Chương 2: Tình ý
Hôm nay cô đặc biệt đi uống rượu giải sầu với bạn bè. Cái đám người này thật là, sao dám ngăn cản cô chứ? Đấu Nghinh Tư cô là ai chứ?
"Nghinh Tư, đủ rồi! Anh đưa em về."
"Duy Phong!" Cô mỉm cười nhìn Phong, mặt mũi vì rượu mà đỏ bừng, chân đứng không vững.
"Em say rồi." Duy Phong đỡ cô ra xe, không ngờ giữa đường lại bị người khác chặn lại.
Là hắn. Sao hắn lại tới đây?
"Buông tay!" Hắn lạnh lùng nhả ra từng chữ.
Duy Phong chỉ khẽ liếc hắn, sau đó ôm cô vào trong xe.
Bốp! Duy Phong lệch cả quai hàm, máu từ miệng rỉ ra. Anh ngã lăn ra đất, bất tỉnh nhân sự.
Chỉ chờ có thế, hắn ôm cô vứt vào xe của mình, lập tức lái đi.
Cô không tìm được trên đời này thứ gì lại kinh tởm hơn cả tình yêu cô dành cho hắn. Biết rõ là không thể nhưng cô lại cố chấp đâm đầu. Càng bước càng không có lối ra. Muốn quay lại nhưng không một ai dẫn lối. Vì hắn chính là người gây ra tất cả. Đều tại hắn! Tại sao lại chăm sóc, quan tâm, lo lắng cho cô? Tại sao lúc nào cũng ân cần, dịu dàng? Tại sao luôn là chỗ dựa vững chắc của cô? Hắn - Tại sao lại là ba cô kia chứ? Cô không cam tâm! Nhưng vạn lần đều không thay đổi được sự thật.
Trong cơn say, cô mơ màng cất tiếng:
"Thực ra... Yêu là gì? Duy Phong?"
Hắn nắm chặt vô lăng, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước.
"Yêu? Tôi không hiểu!" Cô nhoài người ra ngoài, hét lớn, tay chỉ chỏ mấy người lái xe bên ngoài: "Yêu là gì hả mấy người kia? Như thế nào mới gọi là yêu? Chỉ yêu một người lí nào cũng không được ư? Tên khốn này! Sao ông lại tàn nhẫn với tôi thế hả?"
"Tư nhi! Không được lộn xộn! Nguy hiểm!" Hắn gắt.
Mặt cô xịu xuống, ánh mắt nhìn hắn mơ màng: "Duy Phong, anh yêu em. Đúng không?"
Hắn đơ ra, sau đó mặt đen lại. Cô... Cô thế nào mà lại nhìn hắn thành người đàn ông khác?
"Vậy chúng ta hẹn hò đi." Giọng cô nhẹ như gió.
"Tư nhi! Không được nói lung tung!" Mặt hắn đã thấy vài huyết rồi. Chắc chắn là đã tức giận đến cực điểm.
"Chưa vừa ý? Được! Vậy giờ chúng ta đi đăng ký kết hôn." Cô tiếp.
"Con câm miệng!" Hắn điên tiết, hận một nỗi không thể khâu miệng cô lại. Đánh ngoặt tay lái vào vỉa hè, hắn chửi thề: "Mẹ kiếp!"
Cô biết chọn thời điểm để ngủ thật đấy! Sao lúc nãy còn mạnh miệng lắm mà! Muốn hẹn hò, kết hôn? Hắn chưa cho phép, sao cô dám tự ý? Chỉ mới một tháng hắn không ở bên cạnh, tại sao cô lại thay đổi đến chóng mặt như thế này? Cô muốn lấy người khác? Cô trưởng thành rồi! Cô muốn xa hắn thật rồi! Hắn phải làm gì hai người mới trở lại được như xưa? Rốt cuộc phải làm gì cô mới trở lại là Tư nhi bé bỏng của hắn?
Khi cô tỉnh dậy đã thấy mình đang ở căn phòng thơ mộng trước kia. Là hắn đưa cô về sao? Hắn tới Bắc Kinh làm gì? Còn muốn nhốt cô ở đây?
Không mở được cửa, cô từng bước ra ngoài ban công, mặt không còn huyết sắc. Cô nhớ, nhớ ngày cô ngây thơ nhảy từ trên này xuống dưới, bị gãy một chân. Khi đó hắn lo lắng vô cùng, còn luôn cho rằng đó là lỗi của hắn. Hắn ân hận, ngày nào cũng ở bên kể chuyện cho cô nghe, thấy cô gặp ác mộng liền ru cô đi ngủ. Mọi chuyện giờ đã khác. Thực ra bao năm qua cô vẫn luôn ở đây, nhưng hắn lại vô tình đi đến một điểm khác, cô vì không đuổi kịp nên bị hắn bỏ rơi.
Không lâu sau hắn đột nhiên mở cửa đi vào. Khi nhìn thấy cô đứng ngoài ban công nhìn xuống, mặt hắn biến sắc, giọng có chút gì đó run run: "Không được nghĩ bậy! Tư nhi, mau lại đây."
Cô chậm rãi quay mặt lại, mắt nhìn hắn mà như nhìn xuyên thấu.
"Lại đây với ba, Tư nhi." Giọng hắn như van nài.
Kết quả, cô quay lại thật, tuy nhiên lại đi lướt qua hắn, tiến về phía cửa, ý định vô cùng dứt khoát.
Hắn kéo tay cô lại: "Con muốn đi đâu?"
"Đi khỏi đây." Cô đáp nhẹ nhàng.
"Ăn gì đã rồi đi." Hắn khẽ hít sâu một hơi.
"Không cần. Bỏ tay ra." Cô cố dứt tay mình để thoát khỏi sự kìm giữ của hắn nhưng tay hắn không dịch chuyển.
"Đi gặp tên đó sao?" Hắn lạnh lùng nhìn cô, môi mím lại.
Cô im lặng không đáp, mắt hờ hững nhìn tay hắn đang nắm chặt tay mình.
"Muốn kết hôn với cậu ta?"
Thấy cô chỉ im lặng, ngọn lửa tức giận trong lòng hắn bùng cháy, không cách gì dập tắt được: "Con muốn sao?"
"Đúng! Tôi yêu anh ấy! Muốn kết hôn với anh ấy! Rồi sao? Anh muốn làm gì?" Cô thành công giựt tay mình ra khỏi tay hắn, cũng bực mình hét lên. Phải đấy! Là cô muốn kết hôn với Duy Phong. Là cô muốn ở bên anh ấy cả đời. Hắn tức giận thì được gì? Muốn cản cô đi tìm con đường hạnh phúc? Tại sao? Tại sao hắn có thể vui vẻ, hạnh phúc ở bên người phụ nữ khác, còn cô thì không?
"Tư nhi! Không được hỗn!" Mặt hắn giờ phút này đã đỏ ửng, toàn thân như run lên.
"Tôi mệt mỏi rồi. Tôi không muốn trở về ngôi nhà này nữa."
Đến khi cô quay lưng rời đi lại bị hắn mạnh mẽ kéo về, giọng hắn thủ thỉ: "Đừng đi, đừng đi nữa. Tư nhi, đừng đi có được không?"
Cuối cùng cô vẫn bỏ đi, một giây đều không quay đầu lại nhìn hắn, chỉ để lại một câu mà khiến toàn thân hắn hoàn toàn bất động: "Yêu? Từ trước đến nay tôi vẫn không hiểu, nhưng giờ thì không cần quan tâm nữa. Vì ông trời cũng không để lại cho tôi một chữ 'tình'."
Tình yêu lại có những rào cản như thế nào? Hắn chỉ hơn cô mười một tuổi, mười tám năm trời nuôi cô lớn, trên người cô có gì hắn đều biết hết. Thì sao? Chỉ dựa vào như vậy lại cản cô không được có tình ý với hắn? Lễ nghĩa ở đâu? Nửa đời còn lại nguyện ý ở bên cạnh yêu thương, chăm sóc hắn lí nào chưa đủ? Vậy nói đi! Cô còn phải hy sinh thứ gì nữa?
Đã nói là rời khỏi đây, mãi mãi không quay về, cho nên hôm nay cô tới để thu dọn đồ đạc, cũng chọn luôn thời điểm hắn không có ở nhà. Không hiểu cô nghĩ gì lại tự ý bước chân vào phòng hắn, cẩn thận lau chùi mọi thứ, sắp xếp gọn gàng. Đến khi cô vô tình nhìn thấy một cái hòm gỗ phía dưới, an ủi bản thân một lúc mới dám mở ra xem. Khi vừa nhìn thấy đống thư trong hòm, cô thất thần ngã bệt xuống đất, mặt trắng bệch.
Cái gì thế này?
Bên trong hòm là những phong thư được sắp xếp ngay ngắn. Dường như chủ nhân rất coi trọng chúng nên mới cẩn thận phong giấy bóng từng cái một như vậy.
Cô run run, cầm lấy lá thư thứ nhất.
'Ngày... tháng... năm...
Ba! Sao ba đi mãi không về vậy? Tư nhi rất nhớ ba! Nhớ cơm ba nấu, còn nhớ cả món trứng chiên của ba. Hôm nay Tư nhi không ăn cơm ba à!'
Mắt cô long lanh, lật sau lá thư lại thấy một dòng chữ.
'Ăn uống đầy đủ. Nhớ đi ngủ sớm đi. Tư nhi rất ngoan!'
Là hắn? Là hắn viết sao?
Cô mở to mắt nhìn nét chữ quen thuộc được viết cẩn thận trên giấy, cả người bất giác run lên, tim không hiểu sao lại vô cùng đau đớn, tựa như có vạn con kiến nhỏ đang gặm nhấm xung quanh. Sau đó, cô điên cuồng lật tung đống thư trong hòm, hai tay run rẩy lấy ra một lá thư khác.
'Ngày... tháng... năm...
Hôm nay Tư nhi ngắm sao một mình. Ba à, dường như không có ba ở đây vầng trăng kia cũng không sáng. Tư nhi không nhìn thấy gì cả, nên sợ! Sợ ba đã quên Tư nhi rồi, sẽ không bao giờ về nhà nữa thì Tư nhi phải làm sao?
Ba đang ở đâu vậy? Mau về nhà đi!'
'Tư nhi, trời ở đây cũng không sao. Đừng thức khuya quá! Trời lạnh rồi, ra ngoài nhớ khoác thêm áo ấm.'
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro