Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 85

Tập 85

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

"ờ... Đúng. Bạn có ổn không. “Tôi vừa xong việc và về nh

à."

Tôi vừa nói vừa mặc áo khoác ngoài vào, kẹp điện thoại giữa tai và vai.

"Tại sao? “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Nếu người khác nghe thấy, có thể giọng nói đó vẫn giống như thường lệ, nhưng tôi nhận thấy có điều gì đó khác biệ t.

-Ừm.

Tôi tắt đèn, đóng cửa studio rồi lên sân thượng. Trong k hi đó, chỉ có thể nghe thấy tiếng tĩnh từ điện thoại di động.

Tòa nhà văn phòng này có một khu vườn trên sân thượn

g. Đây là khu vườn trên sân thượng do Ryu Jin-kyung tạo r

a, người muốn đi dạo mà không lo bị theo dõi và có người theo dõi. Thật tuyệt khi nó mở cửa 24 giờ một ngày.

Bạn nên lắng nghe trong khi đi bộ.

Khi tôi mở cửa, làn gió đêm mát lạnh lùa vào tóc tôi. Án h đèn của tòa nhà bừng sáng đẹp đẽ nhờ các nhân viên vă n phòng làm việc quá giờ đến đêm.

Ánh đèn pha lấp lánh của ô tô và ánh đèn của các tòa nh à thật đẹp nhưng suy nghĩ đầu tiên của tôi là hình ảnh nh ững nhân viên văn phòng phải làm việc quá giờ. Cảnh đê m rất đẹp, nhưng... ừm. Bởi vì anh ấy là người phụ trách á nh sáng số 1 trong tòa nhà đó...

Mặc dù bên kia điện thoại im lặng một lúc, tôi vẫn lặng 1 ẽ ngậm miệng lại và hít thở không khí ban đêm. Tôi đã đợi đủ lâu để Taejun Lee tự mình lên tiếng. Giống như Taejun

Lee đã làm cho tôi.

Anh mở miệng khi tôi đang sụt sịt vì lạnh. Có lẽ anh ấy đ

ang tự hỏi liệu có ổn không khi nói điều này với một đứa t

rẻ 18 tuổi. Bởi vì đó là Taejun Lee.

Khi tôi đang nhàn nhã ngắm cảnh đêm và tự hỏi liệu mì

nh có nên mua một cốc ca cao từ máy bán hàng tự động h

ay không thì Taejun Lee mở miệng.

-Bạn biết tôi là Leo phải không?

Hở?

Sư Tử?

Ô, tôi không biết.

Đồng tử của tôi run rẩy khi cầm điện thoại bằng một tay.

Tôi nghĩ thật may mắn khi không nhìn thấy biểu cảm của

anh ấy vì đó là cuộc điện thoại. Giọng nói có thể dễ nhận r

a, nhưng...

Đúng hơn là Leo?

Tôi... Tôi không biết anh ấy là ai.

Tôi tuyệt vọng tìm kiếm cái tên 'Leo' trong đầu. Sư Tử...

Leo là ai?
Tôi không thể phân biệt được đó là cô gái tôi đã gặp ở ki ếp này hay cô gái tôi đã gặp ở kiếp trước. Vì tôi sống hai lầ n nên tôi có gấp đôi số kỷ niệm để xem qua. Sư Tử... Sư Tử... Ah!

Tôi nhớ lại nơi tôi đã nghe cái tên Leo. Tôi nhớ lần đầu ti ên gặp Jun, một người tên Leo đã khen ngợi bài hát của tôi rất nhiều và anh ấy đã giúp tôi quảng bá nó........

Leo đó là Taejun Lee?

Khi nhìn vào phản ứng lần này, có vẻ như một cái tên độ t nhiên xuất hiện. Dù sao thì tôi thực sự không biết Taejun Lee là Leo. Nga

y từ đầu đã không có liên lạc gì với Leo.......

“Tôi không biết......."

-Thực ra?

"Đúng... “Tôi không có đủ liên lạc với anh ấy để biết về đ iều đó, và như bạn biết đấy, tôi không phải là loại người bậ n tâm tìm kiếm nó."

Taejun Lee thốt lên một câu cảm thán ngắn gọn như thể anh ấy bị thuyết phục bởi lời giải thích của tôi.

Nếu bạn nhắc đến chủ đề về Leo, có phải vì đã xảy ra ch uyện gì đó liên quan đến Leo không? -Nhìn phản ứng của mọi người dạo này xem?

“Tôi không xem thường xuyên mà chỉ thỉnh thoảng xem khi cần."

Tôi không cố gắng hiểu một cách khách quan rằng tâm 1 ý của mình không tốt lắm và nhìn nhận nó một cách cẩn t hận. Tôi không xem nó trừ khi tôi thực sự cần. Có cần thiết phải đến nơi có những người thường xuyên

chửi bới và bảo tôi đi chết vì họ không thích từng thứ tôi c

hớp mắt hay thở không?

"Tại sao? “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Lee Tae-jun có bị tổn thương bởi những lời nói bừa bãi c

ủa mọi người không? Tôi đã lo lắng. Điều này đúng từ góc

nhìn của một người bị ảnh hưởng nặng nề bởi những lời n

ói ngẫu nhiên đó.

Mặc dù tôi chỉ ngồi yên, mặc dù tôi không gây rắc rối gì

cho họ nhưng tôi chợt có ảo tưởng này khi nhìn thấy họ ng

hiến răng cố gắng loại bỏ sự tồn tại của tôi.

'Không phải là vì tôi đã làm gì sai sao?'

Ảo tưởng đó tạo ra những vết nứt và cuối cùng khiến co

n người mục nát. Đó là tệ nạn tồi tệ nhất.

-Tôi có nên nói là tôi mừng vì đã không nhìn thấy nó kh

ông?

Giọng Taejun Lee mệt mỏi. Tôi lo lắng vì nó không giống

anh ấy. Trầm cảm là căn bệnh có thể giết chết cả những ng

ười khỏe mạnh nhất.

Khi tôi đang phân vân không biết nên nói gì thì Taejun L

ee tiếp tục.

-Ồ, tôi không nghĩ nói ra điều này sẽ giải quyết được vấn

đề.

Tất nhiên, tôi không nghĩ rằng việc nói với tôi sẽ giải qu

yết được vấn đề một cách đột ngột như ông phù thủy đã là

m ra xe và váy cho Lọ Lem. Đây không phải là một câu ch

uyện cổ tích.

Sẽ tuyết biết bao nếu moi chuvên được giải quyết một cách kỳ diệu.

-... Nhưng bạn sẽ chỉ lắng nghe chứ?

"Đúng. Nói nhiều như bạn muốn. "Tôi sẽ lắng nghe."

“Ừm... Mình nghĩ câu chuyện sẽ hơi lan man và dài dòn

Taejun Lee vui vẻ nói. Tôi vui vẻ đáp lại. "thật vậy sao? Vậy xin vui lòng đợi một lát. “Để tôi lấy ch

o bạn một ít sôcôla nóng từ máy bán hàng tự động.”

Tôi nói đùa nhưng tôi cũng có ý như vậy. Trời lạnh đến nỗi tôi cảm thấy như đang chảy nước mũi.

Không khí ban đêm ở Seoul thật lạnh. Một chiếc áo khoá c ngoài là không đủ. A, tai tôi đau quá.

Khi tôi đang run rẩy bước xuống lối đi nối khu vườn trê n sân thượng và khu vực trong nhà, Taejun Lee nói với tôi bằng giọng bối rối.

-Bạn đang ở chỗ nào?

"ờ... “Khu vườn trên sân thượng của công ty Ryu Jin-kyu ng."

-Vườn trên sân thượng?

“Tôi nghĩ mình nên nghe cuộc trò chuyện trong khi đan g đi bộ... "Nó quá lạnh."

Bàn tay cầm điện thoại cũng lạnh ngắt. Tôi cảm thấy mì nh nên ghé qua studio lần nữa và mang theo ít nhất một v ài chiếc tai nghe Bluetooth. -Ahaha.

Tôi nghe thấy tiếng cười của Taejun Lee. Tôi không biết có chuyện gì buồn cười nhưng tôi thấy vui vì ít nhất tôi đã cười vì điều này.

được rồi... Chỉ cần em hạnh phúc.......

Quyết định trở thành một chú hề không rõ vì lý do gì, tôi cắm tai nghe và bỏ 300 won vào máy bán hàng tự động để lấy một ít sô cô la nóng rẻ tiền. Quán cà phê đã đóng cửa t

ừ lâu nên lựa chọn duy nhất là máy bán hàng tự động. Khi tôi cầm chiếc cốc giấy bằng cả hai tay, bàn tay lạnh c óng của tôi tan chảy. Tuy nhiên, gió trên sân thượng quá lạ nh nên tôi quyết định chỉ đi lang thang quanh những hàn h lang vắng vẻ của công ty.

-TÔI... Tôi đã phát hành các bài hát với tư cách Leo nhiề u lần. Đó là cách câu chuyện của Taejun Lee bắt đầu.

- Vấn đề công bằng được đưa ra trong các chương trình

sinh tồn... Sự lựa chọn tốt. Nó không thực sự sai. Việc tôi ở

đây có nghĩa là tôi đã tước đi cơ hội của người khác.

Mặc dù tôi thích và tôn trọng bạn như một người bạn nh

ưng bạn lại nói những điều vô nghĩa.

Lời nói sắp bật ra khỏi cổ họng tôi nhưng tôi đã kìm lại.

Còn sự công bằng thì sao?

“Không, hãy bình tĩnh lại, Choi Sungwoon. Nói ra điều n

ày sẽ không giúp ích gì cho Taejun Lee mà thậm chí còn khiến anh ấy hối hận khi nói điều này với tôi.'

Ngay cả khi tôi đang quyết định sẽ nói gì trong đầu, Taejun Lee vẫn không ngừng nói. Đối với tôi, có vẻ như anh ấy hơi hoảng sợ.

-từ bỏ... Trong tình huống vấn đề đang được thảo luận, v iệc ngẫu nhiên nói ra có được không? ....

Chà, việc Taejun Lee kể điều này với một thanh niên 18 t uổi có nghĩa là lúc này anh ấy không thể suy nghĩ bình thư ờng được.

Nếu đó là Lee Tae-jun thông thường của anh ấy, anh ấy s ẽ nói điều đó với Hong Chae-rim, Seo Jun-hwan hoặc Moo n Se-in trước, những người lớn tuổi hơn anh ấy.

ừm... không phải nó? Tôi có thể sẽ hạnh phúc một chút nếu đó không phải là vấn đề tuổi tác mà là thứ tự khoảng cách giữa mọi người. Tôi tiếp tục suy nghĩ như một học sin h tiểu học một lúc rồi dừng lại.

“Bây giờ, hãy nghe này."

Đã đến lúc bên thứ ba phải xác minh một cách khách qu an sự thật về những lời nói phi lý, vô lý xen lẫn dài dòng v à tự ti của Taejun Lee.

“Trước hết, chúng tôi đã đọc kỹ hợp đồng khi tham gia. Bởi vì hợp đồng rất quan trọng.'

-Đúng...

“Những người có cơ quan không thể tham gia. Có những hạn chế tham gia. “Có một câu như thế này phải không?"

-Huh... Tôi đa nhin thây no.

Taejun có công ty quản lý không?"

" -Huh... KHÔNG.....

“Vậy thì không có vấn đề gì."

-Huh... vấn đề... KHÔNG. Có vấn đề.

Taejun Lee, người đang chấp nhận câu nói đó một cách t hiếu hiểu biết và nói vâng, vâng, vâng, đột nhiên tỉnh táo 1 ại và nói với cách phát âm chính xác. Không, tại sao bạn lạ

i làm điều này vào phút cuối?

“Có vấn đề gì vậy?”

Khi tôi nói: “Vào đi," Taejun Lee lại bắt đầu nói. Nó giốn

g hệt như những gì tôi đã nghe trước đây.

-Trước hết, tôi là người đã phát hành nhiều bài hát... M

ục tiêu cuối cùng của chương trình này là mang lại cơ hội.

Giống tôi chỗ đó... Nếu ai đó bỏ rơi một bài hát, điều đó là

đi ngược lại sự công bằng...

Hong Chae Rim và Lee Tae Jun cũng vậy. Tại sao mọi ng

ười lại trở nên vụng về như vậy khi nói đến những điều q

uan trọng? Cuối cùng người tốt cũng phải chịu khổ.

-Có một số người chỉ trích con người về tính cách của h

ọ, nhưng chỉ thế thôi... Tôi không thể làm được vì đó là kết

quả của sự bất cẩn của tôi. Tôi không có lựa chọn nào khác

ngoài việc chấp nhận điều đó.

Tôi phải làm gì đây?

Tôi thở dài lặng lẽ vào điện thoại.

"Cái tôi. Vì vậy, quan điểm của tôi là. “Điều đó có nghĩa 1

à vấn đề duy nhất là không có công ty quản lý, nhưng phát

hành bài hát thì không phải là vấn đề”.

- Vậy, đó cũng là điều tôi đang nói...

"Không không. “Nó khác với điều đó."

Tôi nói như thể đang cắt bằng một con dao. Sau đó Taeju

n Lee lại mở miệng.

-Nó khác, nhưng vẫn-
“Vậy thì nó cũng giống như hoàn cảnh của tôi. Tôi thậm chí còn đi tới tận biển quảng cáo nên chuyện đó càng rắc r ối hơn. “Vậy tôi cũng nên xuống xe à?"

Sau khi cắt ngang những gì Lee Tae-jun nói, tôi chỉ nói n hững gì cần nói.

-hm... Đo không phải sự thật.

Taejun Lee trả lời như thể anh ấy miễn cưỡng thừa nhậ n điều đó.

"có phải vậy không. Những người chỉ trích khi nói về sự công bằng chỉ là những người chỉ trích người ta vì họ quá phấn khích khi nhận được số vụ án. “Tôi nhắc đến nó nhiề u nhất vì sự công bằng là hợp lý nhất.”

Họ không quan tâm đến sự công bằng hay bất cứ điều g ì. Tôi chỉ muốn chỉ trích một anh chàng tên Lee Tae-jun, n hưng sự thật đó tình cờ bị phát hiện.

Gì? Bạn có tính khí xấu không? Vậy thì hãy nguyền rủa điều này!

Đó là cách bạn tìm ra lỗi, tạo ra lỗi ngay cả khi không có lỗi và ngã xuống với lỗi đó.

Đó là một phương pháp quen thuộc.

“Còn tính cách thì sao? "Họ đã nói gì?"

Khi nói, tôi càng ngày càng tức giận và lời nói thốt ra có chút tức giận xen lẫn.

- ờ... 'Bạn có thể ước tính chỉ bằng cách nhìn vào phần đ uôi nói lên điều đó.' 'Trông anh giống một tay xã hội đen, v ậy tại sao anh lại bò vào đây?'....' 'Bạn có thể nhận được c âu trả lời chỉ bằng cách nhìn vào phiên bản đã chỉnh sửa c ủa thứ rác rưởi này, vậy tại sao bạn lại đi quyến rũ một gã

như vậy? ....' 'Thật xấu hổ khi những người khác đã bị loạ

i.' 'Chúng ta cần hủy bỏ việc loại bỏ tất cả những người tha

m gia ngay bây giờ và bắt đầu mà không có Taejun Lee.' n

hư thế này? "Ông Erai."

Lee Tae-jun, người nhớ mọi thứ gần như chính xác mà k

hông mắc một lỗi nào, đã rất tức giận. Tất nhiên là tôi khô

ng giận Taejun Lee, nhưng tôi tức giận với những người đã

nói những điều như vậy một cách tỉnh táo.

Bạn có điên không? “Anh gọi nó là ngựa à?”

Tôi chải tóc mái của mình. Có lẽ có những đường gân nh ô ra khỏi trán của bạn. Đã lâu lắm rồi tôi mới tức giận như thế này. Tôi luôn bậ

n rộn chìm đắm trong trầm cảm, và đã lâu rồi tôi mới bộc

lộ những cảm xúc này. Nó không đặc biệt dễ chịu.

-bình tĩnh... Nhưng dù tức giận đến đâu, tôi cũng không muốn trút n ó lên Lee Tae-jun nên tôi đã bình tĩnh lại những cảm xúc d

âng trào của mình như Lee Tae-jun đã nói.

"Làm sao để tôi thoát khỏi nó?"

-hửm?

Giọng nói kỳ lạ của Taejun Lee vang lên từ bên ngoài tai nghe.

tại sao không. Bị chỉ trích thì phải kiện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro