Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 83

Tập 83

Chúng ta phải làm tốt hơn trong tương lai!

Đó là cảm giác của tôi khi đi xa đến mức không nhìn thấ y chiếc quạt.

Tôi thực sự rất vui khi có thể giúp đỡ ngay cả một đất nư ớc còn nhiều thiếu sót như vậy. Nó có cảm giác ngọt ngào hơn cả đồ uống sô cô la với kem tan chảy trên tay phải của tôi.

Tôi lại nghĩ rằng mình nên sống không xấu hổ. Tất nhiê n, nếu có ít nhất một người thích tôi, điều cơ bản là phải s ống mà không cảm thấy xấu hổ khi nói với họ rằng họ thíc h tôi. Tôi tự hỏi liệu tôi có thể cảm nhận được quyết tâm đ ó một lần nữa không.

Tôi cũng tự hào vì giờ đây tôi đã có được chút bình yên t rong tâm hồn và có thể nhìn lại người khác. Khi đến gặp b ác sĩ tâm thần, tôi còn có nhiều điều muốn nói với bác sĩ.

À, tôi đang nghĩ xem nên cover bài hát nào cho Stardust. Tôi nghĩ nó đã được quyết định đại khái.

Tôi nghiêm túc vứt đồ uống đã uống xong vào thùng rác tái chế, đội mũ trùm đầu và đi về nhà.

*“Ừ, ừ... à. Được rồi. “Ừ, vậy xin hãy làm như vậy.”

{"Vâng, cảm ơn."}

"Không cám ơn."

Cuộc gọi với đội ngũ sản xuất đã kết thúc. Tôi thở phào n hẹ nhõm. Tôi cảm thấy lo lắng một cách lạ lùng khi nói ch uyện điện thoại với những người không thân thiết với mìn h.

Mâu thuẫn sẽ được giải quyết tốt đẹp.

Có thể nó sẽ được edit ở tập tiếp theo hoặc tập sau đó. Về

việc đó, tôi đã yêu cầu được phỏng vấn riêng trong lần qu

ay phim tiếp theo nên tôi chỉ nói là tôi sẽ hiểu. Tôi tự hỏi v

iệc biên tập sẽ kịch tính đến mức nào và tại sao họ lại yêu

cầu một cuộc phỏng vấn.

Ban đầu, đội ngũ sản xuất rất bối rối khi tôi nói tôi là Ne

bula, nhưng khi họ kiểm tra email có bằng chứng chứng m

inh tôi là Nebula thì họ cười to đến mức có thể nghe thấy c

ả qua loa điện thoại.

Ê-kíp sản xuất nói với một nụ cười không giấu được. Tôi

nghĩ nếu là tôi thì tôi cũng sẽ làm như vậy. Ngoài tôi ra, đó

sẽ là chủ đề mà Stardust không thể bỏ lỡ.

Trên thực tế, ở Hàn Quốc không có nhiều ca sĩ đến Billb

oard và việc đi mà không quảng bá hay quảng bá lại càng

hiếm hơn.

Nhưng tôi không biết mặt ca sĩ, sống ở đâu, tên gì nên ch

ỉ biết anh là nam ca sĩ Hàn Quốc.

Lần đầu xuất hiện của nam ca sĩ là với tư cách thí sinh t

rên Stardust? Đội ngũ sản xuất sẽ thật ngu ngốc nếu khôn

g chấp nhận điều này.

[Tôi: Tôi đã bàn bạc kỹ càng với đội ngũ sản xuất.]
Tôi gõ chậm trên điện thoại và gửi nó đến một phòng trò chuyện nhóm, nơi mọi người đang chờ đợi kết quả nhưng không thành công. Sau đó chưa đầy 5 giây đã có tin nhắn t rả lời.

[Taejunhyung: Ô]

Taejun Lee dành cả ngày để nhìn vào điện thoại của mìn h. Trong khi tôi đang trong trạng thái nghi ngờ có lý, từng người lần lượt xuất hiện trong phòng trò chuyện.

[Junhwanhyung: Ồ!]

[Seinhyeong: Ô~]

[Chị Chaewon: Ô...]

[Noona Chae-rim: Leo Leo~]

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Hong Chae-rim, cô ấy thực sự không có ấn tượng như thế này, nhưng tôi đã tiếp tục...

[Tôi: Bạn làm điều này vì tôi 18 tuổi phải không?]

[Tôi: Cậu không cư xử quá trẻ cũng không sao đâu]

[Noona Chae-rim: Đây mới là tôi thật......]

[Chị Chaewon: Nghĩa là chị còn trẻ, chị đừng buồn quá n hé]

[Chị Chaerim: Ý chị là chị vẫn cảm thấy mình như học si nh trung học phải không?]

[Chaewon noona: Tất nhiên rồi~ Đó là những gì học sinh trung học hiện tại ở đằng kia nói~]

Không phải là một học sinh trung học hiện tại, mà là mộ t người đã gần 30... hoặc thậm chí là bỏ học... ...chúng ta đừng nói chuyện.

[Junhwan: Đừng làm vậy vì nó không phù hợp với một đ ứa trẻ 18 tuổi.]

[Taejunhyung: Wow, tuyệt vời. Tôi thật sự thích nó]

[Junhwan: KIN~]

[Sein-hyeong: Lúc nào cũng vui vẻ;;]

Không ai chú ý đến những gì tôi nói. Tôi thư giãn và chu

ẩn bị đến trường quay. Hai ngày sau là ngày quay Stardust

nên tôi phải chuẩn bị thật nhanh.

"Choi Seongwoon, xin chào~"

“Ô, xin chào.”

Người quản lý đã ở đó. Tôi gật đầu và nói xin chào.

“Hôm nay cậu cũng làm việc à?”

"Đúng."

“Bạn thật chân thành ~ Bạn làm việc chăm chỉ. "Nếu bạn

cần bất cứ điều gì vui lòng cho tôi biết."

"Cảm ơn."

Cuộc trò chuyện kết thúc gọn gàng. Tôi cảm thấy lúng tú

ng khi sử dụng kính ngữ mà tôi vẫn tuân thủ. Khi tôi còn t

rẻ, tôi thấy rất nhiều người nói chuyện thân mật với tôi ch

ỉ vì tôi còn là sinh viên.

Sau khi quẹt thẻ và bước vào, tôi nhìn thấy một phòng là

m việc quen thuộc.

Vì tôi đã có sẵn bài hát để sắp xếp trong đầu nên tôi dự

định tập nhảy, môn mà tôi không giỏi ở Stardust. Có lẽ vì l

à chương trình đào tạo ca sĩ nên không có chỗ để nhảy.

Tôi đã kết nối máy tính và loa. Sau đó tôi kết nối máy qu

ay. Tôi đang nghĩ đến việc trả lại nó để luyện tập sau.

Tôi dừng lại ở một nơi có một bức tường hoàn toàn làm

bằng gương. Áo thun trắng và quần thể thao màu xám thoải mái. Tôi thấy mình đội một chiếc mũ đen.

Tôi nhấn nút phát trên màn hình phía trước. Vì không c ó thời gian để sáng tạo vũ đạo nguyên bản nên tôi đã man g đến một bài hát đã có sẵn vũ đạo. Tất nhiên, tôi đang ng hĩ đến việc thay đổi một số bộ phận.

Tôi đã xem video vũ đạo của bài hát gốc trên ô tô trên đ ường về nhà nên chỉ cần ghi nhớ chi tiết.

Làm như thế này khiến tôi có cảm giác như mình đang q uay trở lại thời thần tượng của mình. Tuy nhiên, điều khác biệt so với lúc đó là có chút ánh tím trên mái tóc dài.

Tôi ngân nga bài hát và nhảy múa. Lúc đầu, tôi có cảm g iác như mình đang bắt chước các động tác. Hãy đơn giản 1 à khớp nhịp điệu và chuyển động.

Trong khi nhảy, chiếc mũ làm tôi khó chịu nên tôi đã cởi nó ra và ném nó xuống sàn phòng tập khi đang nhảy. Sau khi nhảy một bài hát, cơ thể tôi bắt đầu nóng lên. Tôi kiểm tra thời gian bằng cách nhìn vào đồng hồ treo tường phía s au.

Vẫn còn thời gian cho đến bữa tối... Tôi sẽ tập khoảng ba tiếng rồi mới ăn. Mặc dù cơ thể tôi có cân nặng bình thườn g nhưng rất khó để giảm cân.

*Tôi đói.

Đây là ý tưởng mà tôi nảy ra sau khi ghi nhớ tất cả các v ũ đạo và thực hiện hầu hết các động tác nhảy với một số s ửa đổi.

'Mấy giờ rồi?'

Khi nhìn đồng hồ, người ướt đẫm mồ hôi, tôi nhận ra rằ ng ba giờ mà tôi nghĩ đầu tiên đã trôi qua.

"cái này..."

Trước hết, người ướt đẫm mồ hôi rất khó chịu nên sau k

hi tắm rửa trong phòng tắm của công ty, tôi sẽ đến căng ti

n và bỏ thứ gì đó vào miệng. Dù sao đi nữa, tất cả những gì

tôi phải làm bây giờ là lấp đầy cái bụng của mình...

Thật tuyệt vời khi có thể chuẩn bị mọi thứ từ cơm đến m

ón tráng miệng ngay sau khi tắm rửa xong ở công ty. Còn

nhiều điều như thế nữa vì tôi so sánh bản thân quá nhiều

với công ty cũ.

Đó là một nơi thậm chí còn không cung cấp thức ăn chứ

đừng nói đến quán cà phê... Ở một nơi như thế lại có phòn

g tắm kiểu gì vậy? Không có cách nào cả.

Tuy nhiên đây không phải là phòng tắm chung mà là ph

òng tắm riêng. Ôi Viva Ryu Jin-kyung. Tôi chưa ký hợp đồn

g nhưng muốn khen ngợi sự tiện lợi đến từ nguồn vốn.

Sau khi tắm rửa và ra ngoài, tôi đi đến căng tin với tâm t

rạng hài lòng. "Ö."

Thịt heo xào.

Khi tôi đang ăn nửa miếng thịt heo xào thơm ngon thì c

ó người ngồi xuống cạnh tôi. Tôi tưởng hẳn là không có ch

ỗ ngồi nhưng căn tin lại đủ rộng rãi.

"Xin chào...?"

Tôi nuốt hết mọi thứ trong miệng và cúi đầu ngập ngừn

g. Người ngồi cạnh tôi, thậm chí không ngồi phía trước, liế

c nhìn tôi.

'Tại sao bạn lại xem ...'
Im lặng đến mức tôi tự hỏi liệu lời chào đó có khó chịu k hông. Lúc này, khi đã đủ sợ hãi, người đó mới mở miệng. "Xin chào."

Đây có phải là tình huống mà bạn cần phải nói chuyện n hỏ không?

Tôi ré lên như một con robot được lập trình kém, nở mộ t nụ cười ngượng nghịu rồi vùi mặt vào khay thức ăn. Chú

ng ta đừng nhìn sang một bên... Ai còn hơn thế nữa? Trông quen đến lạ. Tôi lục lại ký ức mơ hồ của mình rồi cho thịt heo xào vào.

Nhưng tôi không thể nhớ được. Vì tôi đã cố gắng quên đi quá khứ nhiều nhất có thể nên tôi cảm thấy như mình cũn g đã quên mất điều này.

Thấy anh ấy ở công ty của Ryu Jin-kyung nên chắc chắn anh ấy là ca sĩ trực thuộc công ty của Ryu Jin-kyung. Nếu b ạn là ca sĩ, tôi chắc chắn bạn đã từng xem nó vài lần. Nếu bạn là thần tượng thì sẽ nhớ ngay, nhưng nếu bạn là ca sĩ t hì sẽ khó nhớ nếu không hợp tác hoặc xuất hiện trên cùng một chương trình.

Tôi không biết tại sao mình lại mất nhiều thời gian để ch ào hỏi như vậy nên tôi chỉ ăn đồ ăn của mình.

Tôi thoáng nhìn thấy người bên cạnh mình. Có lẽ vì họ ă n quá nhanh nên tôi mới ăn được nửa chừng nhưng đã ăn

gần xong. Tôi đoán sẽ tốt hơn nếu chào hỏi và rời đi, phải không? Chà, không có gì sai khi lịch sự quá mức.

... Tôi sẽ đi đầu tiên..."

" Khi tôi nói một cách ngập ngừng, người đó lại nhìn tôi.

Nó thực sự là gì? Và sau một khoảng im lặng ngắn hơn trư ớc, anh nói.

Vui lòng chờ."

Đúng." "

Tôi lại lúng túng ngồi dậy trên ghế. Anh kết thúc bữa ăn

của mình một cách nhanh chóng và chậm rãi. Nhìn bề ngo

ài thì anh ấy trông như khoảng ba mươi tuổi, nhưng tôi kh

ông biết nam ca sĩ nào của Ryu Jin-kyung ở độ tuổi ba mư

ơi.

Dù sao thì đây cũng phải là cuộc gặp đầu tiên của chúng

ta.

“Bạn có muốn uống cà phê không...~?”

Đột nhiên như vậy?

Tuy nhiên, vì không có tính cách lạnh lùng từ chối yêu c

ầu của đồng nghiệp nên tôi chỉ nói rằng tôi sẽ hiểu. Không

có lý do gì để từ chối.

“Tôi có thể mua nó..."

"Bạn có ổn không."

Tôi cảm thấy có một sức mạnh kỳ lạ nên chỉ im lặng và g

ọi đồ uống sô cô la cơ bản mà tôi thường thêm vào rất nhi

ều lựa chọn. Hương vị thật nhạt nhẽo. Tôi cảm thấy mình

sẽ phải đi xét nghiệm bệnh tiểu đường sớm.

Anh ấy ngồi ở bàn trước quán cà phê nên tôi ngồi cùng a

nh ấy. Giữa chúng tôi có sự im lặng cho đến khi uống hết

một nửa số đồ uống.

'Õ, thật nặng nề... Thật là khó xử, tôi cảm thấy như mình

đang nghẹt thở...'
Giờ đã thế này thì chúng ta hãy ăn nhanh và biến mất n hé!

Khi tôi sáng mắt và uống ngụm đồ uống của mình, con n gười vô danh trước mặt tôi mở miệng.

“Khi nào là thời điểm tốt?"

“Hửm?”

Tôi tưởng người này sẽ không mở miệng cho đến khi uố ng xong.

“Đó là một lịch trình."

“Ừm... ngày mai cũng được... bạn có muốn làm gì khôn

g?"

Khi tôi hỏi kỹ, người đó thở dài một hơi, lục túi và đưa c ho tôi một tấm danh thiếp. Có vẻ như bạn không cần phải mang theo danh thiếp nên bạn mang theo...

[Đài phát thanh truyền hình KOB PD Kim Gyu-tae] Anh ấy là nhà sản xuất chứ không phải ca sĩ..?

Không, tại sao cậu lại ăn ở căng tin...? Dù có phải làm ba o nhiêu đi chăng nữa, bạn vẫn thường ăn ở một nhà hàng gần đó... phải không? Làm sao bạn biết trong công ty có qu án cà phê nên cảm giác tự nhiên như vậy?

Hơn thế nữa, PD Kim Gyu-tae còn là một người nổi tiếng trong số các PD mà tôi từng nghe nói đến. Trước hết, có tin đồn rằng anh ấy đẹp trai khác thường đối với một PD và a nh ấy không có nhân cách tốt cho lắm.

Tôi không biết liệu anh ấy có tính cách xấu hay không, n hưng tôi chắc chắn rằng anh ấy rất kỳ lạ... Bỏ qua nhiều câu hỏi, tôi đã đưa ra một tuyên bố rõ ràn g.

“Tôi chưa có danh thiếp, ừm... Trước hết, tên tôi là Seong woon Choi và tôi đến từ Stardust. Xin hãy quan tâm đến tô i, PD Kim Gyu-tae."

Đúng hơn là tại sao tôi lại gọi cho bạn?

Sau khi nghe tôi giới thiệu, nhà sản xuất gật đầu và nói

những điều cần nói. “Lần này chúng tôi sẽ tổ chức một chương trình mới và t ôi đã hỏi liệu bạn có muốn tham gia vào chương trình đó

không." Nội dung chính của văn bản không có phần giới thiệu. T

ôi muốn bạn bắt đầu với phần giới thiệu. "À... chương trình gì thế này khiến tôi..."

“Thật khó để nói vì nó là bí mật. “Bây giờ tôi sẵn sàng ch ọn Choi Sung-woon."

Tôi nghe nói PD Kim Gyu-tae thường thích những anh c

hàng ngầu nên anh ấy tập trung vào những anh chàng đó.

Nhưng tôi không phải là loại người dễ dãi. Cho dù tôi có ng

hĩ về điều đó bao nhiêu đi chăng nữa, tôi vẫn chưa làm bấ

t cứ điều gì khiến PD Kim Gyu-tae chú ý.

Nhà sản xuất Kim Gyu-tae đập mạnh cốc cà phê của mìn

h xuống bàn.

“Chính xác thì là Nebula."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro