Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1 kiếp trước

Ở nơi ngục tù tâm tối ,Cung Hạo Nhiên bổng nhớ lại những ký ức xưa , những ngày y vẫn còn là tiểu công tử được người người ngợi ca. Thế nhưng chỉ qua 1 đêm mọi thứ đã thay đổi . Lưng mang tội phản quốc, từ một công thần thành một tội thần . Lòng y hiểu rõ , y khó tránh được cái chết , cho dù y cũng chỉ là một nạn nhân .

Khoá trên đại môn bị mở ,cai ngục mở cửa lao ngục , Lâm Tử Yên vẫn như trước mang theo thực hạp , một cái vung đựng nước, sau đó đóng cửa .

Hắn không nói một lời chỉ lấy khăn thấm nước rồi lao mặt cho y . Kẻ đang bị khoá cả hai tay , vì vị Hoàng Thượng mới lên ngôi đó hạ lệnh, phải khoá tứ chi Cung Hạo Nhiên lại tránh trường hợp y tẩu thoát.

Cung Hạo Nhiên là trưởng tử của đại tướng quân Cung Hạo Hiền và Trưởng công Chúa Lâm Như Ngọc. Từ nhỏ đã được cưng trìu mà lớn lên . Được đưa vào hoàng cung nuôi dưỡng lớn lên cùng các hoàng tử ,công chúa . Cô cô y là hoàng hậu đương thời , Cửu cửu là hoàng thượng. Muốn bao nhiêu cao quý liền có bấy nhiêu.Hiện giờ mặc dù sa cảnh tù ngục, lại vẫn như trước vẫn duy trì dung nhan cùng trang phục sạch sẽ, khung cảnh xơ xác tiêu điều chỉ phụ trợ them cho sự kiêu ngạo của y, tôn quý vô cùng. Nhưng hết thảy cũng đều như đang trào phúng cho sai lầm tin nhầm người của y .....

Dọn xong đồ ăn lên bàn dài ,Lâm Tử Yên liền giúp y dùng cơm . Cảnh tượng này cứ lập đi lập lại mỗi ngày . Cung Hạo Nhiên cũng đã quen .

Nhị Hoàng tử Lâm Tử Yên , tài sắc có đủ , là một trong những hoàng tử được hoàng thượng coi trọng nhất . Mọi người trong thiên hạ đều nói ngôi vị thái tử chắc chắn là của hắn . Hắn lập được vô số công trạng , nhiều lần đánh đuổi giặc ngoại xâm .

Hắn và y có thể xem như kẻ thù. Hắn là một trong những ứng cử viên cho ngôi vua , còn y lại phò tá một người khác lên ngôi vua . Nhưng giờ đây khi y
gặp chuyện ngoài gia đình của y .Chỉ có hắn đến thăm y mỗi ngày , còn cái người được y phò tá Đại hoàng tử Lâm Kỳ Khúc lại là kẻ đã tống y vào nơi ngục tù tâm tối này.Đúng là nực cười.....

Cung Hạo Nhiên im lặng , rồi lại không cảm xúc nói :" Ta và người từng là kẻ thù không cùng một thuyền , người sống ta chết , nhưng giờ đây khi ta sắp phải đi , người lại hằng ngày đến bầu bạn , nếu từ đầu chúng ta không đối nghịch chắc giờ đây mọi chuyện đã khác "

Lâm Từ Yên hoẻn nhoẻn khóe miệng, lộ ra một mạt ý cười không quan tâm ." Chỉ có người xem ta là kẻ thù thôi , ta chưa từng có ý nghĩ đó , thời gian đã không thể trở lại nữa rồi, chỉ trách ta biết đến người trễ hơn đại hoàng tử mà thôi ."
 
Mày Cung Hạo Nhiên nhăn lại " Ngươi chưa từng có ý nghĩ đó ??? , vậy tại sao lúc nào gặp ta ngươi đều đem một bộ mặt khó chịu , ta cứ tưởng ngươi ..."

Lâm Tử Yên nhìn thấy Cung Hạo Nhiên nhíu mày , liền cười cười nói." Đó là vì người luôn xuất  hiện cùng đại hoàng tử , nên ta mới khó chịu "

"Tại sao " Cung Hạo Nhiên khó hiểu mà hỏi

Lâm Tử Yên nhìn thẳng vào mắt y :" vì ta yêu ngươi "

Cung Hạo Nhiên trầm mặc " trước kia chưa từng nghe người đề cập đến "

Lâm Tử Yên kéo khóe miệng, thấp giọng nói: "Ngươi chưa bao giờ cho ta cơ hội nói."

Mọi chuyện bây giờ có nói thì cũng đã quá muộn rồi, y chỉ còn có thể sống hết đêm nay , chỉ có thể trầm mặt mà im lặng.

Thu thập bát đũa, Lâm Tử Yên cầm đồ chuẩn bị rời đi. Lúc đi tới cửa, lại dừng cước bộ, quay đầu thật tâm nói: "Ta sẽ không để ngươi chết."

Nói xong liền rời đi không quay đầu lại nữa.

Buổi chiều mẫu thân , cùng phụ thân y xuất hiện ở đại lao . Từ khi Cung Hạo Nhiên gặp chuyện không may phụ mẫu chưa bao giờ ngừng tìm kiếm chứng cứ chứng minh y vô tội . Nhưng chung quy vẫn chẳng thu hoạch được gì .

"Phụ thân , mẫu thân " Nhìn hai người sầu mi khổ não , y cũng không biết nên nói cái gì.

"Tân hoàng hôm nay triệu ta đến thư phòng , nói ngày mai sẽ thả con . Nhưng sẽ phế đi thân phận của con , biến thành thứ dân, trọn đời không được vào kinh." Đại tướng quân Cung Hạo Hiền nhìn đứa con trai mình hết mực yêu thương mà nói .

"Phụ thân tìm được chứng cứ?" Cung Kỳ Nhiên trong mắt hiện lên một tia kinh hỉ.

Cung Hạo Nhiên  lắc đầu, "Tuy rằng chuyện này chắc chắn là con bị hãm hại , nhưng ta cùng nhị điện hạ đã dùng hết các biện pháp cũng không tìm ra chứng cứ.Giờ đây đại hoàng tử cũng đã lên ngôi , việc tìm ra chứng cứ coi như bằng không "

"Vậy sao hắn lại thả ta?" Y có từng nghĩ đến kết quả tốt nhất chính là giam cầm cả đời, nhưng còn phải trong tình huống tìm được chứng cứ. Mà hiện tại Tân Hoàng cư nhiên trả tự do cho y, mặc dù tước danh vị, nhưng với y mà nói kỳ thật cũng không có ảnh hưởng gì

Phụ thân y nhấp hé khóe miệng, trầm mặc trong chốc lát, mới mở miệng nói:" Nhị điện hạ lấy mạng người đổi một mạng của con. Người gặp riêng Tân hoàng nói rằng chỉ cần tha cho con thì ban cho điện hạ bất kỳ tội danh nào cũng được, điện hạ sẽ không phản kháng "

"Cái gì !!!" Cung Hạo Nhiên đứng bật dậy, chén trà sứt mẻ rớt trên mặt đất, hoàn toàn biến thành mảnh nhỏ," tại sao hắn lại làm vậy , mạng hắn đổi mạng con !!!"

"Chuyện này không được ,người mâu đi nói với hắn , con không cần hắn phải thương hại , hắn không được tự quyết "

"Mọi chuyện đã xong rồi, thánh chỉ đã được ban xuống, Nhị điện hạ đã không còn nữa rồi , là chúng ta nợ hắn " mẫu thân y vừa nói vừa khóc.

Y không nói được một lời đứng ở đó, chỉ có vết rạn hiện ra trên bàn gỗ tiết lộ tâm trạng của y.

Phụ mẫu y im lặng rời đi , hai người biết y cần yên lặng một chút

Cung Hạo Nhiên giờ trong đầu tất cả đều là khuôn mặt của Lâm Tử Yên  căn bản không có ăn, nhìn thấy rượu trên bàn, liền cầm bầu rượu trực tiếp dốc lên.

Nâng chén tiêu sầu, sầu càng sầu. Đạo lý này y hiểu rõ, nhưng nếu không làm chút gì, không say một hồi, Cung Hạo Nhiên cảm thấy mình sẽ nổi điên.

Tại sao hắn lại làm vậy chứ , y chưa bao giờ làm gì cho hắn cả , bây giờ hắn lại lấy mạng mình đổi mạng y , hắn bảo y làm sao mà tiếp tục sống đây .

Trong bụng quặn đau, cổ họng Cung Hạo Nhiên phát ngọt, phun ra một ngụm máu đen, người cũng thất lực ngã trên mặt đất. Nhìn bầu rượu trên tay, Cung Hạo Nhiên nở nụ cười. Y sao lại có thể quên kẻ ở trong ngục, cho dù ba bữa cơm không thiếu, nhưng sẽ không có rượu chứ......

"Cũng tốt.... Ta đi theo bồi người kiếp sau ta sẽ không để người một mình nữa .""

Sau đó mí mắt không mở nữa, hơi thở ngừng hẳn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro