Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 13 Nụ hôn màn ảnh

Sáng sớm hôm sau, ánh sáng len qua rèm cửa rọi thẳng vào mắt, khiến Quang Huy tỉnh dậy. Cậu nhắm mắt thêm vài giây, như muốn níu kéo chút dư vị của giấc ngủ. Nhưng khi quay sang bên cạnh, chỗ mà Cao Minh nằm tối qua chỉ còn lại hơi lạnh. Một chút hụt hẫng dâng lên trong lòng cậu, nhưng chẳng kéo dài lâu.

Quang Huy bước ra khỏi phòng, và đúng như cậu đoán, Cao Minh đã ngồi trước máy tính, vẻ mặt tập trung, ánh sáng từ màn hình phản chiếu lên gương mặt anh một cách sắc nét. Hình ảnh ấy, quen thuộc đến mức khiến trái tim Quang Huy có chút mềm yếu.

Cậu đứng đó, lặng lẽ ngắm nhìn Cao Minh hồi lâu mà không lên tiếng. Dường như nhận ra ánh mắt quen thuộc ấy, Cao Minh ngẩng đầu lên, mắt vẫn chưa rời khỏi màn hình nhưng giọng nói trầm ấm đã vang lên:

"Em dậy rồi à? Anh chuẩn bị đồ ăn sáng rồi đấy."

Quang Huy gật đầu, nhưng thay vì bước về phía bàn ăn, cậu tiến thẳng đến chỗ Cao Minh. Không nói lời nào, cậu vòng tay ôm lấy cổ người đàn ông đang ngồi làm việc, hơi thở nhẹ phả lên mái tóc đen mượt của anh. Quang Huy dụi đầu vào vai Cao Minh, giọng ngái ngủ nhưng vẫn trầm ổn:

"Anh dậy từ bao giờ thế?"

Cao Minh cười nhẹ, nghiêng đầu, khẽ hôn lên môi cậu một cái, động tác tự nhiên như thể đã làm ngàn lần trước đó.

"Từ sớm," anh đáp, ánh mắt dịu dàng lướt qua khuôn mặt còn lờ đờ của Quang Huy, "Em sao lại ngủ nướng thế hả?"

Quang Huy bật cười, xoa đầu Cao Minh một cái, tóc anh rối tung vì bàn tay cậu, nhưng Cao Minh chẳng hề phản ứng.

"Em dậy sớm làm gì? Có anh lo hết rồi mà," cậu nói, giọng điệu pha chút trêu chọc, rồi quay lưng đi về phía bàn ăn.

Trên bàn, bữa sáng đã được chuẩn bị chu đáo: bát cháo cá nóng tỏa hương thơm dịu, bên cạnh là cốc sữa trắng. Quang Huy ngồi xuống, cảm nhận hơi ấm lan tỏa từ từng món ăn, lòng bỗng thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.

Xa xa, tiếng bàn phím gõ lách cách đều đặn như nhịp điệu của buổi sáng. Chỉ là một ngày bình thường, nhưng với Quang Huy, sự bình thường này lại mang đến cảm giác an yên mà cậu luôn trân trọng.

Sau khi đến trường quay, Quang Huy vẫn giữ dáng vẻ nghiêm túc, ngồi gọn ở một góc chăm chú đọc kịch bản. Lần đầu tiên trong đời, cậu cảm nhận được sự say mê mãnh liệt đối với một việc. Cậu không chỉ đọc mà còn cố gắng cảm nhận, tưởng tượng từng góc cạnh của nhân vật, như muốn khắc sâu và biến nó thành một phần của bản thân.

Khi Quang Huy đang đắm chìm trong suy nghĩ, một giọng nói dịu dàng cất lên, kéo cậu trở về thực tại.

"Anh Huy, đây là trà hoa tam thất, em pha từ nhà. Hôm trước có nghe anh nói mình bị khó ngủ, nên em mang đến. Em cũng bị khó ngủ, mẹ em thường chuẩn bị sẵn rất nhiều cho em," Mẫn Nhi vừa nói vừa đưa bình trà nhỏ về phía Quang Huy.

Ánh mắt cô gái trẻ ánh lên sự chân thành, đôi tay hơi run như sợ bị từ chối. Quang Huy thoáng ngập ngừng, nhưng trước thiện ý của cô, cậu không đành lòng từ chối.

"Ừm... cảm ơn em," cậu nhận lấy bình trà, giọng có chút ngượng ngùng, "Nhưng em đừng mất công pha cho anh. Chứng mất ngủ của anh kinh niên rồi, không khỏi được đâu."

Mẫn Nhi nhoẻn miệng cười, nụ cười rạng rỡ như ánh nắng ban mai. "Sao lại không chứ? Anh cứ chăm chỉ uống đi. Nếu không hiệu quả thì cũng coi như thay đổi khẩu vị mà, đúng không ạ?"

Quang Huy bất giác bật cười trước sự lạc quan và nhiệt tình của cô gái.

Khi không khí giữa hai người vừa trở nên tự nhiên hơn, tiếng cười trầm khàn của Chu Tấn, đạo diễn chính, vang lên từ phía sau:

"Ơ kìa, hai anh em ngọt ngào thế này chắc đang chuẩn bị cho cảnh quay sắp tới à?"

Mẫn Nhi đỏ mặt cúi đầu, còn Quang Huy chỉ khẽ nhếch môi, không đáp lại. Ánh mắt của cậu nhanh chóng quay lại kịch bản.

Hôm nay, cảnh quay sẽ chuyển sang một bước ngoặt quan trọng trong mạch truyện: cảnh hôn của nam nữ chính sau khi nam chính thổ lộ tình cảm. Đó không phải là cảnh quá khó về mặt kỹ thuật, nhưng lại yêu cầu sự tinh tế và cảm xúc thật sâu sắc.

Từ phía xa, giọng nói uy nghiêm của Triệu Tường vang lên, cắt ngang bầu không khí:

"Cảnh quay 310, tất cả vào vị trí. Chuẩn bị diễn!"

"Em phải cảm nhận rằng lúc này tình yêu đang bùng cháy trong em, một thứ tình yêu thuần khiết và mãnh liệt. Ánh mắt em phải như muốn cuốn lấy nữ chính, như thể cả thế giới chỉ còn lại hai người," anh Triệu Tường nghiêm túc hướng dẫn Quang Huy cách diễn.

Khi Quang Huy đang tập trung lắng nghe, tiếng động cơ xe mạnh mẽ vang lên, kéo ánh mắt của mọi người về phía lối vào. Một chiếc Rolls-Royce Phantom VIII bóng loáng, đẳng cấp, chậm rãi tiến vào bãi đỗ, làm nổi bật sự quyền uy và xa hoa.

Cánh cửa xe bật mở, một người đàn ông trong bộ vest xanh lịch lãm bước xuống. Anh có vẻ ngoài cao lớn, phong thái tự nhiên nhưng lại toát lên sự tự tin đầy áp lực. Những ánh mắt tò mò, ngưỡng mộ ngay lập tức hướng về anh, làm cho không khí nơi trường quay thoáng chốc trở nên khác biệt.

Triệu Tường là người đầu tiên bước tới, khuôn mặt thoáng chút bất ngờ nhưng nhanh chóng nở một nụ cười vui vẻ. "Cao Minh, lâu rồi không gặp. Em về nước từ bao giờ thế?"

Cao Minh lịch sự đáp lời, giọng nói trầm ấm nhưng mang theo sự điềm đạm của một người lãnh đạo: "Em về từ tối qua."

Triệu Tường bật cười, vỗ nhẹ vào vai anh. "Vậy à? Thế mà thằng bé Quang Huy không nói với anh gì cả."

Cao Minh khẽ mỉm cười, ánh mắt lướt nhẹ qua không gian xung quanh. "Em thật không ngờ anh Triệu lại chuyển hướng sang nghệ thuật như thế này."

Triệu Tường gật đầu. "Cuộc sống mà, đôi khi thích thay đổi một chút để tìm điều mới mẻ."

Ngay sau đó, Triệu Tường quay sang đoàn làm phim, giới thiệu: "À, mọi người, đây là Cao Minh, giám đốc trẻ tuổi nhất của tập đoàn Cao Thành."

Chu Tấn, ngay lập tức tiến lên, bắt tay Cao Minh đầy phấn khởi. "Ây da nhân vật lớn, hình như cậu vừa hoàn thành dự án ô tô không người lái, đúng không? Lần trước anh có đọc báo thấy cậu trên đấy."

Cao Minh bắt tay anh ta, mỉm cười nhã nhặn. "Cảm ơn anh đã quan tâm."

Tuy nhiên, ánh mắt của Cao Minh nhanh chóng tìm đến Quang Huy. Ánh nhìn ấy sâu thẳm và khó đoán, nhưng lại chỉ dừng lại trong chốc lát rồi nhanh chóng rời đi.

Về phần Quang Huy, cậu cảm nhận rõ ràng sự hiện diện của Cao Minh. Nhưng khi nhận thấy đối phương không có ý định chào hỏi mình, cậu cũng quyết định giữ khoảng cách, tập trung trở lại vào kịch bản trên tay, giả vờ như không nhận ra sự có mặt của anh.

Mọi người trong đoàn làm phim nhanh chóng rì rầm, không ít người lén lút tìm kiếm thông tin trên mạng.

"Cao Minh" – CEO sáng giá của công ty công nghệ HyperNova Inc., trụ sở tại Mỹ. Trong hai năm ngắn ngủi, anh đã đưa công ty trở thành tên tuổi hàng đầu trong việc phát triển AI tổng hợp, tối ưu hóa năng lượng tái tạo và tích hợp IoT trên quy mô toàn cầu. Đồng thời, anh cũng là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Cao Thành, một đế chế đứng đầu trong ngành Ô tô và xe điện thông minh.

Những tiếng xì xào ngưỡng mộ vang lên không ngớt, nhưng không ai dám thể hiện quá lộ liễu trước mặt người đàn ông phong thái uy nghiêm kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro