Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1.

Nếu như trong chốn võ lâm, có hỏi về minh chủ võ lâm thì chắc chỉ có năm thành người biết, nhưng nếu hỏi về tiền ma giáo giáo chủ, thì chắc chắn là ai cũng biết.

Năm đó ma giáo giáo chủ dùng thủ đoạn cực kì tàn khốc diệt tận gốc gia tộc thuộc bốn đại môn phái, diệt luôn cả nhà minh chủ võ lâm đương thời, chính là truyền thuyết nổi tiếng được gian hồ lưu truyền khắp mọi nơi, nhưng không ai biết được sự thật ẩn sau trong nó.

Năm đó, ai cũng chỉ thấy bề nổi là máu chảy thành sông, thây người đầy đất của chốn võ lâm năm đó, lực lượng chính phái tiêu hao nặng nề, phải rút lui tạm thời. Và cái tạm thời trên _ chính là ròng rã mười hai năm liền.

Giai thoại về ma giáo giáo chủ vang xa, tiếng chửi rủa, oán than vang thấu tận trời xanh, chính phái không ai không hận hắn, nhưng chính là hắn cũng không quan tâm...vì người duy nhất hắn cần, đã không thể quan tâm chăm sóc hắn nữa, người đó, người duy nhất khiến cho hắn cảm thấy chút hơi ấm...chết rồi.

Và chuyện xảy ra, một cách im lặng, im lặng đến mức không ai biết ngoài hắn...

Giai thoại về ma giáo giáo chủ bắt đầu từ năm hắn năm tuổi, lúc đó hắn vốn vẫn chưa biết thế nào là giang hồ hiểm ác, chỉ đơn thuần nghĩ chỉ vì phụ thân quá giỏi cho nên bị nhiều người ghen ghét, nguyền rủa. Hắn lúc đó không có nương, còn phụ thân thì ngày đi tối về, một chút thời gian quan tâm cũng không có, hắn cũng không cần, tuổi thơ của hắn cứ như vậy mà trôi qua...

Đến năm ma giáo giáo chủ mười tuổi, hắn biết, tính tình hắn trong mắt người khác là vặn vẹo méo mó, xấu xí đến cực điểm.

Hắn thích nhìn những con vật đáng yêu của mấy người hầu chăm sóc kia bị thương, thích nhìn cảnh chúng nó đau đớn kêu rên đến chết. Hắn lại càng thích nhìn tụi nó bị hành hạ, hay nói đúng hơn là thích những thứ có sự sống quanh mình bị hành hạ tra tấn, cái cảm giác tuyệt vọng khốn khổ của mấy người đó làm hắn cảm thấy rất vui, rất thích thú...

Thứ duy nhất năm ma giáo giáo chủ mười một tuổi thích chính là máu, vì thế hằng ngày hắn đều nhìn tay mình mà ngẩn người, nếu như lấy kiếm đâm một phát, dòng máu đỏ nóng sẽ lập tức tràn ra, bắn lên khuôn mặt lạnh lẽo của hắn, khiến hắn cảm thấy ấm áp...

Cái cảm giác ấm áp đó, rất tuyệt vời...

Năm ma giáo giáo chủ mười hai tuổi, hắn biết những người hầu kia e sợ hắn, luôn dè chừng đề phòng hắn.

Hắn nhìn những con người xung quanh mà nhíu mày, lo ngại làm gì, trước sau gì cũng chết...

Lúc đó, một đứa nhỏ chỉ mới mười hai tuổi, đã hoàn toàn vặn vẹo nhân tính. Nó biết, cái sự đơn thuần năm năm tuổi kia, vốn từ rất lâu đã không còn nữa...

Năm ma giáo giáo chủ mười ba tuổi, nhà hắn bị diệt. Hắn vốn chỉ nghĩ phụ thân hắn võ công cao cường trong chốn giang hồ, chứ thật sự chưa từng nghĩ ông ta là ma giáo giáo chủ đương nhiệm.

Đối với một đứa nhỏ mười ba tuổi lúc đó, cái cảnh máu tràn thành sông trước mặt kia, rất...đẹp.

Máu lấp lánh, ấm nóng làm hắn thỏa mãn, sau khi trốn thoát liền úp khuôn mặt lạnh lẽo của mình vào bàn tay đã bị rạch nát, thở dài thỏa mãn vì sự ấm áp nhỏ nhoi len lỏi trên mặt, hoàn toàn không quan tâm đến mấy cái thây phía sau, kể cả cái chết của phụ thân hắn. Lúc đó trong lòng hắn, đã bị cái cảm giác ấm áp kia lấp đầy rồi, không còn tâm trí nghĩ chuyện khác nữa. Vì hắn đã sớm nói, sẽ chết hết mà...

Sau đó, không một ai thấy ma giáo giáo chủ nữa, không một ai biết hắn đã làm gì, nhưng trong ròng rã mười năm, không ai nghe được tin gì về hắn.

Mười năm sau, ma giáo giáo chủ trở về, trở thành môn đệ của minh chủ _ người năm đó diệt cả nhà hắn. Hắn trở thành trụ cột của chính phái, võ công cao cường, đối nhân xử thế hoàn hảo, trở thành tâm điểm của bao nhiêu nữ sĩ giang hồ. Năm đó, ma giáo giáo chủ hai mươi ba tuổi.

Trong tâm của hắn vốn không có bất kì ước mơ nguyện vọng gì, nói đúng hơn, hắn không có tâm.

Hắn năm đó không hề có ý định trả thù, chỉ vô tình trở thành môn đệ của minh chủ võ lâm, thế nên hắn ta không hề định nói ra thân phận của mình sớm đến như vậy.

Năm ma giáo giáo chủ hai mươi bốn tuổi, hắn gặp được con trai của minh chủ, y hình như bị tật, phải ngồi xe lăn. Tính y hoàn toàn khác hắn, là một người ôn nhu, lại hay quan tâm chăm sóc hắn. Hắn nhíu mày, cái con người lần đầu gặp này làm cho hắn cảm thấy chán ghét, rất rất chán ghét...

Năm đó, ma giáo giáo chủ cũng đã mơ hồ cảm nhận được, cái con người kia nhất định sẽ thay đổi hắn, và sự thật đã chứng minh điều đó là đúng. Nói hắn linh cảm mạnh cũng được, điên cuồng cũng đúng, nhưng chính là, hắn biết được việc đó sớm muộn gì cũng xảy ra.

Năm ma giáo giáo chủ hai mươi bảy, hắn biến mất. Cùng với đó là sự biến mất của nhi tử minh chủ, bọn họ chỉ biết hắn dẫn y đi làm vài nhiệm vụ nhỏ nhặt, nhưng chính là sau đó gần cả năm vẫn chưa về.

Ma giáo giáo chủ khi xưa, chỉ trong vòng một năm, bị câu mất cả thân lẫn tâm. Hắn vốn biết, nếu ở gần loại người như y, hắn nhất định sẽ bị cái sự ấm áp kia làm cho sụp đổ, và hắn thật sự sụp đổ trước y mất rồi.

Năm đó hắn cứ như một tên mù, đi lang thang trong vùng sương mù dày đặc, bị cái sự ấm áp kia dẫn đi, ngu ngơ mà đi theo, đi đến một nơi không hồi kết, một vòng tuần hoàn vô định...

Sau đó, bọn họ trở về. Mọi việc đều diễn ra rất thuận lợi, y chăm sóc hắn, quan tâm hắn, giúp cho hắn tìm được thứ được gọi là ấm áp mà chỉ có máu mới đem lại được cho hắn lúc trước. Hắn hạnh phúc, chỉ cần y ở đây, muốn hắn làm gì cũng được...

Lúc đó, hắn biết con người hơn mình hai tuổi này đang giấu mình cái gì đó, nhưng chính là hắn không quan tâm mấy, y ở đây là được, cái gì hắn cũng không quan tâm, hắn không ngại y thiếu mất một cánh tay hay chân đâu, hắn chỉ cần y ở bên cạnh hắn là được...

Năm ma giáo giáo chủ hai mươi tám, hắn biết được một sự thật mà vốn đã biết tới sự tồn tại của nó từ lâu. Nhưng mà dù nó là gì hắn cũng không quan tâm lắm.

Trong vòng tròn thú vui sở thích của hắn chỉ có vỏn vẹn hai thứ, chính là máu và Sở Mặc, còn những gì ở ngoài vòng tròn đó, hắn không quan tâm. Có cũng được, mà không có cũng chả sao. Chỉ là, nếu những thứ đó làm hắn chướng mắt, hắn cũng sẵn sàng làm chúng biến mất vĩnh viễn...

Sự thật ma giáo giáo chủ phát hiện ra, chính là y và hắn là huynh đệ cùng cha khác mẹ, hắn yêu y nhưng y không yêu hắn,...vậy thôi. Và đó là lí do tại sao, hắn chướng mắt những con người chính phái kia. Cái này gọi là giận chó đánh mèo sao...? Ít nhất là hắn biết vậy là được.

Năm đó, hắn bộc lộ thân phận, dùng thế lực ngầm của mình diệt sạch bốn đại môn phái của chính phái, diệt luôn cả minh chủ võ lâm. Lí do của hắn chỉ là bọn họ làm hắn chướng mắt. Sau đó, hắn đưa y theo hắn. Sở Mặc là của hắn, thế thì đem theo thôi...

Năm đó ma giáo giáo chủ sắp hai mươi chín, đưa Sở Mặc đã ba mươi mốt tuổi biến mất vào biển người, không hề có tin tức.

Hai năm sau, ma giáo giáo chủ ba mươi tuổi, ôm một cái hũ màu trắng kì lạ trên tay trở về chốn giang hồ, vừa đi vừa cười rất khoái chí, nâng tay một cái lại tiếp tục công cuộc sát phạt chính phái, lực lượng của chính phái vẫn chưa phục hồi làm sao chịu được, tiếp tục tan tác...

Tiếng oán than nguyền rủa vang xa, nhưng mà...ngươi nghĩ hắn sẽ quan tâm sao...?

Ma giáo giáo chủ cầm cái hũ trắng ngẩn người, hắn không quan tâm mấy đến thuộc hạ xung quanh, tiếp tục ngẩn người. Hắn đã mất đi một sở thích, đó là lí do hắn thật trống rỗng. Không biết tay đã bị cắt bao nhiêu lần, ngực bị đâm bao nhiêu nhát, hắn vẫn không thỏa mãn được. Máu vẫn chảy ra, vẫn vậy, ấm áp, nhưng chính là nó thật khác, khác nhiều lắm với cái cảm giác ấm áp của người kia...

Ma giáo giáo chủ năm đó điên cuồng tàn sát, hắn muốn tìm cho mình một thứ vui mới, để lấp đầy cái khoảng trống trong tâm kia, hắn biết, nếu như không lấp nó lại, nó sẽ khiến hắn làm ra những việc điên cuồng đến mức mà hắn không tểnh khống chế được...

Năm ma giáo giáo chủ ba mươi ba tuổi, hắn trên tay cầm cái hũ màu trắng kia bước lên Đoạn Trường Thiên _ ngọn núi cao đến tận tầng mây mà...thả mình. Hắn lúc đó tâm cũng chỉ có chút lo lắng thấp thỏm _ cảm giác lần thứ hai xuất hiện trong cuộc đời hắn. Lần đầu tiên cũng là ở đây, lần cuối cùng vẫn là ở đây...

Lúc đó, tâm hắn cũng rất đơn giản, chỉ lo lắng một điều...

" Ngày đó, người kia cũng từ trên đây nhảy xuống, vậy thì bây giờ nếu hắn nhảy xuống, chắc sẽ gặp y chứ...? "

Giai thoại về ma giáo giáo chủ nổi tiếng nhất nhì giang hồ cứ như vậy mà đặt một dấu chấm tròn trĩnh.

Sống không vì tình nhưng lại tình nguyện chết vì nó...chuyện điên rồ như vậy, trên đời này có mấy ai hiểu được chứ...?

Chắc cũng chỉ có những người điên như hắn mới hiểu được thôi... Đúng không? Sở Mặc...?

Ta yêu ngươi, Sở Mặc...

_____

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro