Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8 Khói thuốc

Tại hòn đảo Ngọc Thanh, khi Quang Huy vừa bước xuống sân bay, cái nắng vàng nhẹ nhàng và mùi gió biển thoảng qua đã mang đến cảm giác thư thái. Người tài xế từ khách sạn lịch sự chào đón, rồi đưa cậu về khu nghỉ dưỡng sang trọng bậc nhất trên đảo. Dọc đường đi, Quang Huy phóng tầm mắt ra ngoài cửa kính. Hòn đảo hiện lên với những dải cát trắng mịn màng trải dài dưới ánh nắng, rặng dừa xanh nghiêng mình bên những con sóng lấp lánh, và những ngôi làng nhỏ xinh nằm rải rác giữa thiên nhiên.

 Khi đến khách sạn, cậu được dẫn lên căn phòng master suite với tầm nhìn tuyệt đẹp ra toàn cảnh biển. Vừa bước vào phòng, Quang Huy ngay lập tức tiến về phía ban công. Cậu vén hai tấm rèm lớn sang một bên, để ánh nắng ngập tràn căn phòng. Gió biển ùa vào mát rượi, mang theo hương mặn nồng của đại dương.

 Phía trước, đại dương mênh mông trải dài đến tận chân trời, nơi sắc xanh của trời và nước hòa quyện thành một. Những con sóng nhẹ nhàng ôm ấp bờ cát trắng, như thể thì thầm một bản nhạc dịu dàng dành riêng cho cậu. Tiếng hải âu vang vọng từ xa, điểm xuyết trong bản giao hưởng của thiên nhiên.

 Quang Huy nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. Hương gió biển tinh khiết như thấm vào từng tế bào, làm dịu đi những hỗn loạn và mỏi mệt mà cậu đã mang theo từ thành phố. Không khí ở đây không chỉ là sự trong lành, mà còn mang theo cảm giác an ủi, như vỗ về những tâm hồn mệt mỏi.

 Lúc này đây, Quang Huy mỉm cười khẽ. Cậu quyết định rằng kỳ nghỉ lễ tại hòn đảo Ngọc Thanh này sẽ là khoảng thời gian để cậu tìm lại sự bình yên cho chính mình, bỏ lại sau lưng những muộn phiền của cuộc sống.

 Sau bữa tối, Quang Huy một mình đi dạo dọc bờ biển. Ánh trăng mờ ảo phản chiếu trên mặt nước, tạo nên một khung cảnh yên bình nhưng không kém phần cô tịch. Bờ cát mịn dưới chân cậu mát lạnh, tiếng sóng biển vỗ nhẹ từng nhịp, như một bản nhạc ru tâm hồn. Dù không thể nhìn rõ toàn vẹn vẻ đẹp của biển đêm, sự tĩnh lặng và dịu dàng của nơi đây vẫn làm lòng Quang Huy yên tĩnh hẳn.

 Đang bước đi, điện thoại trong túi chợt rung lên. Cậu nhìn màn hình rồi bắt máy:

"Alo," giọng Quang Huy trầm thấp vang lên.

 Đầu dây bên kia, giọng Cao Minh vội vàng, xen lẫn chút gấp gáp:

"Quang Huy à, đột nhiên công ty có việc gấp, anh có thể sẽ đến muộn vài ngày."

 Quang Huy im lặng trong vài giây, rồi đáp lại bằng một tiếng "Ừm" lãnh đạm.

 Cao Minh dường như cảm nhận được sự thờ ơ ấy, vội dò xét:

"Em đã đến đó chưa? Anh xin lỗi, thật sự không thể dời được công việc này."

 Quang Huy giữ giọng bình thản, đôi mắt vẫn hướng ra biển xa:

"Mai em mới đi. Nếu anh bận thì em sẽ hủy vé."

 Bên kia, Cao Minh khựng lại một chút, rồi giọng anh mang theo sự áy náy:

"Đừng hủy, dời lại đi. Để anh giải quyết xong việc rồi nhắn em. Chúng ta sẽ đi cùng nhau."

 Quang Huy khẽ cười nhạt, nhưng giọng vẫn nhẹ nhàng:

"Ừm, em biết rồi. Anh nhớ giữ gìn sức khỏe."

 Khi Quang Huy chuẩn bị ngắt máy, Cao Minh vội hỏi:

"Em đang làm gì vậy?"

 Quang Huy dừng lại, mỉm cười nhìn ra khoảng không vô tận của biển đêm:

"Em đang đi dạo. Thôi, em tắt máy đây."

 Không đợi Cao Minh đáp lại, Quang Huy ngắt máy, rồi thở dài. Cậu rút từ trong túi một điếu thuốc, thành thạo châm lửa. Ngọn lửa nhỏ lập lòe trong gió đêm, khói thuốc nhàn nhạt bay quanh khuôn mặt, che khuất biểu cảm của cậu.

 Quang Huy đứng đó rất lâu, lặng lẽ hút từng hơi. Mỗi làn khói dường như mang theo cả những tâm tư, những nỗi buồn không nói thành lời của cậu, tan biến vào màn đêm tĩnh lặng. Chỉ đến khi cổ họng bắt đầu cảm thấy rát, cậu mới dập điếu thuốc cuối cùng, thở ra một hơi dài. Gió biển vẫn thổi, như đang xoa dịu những cảm xúc hỗn loạn trong lòng cậu, nhưng sự trống rỗng trong lòng Quang Huy thì chẳng dễ gì vơi đi.

Ngày hôm sau, khi ánh hoàng hôn bắt đầu buông xuống, Quang Huy mới từ từ tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Cậu ngồi trên giường, ánh mắt đờ đẫn hướng ra cửa sổ, nơi bầu trời dần ngả sang sắc hồng cam rực rỡ. Mặt trời đang lặn xuống, nhuộm cả không gian một màu ấm áp, yên bình. Những tia nắng cuối ngày len lỏi qua rèm cửa, chiếu nhẹ lên sàn nhà, tạo nên một khung cảnh thơ mộng mà tĩnh lặng.

 Không khí xung quanh lặng như tờ, chỉ có tiếng gió nhẹ từ biển xa vờn qua khung cửa. Cậu cảm nhận được nhịp đập của chính mình trong sự yên ả hiếm hoi này, như thể thế giới ngoài kia chẳng hề tồn tại.

 Bỗng, tiếng chuông điện thoại reo lên, phá vỡ không gian tĩnh lặng. Quang Huy nhướn người về phía đầu giường, cầm lấy điện thoại và nhấn nút nghe:

"Alo."

 Giọng nói quen thuộc của An Dĩ Phong vang lên từ đầu dây bên kia:

"Mình vừa về Kinh Thành đây. Cậu đang ở đâu thế?"

Quang Huy vừa đi vào nhà vệ sinh vừa trả lời, giọng đều đều:

"Mình đang đi nghỉ dưỡng. Sao cậu lại về? Chỗ cậu nghỉ lễ sớm thế à?"

 An Dĩ Phong cười khẽ:

"Cậu giờ đi nghỉ dưỡng được thì sao mình không ra ngoài chơi được chứ. À, cậu đi với Cao Minh hả?"

 Quang Huy đang đánh răng, chỉ khẽ lắc đầu dù biết bên kia không thể nhìn thấy. Nuốt hết bọt kem đánh răng, cậu trả lời:

"Không phải. Một mình thôi."

 Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười trêu chọc:

"Ây da, giám đốc Trần dạo này chill dữ nhỉ. Mà Cao Minh ấy, khi nào cậu ấy mới về? Không định ở bên đó luôn đấy chứ?"

 Quang Huy vừa chọn quần áo vừa đáp, giọng bình thản:

"Mình không biết. Công ty bên đó đang rất phát triển. Có lẽ cậu ấy sẽ không về ngay."

 An Dĩ Phong không bỏ qua cơ hội nhận xét:

"Cao Minh đúng là tài giỏi thật. Chỉ chưa đầy hai năm mà cậu ấy đã đưa một công ty đứng trước bờ vực phá sản trở lại vị trí hàng đầu. Nghe nói công ty còn vừa ký được một hợp đồng lớn, đủ sức cạnh tranh với các tập đoàn lớn trong ngành. Chủ tịch Cao dạo này chắc cưng chiều cậu ấy hết mực nhỉ?"

 Quang Huy nghe những lời ấy mà chỉ khẽ mỉm cười, một nụ cười nhạt tựa như người ngoài cuộc. Dường như đó là câu chuyện về một người xa lạ chứ chẳng liên quan đến mình. Khi An Dĩ Phong vẫn chưa dừng lại, Quang Huy ngắt lời, giọng dửng dưng:

"Mình có việc, cúp máy trước đây."

Không đợi bên kia trả lời, cậu nhanh chóng kết thúc cuộc gọi. Đặt điện thoại xuống, Quang Huy quay ra ban công, nơi bầu trời giờ đã ngả sang sắc tím nhạt. Cậu nhìn xa xăm, cảm giác trống rỗng lại dâng lên trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro