Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Bại lộ

'Ngày... tháng... năm...

Giữa hàng vạn người Tư nhi không tìm được ba. Thì ra hôm nay ba không tới. Tại sao vậy? Hôm nay là ngày rất quan trọng, ngày Tư nhi sẽ tham gia thi đấu trên thành phố, sẽ vui vẻ mang phần thưởng về khoe với ba. Chứng minh cho ba thấy Tư nhi đã lớn rồi, không cần ba đứng phía sau bảo vệ hay đi bên cạnh nắm tay nhau dìu dắt. Nhưng cuối cùng thì sao? Ba không đến. Nhìn trời hôm nay, Tư nhi đã đoán ra mình sẽ thất bại.

Thật ra niềm hy vọng lớn nhất của Tư nhi chính là được nhìn thấy ba ngồi trên khán đài phía xa xa mỉm cười nhẹ nhàng, trao cho Tư nhi sức mạnh vô hình nào đó. Được như vậy Tư nhi đã mãn nguyện lắm rồi.'

'Được giải gì không? Tư nhi rất giỏi! Cố gắng lên! Ba ở đây ủng hộ và cầu nguyện cho con.'

'Ngày... tháng... năm...

Sao ba vẫn chưa về? Không nhớ hôm nay là ngày gì sao ba?

Tư nhi sợ! Sợ những ngày tháng còn lại phải sống trong chờ đợi như thế này. Sợ mỗi năm đến ngày sinh nhật của Tư nhi không có ba ở bên cạnh cùng thổi nến, cùng cầu nguyện. Tư nhi nhớ hương vị bánh kem dâu ba làm, nhớ những món quà ba đã tặng Tư nhi. Nhớ cả ánh mắt, dáng người cùng cử chỉ, lời nói của ba.

Tư nhi nhớ ba thật nhiều. Nhớ đến phát điên rồi nên ba mau trở về đi!'

'Sinh nhật vui vẻ, Tư nhi! Con gái lớn rồi ba không biết tặng thứ gì cả. Ba cũng rất nhớ Tư nhi. Một chút nữa, chờ ba một chút nữa... Một chút nữa thôi, Tư nhi, ngoan ngoãn ở nhà chờ ba quay về.'

Khi hắn về thấy cửa nhà rộng mở, đôi giày trắng quen thuộc nằm bên ngoài, hắn đã biết cô đang ở trong, không chần chừ lao người đi tìm kiếm. Một tháng qua chưa được gặp cô, hắn thấy nhớ cô vô cùng, chỉ muốn rũ bỏ hết thảy rồi ngay lập tức lao đến dịu dàng ôm lấy cô như ngày trước. Kia rồi! Cô đang trong phòng hắn.

"Tư nhi!"

Hắn dừng bước, đứng bất động trước cửa, ánh mắt lạnh lẽo quét qua cô đang ngồi bệt dưới đất, xung quanh là vô số lá thư đã bị bóc, có những lá còn bị cô tàn nhẫn xé nát. Hắn thấy cô từ từ quay người lại rồi chầm chậm đứng lên, mắt nhìn hắn vô hồn, trên tay còn nắm chặt vài lá thư khác.

Hắn lại quên, hai người bọn họ từ lâu đã không còn gì để nói rồi. Ước muốn của hắn suy cho cùng cũng chỉ là ước muốn mà thôi. Không thực hiện được. Không ai biết được.

Đã như vậy, lần này vừa hay kết thúc tất cả. Cô dù muốn quay lại cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Thật không ngờ mấy lá thư kia trong giây phút quan trọng vừa phản bội hắn, lại vừa có ích cho hắn.

Hắn bình tĩnh đón ánh mắt của cô, không chớp mắt cái nào cũng không lên tiếng giải thích. Tựa như đây chính là lần cuối cùng hắn nhìn cô nên phải đặc biệt khắc ghi tất cả những gì của cô vào trong đầu, nửa đời còn lại không được phép quên.

Đánh hắn, mắng hắn, chửi hắn, hay cô sẽ làm gì?

"Nghinh Tư?" Người phụ nữ vào sau hắn nhìn thấy cô liền tròn mắt như không tin vào mắt mình.

Cô từng bước đứng trước mặt hắn, giọng thản nhiên: "Anh là đồ hèn! Đấu Hỏa Diệp! Tôi hận anh!"

Cô biết chuyện này không khóc, không tức giận, cứ như vậy bỏ đi?

"Nghinh Tư! Ở lại nghe cậu ấy giải thích."

Giải thích? Cô thừa biết đáp án, vậy ở lại làm gì? Xem hắn và bà cô già đó tình tứ? Hắn không những yêu cô mà còn liên tục phủ nhận. Bây giờ còn chuẩn bị kết hôn với người hơn mình những năm tuổi. Được! Hắn tàn nhẫn với cô như vậy, luôn tìm cách dập tắt hy vọng của cô như vậy, nếu đã thế cô sẽ cho hắn toại nguyện.

"Đuổi theo đi!"

Hắn im lặng không nói, bình tĩnh cúi xuống nhặt từng lá thư để vào trong hòm.

"Hỏa Diệp! Cậu tính giày vò bản thân đến bao giờ nữa?"

"Cô về đi."

"Tôi sai rồi! Tôi không nên gửi con bé cho cậu. Giờ cậu khó xử đều là lỗi của tôi."

Rầm!

Máu chảy ra như suối. Trời không mưa nhưng cô lại thấy khuôn mặt mình đẫm nước, vừa tính mở miệng máu đã chảy ra ào ạt.

Thì ra, chết lại chỉ đơn giản như thế.

"Ba! Tư nhi muốn đến Hắc Long Giang, xây một ngôi nhà băng ở đó, hè qua đông tới đều được bè bạn với tuyết. Được không?"

Màn đêm giăng lối, đèn đường mờ mờ ảo ảo. Trước cổng ngôi biệt thự quen thuộc ấy chỉ thấy một chiếc xe ô tô đỗ sừng sững, trên mui có vài vệt máu còn chưa khô, nhỏ tí tách xuống mặt đường. Sau đó, người trên xe run rẩy bước xuống, thất thần nhìn người con gái đang nằm dài trên đường.

Cả người cô co giật liên hồi, vết thương trên đầu rất nặng, máu từ miệng ồ ạt trào ra thấm ướt cả bộ đồ cô đang mặc. Mắt cô mở to nhìn bầu trời đầy sao, tay nắm chặt mấy lá thư giờ đã chuyển thành màu đỏ.

Giờ thì cô đã hiểu ra mọi chuyện, chỉ hận bản thân không thể chấp nhận được.

Cô nhớ trước kia Tống Tử Đinh vì quá yêu cô nên đã nhờ cha cậu ta bàn chuyện hôn sự với hắn. Khi đó hắn chỉ nói một câu mà khiến cho cha con cậu ta hoàn toàn mất đi hy vọng.

"Tư nhi còn nhỏ, lễ nghĩa không rõ, phép tắc chưa tỏ. Từ nhỏ tính tình đã ương bướng, ngạo mạn. Để Tư nhi về làm dâu, chỉ sợ Tống tiên sinh chê cười."

Ý của hắn rất rõ ràng: Cưới? Tuyệt đối không thể!

Tại sao? Vạn nhất không đồng ý hôn sự đã đành, đằng này sau khi về nhà còn nhốt cô trong phòng như sợ cô sẽ tìm cách bỏ trốn. Nói thật! Cho dù lúc đó hắn có đồng ý, cô cũng không muốn lấy Tống Tử Đinh. Hà cớ gì hắn phải làm như vậy?

Thì ra, tất cả những lời nói, việc làm của hắn khi xưa đều nhằm mục đích che đậy thứ tình cảm đáng khinh bỉ này. Thảo nào hắn không đồng ý hôn sự, tức giận bỏ đi, còn ngăn cản cô tìm đến hạnh phúc với Duy Phong. Thì ra là vậy. Hắn yêu cô.

Phản đối hôn sự, chính là vì hắn không muốn cô rời xa hắn! Hắn muốn hai người mãi mãi ở bên nhau.

Bỏ đi không nói, chính là vì hắn sợ! Sợ phải đối diện với bản thân mình, sợ phải đối diện với tình yêu kinh tởm của hắn. Hắn còn sợ phải đối diện với cô.

Ngày hắn nhìn thấy cơ thể trần trụi của cô trong nhà tắm, một giây đó trong đầu hắn lại có một suy nghĩ đáng kinh tởm. Hắn nuôi cô từ nhỏ đến lớn, thay đồ giặt giũ cho cô là chuyện thường, huống hồ ngày nào cũng ôm cô xuống bể bơi để tắm; thế mà bây giờ khi đối diện với cơ thể đang hoàn thiện của cô, hắn lại có ý đồ không lành mạnh. Cô là người bình thường, phụ nữ có gì cô cũng có thứ đó. Cô như vậy sao hắn có thể hủy hoại cô? Vì thế cho nên hắn tìm cách né tránh, mặc cho cô có gửi bao nhiêu bức thư cũng không hồi âm đáp lại.

Hắn không biết bắt đầu từ khi nào tình yêu này lại nảy nở trong tim hắn. Có thể là sau sự cố định mệnh trong nhà tắm đó, cũng có thể là do tự nhiên, từ rất lâu rồi mà hắn không biết, không để ý.

Vì tương lai tươi sáng, con đường rộng mở phía trước của cô, hắn chấp nhận hy sinh. Lần này, hãy để hắn ích kỷ một mình.

Rồi sẽ tốt hơn thôi. Rồi sẽ quên được thôi.

Gần bốn năm qua, cô như một cơn ác mộng thường trực đeo bám hắn mỗi khi đêm xuống. Càng cố gắng quên, hình ảnh cô lại càng hiện lên rõ nét. Người ta nói, thời gian chính là liều thuốc tốt nhất có thể thay đổi tất cả. Nhưng tại sao tình cảm trong lòng hắn lại càng nhiều thêm, nỗi nhớ về cô lại tăng thêm gấp bội?

Nhiều khi đang trên đường đi làm, không kìm được muốn chạy đến bên cô, hắn lập tức lái xe đến sân bay, mua một vé về nhà. Đến khi tỉnh lại mới thất thiểu quay về uống một viên thuốc an thần, sau đó leo lên giường ngủ tới sáng. Chỉ có như vậy hắn mới không nổi điên mà đi tìm cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro