CHƯƠNG 5 - CYRUS
Em gái kế của tôi lắc lư đứa bé đang quấy khóc trên hông khi cô ấy di chuyển trong bếp để lụm lặt những gì cô cần cho một bình sữa.
Con đỉa nhỏ cứ vùi mặt vào ngực cô ấy theo cách tôi muốn – mặc dù giờ cô ấy che chúng bằng cái áo len rộng thùng thình. Cái áo lơ lửng ở chỗ cái quần đùi ngắn, nhưng cô ấy cũng đã thay quần. Cô thay thế chúng bằng cái quần legging khoe mọi đường cong nhưng gần như không đủ khoe da thịt. Mọi cơ hội để chiêm ngưỡng làn da hoàn hảo đó không còn nữa, cùng với kiểu trang điểm mắt khói và mái tóc buông xõa của cô ấy.
Với khuôn mặt tươi tắn và mái tóc búi lộn xộn, cô ấy trông hoàn toàn khác với lúc tôi gặp ở siêu thị, nhưng từ lần thứ hai cô ấy xuất hiện ở văn phòng của cha tôi, 'thằng nhỏ' của tôi biết đó là cùng một người.
Tôi ngay lập tức cứng ngắc và chỗ phồng lên đó không hề giảm xuống chút nào khi nghe tin dữ rằng cô ấy là thiên thần nhỏ của cha tôi.
Tôi ghét việc mình ghen tị với cô ấy, nhưng tôi không thể ngăn được cảm xúc của mình.
Cô ấy xinh đẹp và không thể chạm vào, và tôi muốn địt cô ấy cho bỏ ghét đến nỗi vật cương cứng của tôi nhói lên tức giận đòi được hành xử thô bạo.
Cái bu*i của tôi ham muốn cô em gái kế tuổi teen của tôi.
Ừm, chẳng phải điều đó thật bất tiện sao?
Không cách nào mà chuyện này lại tốt được.
Và càng quan sát cô ấy với đứa bé, tôi càng hiểu tại sao cha tôi lại yêu cô ấy – điều đó khiến tôi càng ghét cô ấy hơn.
Hôn lên đầu đứa bé, cô ấy ngân nga trong khi lắc lư đứa bé quấy khóc.
"Chị biết, bé yêu. Đợi chút và chị sẽ cho em ăn ngay đây. Chỉ cần cho chị một phút để chuẩn bị mọi thứ. Dùng tạm núm vú giả trong khi em đợi nhé." Cô ấy đút núm vú giả vào miệng em bé, nhưng ngay lập tức thằng bé giật ra và ném xuống sàn trước khi lao tới ngực cô ấy lần nữa.
Tiến sâu hơn vào căn phòng để cô ấy có thể thấy tôi, tôi đưa tay ra. "Để tôi ẳm nó."
Mắt cô ấy sáng lên. "Anh chắc chứ?"
Tay tôi lại ra hiệu về phía Titus, và cô ấy đưa thằng bé cho tôi.
"Cảm ơn. Thật khó để làm được việc gì khi thằng bé cứ thế này."
Tôi ẵm cậu nhóc và thổi phù phù vào bụng nó. "Ổn mà. Tôi đối xử công bằng với tất cả các cậu em trai của mình.
"Chắc vậy. Anh có khoảng chừng như 15 đứa em," cô ấy nói với nụ cười tươi tắn. Nụ cười nhanh chóng biến mất khi Titus càu nhàu, và cô ấy vội vàng hoàn thành việc pha sữa.
"Tại sao mẹ em không cho nó bú? Meredith mất hứng thú rồi à?"
Daisy cẩn thận nhìn tôi một lúc bằng đôi mắt nâu to tròn thuộc về một loại búp bê hay sinh vật săn mồi nhỏ bé không may mắn nào đó. Cô ấy mím môi lại một lúc rồi nhún vai. "Em là người giúp việc, nên..."
"Người giúp việc?" Tôi nhìn cô ấy từ trên xuống dưới trước khi cau mày và chỉ về hướng văn phòng của cha tôi. "Theo những gì tôi biết, em là công chúa nhỏ bé quý giá của người đàn ông đó. Tôi khá chắc rằng cha tôi sẽ cho em tất cả mọi thứ nếu em muốn."
Cô ấy nhăn mặt trước giọng điệu giễu cợt của tôi, còn tôi thì nghiến răng. Tôi hít một hơi thật sâu và ra lệnh cho bản thân cư xử như một người trưởng thành chứ không phải như một đứa trẻ hờn dỗi nào đó. "Xin lỗi. Ông ấy chỉ..."
"Khác biệt so với các đứa con trai của ông ấy?" Daisy gợi ý khi cô ấy quay lưng lại với tôi. "Em có nhận thấy."
Cô ấy lắc kĩ chai sữa bột rồi liếc nhìn tôi qua vai. "Meredith nói rõ ràng em nên có ích, và em thích giúp đỡ chăm Titus. Và em sẽ không bao giờ yêu cầu bất kì đối xử khác biệt nào từ cha anh."
Cô ấy không cần làm vậy. Lão già đó sẽ tình nguyện cúi gập người vì một người như cô ấy.
"Tôi biết có lẽ không đúng. Tôi không..."
Lắc đầu, tôi nhăn mặt với đứa em trai mới nhất của mình, nhưng nó lại quan tâm đến Daisy hơn.
Điều đó đúng cho hai chúng tôi.
Rõ ràng cả hai chúng tôi đều mê mẩn một cô gái xinh đẹp với bộ ngực tuyệt vời – chúng tôi hẳn là con trai của cha chúng tôi.
Tôi tự mắng mình vì sự so sánh không mấy tốt đẹp đó và rồi hắng giọng khi cố nghĩ ra điều gì thích hợp hơn để nói khi trong khi suy nghĩ của tôi tràn ngập ý nghĩ muốn cư xử thô bạo với em gái mới của mình.
"Vậy...Daisy. Jack nói về cơ bản thì em đã học xong trung học và nhanh chóng trở thành một bảo mẫu tuyệt vời nhất mà ông ấy từng thấy. Em luôn muốn làm việc với trẻ con à?"
"Không hẳn. Nó chỉ...xảy ra thôi. Anh gọi cha anh là Jack à?"
Tôi liếc cô ấy. "Chúng tôi làm việc cho nhiều chi nhánh của cùng công ty gần như suốt thời gian em sống. Mối quan hệ của chúng tôi thực sự giống đối tác kinh doanh hơn. Không phải là tôi chưa từng gọi ông ấy là Daddy."
Câu đó cho tôi một ánh nhìn sắc lẹm. "Đừng nói kiểu đó."
"Kiểu gì nào?"
"Giống như anh chế nhạo em vậy! Cha anh rất tốt với em và ông ấy thích em gọi như vậy. Bây giờ ông ấy là người cha duy nhất mà em có, vì vậy em tỏ ra biết ơn bằng cách gọi ông ấy bằng bất cứ cái tên nào ông ấy muốn. Anh không cần phải ghen tị với điều đó."
Cô ấy bế Tirus khỏi tay tôi và bước ra khỏi phòng.
Tôi không thể phủ nhận rằng tôi đang tràn nhập cảm xúc, mặc dù thật khó để biết tôi ghen tị với ai hơn – cô ấy giành được tình yêu từ cha tôi quá dễ dàng, cha tôi muốn cô ấy gọi mình là Daddy, hay đứa em nhỏ của tôi có thể chạm vào ngực cô ấy bất cứ lúc nào nó muốn mà không gây ra chút điều tiếng nào.
Dù thế nào đi nữa, có lẽ tôi nên xin lỗi.
Tôi đi lang thang khắp các hành lang của trang viên để tìm cô ấy, nhưng giờ Titus không còn khóc nữa nên thật khó để biết họ đã biến đi đâu.
Tôi đi tìm phòng của cô ấy.
Có cỡ 50 sắc hồng và các diềm xếp nếp ở khắp nơi như thể cha tôi có một ngày đi mua sắm cho cô ấy mọi thứ kì quái mà ông ấy chưa bao giờ có thể mua cho các con trai mình – mặc dù hai trong số ba đứa em đồng tính của tôi có thể thầu được vụ này nếu chúng có may mắn được người đàn ông đó cưng chiều.
Căn phòng ngập mùi nữ tính. Ren và sequin kết hợp với nhau tạo ra một không gian sống như trong tưởng tượng của tôi về một mớ hỗn độn buồn nôn về một con búp bê Barbie lộng lẫy đang say sưa uống rượu Voka pha nước chanh hồng.
Những ngón tay tôi vuốt ve bề mặt thô ráp đáng lo ngại của cái chăn bông, được khâu bằng những thứ dường như là cả một lô những cái nút cứng, những hạt cườm lấp lánh và những diềm đăng ten thô. Có vẻ như rất khó chịu khi ngủ với thứ này.
Bất chấp niềm tin của tôi vào những thứ màu hồng mềm mại, thật không thoải mái khi ở đây.
Nó giống như...biểu hiện tồi tệ nhất có thể thấy của khuôn mẫu độc hại, và mặc dù Daisy hẳn yêu cầu những thứ này, nhưng cô ấy chắc chắn hối hận khi chạm vào chúng. Tôi không thể không cảm thấy như thể cô gái tội nghiệp chắn hẳn phải bị đè bẹp dưới sự nữ tính nặng nề mỗi đêm khi cô ấy ngủ.
Tìm kiếm một bề mặt dễ chịu hơn, tôi chạm vào tấm chăn mềm được gấp gọn ở cuối giường. Đó là thứ mềm mại duy nhất trong căn phòng của Daisy và tôi đưa nó lên mũi.
Mùi của cô ấy nồng nặc đến nỗi tôi lập tức bị thuyết phục rằng cô ấy hẳn phải quấn nó quanh mình hàng đêm như một chiếc áo choàng bảo vệ. Hằng đêm. Và ai có thể trách cô ấy được.
Để nó lại, tôi rời khỏi căn phòng màu hồng điên loạn và tìm Daisy ở phòng bên cạnh – có vẻ như là phòng trẻ.
Họ để cô ấy ngủ ở kế bên phòng trẻ ư? Dường như có vẻ...không công bằng.
Tôi biết thực tế phòng cha tôi nằm ở cách xa ở những tầng trên – cơ bản là xa nhất có thể với các con của ông ấy.
Phòng ngủ em bé trống rỗng nên tôi chuyển qua phòng tiếp theo, chỗ mà tôi nghĩ từng là phòng vui chơi...
Nhưng tôi không hiểu trò chơi chết tiệt nào đang diễn ra khi tôi thấy em gái kế của mình tựa lưng vào ghế với bộ ngực trần và em trai tôi đang bú sữa từ đó.
"Cái. Quái. Gì. Vậy?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro