Hồi 2: Tiên sinh
Một ngày nọ, Hoàng thúc đưa ta đến đình viện nhỏ giữa rừng mai.
Trong viện có một thiếu niên, khoác chiếc áo lông cáo trắng, mái tóc đen dài là điểm duy nhất khiến người đó không chìm vào sắc trắng của khung cảnh.
Người sau này chính là tiên sinh của ta, Ngạc Thiên Anh.
Tiên sinh từ nhỏ đã là nhân tài thành danh khắp đại lục, được coi là một học giả kiệt xuất đương thời, nhưng người không vào triều làm quan, mà thích ngao du tứ hải.
Hoàng thúc muốn ta bái Ngạc Thiên Anh làm thầy.
Ta hành đại lễ, gọi một tiếng "Tiên sinh"
Người nhìn ta, gật đầu rồi nói: "Từ mai theo ta học đạo"
Hoàng thúc xúc động, nhìn ta với ánh mắt trìu mến, giống như người cha tiễn con gái đi lấy chồng, người nhắc nhở ta " A Anh rất nghiêm khắc"
Ta lúc ấy không để tâm đến lời nói của người. Bởi ở Đại Nguyên, ta được coi là nhân tài học một hiểu mười, thái sư cũng khen ngợi tư chất của ta, nên ta không nghĩ vị tiên sinh trẻ tuổi ấy có gì ghê gớm.
Cách Tiên sinh dạy ta rất khác biệt.
Chúng ta không ngồi một chỗ kẻ dạy người học, mà chúng ta đi khắp nơi, đổi địa điểm liên tục.
Giả như người dạy ta nghề làm gốm, chúng ta liền đến làng cổ Bát Tràng, trực tiếp nhào đất nặn bột, hết một ngày ta phải tìm hiểu được lịch sử ra đời nghề làm gốm, những sản phảm nổi tiếng, màu sắc, hoa văn, nghệ nhân lành nghề, đồng thời phải đưa lên sản phẩm gốm của mình.
Nếu ta không hoàn thành liền bị phạt, phạt dọn vệ sinh chuồng ngựa của lầu Phù Hoa.
Ban đầu ta vô cùng khổ sở, nhưng lâu dần lại thấy cách học này rất hay, mỗi một lần trải nghiệm khiến ta biết thêm nhiều điều mới mẻ. Khi đã quen rồi ta lại tiếc những ngày mưa lớn, hay những ngày tuyết rơi không được ra ngoài.
Có lần ta từng nghe trộm tiên sinh nói chuyện với hoàng thúc của ta, người khen ta "Rất có thiên phú"
Ta khi đó vui đến nhường nào, tiên sinh cuối cùng cũng biết được sự lợi hại của ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro