
Chương I
8. Buổi tối hôm đó, biệt thự rộng lớn im ắng đến lạ.
Nhưng trong lòng một người... lại hỗn loạn như biển động.
Sang-hyeok đứng trước cửa phòng làm việc, ly rượu trong tay chưa uống, ly nước đá bên cạnh cũng chưa tan.
Tâm trí anh cứ lặp đi lặp lại hình ảnh ban sáng:
Seong-jin đứng cạnh Wang-ho.
Khoảng cách quá gần.
Nụ cười quá nhẹ.
Ánh mắt quá dịu dàng.
Những thứ anh chưa từng dùng cho Wang-ho.
Đáng lẽ anh không nên quan tâm.
Đáng lẽ.
Nhưng trong lòng anh... có thứ gì đó đang siết lại, từng chút, từng chút một.
Sang-hyeok tự phủ nhận
Anh bực mình tự cười, một tiếng cười lạnh:
"Mình quan tâm làm gì chứ?"
Nhưng bàn tay vẫn siết lấy ly rượu mạnh đến mức gân tay nổi lên.
Bực bội.
Khó chịu.
Nóng trong người.
Nhưng không biết vì ai.
Không — anh biết.
Chỉ là không muốn thừa nhận.
Trong khi đó, Wang-ho lại bình thản đến đáng ghét
Ở phòng đọc sách, Wang-ho đang ngồi xem tài liệu về công ty, ánh đèn vàng nhẹ chiếu lên gương mặt cậu.
Cậu không khóc.
Không suy sụp.
Không chạy theo Sang-hyeok để hỏi lý do.
Cậu chỉ im lặng, bình thản.
Thậm chí còn mỉm cười nhạt khi nghĩ về Seong-jin:
"Anh ấy đúng là một người tốt."
Ngay lúc đó — cửa phòng bật mở mạnh.
Wang-ho giật mình, đứng bật dậy:
"Sang-hyeok? Anh—"
Sang-hyeok bước vào, vẻ mặt khó chịu, giọng lạnh nhưng không giấu được sự gấp:
"Cậu đang cười cái gì?"
Wang-ho blink chậm.
"Tôi... có cười sao?"
"Có."
"Cậu đang nghĩ đến cái gì khiến cậu vui như vậy?"
Wang-ho nhìn anh một lúc thật lâu, rồi đáp:
"Nghĩ về chuyện ban sáng thôi."
Sang-hyeok khựng lại.
Ghen mà không biết gọi tên
"Ban sáng có gì để nghĩ?"
Giọng anh trầm xuống.
Đáy mắt hơi tối đi.
"Tôi và Seong-jin nói chuyện một chút thôi."
Wang-ho đáp nhẹ, thật nhẹ.
Vậy mà như đổ thêm dầu vào thứ đang cháy trong lòng Sang-hyeok.
"Cậu thân với anh ta khi nào?"
"Mới hôm nay."
"Mới mà đã cười như vậy?"
Ánh mắt Sang-hyeok chặt lại, như khóa cậu vào tường.
Wang-ho chớp mắt, bình tĩnh đáp:
"Tôi không có tư cách thân thiết với ai sao?"
Sang-hyeok im bặt.
Một câu thôi.
Một câu duy nhất chạm trúng điểm anh đang cố che giấu.
Wang-ho đứng dậy:
"Tôi xin lỗi nếu khiến anh khó chịu.
Nhưng tôi nghĩ... tôi không sai."
Cậu lùi lại một bước, chuẩn bị thoát khỏi phòng.
Nhưng Sang-hyeok đột ngột nắm tay cậu, kéo lại.
Không mạnh, nhưng gấp.
Không đau, nhưng đủ khiến tim thắt lại.
"Wang-ho."
Giọng anh khàn đi.
Lần đầu trong nhiều ngày — không lạnh, mà hỗn loạn.
"Từ giờ... đừng để Seong-jin lại gần cậu nữa."
Wang-ho nhìn anh, đôi mắt trong nhưng đầy tổn thương:
"Tại sao?"
Sang-hyeok nghẹn trong một giây.
Một giây thôi.
Nhưng đủ để trái tim Wang-ho run lên.
"Tôi..."
"Không thích."
"Không thích cậu ở cạnh người khác."
Không "ghen".
Không "quan tâm".
Không "yêu".
Chỉ mỗi câu ấy — nhưng như bóp nghẹt trái tim.
Wang-ho mím môi, hỏi:
"Anh nói tôi là người của anh... vì trách nhiệm, hay vì cảm xúc?"
Sang-hyeok buông tay.
Lùi một bước.
"Tôi không biết."
Wang-ho cúi đầu, giọng nhẹ như gió:
"Vậy khi nào anh biết... hãy nói cho tôi."
Rồi cậu bước ra khỏi phòng.
Để lại Sang-hyeok đứng một mình trong bóng tối:
Hai bàn tay siết lại.
Trái tim đập mạnh đến mức anh phải dựa vào bàn.
Lần đầu tiên trong đời — anh muốn giữ một người lại.
Nhưng không biết phải giữ bằng cách nào.
Không biết phải gọi cảm giác này là gì.
Chỉ biết một điều duy nhất:
Anh không muốn Wang-ho rời khỏi mình.
Nhưng cũng không biết làm sao để cậu ở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro