoài phòng càng là lạnh lẽo, trong phòng thì càng là ấm áp. Giang Trừng đột nhiên trở mình, thuần thục ngăn chặn thân thể Lam Hi thần, đem đầu vùi vào cổ Lam Hi Thần. Lam Hi Thần hôn hôn trán Giang Trừng, chuyên chú dùng ngón tay cuốn lên một sợi tóc dài của hắn, quấn quanh ngón tay.
"Không phải muốn tìm về cho ta cảm giác an toàn sao, Vãn Ngâm?"
Giang Trừng hừ cười một tiếng, ngón tay theo vạt áo rộng mở của Lam Hi Thần trượt vào, vuốt ve phần cơ bụng chắc khỏe của đối phương, cảm thụ ngọn lửa dục vọng dưới tay hắn nhanh chóng bốc cháy lên. Hôn phủ lên bờ môi nóng rực của y, quen thuộc hơi thở bồi hồi ở giữa môi lưỡi, sau đó dần dần, từ đôi môi mềm mại lưu luyến đến cái cổ thon dài, một đường lưu lại ái muội ướt át.
"Lam Hoán." Giang Trừng duỗi cổ qua, hơi hơi trợn tròn mắt lẩm bẩm nói, cảm thụ tỉ mỉ hôn môi bậc lửa thân thể của mình, tiếng hít thở bên tai trầm ổn hữu lực là thôi tình khúc tốt nhất.
"Ừm?"
"Ngày mai trước tiên đi nhìn xem chuồng thế nào, ta sợ tuyết sắp rơi thật, nhanh sửa chữa đi."
"Được."
"Thừa dịp hiện tại thời tiết tốt...... A...... Áo lông cừu mùa đông cũng muốn lấy ra phơi nắng."
"Được."
"A...... Ư a...... Còn có năm nay thời tiết lạnh đến sớm hơn năm ngoái...... Ta...... Ngày mai lại đi đốn vài bó củi trú đông...... Chuẩn bị chút củi lửa."
"Được."
"Sau đó, còn có...... Ha a...... Sang năm sinh nhật ta, cũng muốn chúng ta cùng nhau trải qua như vậy."
Lam Hi Thần nở nụ cười, cảm thụ Giang Trừng ôm mình, làm dục vọng mình thuận lợi thẳng tiến vào thân thể ướt át của hắn, lấy tràn đầy tình yêu cùng ôn nhu dung túng mình trừu động tại chỗ sâu nhất của hắn.
"Được."
Sinh nhật sang năm, cũng muốn chúng ta cùng nhau trải qua như vậy.
END
=========================================
Tựa truyện ra đời từ 《 Nhị thập tứ tiết khí thi 》của Lão Thụ.
Nhất thế phồn hoa lạc tẫn, thu thủy thâm xử bạc chu.
Giang sơn vô biên liêu khuếch, tuế nguyệt kỉ độ nhàn sầu.
________________________________________________________________________
Mấy nay tui bận quá huhu. Nhưng nay sinh nhật Giang tông chủ phải làm cái gì đó. ;; ;;
Tui còn định nay bận quá không làm gì luôn nhưng thấy tội lỗi quá trời. :)))
Lên lượn lofter thì thấy cái này, hay quá nên hốt về edit.
Xong rồi chị beta mới bảo tên tác giả quen quá em ơi mà tui còn không nhận ra. =}}} Xong mới biết là tác giả Ẩn Lâm Lang. =}}}}
Chúc Giang tông chủ sinh nhật vui vẻ! :">
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro