Chap 1 - Part 2 : SeoHyun' s Voice
Hoàn thành xong lịch làm việc, Seohyun không về kí túc xá ngay, cô chỉ muốn đi đâu đó để tự cân bằng lại những cảm xúc phức tạp đang diễn ra trong cô.Ngụy trang cho mình bằng một chiếc mũ lưỡi trai và một cặp kính đen che gần hết khuôn mặt, Hyun chậm rãi bước đi một cách vô định. Vô tình cô lại đi đến khu phố Dobonggu - khu phố tưởng chừng như xa lạ nhưng lại rất thân thuộc với cô.Con đường này cô và anh đã cùng nhau bước đi biết bao lần để về ngôi nhà riêng của họ.vậy là cô rời xa nơi này đã 10 tháng rồi ...cũng chính là 10 tháng cô xa anh.Dù rằng trong suốt khoảng thời gian đó cô và anh vẫn đôi lần gặp nhau trong các show truyền hình,các chương trình ca nhạc nhưng tất cả những gì cô nhận được từ anh chỉ là những cử chỉ lạnh lùng như đối với một người xa lạ.
Rùng mình - Seohyun siết chặt chiếc áo khoác của mình - hôm nay trời thật lạnh." Phải rồi hôm nay đã là 23/12 ,thảo nào trời lại lạnh đến thế đặc biệt càng lạnh hơn khi không có anh " . Còn nhớ những ngày này năm ngoái khi anh và cô vẫn còn là một cặp vợ chồng giả. Dù không thể găp anh, không thể ở gần bên anh nhưng Seohyun vẫn luôn cảm thấy ấm áp - bởi cô biết ẩn chứa sau những tin nhắn, những cuộc điện thoại giản đơn là sự quan tâm, chăm sóc anh dành cho cô.Nhưng giờ đây không một dấu hiệu nào cho Seohyun thấy anh vẫn còn nhớ đến cô.
Bước vào một quán cafe nhỏ, Seohyun nhận ra đây là nơi đầu tiên anh gọi cho cô món cafe khoai lang.Vẫn khung cảnh ấy, vẫn chiếc bàn ấy, có khác chăng chỉ là giờ đây anh không còn ở đây bên cô.Trong quán người ta đang phát " Love Light " - bài hát gắn với biết bao kỉ niệm giữa anh và cô - bài hát mà anh từng nói rằng đó là sự nhớ nhung của anh mỗi khi nghĩ đến cô.
Gọi cho mình một ly cafe đắng- Seohyun ngạc nhiên với chính mình,nếu là trước kia thì cô tuyệt đối không bao giờ đụng đến thứ nước độc hại này nhưng kể từ ngày xa anh cô đã tự tạo cho mình thói quen kì lạ này. Thật ra cô vẫn vậy, vẫn là một Seo Joo Hyun luôn nguyên tắc đến thái quá,cô vẫn yêu piano - yêu goguma,nhưng giờ đây cô biết mình còn yêu thêm cả guitar - yêu cafe nữa.Có lẻ đó là cách duy nhất để cô cảm thấy rằng anh vẫn còn đang tồn tại trong cuộc sống của cô.
Những vệt nước mưa hằn lên trên cửa kính, phải rồi mưa luôn xuất hiện trong ký ức của anh và cô. Mưa hôm nay cũng giống như cái ngày mưa đầu tiên khi cô gặp anh,và giống cả với cơn mưa ngày hôm ấy - cái ngày mưa mà cô đánh mất anh.
Bài nhạc xưa em đã nghe biết bao lần - là cô đơn nỗi nhớ anh nhiều bấy nhiêu.
Cafe đắng ở trên môi... mà em đắng ở trong lòng.
Không hiểu sao em chẳng khóc... mưa nhạt nhòa.
Bỗng vỡ òa vì những xót xa, khi nhận ra mình rất nhớ.
Ngỡ đã quên hình bóng một người mà hôm nay lại nhớ thêm.
Trách tim mình, chẳng đủ vô tình để phôi phai màu kí ức...
Đã lâu rồi mà vẫn hi vọng...
Anh biết không .....em chắc sẽ thôi chờ mong.
***
20/03/2011
[size=18]Đã một tuần rồi kể từ ngày quay cuối của WGM, một tuần qua Seohyun không thể tập trung vào bất cứ việc gì. Cô lúc nào cũng nghĩ về lá thư và cuộc hẹn với anh, cuối cùng thì ngày hôm nay cô cũng phải cho anh biết câu trả lời của cô.Những ngày qua Seohyun đã suy nghĩ rất nhiều về quãng thời gian anh và cô ở bên nhau, mọi cảm giác dường như còn rất mơ hồ.Suốt một năm quay WGM cô luôn tự nhủ với bản thân tất cả chỉ là diễn xuất thôi, anh chỉ xem cô như một người bạn, vậy mà giờ đây anh lại nói yêu cô, muốn ở bên cô.
Những cảm xúc lẫn lộn khiến Seohyun cảm thấy bối rối. Trước đây chưa một ai nói cho cô biết phải yêu một người như thế nào,cô thậm chí còn không thể phân biệt được giữa yêu và thích, vậy làm sao cô có thể yêu anh được.Nhưng những ngày tháng ở bên anh cô đã trải qua rất nhiều điều thú vị - lần đầu tiên cô biết thế nào là hẹn hò với một chàng trai - lần đầu tiên cô biết không nhận được tin nhắn của một người lại khiến cô lo lắng nhiều đến thế - lần đầu tiên cô cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay của một ai khác ngoài cha cô ... và nhờ anh cô đã trải qua rất nhiều cái lần đầu tiên như thế.Kể từ ngày quen anh cô nghe nhạc của CN.Blue còn nhiều hơn cả nhạc của SNSD,cô luôn bị các chị gái phàn nàn vì chuyện lúc nào cũng tra tấn họ bằng những câu chuyện liên quan đến anh.Liệu những điều đó có chứng tỏ là cô đã yêu anh, nếu thế tại sao mỗi khi ở bên anh cô không cảm giác tim mình đập mạnh đến mức không thể thở như những gì trong sách đã ghi.Liệu cảm giác cô dành cho anh là gì,liệu cô có nên đến buổi hẹn ngày hôm nay không.Seohyun thật sự không biết nên làm gì, dù đã cầu cứu đến sự giúp đỡ của các chị gái nhưng cả 8 người họ đều có chung một câu trả lời cho cô " Hyun ah, lần này em hãy học cách lắng nghe những gì trái tim mình muốn".
Lịch làm việc hôm nay kết thúc sớm, lúc này chỉ mới khoảng hơn 7h tối, Seohyun cảm thấy càng bối rối hơn khi thời gian vẫn cứ trôi không ngừng mà cô vẫn chưa tìm được đáp án cho riêng mình.Những lúc như thế này ra ngoài đi dạo là giải pháp tốt nhất dành cho cô.
Trời đã vào tháng 3, nhưng không khí vẫn còn se lạnh, mở túi sách lấy cho mình chiếc khăn quàng cổ, Seohyun cười một cách vô thức - cô nhớ lại bộ dạng trẻ con của anh khi tặng cô chiếc khăn này - chiếc khăn do chính tay anh đan.Bước vào một quán ăn nhỏ, gọi cho mình món tokkuki cô lại nhớ đến hương vị của món tokkuki cô từng ăn cùng anh.Rời khỏi quán ăn, cô bắt gặp hình anh người nhạc công đường phố đang vừa chơi guitar vừa hát ca khúc Love Light - cô lại nhớ về anh.Đi ngược hướng với một cặp tình nhân trẻ, cô để ý đến túi khoai lang nướng trên tay họ - cô lại nhớ đến anh. Đến lúc này cô phát hiện ra không biết từ lúc nào cuộc sống của cô đã luôn gắn liền với cái tên Jung Yong hwa.Cô vẫn không dám khẳng định chắc chắc rằng mình đã yêu anh, nhưng cô biết nếu hôm nay cô để mất anh thì đó sẽ là điều hối tiếc nhất trong cuộc đời cô, bởi vì anh là người con trai duy khiến con tim cô biết rung động.
Điều tiếp theo mà Seohyun nhận thức được là cô đang chạy như bay đến trạm xe buýt gần nhất, tuyến xe buýt cuối cùng đến Gangwondo sẽ chạy lúc 22h30, vẫn còn thời dành cho cô nhưng điều cô lo sợ lúc này là liệu anh có còn đợi cô.
" Không,anh ấy nhất định sẽ đợi mình, nhất định anh ấy sẽ đợi mình". Tự trấn án mình nhiều lần và cũng để bản thân bớt lo sợ cô cố gắng tập trung vào một khác để thôi không nghĩ ngợi lung tung nữa. Lấy điện thoại ra để xem tin tứctrong ngày, đập ngay vào mắt Seohyun là bài báo với tiêu đề " Jung Yong Hwa,leader của CN.Blue - Tay chơi các thần tượng nữ " kèm theo đó là tấm ảnh Go Ha Ra đang sờ ngực anh.
Đánh rơi chiếc điện thoại trên tay Seohyun ngồi đó bần thần,cô cảm nhận được có cái gì đó đang vụn vỡ trong tim mình. Giống như một con tàu mất phương hướng cô không biết bản thân nên tin vào điều gì, tình cảm còn quá mơ hồ của anh hay là những gì mà cô vừa nhìn thấy.Giá như có ai đó ở đây trả lời giúp cô câu hỏi này.
Ngay giây phút nhìn chiếc xe chạy đi, Seohyun biết một lần nữa cô để cho lí trí chiến thắng trái tim mình...Seo hyun là một cô gái tưởng chừng như rất mạnh mẽ nhưng trong tình yêu cô thật sự rất yếu đuối,cô sợ sự mạo hiểm, sợ bị tổn thương, cô sợ nếu tiếp tục ở bên anh thì trái tim cô sẽ không còn lành lặn nữa.
Mưa bắt đầu rơi... mỗi lúc một nặng hạt hơn...mưa như đồng lõa với những giọt nước mắt của cô...mưa như muốn cuốn đi nỗi đau của người con gái mới biết yêu lần đầu...nhưng... mưa liệu có thể giúp cô xóa mờ hình bóng của anh....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro