Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 74. Trân Trân

Buổi chiều đầu thu vẫn còn chút oi bức. Dương Quân ngồi trên xe ngựa suốt mấy ngày liền, giờ trở về căn phòng quen thuộc, chẳng mấy chốc đã nằm dài trên giường ngủ say.

Lý Lệnh Nghi và Thi Yến Vi ngồi sát bên nhau, cùng chăm chú ngắm nhìn Dương Quân. Cả hai ngày càng tin rằng quyết định giữ cô bé lại thay vì đưa đến phường tế bần, là điều hoàn toàn đúng đắn.

Dẫu việc chăm sóc bé đôi khi rất vất vả, nhưng bé cũng mang đến không ít tiếng cười. Tương lai có bé bên cạnh, dù hai người không ở cùng nhau, Thi Yến Vi vẫn xem như có chỗ dựa tinh thần.

Huống chi, a cữu của nàng mới ba mươi lăm tuổi, nếu một ngày nào đó, người để ý đến một nữ lang khác và cưới làm chính thê, Thi Yến Vi ra riêng tự lập môn hộ, có Dương Quân làm bạn, tương lai cũng có người thừa kế gia sản.

"Trân Trân trông có vẻ cao hơn rồi, xem ra chúng ta lại có việc để làm đây."

Trân Trân là cái tên họ đặt cho cô bé khi quyết định nhận nuôi bé, sau lần tình cờ phát hiện bé nằm trong tã lót ngoài đạo quán hai năm trước.

Vì Lý Lệnh Nghi là người tu hành, không tiện dùng họ của nàng, nên lấy họ Dương của Thi Yến Vi để đặt tên cho bé.

Suốt hai năm qua, Thi Yến Vi thường xuyên đưa bé qua lại giữa Biện Châu và Tuyên Châu, nhờ vậy mà bé không bị say xe ngựa hay thuyền. Thi Yến Vi thậm chí còn ôm cô bé du thuyền trên sông Biện nhiều lần.

Lúc Dương Quân tỉnh giấc, mặt trời bên ngoài đã ngả về tây. Thi Yến Vi đưa tay sờ lên sau gáy bé, quả nhiên mồ hôi đã thấm ướt áo trong.

Nàng lấy từ tủ ra một miếng vải mềm sạch sẽ, nhẹ nhàng đặt vào sau lưng Dương Quân, khiến phần vải trên cổ áo lộ ra một mảnh màu sắc khác biệt.

Lý Lệnh Nghi lần đầu thấy nàng làm vậy liền cảm thán là đã không nhìn lầm, họ đều là những người từng làm dì nhỏ ở thời hiện đại.

Dương Quân chỉ hơn hai tuổi, đang ở độ tuổi hiếu động. Vừa tỉnh dậy, bé liền khụt khịt mũi kêu đói, ăn no rồi lại leo trèo khắp giường La Hán và bàn nhỏ.

Khi Thẩm Kính An đến, trời đã vào giữa giờ Dậu.

Hoàng hôn đỏ rực cả nửa bầu trời, vầng trăng non ẩn sau lớp mây.

Thẩm Kính An đến mà không thông báo, bước thẳng vào cửa, thấy Dương Quân đang đứng trên bàn nhỏ tập nói với cháu gái. Ánh mắt Thẩm Kính An liếc qua Lý Lệnh Nghi, chỉ chốc lát rồi bước tới, mỉm cười nói: "Đã lâu không gặp, Trân Trân có nhớ cữu ông không?"

Dương Quân tuy nhỏ nhưng trí nhớ cũng khá, lần trước khi rời Biện Châu chưa đầy vài tháng, gặp lại Thẩm Kính An, cô bé sợ hãi trốn sau lưng Thi Yến Vi, nhất quyết không chịu gần gũi.

Lần này, bé không còn sợ, cái đầu nhỏ lắc lư rồi chăm chú gật đầu, đôi mắt to tròn chớp chớp: "Nhớ, nhớ ạ."

Thẩm Kính An đưa tay xoa nhẹ lên mái tóc bé, sau đó quang minh chính đại chuyển ánh nhìn sang Lý Lệnh Nghi, tỏ ý cảm tạ vì nàng đã chăm sóc mẹ con họ trong thời gian qua.

Lý Lệnh Nghi cười khẽ, trêu y học đâu ra những lời khách sáo ấy.

Thẩm Kính An đón ánh mắt của hai người, liền cúi người bế Dương Quân lên, nhẹ nhàng ước chừng trọng lượng rồi cảm thán: "Trân Trân lại lớn thêm rồi." Y khẽ cười, hỏi ý cô bé: "Trân Trân ngoan, cữu ông dẫn con ra vườn hái hoa có được không?"

Dương Quân nghe xong, đôi mắt to tròn như quả nho căng mọng sáng bừng lên, gật đầu liên hồi như giã thuốc, miệng cười toe: "Con muốn hái, hái hoa đỏ tươi, hoa lớn... lớn... thật lớn!"

Thẩm Kính An dịu giọng giải thích: "Trân Trân muốn nói đến mẫu đơn mùa xuân à? Nhưng giờ không có mẫu đơn cho con hái đâu, đành để con chọn hoa khác vậy."

Dương Quân dường như không hiểu rõ lời y nói, chỉ biết đại khái rằng giờ không thể hái loại hoa bé yêu thích, bĩu môi hồng nhìn hết sức đáng yêu, phụng phịu đáp: "Thôi được, vậy... con hái hoa khác cũng được."

Nói rồi, bé thúc giục Thẩm Kính An mau đưa mình ra vườn.

Thi Yến Vi và Lý Lệnh Nghi không có việc gì làm, nhấp ngụm trà rồi cũng theo sau bước vào vườn.

Lý Lệnh Nghi hiểu biết nhiều về thảo mộc, liền chủ động dạy Dương Quân nhận biết hoa cỏ cây cối trong vườn. Các tỳ nữ cũng không ngơi nghỉ, theo sát bước chân hai người.

Thẩm Kính An đứng dưới gốc cây quế, thu lại nụ cười, ánh mắt thoáng nét trầm tư dưới ánh chiều tà dịu nhẹ. Y chăm chú nhìn Thi Yến Vi, khẽ nói: "Ba năm qua đi, dung nhan của Nhị nương vẫn như trước, dường như càng thêm viên mãn, khí sắc cũng tốt hơn nhiều."

Ý tại ngôn ngoại: Giờ nàng vẫn đẹp đến mê hoặc lòng người.

Thi Yến Vi nhận thấy tâm tình y hôm nay không còn vẻ bình thản như trước, dường như mang theo ưu tư, liền thu lại nụ cười.

"Thời cuộc hiện nay không ổn, lòng ta luôn cảm thấy bất an. Nhị nương gần đây nên hạn chế ra ngoài, có thiếu thứ gì, cứ để hạ nhân lo liệu là được."

Thời cuộc bất ổn. Thi Yến Vi ngẫm nghĩ lời này, đoán rằng vị thế của Đông Cung có lẽ không còn vững vàng như trước.

Đông Cung nhận thấy nguy cơ, tất nhiên phản kích. Vài ngày trước vừa tra ra một vụ án muối lậu, có dấu hiệu liên quan đến phe Khương vương.

Giang Tiều vốn đa nghi, cán cân vốn đã nghiêng về phía Đông Cung nay lại cân bằng trở lại đôi chút.

Khương vương không cam tâm để cục diện khó khăn này phá vỡ tâm huyết mình gây dựng, lại sai Vương thị đến bên gối Giang Tiều thổi gió.

Các triều đại qua đi, hễ hoàng đế có nhiều con trai thì việc tranh đoạt ngôi vị thái tử luôn đẫm máu và tàn khốc.

Giang Tiều đã cao tuổi, bốn người con trai đều tráng kiện. Hai năm trước, Quý phi họ Phòng vừa được phong đã hạ sinh thêm một hoàng tử. Đứa trẻ chưa đầy một tuổi đã được phong làm Duyện vương, đủ thấy Giang Tiều sủng ái thế nào.

Thi Yến Vi trầm ngâm hồi lâu, gật đầu, nhớ đến Lương Thiển từng nói muốn đến Duyện Châu thăm cố nhân, trong lòng không khỏi lo lắng, bèn hỏi: "Lệnh Nghi còn định đi Duyện Châu một chuyến, a cữu thấy bây giờ đi có ổn không?"

Thẩm Kính An cân nhắc hồi lâu, nhíu mày đáp: "Khoảng bốn năm trăm dặm đường, nếu cưỡi ngựa, chừng năm sáu ngày là tới. Nếu công chúa nhất quyết đi, tốt nhất nên đi nhanh về nhanh."

"Dạ, cháu sẽ nói chuyện với Lệnh Nghi. Nếu nàng còn muốn đi, e rằng lại phải phiền a cữu chuẩn bị giấy thông hành."

Thẩm Kính An chỉ hận không thể làm thêm điều gì cho nàng, nào nề hà gì chuyện nhỏ nhặt ấy, không chút do dự đáp ứng ngay.

Đêm đó, Thi Yến Vi trò chuyện với Lý Lệnh Nghi, biết nàng đã quyết, liền sai người tiễn về. Sáng hôm sau, nàng dỗ Dương Quân ngủ yên rồi báo lại cho Thẩm Kính An.

Thẩm Kính An thay nàng sắp xếp giấy tờ, cử thêm vài thị vệ thân thủ tốt đi theo tháp tùng. Lúc này y mới tạm yên lòng, để nàng lên đường tới Duyện Châu.

Trời đất chuyển vần, tháng bảy trôi qua, sắc thu càng thêm đậm.

Lạc Dương, điện Triều Nguyên.

Tống Hành nhận được mật báo, mở ra xem qua, đoạn ném vào ngọn lửa trên giá nến, để cháy thành tro tàn.

Mặc dù biết rõ người của Thẩm Kính An nhất định sẽ bảo vệ nàng chu toàn, nhưng trong lòng hắn vẫn không yên.

Cứ xem như hắn lại hèn mọn thêm một lần.

"Hãy cử thêm tử sĩ thân thủ xuất chúng đến Thẩm phủ ở Biện Châu, tập trung bảo vệ nàng."

Nam nhân đứng trước án thư, chắp tay trước ngực, cung kính đáp lại: "Ti hạ tuân lệnh."

Tống Hành căn dặn thêm vài chuyện rồi khoát tay, ra hiệu cho lui. Chẳng bao lâu sau, trong điện chỉ còn lại một mình hắn.

Đêm mỗi lúc một sâu, bên ngoài điện vắng lặng không tiếng động.

Ba năm qua, quốc khố ngày một dồi dào, trong tay Tống Hành tích trữ không ít báu vật được nữ lang yêu thích: Từ lông thú quý hiếm do Bột Hải tiến cống, trân châu lớn như dạ minh châu, đến đồ sứ thượng phẩm của Củng huyện, hay những món đồ trang trí chạm khắc từ san hô lớn dọc bờ biển Lư Long, và cả châu báu, ngọc thạch từ các nước hải ngoại...

Từ khi hạ quyết tâm lập nàng làm hậu, Đại trưởng công chúa Tống Vi Lan đã năm lần bảy lượt tìm cách gây khó dễ, lớn tiếng cho rằng nữ tử họ Dương là họa quốc yêu cơ, trách hắn không màng đến nỗi đau mất con của nàng ta. Tống Hành không để tâm, chỉ hạ lệnh đưa nàng ra khỏi cung.

Thái hoàng thái hậu vì thế tranh cãi với hắn không ngừng, nhưng Tống Hành vẫn không động lòng, viện cớ bà tuổi cao, nên giao toàn bộ hậu cung cho lục cục nhị thập ty xử lý. Tương lai lập hậu, mọi sự sẽ giao cho hoàng hậu định đoạt.

Biện Châu, Khang vương phủ.

Khang vương và Hạ vương đang bí mật thương nghị.

Hạ vương hỏi một viên quan mặc quan phục đỏ thẫm: "Chuyện muối lậu ở Dương Châu đã xử lý ổn thỏa chưa?"

Hóa ra vụ án muối lậu này là do Đông Cung phát hiện, sau khi nhận thấy nguy cơ, điều tra sâu mới lôi ra được mối liên hệ với phe của Khang vương. Hiện giờ vụ án này đã được giao cho Đại lý tự và Hình bộ đồng xử lý.

Giang Tiều bản tính đa nghi, từng có ý định phế Đông Cung để lập Khang vương. Nay xảy ra chuyện này, lòng tin lung lay, tạm gác lại suy nghĩ.

Khang vương không cam lòng để công sức xây dựng bao năm sụp đổ, liền sai Vương thị thổi gió vào tai Giang Tiều.

Nhưng gần đây, Giang Tiều dường như không còn sủng ái Vương thị như trước, hiếm khi lưu nàng ngủ lại. Trái ngược, gần đây lại có quan hệ với một thừa huy (thị thiếp) của Đông Cung.

Viên quan cung kính đáp: "Hai vị vương gia yên tâm, mọi sự đã thu xếp ổn thỏa, tuyệt không ai tra ra được vết tích nào liên quan đến vương gia. Chỉ cần đẩy kẻ dưới ra làm vật thí nữa là được."

Sau một hồi cân nhắc, hắn nói tiếp: "Ti hạ cho rằng nếu muốn khởi sự, không bằng lợi dụng vụ án này, khiến Vũ An hầu rời khỏi Biện Châu. Chủ tướng không có mặt, quân đội tất sẽ không đáng lo ngại."

Hạ vương cũng có ý này, phụ họa nói: "Vũ An hầu trung thành với Thánh thượng, lại có ý thiên vị Đông Cung. Ta từng nhiều lần lôi kéo hắn, từ vàng bạc châu báu đến mỹ nhân, nhưng hắn không hề lay động. Không làm đồng minh được thì chỉ có thể là kẻ địch."

Khang vương suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy lời ấy có lý, liền định kế hoạch. Hắn hỏi tiếp về tình hình các tướng canh giữ các cổng thành, bàn bạc đến lúc trời khuya dần...

Hạ vương ra cửa hông của phủ, tình cờ gặp một chiếc kiệu nhỏ tiến vào. Người ngồi trong kiệu chẳng phải ai xa lạ, chính là Vương nhũ nhân, người đang là tâm điểm của những lời dị nghị khắp kinh thành dạo gần đây.

Nhị huynh là người ngay cả mỹ nhân từng được cưng chiều bấy lâu cũng có thể hai tay dâng lên. Nếu đổi lại là hắn, tuyệt không làm được trò đó.

Hạ vương ghìm ngựa quay về phủ, giao ngựa cho tiểu đồng dắt vào chuồng, rồi thẳng bước đến một viện trống trải. Nơi đây từng là chỗ ở của Phùng nhũ nhân, ái thiếp mà hắn trân trọng nhất.

Hôm ấy, Phùng thị lao vào lòng hắn, khóc lóc kể tội Thánh thượng đã phạm phải hành vi bất luân đối với nàng.

Hạ vương như bị sét đánh giữa trời quang, toàn thân chấn động, nhất thời chưa thể hồi thần. Chưa kịp hỏi thêm để xác minh sự tình, Phùng thị đã rút trâm bạc cài trên đầu, đâm thẳng vào cổ mình. Máu tươi phun trào, hắn cố sức thế nào cũng không thể cầm lại được.

Từ hôm đó, hắn âm thầm quyết tâm phải đòi lại công đạo từ phụ hoàng.

Nhưng hắn chỉ là một hoàng tử không được sủng ái, đã khi nào phụ hoàng chịu để mắt đến hắn? Muốn đòi lại công đạo, muốn phụ hoàng cũng nếm trải nỗi đau, hắn chỉ có thể nhờ cậy người khác.

Nhị huynh Khang vương, con trai của kế thất Trịnh hoàng hậu, là lựa chọn tốt nhất. Tuy hắn không màng chính sự, nhưng hắn thừa hiểu dã tâm đoạt ngôi Đông cung của Nhị huynh. Hơn nữa, Nhị huynh còn là kẻ lòng muông dạ thú, tâm tư thâm hiểm khó lường.

Mấy ngày sau, tin Phùng nhũ nhân qua đời lan truyền khắp nơi. Giang Tiều không khỏi áy náy với Hạ vương, vì Hạ vương đã cố ý lấy lòng ông ta, nói rằng Phùng thị được Thánh thượng sủng ái vốn là phúc phần của nàng ta, không ngờ nàng ta quá cao ngạo, tự mình tìm cách tự vẫn. Người như thế, thật không xứng hưởng thụ hoàng ân.

Giang Tiều nghe xong cảm thán trước tấm lòng hiếu thảo của Hạ vương, có ý muốn bù đắp nên phong Hạ vương làm Trung thư Thị lang.

Sáng hôm sau, tại triều, các đại thần thuộc phe Khang vương đột nhiên đề nghị phái Thẩm Kính An đi tuần tra án muối lậu ở Giang Hoài.

Việc muối sắt quan hệ đến dân sinh và thu thuế, tuyệt đối không phải chuyện nhỏ. Thẩm Kính An là tâm phúc của Giang Tiều, lại là người đoan chính ngay thẳng, Giang Tiều đương nhiên hoàn toàn tin tưởng y. Đổi lại người khác, chỉ sợ lợi ích chồng chất, chẳng ai dám gánh vác.

Giang Tiều suy nghĩ kỹ càng rồi hạ khẩu dụ, lệnh Trung thư tỉnh thảo chiếu thư.

Ngày hôm đó sau buổi triều, Thẩm Kính An hồi phủ.

Lý Lệnh Nghi đã rời đi hơn mười ngày, hẳn giờ đang ở Duyện Châu, vài ngày nữa sẽ quay lại Biện Châu.

Khi Thẩm Kính An đến, Thi Yến Vi đang ôm Dương Quân kể chuyện cổ tích cho bé.

Hôm nay, Thi Yến Vi kể câu chuyện "Cá con tìm mẹ" nhưng đã cải biên lại theo cách riêng của nàng.

Úc Kim ngồi bên ghế nguyệt nha, khâu vá quần áo.

Thẩm Kính An cho nàng lui ra.

"Vài ngày tới, a cữu phải rời Biện Châu đến Dương Châu tuần muối. Công chúa còn chưa về, chỉ có con và Trân Trân ở lại trong thành, lòng a cữu không yên tâm chút nào."

Thi Yến Vi đưa khóa Khổng Minh cho Dương Quân chơi, đôi mày liễu khẽ chau lại.

"A cữu lo rằng sẽ có kẻ nhắm vào Thẩm phủ sao?"

Không nói rõ được đang lo điều gì, chỉ cảm thấy có chuyện lớn sắp xảy ra. Nếu nói là nhắm vào Thẩm phủ, y không có con nối dõi, cũng không có thân thích nam giới nào đủ khiến phe Khang vương để mắt tới, đâu đáng để bọn họ hao tâm tổn sức như vậy.

Thẩm Kính An lắc đầu, "Khó nói, chỉ thấy thời điểm này có điều bất ổn. Nhị nương phải cẩn thận, tích trữ thêm lương thực cũng không thừa. Nếu không có việc gì cần kíp, hãy hạn chế người trong phủ ra ngoài."

Thi Yến Vi thoáng trầm tư, rồi khẽ gật đầu: "Cháu hiểu rồi, a cữu cứ an tâm mà đi."

Đúng như Thẩm Kính An dự liệu, sáng sớm hôm sau thánh chỉ hạ xuống, lệnh y ngày mai giờ Thìn khởi hành đi Dương Châu.

Buổi chiều, Thẩm Kính An tới Đông Cung yết kiến Thái tử.

Trước khi đi, y giao lệnh bài điều động thị vệ trong phủ cho Thi Yến Vi giữ, dặn dò kỹ lưỡng, sau đó mang tâm sự nặng nề cưỡi ngựa rời khỏi thành.

Mấy ngày sau.

Đến giờ thắp đèn, phường chợ bắt đầu đóng cửa.

Thi Yến Vi ngồi cùng Dương Quân trên giường La Hán, chơi một lúc những món đồ nhỏ để dỗ trẻ con, lại vẽ một lúc những bức họa đơn giản cho bé, chẳng mấy chốc đã gần sang canh hai.

Tỳ nữ mang nước ấm đến rửa mặt, Thi Yến Vi tự tay lau gương mặt nhỏ nhắn trắng hồng của Dương Quân.

Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng đánh nhau.

Nghe âm thanh, dường như có hai nhóm người đang giao chiến.

Tiếng binh khí va chạm sắc bén khiến Dương Quân sợ hãi òa khóc.

Thi Yến Vi vội ôm chặt bé vào lòng, bịt kín tai bé lại.

Thị vệ của quý phủ nhanh chóng vây quanh, đứng ngoài cửa trấn an nàng không cần lo sợ.

Một khắc sau, tiếng đánh nhau bên ngoài dần lắng xuống, nhưng tiếng bước chân lại dồn dập áp sát vào Thẩm phủ.

Bọn chúng dường như muốn phá cửa xông vào, có ý đồ giết sạch người trong phủ.

Thị vệ trong phủ đều là những người do Thẩm Kính An đích thân tuyển chọn và huấn luyện, ai nấy đều tinh nhuệ, thân thủ phi phàm. Tuy nhiên, đám binh lính xông vào lại đông như kiến cỏ, khiến tình thế dần trở nên căng thẳng.

Mặc dù chống cự quyết liệt, nhưng sau một khắc giằng co, thị vệ Thẩm phủ dần tỏ ra yếu thế, vài binh lính cầm đao đã xông vào được, thấy người liền chém.

Phủ đệ chìm trong cơn hỗn loạn.

Bất thình lình, từ trong bóng tối lao ra mười mấy bóng đen. Người nào người nấy võ nghệ cao cường, hơn hẳn đám thị vệ trong phủ, mỗi kẻ một địch mười. Chẳng bao lâu đã trợ giúp thị vệ Thẩm phủ đẩy lui binh lính địch ra ngoài phủ.

Những kẻ đó là đến để giết nàng sao?

Thi Yến Vi cố gắng hồi tưởng, nhưng nhớ rằng a cữu chưa từng kết oán với Đông cung, ngược lại còn giữ thái độ giao hảo. Chỉ là vị Khang vương dạo gần đây danh tiếng lẫy lừng kia, a cữu lại không hề đánh giá cao.

Chẳng lẽ đêm nay Khang vương làm phản, sai đám binh lính đó tới giết người trong Thẩm phủ?

Nếu quả là như vậy, a cữu chắc chắn đã bị bọn chúng điệu hổ ly sơn. Tình thế trong cung hiện giờ nguy cấp, chỉ e a cữu cũng lành ít dữ nhiều.

Lòng Thi Yến Vi rối bời, chưa kịp nghĩ xem phải làm gì thì binh mã dưới trướng Thẩm Kính An từ Đông Cung tới.

Bên trong quý phủ, thị vệ trưởng thầm nghĩ: Tiểu nương tử chẳng qua chỉ là nữ nhân nơi khuê phòng, hà tất phải bận tâm đến chuyện bên ngoài. Bởi vậy, chuyện có người âm thầm tương trợ vừa rồi, hắn cũng không định nói cho Thi Yến Vi hay, tính toán đợi khi gia chủ hồi phủ sẽ bẩm báo để người quyết định.

Thi Yến Vi giao Dương Quân cho Úc Kim chăm sóc, rồi bước ra ngoài, cúi người cảm tạ các tướng sĩ đã đến cứu giúp.

Tiểu võ quan theo Thẩm Kính An nhiều năm, biết rõ tướng quân có một cháu gái lưu lạc bên ngoài, ba năm trước mới tìm về được. Giờ thấy nàng cúi đầu cảm tạ, vội vàng xua tay: "Nương tử không cần đa lễ."

Suốt đêm, Thi Yến Vi chẳng thể chợp mắt. Khó khăn lắm mới dỗ Dương Quân ngủ được, nàng rời giường, ngồi thu mình trên giường La Hán.

A cữu sống chết chưa rõ, Lương Thiển cũng chưa trở về. Nàng sao có thể an lòng?

Khi tia sáng đầu tiên của buổi bình minh rọi xuống chính điện, ngôi vị quốc quân nước Ngụy sẽ chính thức truyền lại cho thái tử Giang Thịnh.

Theo sử quan ghi chép, cái chết của Giang Tiều là do Khang vương và Hạ vương tạo phản, đích thân Hạ vương ra tay sát hại. Khi Giang Tiều bị giết, ông ta đang vui thú cùng Lưu thừa huy trên giường. Thái tử kịp thời đến cứu giá, bắn chết Khang vương và Hạ vương ngay trước cửa tẩm cung.

Chỉ trong một đêm ngắn ngủi, Thánh thượng cùng hai vị vương gia đều bỏ mạng.

Ba ngày sau, Lý Lệnh Nghi trở về Tuyên Châu.

Thẩm Kính An sau khi tuần tra vùng Giang Hoài, không chỉ giải quyết vụ án buôn lậu muối, mà còn phát hiện nhiều vấn đề khác. Đợi thu thập đủ chứng cứ, y lập tức hồi kinh, trở về Biện Châu.

Thời gian y rời đi đã gần hai tháng, nhưng triều đình nay khác xưa. Một triều vua, một triều thần. Khi Thẩm Kính An quay lại, triều cục đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Thẩm Kính An yết kiến tân đế Giang Thịnh, bẩm báo những vụ án mới tra được.

Giang Thịnh vốn được thế tộc quyền quý ủng hộ, mối quan hệ đan xen chằng chịt. Do đó, hắn chỉ lệnh thanh trừng phe Khang vương và Hạ vương, còn những người khác thì được bỏ qua.

"Có câu "nước trong quá thì không có cá", chẳng lẽ Thẩm hầu gia không hiểu đạo lý này?"

"Nay thiên hạ thái bình, biên cương không có chiến sự lớn. Nước Sở chỉ là đất man di ở Lĩnh Nam, binh lực chưa bằng một nửa triều ta, hoàn toàn không đáng lo ngại. Thẩm hầu nắm giữ mười vạn binh mã trấn giữ kinh thành đã gần bốn năm, triều đình sớm có lời dị nghị. Lâu dần, khó tránh khỏi dèm pha. Chi bằng giao lại binh quyền. Nếu sau này có chiến sự, trẫm tự nhiên sẽ trả lại binh phù cho hầu gia. Nghe danh hầu gia trung thành phụng chủ, chẳng lẽ chỉ vì trẫm tuổi trẻ mà sinh lòng khinh nhờn?"

Lời này rõ ràng là không muốn hoàn trả binh phù.

Tâm địa nghi kỵ, độc đoán của hắn đã ra đến nông nỗi này sao? Nghĩ đến Thánh thượng một đời chinh chiến mới dựng nên cơ nghiệp nước Ngụy, nay giao vào tay người như vậy, chẳng biết tương lai sẽ ra sao.

Thẩm Kính An nghĩ đến đây, lòng lạnh đi nửa phần. Giờ đây Giang Thịnh là quân, y là thần, thưởng hay phạt đều không thể chối từ. Dù trong lòng không cam, y cũng đành cúi đầu, tạ ơn lĩnh chỉ.

Rời cung về phủ, thị vệ trưởng bẩm báo chuyện các hắc y nhân giúp họ đẩy lùi thủ hạ Khang vương.

Nghe xong, trong đầu Thẩm Kính An lập tức hiện lên hai chữ: Tống Hành.

Dám liều chết dùng sát chiêu như vậy, ngoài những tử sĩ được nuôi dưỡng từ nhỏ bò ra từ xác chết chất thành đống, y thật sự không nghĩ ra ai khác.

Người có khả năng nuôi tử sĩ vốn không nhiều, huống hồ đám tử sĩ này lại đến để bảo vệ Nhị nương.

Hắn vẫn chưa buông bỏ Nhị nương sao? Thẩm Kính An thấy lòng rối bời. Sợ nàng và công chúa phát hiện điều gì, y quyết định quay về viện của mình, tạm thời không gặp họ.

Nước Triệu.

Tống Hành đứng trước dư đồ.

Trương nội thị đứng bên ngoài đại điện, khẽ thưa: "Hồi bẩm Thánh thượng, Bất Lương Soái cầu kiến."

Tống Hành ra lệnh cho người đưa vào.

Bất Lương soái bước vào, cúi người cung kính: "Hồi bẩm Thánh thượng, có tin từ nước Ngụy truyền tới."

Tống Hành khẽ nhíu mày: "Nói."

"Ngày nhị vương Khang và Hạ bức cung, người mà Thánh thượng phái đi đã cứu được Dương nương tử cùng... cùng..."

Bất Lương Soái thoáng lưỡng lự, không chắc nữ hài kia cùng Thánh thượng có quan hệ gì, càng không biết phải xưng hô thế nào.

"Cùng ai? Chẳng lẽ lại là Vũ An hầu Thẩm Kính An? Theo trẫm biết, lúc đó hắn đang ở Dương Châu."

Bất Lương Soái do dự một lát, cau mày cẩn trọng thưa: "Hồi bẩm Thánh thượng, bên cạnh Dương nương tử còn có một đứa trẻ gọi nàng là a nương, gọi Vũ An hầu là cữu ông, chừng hai tuổi."

Một đứa bé gọi nàng là "a nương"...

Tống Hành nghe vậy, lửa giận lập tức bùng lên, khó kiềm chế được cảm xúc. Nàng sao có thể? Sao nàng dám sinh con cho người khác?!

"Trả lời trẫm, bên cạnh nàng còn có nam nhân nào khác không?"

Bất Lương Soái lắc đầu: "Chưa ai thấy Dương nương tử đi cùng nam lang nào khác, chỉ có công chúa Tuyên Thành của tiền triều ở cùng nàng."

Không có nam lang khác... Vậy cha của đứa trẻ rất có thể là hắn?

Nhưng không đúng! Tính theo thời gian, nếu đứa bé là con của hắn, thì chỉ có thể là vào thời điểm sau khi nàng trở thành Thượng nghi. Nhưng khi đó, hắn chưa từng ở bên trong...

Khoan đã!

Tống Hành đột nhiên nhớ lại một đêm... Hôm đó, hắn cầu nàng, nàng lại từ chối. Trong khoảnh khắc thất vọng, tâm trí hắn mơ hồ, chẳng lẽ khi ấy vô tình để lại chút mầm mống?

Phải, chính là khi ấy.

Nghĩ đến đây, lòng hắn tràn ngập vui sướng.

Tống Hành lập tức triệu gọi người của cục Thượng y, hỏi rõ tháng cuối cùng trước khi nàng rời cung có lãnh vật dụng dành cho kỳ nguyệt sự hay không.

Nghĩ đến việc nàng thường đau bụng khi đến kỳ nguyệt sự, hắn tiếp tục gọi Lưu Thượng cung đến hỏi xem nàng có xin nghỉ phép vì lý do đó không.

Cả hai nơi đều khẳng định là không.

Phải rồi, chính là khi ấy. Nàng đã mang thai con của hắn!

Đứa trẻ đó là cốt nhục của hắn và nàng.

Hắn sẽ phong đứa bé làm công chúa, sẽ làm một phu quân và một người cha tốt. Nàng sẽ trở thành tiểu nương tử hạnh phúc nhất thiên hạ, và con của họ sẽ là tiểu hài tử hạnh phúc nhất trên đời.

Tống Hành đắm chìm trong những suy nghĩ ấy, vui sướng đến phát cuồng, khó lòng che giấu niềm hân hoan trên gương mặt, lập tức ban thưởng cho Lưu Thượng cung và Triệu Thượng y mỗi người hai mươi quan tiền.

Lưu Thượng cung và Triệu Thượng y đều là những người tinh ý, vừa thấy thái độ của Thánh thượng liền đoán được nguyên do. Họ hiểu rằng những tin đồn về Dương Thượng nghi trước và sau khi rời cung có lẽ không phải là giả.

Tối hôm đó, Tống Hành phấn khích đến mức phê duyệt tấu chương suốt đêm. Qua giờ Tý, nằm trên giường, hắn vẫn nghe rõ nhịp tim mạnh mẽ của mình, mãi không thể bình tâm, càng không tài nào chợp mắt. Hắn chỉ nghĩ đến nàng, nhớ nàng, lòng ngọt ngào như được tẩm mật.

May rằng ngày mai không cần thượng triều sớm, hắn quyết định buông thả bản thân, cho phép mình ngủ thêm một chút.

Mãi đến khi đêm đã về khuya, hắn mới thiếp đi.

Trong mơ, hắn lại biến thành con mèo nhỏ, nhảy lên lòng nữ lang.

Nữ lang ôm hắn vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại.

Đột nhiên, trọng lượng trong lòng tăng lên đáng kể, chưa kịp phản ứng, chú mèo nhỏ đã biến thành một lang quân cao lớn, dùng hai cánh tay rắn chắc giam cầm nàng trong lòng dễ như trở bàn tay.

Chỉ trong chốc lát, y phục trên người nàng rơi xuống đất.

Làn gió nóng ẩm của đêm hè thổi qua da thịt, khiến Tống Hành càng khó kiềm chế hơn. Đôi mắt phượng sâu thẳm của hắn như muốn lột bỏ cả lớp kha tử cuối cùng.

Nàng đáng thương và bất lực, gắng sức bảo vệ mảnh áo lót mỏng manh, càng chống cự càng kịch liệt. Nhưng vừa mới nhấc chân khỏi mép giường, đã bị hắn mạnh mẽ kéo lại.

Trong giấc mơ, ký ức dường như vẫn dừng lại ở Tống phủ, đôi mắt nàng đỏ hoe, giọng nói yếu ớt van xin: "Gia chủ không thể như vậy... cầu ngài, xin đừng đối xử với ta như thế... tha cho ta..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro