Chương 20 : Tiếu dung .
Tiếu dung : khuôn mặt cười .
***
Đợi một chút , chờ một chút , đúng rồi , chính là như thế này !
Chỉ nhìn thấy Trần Miểu Miểu một tay nắm lấy thanh kiếm , lập tức cản được mũi kiếm đang bay tới của Đào Hải , tay phải đánh xuống một chưởng , đồng thời mang trường kiếm quăng ra xa , tay trái điểm lên huyệt đạo của Đào Hải , Đào Hải lúc đó mới nghĩ ra phòng thủ thì đã không còn kịp nữa rồi .
Trần Miểu Miểu nhìn bộ dạng khó nói nên lời của Đào Hải , nhướn mày cười nói : " Thế nào ? Chính là nói ngươi phải dựa vào sư phụ mới có miếng ăn đó , lại còn không phục cái gì ! Để ngươi ở đây phơi nắng một chút ha !"
A Ngưu đứng bên cạnh vỗ tay tán thưởng : " Tiểu thư , người thật lợi hại !"
Trần Miểu Miểu kiên định nâng cao đầu , nói : " Còn không phải sao , sư phụ , thế nào ?"
Giang Hồ liếc nhìn người đang bất động giơ cao kiếm Đào Hải , ném cho Trần Miểu Miểu một cái nhìn tán thưởng . Trần Miểu Miểu nhất thời cao hứng không thôi .
Nhìn thấy ba người Trần Miểu Miểu khống chế Đào Hải , hai đệ tử còn lại của Thanh Y có chút hoảng sợ , lại quay qua nhìn Chu Âm cùng Thịnh Y Y , chỉ sợ bọn họ thừa nước đục thả câu xông lên góp thêm một tay , cuối cùng mâu thuẫn giữa Thanh Y môn và Tử La Các sẽ ngày càng lớn .
Thịnh Y Y nhìn bộ dạng của bọn họ , chán ghét đảo mắt qua bên này , chạy tới chỗ ba người Trần Miểu Miểu đang đứng , xấu hổ nhìn Giang Hồ , nói : " Các người cũng tới đây tham gia đại hội võ lâm sao ? Là người của phái nào a ?"
Đối với bộ dạng xấu hổ kia của Thịnh Y Y , Trần Miểu Miểu có chút không vui , thế nhưng nhìn thấy Giang Hồ không hề để mắt tới Thịnh Y Y , nàng nhịn không được nâng khóe miệng nhỏ . Nàng biết , sư phụ của nàng rất lạnh lùng , mặc dù nội tâm đầy muộn phiền , nhưng cũng không phải lúc nào cũng phiền muộn , còn tùy xem đối tượng là ai nữa a!"
Vì lý do này , Trần Miểu Miểu đối với vị tiểu cô nương nhỏ bé yêu kiều trước mắt thực sự không có chút thiện cảm nào , vậy nên đối với câu hỏi của nàng ta cũng không muốn giải thích nhiều , hơn nữa Giang Hồ cũng sẽ không tự nhiên mà trả lời . A Ngưu bối rối nhìn ba người , nói : " Vị cô nương này , chúng tôi là tới đây tham dự đại hội võ lâm , có điều không có môn phái nào cả , chỉ là tiện qua đây xem một chút ."
Chu Âm đứng ở trước mặt ba người bọn họ , nhìn thấy rất rõ ràng . Nam nhân kia đối với Thịnh Y Y thái độ không thể nói là tốt , dường như còn mang theo một chút chán ghét , đối với câu hỏi của nàng ta cũng không để tâm chút nào , chỉ có nam nhân hình như là người hầu kia trả lời . Điều này khiến cho sắc mặt của Chu Âm trầm xuống vài phần .
Tử La Các của nàng ta tuy rằng cũng không phải là môn phái lớn gì , hơn nữa ba người trước mặt lúc này vừa chế ngự Đào Hải đã nói lên bọn họ lợi hại hơn các nàng ta rất nhiều , nàng ta cũng rất kính trọng ba người bọn họ , thế nhưng thái độ này của bọn họ có chút không chấp nhận được . Có điều những người không bang không phái như thế này , so với người của Thanh Y môn còn ngông cuồng hơn nhiều .
Nghĩ đến đây , sắc mặt Chu Âm lại càng trầm xuống , đầu tiên nàng ta kéo người đang thất vọng ra mặt vì không được nghe câu trả lời của Giang Hồ - Thịnh Y Y ra đằng sau , khẩu khí lạnh nhạt nói : " Không làm phiền ba vị nữa , cáo từ !"
Nói xong , liền kéo Thịnh Y Y rời khỏi , đi vào trong phòng của bọn họ . Thịnh Y Y tỏ vẻ không nỡ nhìn Giang Hồ , thấy Giang Hồ một chút mảy may cũng không có , mới buồn bã theo Chu Âm tiến vào trong phòng .
Những người có liên quan đều đã rời đi , chỉ còn lưu lại trên sân ba người , Trần Miểu Miểu nhịn không được cười tinh nghịch , nói : " Thế nào , muốn hay không ba người các ngươi cùng ở lại đây ? Thành một nhóm Thanh y tam kiếm khách ?"
Hai kẻ đứng đằng sau vội vàng xua tay , kinh hãi nói : " Nữ hiệp , là lỗi của chúng tôi , thỉnh bỏ qua cho sư huynh của tôi ."
" Bỏ qua ?" Trần Miểu Miểu cười : " Ngươi vừa lúc nãy còn muốn giết ta , nếu như ta thực sự không biết võ công , hôm nay không phải sẽ chết dưới kiếm của ngươi hay sao ! Có điều ta là một người rất thích nói ngọt nha , ngươi để hắn ta xin lỗi ta một câu ta liền bỏ qua cho hắn ."
Tên hơi béo khó khăn nói : " Thế nhưng hắn bây giờ nói không nổi nữa a ."
Trần Miểu Miểu nghĩ ngợi một lúc , nói : " Dường như đúng là như thế , vậy thì thôi đi , ta tới hỏi hắn ."
Quay người đi tới chỗ Đào Hải đang bị " bế phong" , Trần Miểu Miểu cười hihi nói : " Ha , nếu ngươi muốn nói xin lỗi ta , thì nháy mắt một cái , nếu ngươi không muốn nói xin lỗi ta , thì nháy mắt hai cái , thế nào ? Bắt đầu thôi !"
Đào Hải trợn mắt nhìn Trần Miểu Miểu , khi trông thấy bộ dạng cười hihi không ngừng của Trần Miểu Miểu , giấu không được sự u ám , chỉ còn nước chấp nhận nháy mắt một cái .
Trần Miểu Miểu nhìn bộ dạng liều mạng nháy mắt của Đào Hải , nhịn không được bật cười thành tiếng : " Ha ha ha , Sư phụ người mau nhìn bộ dạng này đi , có giống như đang giũ gỉ mắt không a ? Ha ha ha ..."
Trần Miểu Miểu một bên chỉ vào Đào Hải cười không ngừng nghỉ một bên lắc đầu nguầy nguậy , sau khi nhìn thấy cái nhíu mày của Giang Hồ , liền lập tức dừng tiếng cười lại , ủy khuất gãi gãi đầu , lầm rầm : " Vốn dĩ chính là giống nha , trợn mắt nhìn ta cái gì ? Giải thoát cho ngươi là được chứ gì !"
Giang Hồ bất đắc dĩ nhìn Trần Miểu Miểu , nói : " 'Ngươi làm như vậy sẽ rước thêm phiền phức , ngươi cũng biết hắn ta là người dựa vào sư phụ để kiếm cơm ."
Trần Miểu Miểu chu miệng phản bác , nói : " Con cũng là người của sư phụ a ! Con tin tưởng sư phụ !"
Nhìn thấy ánh sáng kiên định trong đôi mắt hạnh nhân to tròn lấp lánh của Trần Miểu Miểu , Giang Hồ lần đầu tiên trước mặt bàn dân thiên hạ cong cong khóe miệng .
Không ngờ Giang Hồ sẽ cười , Trần Miểu Miểu nhất thời trở nên đờ đẫn , nàng đã quên mất rồi , sư phụ nàng đã bao lâu không cười . Măc dù Giang Hồ không thích cười ,thế nhưng trước đây hắn đã từng cười , nụ cười dành riêng cho nàng .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro