Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 24

  Ngày hôm đó giống như một giấc mộng đẹp trong lòng cậu, về sau, hai anh em kia cư nhiên không cưỡng bách cậu cùng bọn họ phát sinh quan hệ nữa, từ sáng tới tối, bọn họ chỉ đem cậu kẹp ở giữa, chiếm hữu ôm lấy cậu.

Cậu bị mê hoặc, bọn họ... Thật sự yêu thương cậu sao?

Cho nên mới tôn trọng cậu, đau lòng vì cậu, muốn khiến cậu cũng yêu thượng bọn họ? Nhưng mà vì cái gì khi cậu hạ quyết tâm bọn họ lại thay đổi?

Cậu không tự giác được nhẹ vỗ về phần bụng vẫn còn bằng phẳng của mình, đứa bé này, cậu... Thật sự quyết tâm không cần sao? Nhưng mà nếu sinh hạ đứa bé, khả năng cậu sẽ vĩnh viễn không thể rời khỏi hai anh em kia, cậu thật sự có thể quên đi mọi khúc mắc để tiếp nhận phần tình cảm dị dạng này sao? Còn bọn họ? Có phải hay không cũng có thể quên đi sự phản bội của cậu? Còn có Trương Lâm Hàn, anh đã tới Đài Loan không phải sao?

Cậu không tin anh ta sẽ dễ dàng bỏ qua cho cậu, sự trả thù của anh không kém gì hai anh em kia, giữa bọn họ cũng còn chưa chấm dứt không phải sao? Nghĩ nghĩ, đột nhiên một trận buồn nôn ập đến, cậu nhằm phía toilet chạy tới.

" Nôn..." Cơ hồ ruột đều muốn đi theo ra ngoài, cậu xụi lơ ở bên bồn cầu.

" Vương Nguyên... cháu..." Gì Ngô kinh ngạc nhìn cậu " Cháu mang thai?" Bà mang bánh lên cho cậu, lại không dự đoán được cư nhiên lại thấy một màn này.

" Gì Ngô..."

Vương Nguyên bối rối nhìn bà, trời ạ, cậu như thế nào lại vào lúc này? Cậu không tính toán để cho bất luận ai biết, ít nhất hiện tại không thể để cho bất kì ai biết cậu mang thai! Gì Ngô nhanh chóng đi qua đỡ cậu đi lại bên giường ngồi xuống.

" Vương Nguyên, cháu thật sự mang thai?" Gì Ngô lúc này lộ ra tươi cười, nếu hai vị thiếu gia biết, khẳng định sẽ rất vui vẻ!

" Cháu..." Cho dù có phủ nhận cũng không thể che dấu, Vương Nguyên khẽ gật đầu!

" Thật tốt quá! Thật sự tốt quá! Thiếu gia bọn họ có biết không?" Gì Ngô hưng phấn nói.

" Không... Cháu không nói cho bọn họ biết!" Vương Nguyên cúi đầu.

" Làm sao vậy, cháu không vui khi có đứa nhỏ của hai vị thiếu gia sao?" Lúc này gì Ngô mới chú ý tới đương sự chẳng những không có bất luận biểu tình hưng phấn nào, ánh mắt còn mang theo hỗn độn phức tạp!

" Ngay cả đứa nhỏ là của ai cháu cũng không biết, như thế nào lại cao hứng được đây!" Vương Nguyên cúi đầu bật cười!

" Vương Nguyên..." Gì Ngô nghe vậy cũng không biết nên nói gì để có thể an ủi được cậu.

" Gì Ngô, cháu xin gì một chuyện được không!" Vương Nguyên đột nhiên quỳ xuống trước mặt gì Ngô. Gì Ngô nhất thời chân tay luống cuống.

" Cháu làm cái gì vậy, có lời gì cháu cứ nói!" Bà nhanh chóng đỡ Vương Nguyên đứng lên " Cháu hiện tại thân thể không giống như trước kia, có chuyện gì cứ nói với gì xem gì làm như thế nào hướng hai vị thiếu gia đòi công đạo?"

" Gì Ngô, gì tạm thời đừng nói cho bọn biết chuyện cháu mang thai được không?" Vương Nguyên cầm lấy tay gì Ngô, sốt ruột nói.

" Vì cái gì? Thiếu gia biết nhất định sẽ vui vẻ, vì cái gì lại không nói cho bọn họ biết, chẳng lẽ...cháu... không muốn đứa bé này!"

" Cháu không biết, cháu hiện tại rất loạn"

" Vương Nguyên, khổ cho cháu, nhưng mà đứa nhỏ vô tội, cháu không thể tàn nhẫn như vây!" Hơn nữa một khi bị thiếu gia bọn họ biết, cậu sẽ rất thảm hại!

" Gì Ngô, coi như cháu cầu gì, trước đừng nói cho bọn họ biết, gì cho cháu chút thời gian, để cháu nghĩ cách xử lý chuyện này, cầu gì ..." Nói xong liền muốn quỳ xuống.

Gì Ngô thấy cậu lại muốn quỳ, thực sự không đành lòng, đành phải nói: " Được được được, gì không nói, không nói...Cháu mau đứng lên."

Vương Nguyên lúc này mới đứng dậy ngồi xuống bên giường.

Gì Ngô nói: " Gì đáp ứng với cháu không nói cho hai vị thiếu gia biết chuyện này, nhưng mà cháu cũng phải đáp ứng gì, suy nghĩ kỹ một chút, đứa nhỏ vô tội! Hơn nữa hai vị thiếu gia đối với cháu như thế nào chắc cháu biết. Có lẽ bọn họ thật sự thích cháu!"

" Cháu..." Vương Nguyên chảy nước mắt, im lặng không nói.

Gì Ngô thấy thế cũng không nói thêm gì nữa, xoay người lui ra ngoài! Vương nguyên ngồi ở trên giường rơi lệ, cậu làm sao không biết đứa nhỏ vô tội, nếu có thể, cậu cũng muốn muốn đứa bé này, nhưng mà ngay cả cha đứa nhỏ chân chính là ai cậu cũng không thể khẳng định, cậu làm sao có thể sinh ra nó đây? Hai anh em kia mấy ngày này đối với cậu rất tốt cậu không phải không cảm giác, kỳ thật ngay từ đầu, trừ bỏ mạnh mẽ chiếm hữu cậu, bọn họ cũng không làm bất cứ điều gì thương tổn tới cậu, thậm chí có thể nói đối cậu rất sủng nịch, nếu không có Trương Lâm Hàn xuất hiện, nếu cậu  không phản bội bọn họ, có lẽ bọn họ căn bản sẽ không làm những chuyện quá đáng như vậy!

Cậu rất mâu thuẫn, nếu như nói cậu đối với bọn họ không có bất kì cảm giác nào là không đúng, nhưng cậu lại cố tình không muốn có cảm giác với bọn họ...Vì đứa bé này, cậu có phải nên lo lắng một chút không? Ở lại bên người bọn họ tiếp thu bọn họ, cậu có thể có một cái gia đình, cũng có thể có con của mình, nghĩ đến cảnh người một nhà ngồi cùng một chỗ dáng vẻ hạnh phúc, Vương Nguyên mê luyến ... Có lẽ...

.

" Anh, chúng ta thế nào lại phải tham gia loại yến tiệc nhàm chán này?" Dịch Dương Thiên Tỉ kéo kéo cà- vạt, bất mãn nhìn anh trai mình!

" Yên tâm, chúng ta chỉ đến cho có mặt, nói như thế nào hắn cũng là đổng sự của công ty của chúng ta, chút mặt mũi này vẫn nên cho!"

Hoá ra hôm nay là ngày sinh nhật của đổng sự tập đoàn Vương thị, Dịch Dương Thiên Tỉ chịu không nổi không khí ồn ào cùng với việc phải trương lên khuôn mặt tươi cười dối trá, la hét đòi đi về.

" Nhưng mà em rất nhớ Vương Nguyên..." Anh thật muốn trở về ôm cậu một cái, thân thân cậu, chịu đựng vài ngày không chạm vào cậu, anh thật muốn nổ tung!

" Em cho là anh không muốn?" Vương Tuấn Khải tao nhã nhấp một chút rượu đỏ trong tay, ánh mắt của anh cũng là một mảnh nóng cháy, có trời mới biết anh từ sáng tới tối đã phí bao nhiêu lý trí miễn cưỡng chính bản thân mình không được chạm vào cậu! Chỉ là anh biết, hiện tại nhẫn nại đều vì tương lai hạnh phúc.

" Anh, chúng ta rốt cuộc phải nhẫn tới khi nào?" Vẻ mặt của Dịch Dương Thiên Tỉ đầy uất ức!

" Anh cũng không biết." Nói đến đây, Vương Tuấn Khải cũng nhíu mày, anh muốn cho Vương Nguyên một thời gian để bình phục, nhưng, rốt cuộc là bao lâu, hoặc là bọn họ còn có thể nhẫn bao lâu, cái này không biết được!

" Aiz..." Dịch Dương Thiên Tỉ nghe vậy khuôn mặt liền suy sụp trở lên ỉu xìu, thật không nghĩ tới mình cũng sẽ có ngày tự tìm việc vào người! Hay cái này chính là báo ứng?

" Không nghĩ tới hai người cũng ở đây a.."

Đột nhiên, từ phía sau hai người truyền đến thanh âm khiến cho bọn họ chán ghét tới cực điểm, hai người quay đầu nhìn lại! Trương Lâm Hàn cười như không cười nhìn chằm chằm bọn họ.

" Chết tiệt, anh còn đến Đài Loan làm cái gì?" Dịch Dương Thiên Tỉ một bụng hỏa khí không có chỗ phát, không nghĩ tới đúng lúc này lại để cho anh nhìn thấy hắn hận không thể nghiền nát xương của Trương Lâm Hàn thành tro, tức giận nhất thời trong lòng, liền vung một quyền.

" Thiên!" Vương Tuấn Khải một tay bắt lấy em trai kéo ra phía sau " Cậu cư nhiên còn có tâm tư đến Đài Loan, như thế nào, dự án đầu tư ở Đông Nam Á nhanh như vậy đã giải quyết xong sao?"

Trương Lâm Hàn nghe vậy tươi cười trên mặt cứng ngắc một chút, nhưng nháy mắt liền khôi phục lại bình tĩnh " Việc này cũng không nhọc đến tổng giám đốc Vương phải hao tâm tổn trí !"

" Hao tâm tổn trí? Chúng tôi rất hao tâm tổn trí, hao tâm tổn trí như thế nào khiến cho anh bị chết một cách khó coi!" Dịch Dương Thiên Tỉ khinh thường hừ lạnh.

" Muốn tôi chết? Tôi chết đi hai vị có thể danh chính ngôn thuận tiếp thu vị hôn thê của tôi phải không?"

" Anh..." Dịch Dương Thiên Tỉ nhất thời chán nản. Mà ngay cả Vương Tuấn Khải sắc mặt đều thay đổi!

" Cậu còn ngại chưa đủ mất mặt sao?" Vương Tuấn Khải lạnh lùng nói.

" Tôi bị mất mặt, người của hai vị cũng khá hơn sao. Nói không chừng lại khiến cho hai vị đây có thêm việc để giải quyết!" Trương Lâm Hàn không chút nào yếu thế, lập tức phản kích.  

  " Ít nói nhảm, cậu tới Đài Loan đến tột cùng muốn làm cái gì?" Vương Tuấn Khải không nghĩ lại cùng hắn lãng phí thời gian, trực tiếp làm rõ.

" Muốn làm cái gì? Phải là tôi hỏi hai vị khi nào thì đem vị hôn thê trả lại cho tôi!"

" Anh ở đó mà nằm mơ đi!" Dịch Dương Thiên Tỉ hung tợn nhìn Trương Lâm Hàn.

" con trai như vậy cậu còn muốn? Không sợ cậu ấy tiếp tục hồng hạnh vượt tường?" Vương Tuấn Khải không giống với em trai của mình, có vẻ tương đối lãnh tĩnh.

" Vậy còn hai người? Không sợ vợ mình ngoại tình? Cậu ta có thể cùng tôi và hai người ở cùng một chỗ, cũng có thể phản bội hai người cùng tôi lên giường! Huống hồ, đây cũng không phải là chuyện chưa xảy ra, không phải sao?" Trương Lâm Hàn ác liệt muốn đem hỏa khí của hai anh em kia khơi dậy!

" Tôi cảnh cáo cậu, cậu cách xa cậu ấy một chút, không, được, lại, đi, gặp, cậu ấy!" Ngay cả Vương Tuấn Khải đều không thể giữ được tỉnh táo, anh vừa nghĩ tới Vương Nguyên đã từng cùng Trương Lâm Hàn ăn nằm với nhau, liền không kìm được muốn lập tức xé xác Trương Lâm Hàn!

" Như thế nào, hai người đều yêu thương cậu ta?" Trương Lâm Hàn trào phúng cười.

" Cậu ấy là của chúng tôi, không quan hệ yêu hay không yêu! Là đồ vật của chúng tôi, chúng tôi thà rằng hủy diệt cậu ấy, cũng quyết không đưa cho người đàn ông khác!" Thanh âm của Vương Tuấn Khải lạnh như băng. Chỉ là Trương Lâm Hàn vẫn như cũ không hề sợ hãi.

" Không yêu sao? Cũng khó trách, cậu ta một chút hấp dẫn cũng không cự tuyệt được, có thể cùng hai người lên giường, cũng có thể cùng tôi lên giường, nói không chừng tương lai cũng sẽ cùng hai, bốn người đàn ông khác lên giường."

" Anh câm miệng cho tôi!"

Dịch Dương Thiên Tỉ vừa nghĩ tới cảnh Vương Nguyên nằm ở dưới thân người đàn ông khác, lập tức lửa giận công tâm, một quyền vung xuống trên mặt Trương Lâm Hàn, yến tiệc nhất thời vang lên những tiếng thét chói tai.

Trương Lâm Hàn lùi lại mấy bước, một hơi phun máu trong miệng ra " Tôi nói có gì sai sao? Cậu ta không phải người con trai như vậy sao?"

" Tôi giết anh!" Dịch Dương Thiên Tỉ vọt lên, nhất thời cùng TRương Lâm Hàn xoay thành một đoàn...Vương Tuấn Khải thấy thế cũng không ngăn cản, chỉ lạnh lùng nhìn chăm chú hai người đánh nhau, trong đầu hiện lên hình ảnh Vương Nguyên lựa chọn Trương Lâm Hàn, vẻ mặt càng ngày càng vặn vẹo, biểu tình phẫn hận khiến người chung quanh đều nhịn không được hít một hơi lạnh...

.

Vương Nguyên ngồi ở trong phòng chờ hai anh em kia trở về, cậu suy nghĩ thật lâu, cậu phát hiện cậu vẫn rất yêu đứa bé này, cậu.. Cũng muốn nó... Cho nên... Cậu quyết định sẽ cùng hai anh em kia nói chuyện cậu đã mang thai, hy vọng bọn họ sẽ nhìn tới đứa nhỏ mà quên đi chuyện cậu đã từng phản bội bọn họ. Có lẽ cậu cũng sẽ có một gia đình thuộc về mình, trên mặt cậu lộ ra sự tươi cười cùng hạnh phúc. Bọn họ... Hẳn cũng sẽ cao hứng khi sắp được làm ba ba đi, xem biểu hiện gần đây của bọn họ, tựa hồ đã không còn so đo chuyện mà cậu đã làm, như vậy, bọn họ sẽ tiếp thu cậu cùng đứa nhỏ đi!

Ngay tại thời điểm cậu nghĩ đến xuất thần, cửa đột nhiên bị dùng sức đá văng, cậu vừa quay đầu lại, phát hiện sắc mặt của hai anh em họ Vương Dịch tối tăm đứng ở phía ngoài cửa, khuôn mặt Dịch Dương Thiên Tỉ bị thâm một mảng, một bên mắt sưng tấy, khóe miệng dính máu, cậu không biết chuyện gì xảy ra, vội vàng chạy đến trước mặt anh, sốt ruột hỏi.

" Trời ạ! Anh như thế nào lại bị thương? Đến tột cùng xảy ra chuyện gì ?"

Không đợi Dịch Dương Thiên Tỉ nói chuyện, Vương Tuấn Khải đã bắt trụ cổ tay của cậu đem cậu kéo đến trước mặt mình.

" Cậu có phải hay không đã biết chuyện Trương Lâm Hàn đến Đài Loan?" Thanh âm lạnh như băng khiến cho Vương Nguyên rùng mình một cái!

" Em biết, nhưng mà..." Cậu là từ tin tức trên báo chí mới biết được!

" Cậu đã đi gặp hắn, các người lại cùng nhau lên giường?" Dịch Dương Thiên Tỉ một phen bóp chặt lấy cổ của cậu, để cho mặt cậu hướng về phía mình.

" Em... Không có..." Vương Nguyên khó khăn nói, áp lực trên cổ khiến cho cậu ngay cả hô hấp đều trở nên khó khăn!

" Nói dối!"

Dịch Dương Thiên Tỉ đột nhiên buông tay, Vương Nguyên nhất thời ngã ngồi dưới đất không ngừng ho khan! Không đợi cho cậu phục hồi lại tinh thần, Vương Tuấn Khải liền kéo cậu, mang theo tức giận hôn lên môi của cậu, thô lỗ tại trên môi Vương Nguyên không ngừng tàn phá, mùi máu tươi nhất thời tràn ngập trong miệng hai người.

" Không... Không cần..." Vương Nguyên không ngừng giãy dụa, bọn họ tức giận, lần này khẳng định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu, nhưng mà hiện tại cậu đang mang thai, thật sự không thể thừa nhận hai người bọn họ đồng thời tiến công!

" Vị hôn phu đã trở lại liền cải trang thánh nữ phải không? Ngay cả để chúng tôi động một chút đều không thể?" Dịch Dương Thiên Tỉ vươn tay đem váy trên người Vương Nguyên toàn bộ xé rách, toàn thân cao thấp trong phút chốc chỉ còn lại một chiếc quần lót.

" Không... Cầu các anh... Hãy nghe em nói..."

Người đàn ông còn chìm trong cơn thịnh nộ hoàn toàn không nghe tới sự thỉnh cầu của cậu, một lòng chỉ muốn người con gái trước mắt tới an ủi lòng tự tôn đã bị cậu làm tổn thương của bọn họ! Vương Tuấn Khải cởi bỏ cà vạt của mình đem hai tay Vương Nguyên trói cùng một chỗ, sau đó xoay người làm cho cậu quỳ rạp trên mặt đất.

" Không... Không thể... Ô..." Còn không kịp đem lời nói cầu xin tha thứ nói ra khỏi miệng, Vương Tuấn Khải đã thoát đi quần đem vật nam tính cứng rắn nhét vào trong miệng Vương Nguyên, ấn đầu của cô qua lại đong đưa...

" Ô... Ô..."

Vương nguyên liều mạng lắc đầu, lại không thể mở miệng vì bị nam căn nhét đầy. Dịch Dương Thiên Tỉ đem thứ che đậy cuối cùng trên người cậu xé nát ném tới một bên, không hề báo trước đem nam căn sưng to hoàn toàn chôn sâu vào trong hoa huyệt, nhất thời, máu đỏ tươi đem toàn bộ hai bên đùi tuyết trắng nhiễm đỏ một mảnh. Vương Nguyên đau đến mồ hôi lạnh ứa ra, miệng bị ngăn chặn, ngay cả kêu lên vì đau đớn cũng không có biện pháp.

Vài ngày chưa từng phát tiết giờ phút người đàn ông giống như phát điên, Dịch Dương Thiên Tỉ giữ chặt lấy thắt lưng của Vương Nguyên mãnh liệt trừu đưa. Thân thể va chạm phát ra thanh âm so với bất luận loại kích thích nào đều hấp dẫn hơn, hai người đàn ông hoàn toàn đắm chìm bên trong khoái cảm.

Vương Nguyên biết phản kháng cũng không có tác dụng gì, chỉ càng khiến cho hai người đàn ông càng thêm thương tổn cậu, vì thế cậu đơn giản nhắm mắt lại, nước mắt thân tình chảy dài trên má!

" Thật chặt, thiên, cảm giác bị em bao vây thật muốn chết"

Bên tai truyền đến thanh âm gầm gừ của Dịch Dương Thiên Tỉ, Vương Nguyên chỉ cảm thấy trong bụng từng đợt quặn đau, đau đến mức không thể phát ra tiếng. Vương Tuấn Khải rốt cục cũng phát hiện sắc mặt của Vương Nguyên tái nhợt không giống như người còn sống, nhất thời dừng động tác.

" Vương Nguyên... Em... Em không sao chứ!"

Thấy anh trai đình chỉ động tác, Nhiếp Nhân Toàn cũng muốn dừng lại, chỉ là khoái cảm mang lại khiến cho anh không khống chế được mà liên tục va chạm, một tiếng gầm gừ vang lên, anh đem tinh dịch nóng bỏng toàn bộ bắn vào sâu bên trong tử cung, sau đó đem dục vọng rút ra.

Vương Nguyên té trên mặt đất lui thành một đoàn, sau đó, một cỗ máu tươi từ hạ thể không ngừng chảy ra.

" Khuynh Tâm, em làm sao vậy, không nên làm anh sợ..." Tình cảnh trước mắt rốt cục cũng khiến cho hai người đàn ông khôi phục lại lý trí, Vương Tuấn Khải nâng Vương Nguyên ôm vào trong ngực.

" Nói chuyện với anh..."

Chỉ là người con trai trong ngực hai mắt nhắm nghiền, ngay cả chút sinh khí đều không có.

" Vương Nguyên... Cháu làm sao vậy..." Gì Ngô mới vừa từ bên ngoài trở về, chợt nghe người hầu nói hai vị thiếu gia nổi giận đùng đùng đi vào trong phòng Vương Nguyên, bà nhất thời gấp đến độ mặt mũi trắng bệch, Vương Nguyên hiện tại thân thể không còn như lúc trước, nếu có sai lầm khả năng chính là một xác hai mạng! Bà vội vàng chạy đến trên lầu, lại vẫn chậm một bước!

" Các cậu làm cái gì vậy, cậu ấy mang thai, như thế nào lại có thể đối với cậu ấy như vậy!"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro