Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2.

Nhi tử của minh chủ võ lâm năm xưa, là một phế vật chân chân chính chính.

Hai chân bị phế, không hề có võ công, lại tối ngày chỉ biết cắm đầu vào mấy quyển sách y dược, hoàn toàn không hề có ý muốn phụ giúp gì thân sinh phụ tử của mình.

Phụ thân y là một minh chủ võ lâm danh tiếng? Liên quan gì đến một phế vật như y, y vô dụng, từ khi sinh ra đã định sẵn như vậy, không cần nhúng tay vào những việc phụ thân làm, chỉ cần mờ nhạt như vậy là được.

Y năm mười tuổi, đã nhận biết điều đó. Tứ cố vô thân, không hề có ai quan tâm chăm sóc, phụ thân không hề để mắt đến, hoàn toàn là một kẻ vô hình. Hỏi còn về mẫu thân y thì sao à?

Thân sinh mẫu thân thì không thương không yêu, bà cực kì lạnh lùng với y, rồi đến một ngày, bà có lẽ đã đến giới hạn, kêu y tới chỗ bà.

Một bạt tai, một giọng nói the thé liên tục gào thét, một cây trâm băng lãnh ngay ngực, một câu nói cuối cùng bà thả ra làm y hoàn toàn mất luôn khả năng tiếp nhận.

" Mày không phải con ta, thứ tiện chủng, mày không xứng đáng! Mày với phụ thân mày, cả con nữ nhân và tiện chủng của nó nữa, nên chết hết, chết hết đi!" Bà liên tục bứt tóc gào thét, mặc y nằm trong vũng máu thoi thóp, tự mình kết liễu đi ba mươi năm tuổi xuân của bà.

Tiện chủng?

Con hoang? Ả nữ nhân? Tiện chủng của nó? Phụ thân có tình nhân bên ngoài? Hàng ngàn câu hỏi xẹt qua cái đầu nhỏ của y, năm đó y mười một tuổi, nương mất, chính mình cũng ở lằn ranh giới sinh tử.

Từ quỷ quan môn trở về, y lại càng trầm mặc khó hiểu. Suốt ngày ru rú trong phòng, không hề gặp mặt bất kì ai.

Sau đó, một đêm không trăng không sao, ngày y biến mất không tăm tích.

Y dựa vào đôi nạng tạm bợ bỏ đi, không hề có mục đích mà đi dạo khắp nơi. Chỉ mới mười lăm tuổi, một bọc tiền đi dạo khắp nơi với cặp nạng, nghe vui đấy chứ nhỉ?

Y cứ như vậy dạo khắp nơi, đến mọi ngõ đường, khắp các nơi phồn hoa náo nhiệt, rồi gặp hắn.

Năm đó hắn mười bốn tuổi, y thì vừa trong mười sáu tuổi.

Y với hắn gặp nhau cũng rất tình cờ, hắn nằm trong đống tuyết như người sắp chết, hai bên gò má hóp lại như ma chết đói.

Tuy vậy, chính gương mặt đó đã hấp dẫn y, nó na ná giống y, và có thể nói là y hệt phụ thân y. 

Năm xưa bồng bột thấy vậy đưa tay ra giúp, nhưng lại chỉ đứng ở sau màn vung tiền. Cho hắn ăn, cho hắn mặc, giúp hắn một chút lộ phí.

Nhất thời không nghĩ nhiều, chỉ coi là tiện tay, tạo nên một cái ân. Ai ngờ mấy chục năm sau, lại tương phùng.

Y đương nhiên nghĩ tới việc hắn có lẽ là đệ đệ cùng phụ dị mẫu với mình, hơn nữa cũng đoán ra được thân phận hắn ẩn dấu, nhưng y cũng không nói gì.

Năm đó y hai mươi ba, một nam nhân không một ai muốn gả, gặp lại hắn lần thứ hai.

Đệ đệ à, gặp lại, ngươi có còn nhớ ta không?

Từ ngày đó, ngày nào y cũng bỏ ra một tí thời gian quan tâm hắn. Bản tính ôn nhu như vậy, sao hắn có thể không chú ý chứ?

Đúng, điểm yếu chí mạng của hắn là ấm áp, những thứ mang lại cho hắn cảm giác ấm áp, còn yếu điểm của y?

Không gì cả...

Năm y hai mươi chín tuổi, y cùng hắn đi làm vài nhiệm vụ nhỏ nhặt cho phụ thân. Vốn chỉ định đi dạo cùng đệ đệ một chút, chỉ là không ai ngờ, bọn họ bị truy sát. Khó khăn lắm mới giải quyết được, y mệt mỏi thở dài.

Đúng là, chỉ vì một vài việc cỏn con, mất hẳn một năm, không ra đâu vào đâu, lại còn sa vào bẫy của sắc lang, thất thân.

Cùng đệ đệ thân sinh quan hệ?

Cùng một giới tính? Cùng một phụ thân? Ngươi cảm thấy thế nào, Tiêu Lãnh?

Ta, ta cảm thấy...

Không gì cả...

Sau đó, bọn họ trở lại những này tháng bình yên vốn có của họ. Hắn tiếp tục đi làm những nhiệm vụ giang hồ hắn hứng thú, y lại tiếp tục đối mặt cả ngày với chồng sách của y.

Thời gian, lại cứ như vậy tiếp tục trôi qua, chỉ là, mối quan hệ của họ có điểm khác trước.

Hắn, có vẻ thực sự rất yêu quý vị ca ca này, theo nghĩa đen...

Y thì không sao, y quá quen thuộc với những thứ diễn a không hề theo ý mình rồi. Nhưng mà, đôi lúc y cũng cảm thấy, mình quả thực rất dơ bẩn, xấu xa, hà, thôi kệ đi, mọi thứ đều chả ra sao cả, vốn đã nát rồi, để nó tiếp tục nát đi.

Năm y  ba mươi mốt, cây kim trong bọc cuối cùng cũng đã có ngày lòi ra. Hắn biết, mọi việc. Từ việc hắn và y là huynh đệ, cho đến việc hắn và y không thể có khả năng yêu nhau, và hơn hết, y không yêu hắn. Ngay từ đầu cho đến tận bây giờ.

Ngày đó, máu nhuộm đỏ cả một bầu trời, khắp nơi đều là một màu đỏ chói mắt, máu của những người thân thuộc, của những con người xa lạ, của hắn, của chính mình.

Tưởng chừng như sẽ rất ấm áp, nhưng lại lạnh lẽo đến dị thường. Y hai tay run rẩy tự ôm lấy bản thân, lần đầu cảm thấy sợ hãi.

Quả đúng là lần này y đã chọc phải một con sói điên rồi.

Y thở dài một cách mệt nhọc, thở dài nhiều không hề tốt cho bản thân, nhưng không thể dừng được.

Bao giờ vẫn còn ở bên cạnh con người này, bất giờ y liền không lúc nào thôi phiền não.

Nhưng mà, định mệnh đã định sẵn, y cả đời phải ở bên hắn, không rời không bỏ, nếu không, tên này sẽ phát điên mất...

Năm y ba mươi mốt, bị đem đi đến một nơi xa lạ, vẫn một nụ cười trên môi, y cười nhạo cái đệ đệ ngu ngốc của mình.

Trên Đoạn Trường Thiên cao trên chín tầng mây, y lần đầu cảm thấy thoải mái. Vết sẹo trên ngực không lúc nào thôi đau âm ỉ, nhưng ở cạnh tên đệ đệ của mình lại cảm thấy rất dễ chịu, như là xoá đi tất cả các tính toán thù hận, cứ như vậy mà sống.

Y biết thừa, đây là trốn tránh sự thật. Y thành ra như vầy, một phần là do mẫu thân hắn, một phần là do hắn, phế đến cùng cực, lại luôn bị nỗi đau tra tấn dằn vặt, sống ba mươi năm qua gần như là địa ngục.

Y đã từng rất hận hắn, nhưng rồi cũng chẳng làm được gì.

Cuối cùng cũng chỉ có bản thân tự chịu, từ đầu đã là vậy. Số y sinh ra hình như là đã xui xẻo rồi hay sao ấy?

Và thế là mọi thứ cứ như vậy trôi qua, thời gian như thoi đưa, qua lại như một thoáng chớp mắt.

Y tỉnh mộng, không tiếp tục trốn tránh nữa...

Tuy rằng cũng không có gì quá bất mãn, nhưng cũng không có gì quá hài lòng. Dưới thân nam nhân tuy rằng cũng rất thoải mái, nhưng nam nhân kia lại là đệ đệ của mình...

Ấm áp đã trải nghiệm đủ, mọi thứ tất cả đều đã được tự mình kinh qua, không còn gì quá nuối tiếc, không hề biết được mình sống là vì mục đích gì...

Không yêu hắn, để hắn cứ như điên như dại như vậy, y cũng đau lòng a.

Thật là, đệ đệ cứ ngoan như lúc đầu là được rồi, sao lại để cho y lúc nào mở mắt ra cũng thấy cảnh hắn tự đâm mình thế? Lại còn nhiều trò như vậy nữa, rạch tay, tự mình làm đau mình, đã ròng rã một năm qua, trên người có còn chỗ nào lành lặn không?

Sao cứ điên điên dại dại như vậy chứ, hại y không thể không quan tâm. Đây là lương tâm thầy thuốc trong truyền thuyết đi?

Như mọi hôm, trên chiếc giường êm ái, mở ra đôi mắt cay xè, lại thấy cảnh người kế bên khắp nơi đều là vết thương, mặt lại dính đầy máu, khiến cho y không ngủ được.

Có vị thuốc nào chữa bệnh này cho hắn không? Cứ điên điên như vậy, có ngày cũng chết.

Không vì mất quá nhiều máu, cũng sẽ chết do quá ngu xuẩn.

Đệ đệ à, ngươi có lúc nào khiến cho ta bớt lo được không?

Ta đã nói rõ, ta không yêu ngươi, nhưng ta sẽ ở mãi bên cạnh ngươi mà, sao cứ lên cơn như vậy a?

Khiến ta cũng lên cơn theo, đau lòng làm gì chứ, ngươi có yêu hắn đâu?

Ngươi làm gì có cái quyền đó, tên ngu ngốc này.

Bẩn đến như vậy, xấu đến như vậy, ác đến như vậy, ngốc đến như vậy, có chỗ nào của ngươi xứng với hắn?

Y nhắm lại đôi mắt đã sớm khô, mệt mỏi ngủ say. Cứ kéo dài tình trạng này, sớm muộn một trong hai sẽ chết.

Có lẽ sẽ là một tên chết vì điên, một kẻ chết vì ngốc...

Cũng có lẽ sẽ là một tên chết vì dại, một kẻ chết vì thương...

Thôi thì kết thúc sớm một chút, ấm áp là thứ sẽ không kéo dài lâu, ai cũng biết. Ôn nhu dành cho mình, tình cảm dành cho mình, gần ngay sát bên, ngay trước mặt, vậy mà không tiến tới được, không chạm tay đến được, là một loại khổ hình rất đáng sợ.

Y bị tra tấn đủ lâu rồi, không muốn bị thêm nữa, kết thúc đi.

Cái vở kịch chẳng rõ bi hài này, để ta hạ màn thay cho ngươi, đệ đệ thân yêu.

Đứng trước Đoạn Trường Thiên, y mang tâm trạng hồi hộp, xem lẫn một chút khí tức sợ hãi tử vong. Không được, nếu ngươi không chết, người chết sẽ là hắn a.

Phải nghĩ đến hắn, đệ đệ thân yêu của ngươi.

Người ngươi yêu, người ngươi thương, người duy nhất lo lắng quan tâm ngươi, người đầu tiên cho ngươi biết cảm giác ấm áp...

Người ngươi tình nguyện quỳ hai chân trước mặt hắn, tình nguyện bỏ mạng vì sự vui vẻ của hắn...

Vì cuộc đời của hắn, tuổi xuân của hắn, tình cảm của hắn, danh tiếng của hắn, ngươi phải nhảy!

" Sở Mặc!!!! " Tiếng kêu như muốn tê tâm liệt phế, như muốn xé tận tâm can, của ngươi sao, Tiêu Lãnh?

Không cần đau buồn, ta sẽ chúc phúc cho ngươi, là ta tình nguyện mà, tất cả là muốn tốt cho ngươi thôi.

Cái danh loạn luân và đoạn tụ, tội ác chất chồng tanh tưởi mùi máu, những cơn ác mộng về đêm, những tiếng oán thân vang trời xanh, để ta nhận thay ngươi...

Ngươi chỉ cần sống thật tốt đẹp, thật vui vẻ, đệ đệ à, Tiêu Lãnh à,...

Sở Mặc yêu ngươi...

____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro