Chương 82
Tập 82
“Vào trong, đóng quần áo lại. lạnh lẽo."
"Cảm ơn vì ngày hôm nay."
“Cảm ơn vì đã luôn quan tâm đến con trai tôi.”
“À, thực ra Seongwoon đang chăm sóc cho tôi. “Tôi được lợi rất nhiều.”
“Nó không giống như một người mà bạn phải chăm sóc, nó gần giống như một người bạn.”
"được rồi? Vậy thì tôi vui rồi. “Tôi đang có những người bạn tốt~"
Mẹ vỗ vào lưng tôi.
"Tôi sẽ đưa bạn xuống phía dưới và quay lại."
Tôi mặc quần áo đơn giản và gửi chúng ra hành lang că n hộ. Những sinh viên sống một mình rất ngạc nhiên vì bữ a ăn hôm nay họ nấu tại nhà ngon đến thế nào.
“Anh nấu ăn rất giỏi."
“Tôi cũng nhận được nhiều món ăn kèm thế này.”
Seo Jun-hwan treo một chiếc túi giấy. Bên trong túi giấy 1
à nhiều món ăn kèm đựng trong hộp Lock&Lock.
“Tôi nghĩ tôi sẽ hạnh phúc trong một tháng nay."
Sống một mình có phải là một sinh vật đáng thương khô ng?
Trước khi suy sụp tinh thần, ngay cả khi rời khỏi ký túc xá và bắt đầu sống tự lập, tôi cũng không ăn uống như vậ y. Chỉ cần nấu một bữa ăn đơn giản và rửa bát ngay sau kh i ăn.
Tôi đang thương xót nhìn Hong Chae-rim mở cửa xe cho những người đàn ông vào. Park Chae-won ngoan ngoãn ng ồi vào ghế phụ.
"tạm biệt."
“Vâng~ Bạn cũng đi vào an toàn nhé~"
***
“ờ.”
Một buổi sáng cuối tuần lười biếng... Không, là một freel
ancer không đi làm, ngày nào cũng là ngày cuối tuần và ng
ày thường.
Tôi thức dậy với cảm giác bồn chồn và dụi mắt một cách
thô bạo. Tiếng chuông điện thoại reo to và đau đớn. Qua tầ
m nhìn mờ ảo của mình, tôi thấy đó là một con số mà tôi h
oàn toàn không nhận ra. Nó thực sự là gì?
Khi đã nhận được.
-Xin chào, người tham gia Seongwoon Choi. Tôi gọi điệ
n vì tôi có một câu hỏi khẩn cấp cần hỏi ở Stardust. Bạn có
thể gọi cho tôi bây giờ được không?
Hãy thực hiện điều này thông qua văn bản... Sau đó tôi
nhận ra rằng tôi không thực sự nhìn vào điện thoại của mình. Chắc đã lâu lắm rồi tôi mới nhìn thấy một email. Rõ rà ng là anh ấy đang trì hoãn việc trả lời cuộc gọi từ Adam Gr ay.
"Vâng..
Nó rất lạ vì giọng nói đã bị khóa. Tôi đứng dậy, rửa mặt c ho khô. Tôi tỉnh dậy nhanh đến nỗi đầu vẫn còn choáng vá ng. Vặn nhỏ tiếng chuông và đi ngủ. Ah, nếu vậy thì tôi đã không thể trả lời điện thoại rồi...
Tôi buồn ngủ và suy nghĩ của tôi bay đi đây đó. Tôi ngồi xuống và ngủ gật trong khi lắng nghe.
-Tôi đã liên hệ với bạn để xác nhận vấn đề đạo văn với Nebula đã được nêu ra.
"Đúng......."
Vấn đề đạo văn với Nebula... Vâng, đạo văn.......
Tôi lặng lẽ nhấc đầu ra khỏi điện thoại và ngáp. Tôi đan g buồn ngủ. Bạn vừa nói gì vậy?
Vấn đề đạo văn với Nebula... đạo văn? hửm?
Cảm giác mệt mỏi khiến tôi buồn ngủ như muốn gục đầ u xuống đã biến mất. Tôi áp tai vào điện thoại với đôi mắt mở to.
"Đúng? Tinh vân và vấn đề đạo văn?”
- Vâng, tôi tin là không phải vậy. Tuy nhiên do tính chất
của chương trình nên chúng tôi phải cẩn thận nên tôi đã g ọi điện xác nhận.
Làm sao tôi có thể nói điều này?
Bạn đã đạt được thỏa thuận tốt chưa? Nói rằng? Không, tôi vừa thức dậy và đầu óc tôi quay cuồng.
“Vì vậy, tôi đã đạo văn Nebula... Vậy đây có phải là tình
huống gây tranh cãi vì giống nhau không?"
-Vâng, đúng vậy. Nếu có bất kỳ thông tin nào cần được gi
ải thích hoặc có sẵn khi bài hát được tạo ra, chúng tôi sẽ c
ố gắng hết sức để giải thích.
Nhân viên sản xuất Stardust rất thân thiện. Tôi gạt mái t
óc dài rối bù của mình sang một bên.
“Trước hết, tôi vừa mới tỉnh dậy... “Tôi sẽ kiểm tra tình h
ình và liên lạc lại với bạn."
“Ừ~ tôi hiểu rồi. Hãy chắc chắn liên hệ với chúng tôi trư
ớc ngày hôm nay.
Có vẻ như Stardust lo lắng rằng tôi sẽ nhanh chóng rời k
hỏi chương trình sau khi nói điều này. Tôi nói vài lời trấn
an anh rồi cúp máy.
"Huh...
Tôi mất hết sức lực và ngã xuống giường. Chiếc nệm mới
mua đã nâng đỡ cột sống của tôi một cách thoải mái. Tôi c
ần hiểu tình hình một chút và bắt đầu xem xét các cộng đồ
ng mà tôi chưa từng thấy trước đây...
Khi nằm xuống, tôi lại ngủ thiếp đi. Tôi nhìn đồng hồ trê
n điện thoại và mới chỉ chín giờ. Có vẻ như anh ấy đã liên 1
ạc với tôi ngay khi anh ấy đi làm. Thật là một nhân viên vă
n phòng nghèo.
À, vì không phải đi làm nên tôi nên ngủ thêm một chút.
Tôi dần chìm vào giấc ngủ.
[Sungwoon Choi, Nebula, đừng bắt chước tôi nữa~~] – Thật không biết xấu hổ. Việc này có nên bị Stardust xử phạt không?
[Ngày 21 của Email gửi thử thách Stardust]
“Mấy tên này thật vô liêm sỉ. Hãy nhanh chóng đuổi chú ng đi trước khi chúng cướp đi cơ hội của những đứa trẻ kh ác.
[Chiếc xe buýt, tai nạn sân khấu và hành vi liều lĩnh] -Ý bạn là anh ta là kẻ đạo văn? Nếu bạn hát live giỏi thì Nebula sẽ làm gì?
Giả thuyết Choi Sungwoon Kirby hahaha
Tôi đã xem qua cộng đồng. Đã lâu rồi tôi không làm bất cứ điều gì như thế này nên hơi lắp bắp nhưng tôi đã tìm đ ược thông tin mình muốn.
"Cái này... Đó có thực sự là thứ tôi nên thích hay không... دو
Tôi không biết rằng Hàn Quốc lại nhạy cảm với vấn đề b ản quyền đến vậy.
Tôi cảm thấy một cảm giác khó chịu, mất tinh thần và vô lý kỳ lạ. Tôi không khỏi bật cười khi nghĩ đến công chúng s ẽ lập tức quay lưng nếu tôi tiết lộ sự thật này.
[Tôi: Tôi nhận được cuộc gọi từ Stardust liên quan đến đ ạo văn.]
Tôi đã để lại tin nhắn KakaoTalk. Ngay lập tức, dấu đọc biến mất.
[Taejunhyung: ??]
[Junhwahyung: ???]
[Chị Chaerim: Đạo văn?? Bạn có đang tranh chấp đạo vă n không?]
Trong lúc tôi đang chậm rãi gõ điện thoại, mọi người tro ng phòng KakaoTalk đều rơi vào trạng thái hoảng loạn. Ồ, đợi một chút. Người ta nói gõ phím trên điện thoại di động rất chậm. Đợi đấy......!
[Chị Chaewon: Stardust gọi tôi có chuyện gì vậy? Nếu là
cuộc gọi điện thoại, hãy ghi âm trước. Đây không phải là iP
hone phải không?]
[Seinhyeong: Ô, lần cuối tôi nhìn thấy nó không phải là i
Phone]
[Noona Chae-rim: Thiên hà Viva!]
[Sein-hyeong: Nhưng Chae-rim dùng iPhone]
[Tae Jun-hyung: Bạn vướng vào tranh chấp đạo văn? Ch
uyện gì đã xảy ra thế?]
Một tin nhắn KakaoTalk được gõ chậm đã được gửi.
[Tôi: Nebula và tôi có phong cách hát và sáng tác giống n hau nên mọi người gọi tôi là kẻ đạo nhạc. Có vẻ như đội ng ũ sản xuất cũng đã nhận được email và gọi cho tôi để xác nhận... ... .]
Cửa sổ KakaoTalk đang liên tục mở lên đột nhiên dừng 1 ại. Và rồi một dấu chấm hỏi xuất hiện.
[Junhwahyung: ?]
[Junhwahyung: ??? cười]
[Taejunhyung: Ôi... (Biểu tượng cảm xúc mở miệng)]
Thật vô lý phải không? Tôi cũng như vậy. Khi tôi gửi biể
u tượng cảm xúc mà mình đã giành được, phòng chat như đảo lộn.
[Noona Chae-rim: Hahahahahahaha đây là một tình huố ng đáng cười phải không?]
[Taejunhyung: Tôi nên nói gì đây nhỉ... ... .]
[Seinhyeong: Tôi đang ở trên tàu điện ngầm và tôi đã cư ời ㅠㅠ]
[Taejunhyung: Ít nhất hãy chụp một tấm ảnh mình đang nhìn vào gương và gửi cho anh nhé]
Có lẽ nó không tệ đến thế...
Tôi chải lại mái tóc rối bù của mình, buộc lên rồi bật má y tính. làm phiền... Tôi đang cố gắng ngủ muộn và nhàn n hã sáng tác một bài hát, nhưng chuyện gì đã xảy ra? Kể cả một điều nực cười và vô lý như vậy.
Tôi chợt thấy bực mình vì phải lãng phí thời gian vào nh
ững việc vô ích như vậy nên tôi ra ngoài cho mát một lát. Khi về nhà, tôi sẽ ghé vào một quán cà phê gần đó và m ua một đồ uống thật ngọt. Nếu có thứ gì đó ngọt ngào đến,
tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Kể từ khi chuyển đi, tôi chưa bao giờ ghé quán cà phê nà
o gần khu phố này. Tôi lang thang dọc phố, nghĩ rằng lớp k
em phủ trên cốc sô cô la sẽ rất ngon.
Tôi tự hỏi liệu mặc thêm một chiếc áo khoác có tốt hơn k
hông khi thời tiết đang dần trở lạnh, nhưng đó không phải
là điều xấu vì gió lạnh vừa phải làm mát đầu tôi.
Trên đường phố, những bài hát của Nebula và những bà
i hát tôi hát trong Stardust vang lên. Tôi nghe nói những b
ài hát tôi hát bắt đầu leo thang trên các bảng xếp hạng và
chiếm lĩnh các bảng xếp hạng không kịp thời, nhưng tôi k
hông biết gì về điều đó.
Chỉ cần nghĩ về buổi hát rong ngày hôm qua. Tôi có thể s
ống với ký ức đó đến hết đời.
Tôi gõ chậm bằng một tay.
[Tôi: Tôi chỉ ra ngoài và uống nước thôi]
[Tôi: (Uống với sô cô la chip và xi-rô sô cô la bên trên lớp
kem tràn ra từ nắp cốc dùng một lần trong suốt)]
Tôi ngồi xuống chiếc ghế đá công viên gần đó với đồ uống mà Taejun Lee đã gọi ở một quán cà phê, thứ mà Taejun nói rằng sẽ giết chết anh ấy khỏi bệnh tiểu đường ngay lập tức.
Tôi nghĩ anh ta trông đáng ngờ vì anh ta đội mũ đen, đe o mặt nạ trắng và đội mũ trùm đầu, nhưng tôi hy vọng rằn g việc nhìn thấy đồ uống sô cô la trông vô hại này sẽ khiến tôi nghi ngờ sang một bên.
"Ô."
Nó phù hợp với khẩu vị của tôi. Kem đặc và ngon, sô-cô-l a đậm đà và thơm ngon. Nó gần nhà tôi nên tôi nghĩ tôi sẽ đến đó thường xuyên.
Tôi xoa dịu tâm trí bối rối của mình trong khi quan sát mọi người. Trước hết, nghi ngờ đạo văn với Nebula không phải là vấn đề lớn.
Những tàn dư trong quá khứ đã phản ứng với từ khóa 't ranh cãi' bất ngờ đánh vào cuộc sống yên bình của họ và h iện tại họ đang rơi vào trạng thái có chút bối rối nếu xem xét kỹ vấn đề thì đó không phải là vấn đề lớn.
ừm! Tôi cảm thấy tốt hơn một chút. Có lẽ ly sô cô la lạnh trên tay tôi cũng đóng một vai trò nào đó. Vì vậy, từ bây gi ờ, việc giải quyết điều vô lý này như thế nào là tùy thuộc v ào bạn.
Tôi cũng đã nghĩ đến phương pháp mà Seo Jun-hwan đã
đề cập. Tất nhiên, đó không phải là lời giải thích chính thứ c mà chỉ là một bức ảnh đùa để đăng lên Instagram trống rỗng.
Tôi không muốn tạo ra một câu chuyện lớn rồi sẽ biến t hành một sự việc đơn giản.
Khi tôi đang ngồi thoải mái trên ghế đá công viên trong t
ư thế mà cảm giác như cột sống của mình sắp gãy vụn và đang suy nghĩ xem phải làm gì tiếp theo, tôi nghe thấy một giọng nói.
"Tôi tự hỏi, nếu... ...." Một người qua đường ngập ngừng tiến lại gần. Tôi nhan h chóng thẳng lưng.
“Bạn có phải là Seongwoon Choi không?"
Tôi tự hỏi làm thế quái nào mà họ có thể tìm ra được. Tô i đoán là do tuyết. Đôi mắt xanh thật nổi bật. "Vâng đúng vậy. "Tại sao anh làm điều này?"
"Tôi là fan. Tôi thực sự rất thích bài hát này. Tôi có thể li ên tưởng đến lời bài hát và nó mang lại cho tôi rất nhiều n iềm an ủi. Cảm ơn bạn rất nhiều vì đã luôn hát những bài hát này. “Lần này có rất nhiều chuyện dở khóc dở cười, nh ưng đừng lo lắng về điều đó và hãy luôn hát những bài hát hay nhé!"
Và rồi anh quay lại. Hở? Tôi xấu hổ đến mức nhảy khỏi g hế khi người hâm mộ chuẩn bị nói điều gì đó.
“Bây giờ, đợi một chút... ... !!"
“Ừ, vâng.”
Chiếc quạt dừng lại. Tôi trợn mắt. Hãy ra đây, kỹ năng x ã hội của tôi!
ay ảnh à?"
"Cảm ơn sự hỗ trợ của bạn. Uh, bạn không cần chữ ký h
“Tôi thực sự, thực sự thích nếu bạn làm điều đó... Tôi sợ nó sẽ là gánh nặng... Bạn có ổn không?"
“Đó không phải là một gánh nặng gì cả. Ngược lại, tôi rất biết ơn sự hỗ trợ.”
Vì mỗi người chúng tôi không có đủ giấy để ký nên chún g tôi thay thế bằng một bức ảnh. Người hâm mộ thực sự rấ t phấn khích. Tôi chỉ biết ơn vì họ yêu quý một đất nước n ghèo như vậy.
“Lần đầu tiên tôi nghe bài hát này là trên sân thượng.” "ן
"Sau khi nghe điều đó, tôi quay xuống cầu thang. Lời bài hát “Chúng ta đều là con của các vì sao nên chúng ta đến t rái đất như những ngôi sao băng" khiến tôi rơi nước mắt mà không hiểu tại sao. “Lời bài hát đó đã an ủi tôi hơn bất cứ lời nào."
Tôi cảm thấy như tôi biết anh ấy đang cảm thấy gì. Nó gi ống như một đầm lầy lầy lội, nếu không cẩn thận, bạn có t hể rơi vào đó và chết đuối.
“Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đến gặp bác sĩ tâm lý. Tôi đã lưỡng lự rất nhiều... “Tôi vừa đặt chỗ nên không thể ng hĩ được gì khác."
“Bạn đã làm rất tốt. “Giống như bạn đến bệnh viện khi b ị cảm lạnh, bạn đi khi trái tim tan vỡ, nên điều đó không c ó gì lạ cả”.
Người hâm mộ đã cười nhạo lời nói của tôi.
Quá trình điều trị sẽ kéo dài và tẻ nhạt, và bạn sẽ mất n hiều ngày để tự hỏi liệu mình có khỏi bệnh hay không. Nó giống như việc một mình bước đi trong một đường hầm tố i tăm, vô tận.
Bạn không thể vượt qua đường hầm tăm tối này với thái
độ vượt qua. Cách duy nhất là kiên nhẫn, cố gắng và nhìn
thấy ánh sáng. “Chắc chắn sẽ có lúc không cần tìm lý do để chết."
Chắc chắn sẽ có một ngày bạn ngừng suy nghĩ như vậy: Tôi muốn bị chiếc xe chạy qua đó tông chết.
"Cảm ơn. "Cảm ơn vì đã cứu tôi."
“Cảm ơn bạn đã kiên trì rất tốt. Và tôi rất biết ơn vì bạn đã trở thành người hâm mộ của tôi.”
"Vâng vâng... Cảm ơn bạn rất nhiều vì đã lắng nghe câu chuyện của tôi. “Tôi thực sự muốn nói lời cảm ơn và giờ tô
i sẽ rời đi sau khi nhận được sự an ủi như thế này.”
“Tôi hy vọng bạn sẽ trở nên hạnh phúc.”
Người hâm mộ này nhanh chóng rời đi và nói rằng anh ấy sẽ bị trễ giờ đặt chỗ. Trên đường đi anh ấy đã nhìn lại n hiều lần nên tôi đều vẫy tay mỗi khi anh ấy nhìn lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro