Chương 80
Tập 80
Sau bài hát solo của tôi, các bài hát solo của Hong Chae-r im, Moon Sein, Seo Jun-hwan và Park Chae-won đã được 1 ên lịch.
“Tiếp theo là bài hát solo của tôi! Nhưng có một câu chu yện đằng sau những bài hát solo của Sein, Junhwan và Ch aewon. Các bạn có muốn nghe không?"
Đúng-
Có vẻ như họ sẽ dành thời gian cho một cuộc nói chuyện ngắn để chuẩn bị và nghỉ ngơi trước khi chuyển sang bài hát solo. Hong Chae-rim, người đang lo lắng và run rẩy vì có khán giả, đã rời đi.
“Buổi biểu diễn này đã được lên kế hoạch từ ngày hôm t
rước! “Ban đầu, tôi định làm việc đó một mình, nhưng khô
ng hiểu sao những người này lại tham gia, nên tôi thậm ch
í không thể chọn được bài hát cho đến ngày hôm trước.”
Trong khi Hong Chae-rim đã quyết định chọn một bài h át solo vì cô ấy dự định hát rong thì những người khác lại gặp khó khăn trong việc chọn bài hát do việc hát rong bất ngờ.
Lúc đó, Hong Chae-rim đã đề nghị. Thế còn tôi chọn một bài hát thì sao?
“Bạn biết tính cách của Seongwoon mà anh ấy khiêm t ốn. Vì vậy, tôi chỉ từ chối-"
Tôi cố gắng phản bác nhưng mọi người đều đồng ý nên bài hát vẫn được chọn.
“Nhưng bạn thực sự đã chọn nó rất tốt. Hoàn toàn hoàn hảo. Họ cho tôi nhiều lời khuyên khác nhau về cách gọi nó cho phù hợp, nhưng thành thật mà nói, nó còn tệ hơn cả c ác thầy Stardust... À, tôi không nghĩ mình nên nói điều nà
y."
Đám đông người dân tụ tập thành vòng tròn cười đùa đâ
y đó. Tôi là người duy nhất ở đây kinh hoàng trước những
lời đó.
Sau khi buổi thiết lập kết thúc, Seo Jun-hwan đã gửi chữ ký.
“Vậy thì hãy nghe kỹ bài hát solo của tôi nhé!"
Bài hát solo của Hong Chae-rim bắt đầu.
Đó là một bài hát khác trong bộ phim cổ trang <Clown>
mà tôi đang thực hiện lần này, và tôi thích nó vì đây là một
bài hát phim cổ trang mà tôi thường không được nghe từ
Hong Chae-rim.
Tiếp theo là ca khúc solo của Moon Sein. Vì Moon Sein c
hỉ sáng tác những bản ballad tình cảm với những đoạn điệ
p khúc rất dễ đoán nên tôi cũng đề xuất những bài hát khá
c nhưng anh ấy nhanh chóng nhận lời, có lẽ vì anh ấy là m
ột người hát rong nên không được đánh giá cao.
Có thời điểm, thử thách trở thành cơn sốt và đây là bài h
át rap và hip-hop thành công nhất được phát hành trong năm đó. Bài hát lại hợp với giai điệu của Moon Sein đến mứ c bất ngờ, đến mức ngay cả Moon Sein cũng phải ngạc nhi ên.
Khi chúng tôi đến gần thử thách, người ta nhìn thấy một số công dân đang nhảy múa trong đám đông. Tôi yêu khoả ng thời gian này đến mức tôi đã cười lớn.
Thay vì hát như thể đang làm bài kiểm tra ở một nơi cứ ng nhắc như Stardust, thật tuyệt khi được hát và vui vẻ cù ng nhau ở một nơi tự do như vậy.
Nghệ sĩ solo tiếp theo là Seo Jun-hwan.
Điểm đặc biệt của Seo Jun-hwan là khả năng truyền tải c ảm xúc và anh đã tận dụng lợi thế đó để giới thiệu một OS T cảm động cho một bộ phim dành cho trẻ em khiến ngay cả người lớn cũng phải rơi nước mắt. دو
“Khụt khịt... "Tốt......."
Đang khóc... Tôi thực sự đang khóc.......
Những người dân vừa vui vẻ vừa nãy đã khóc với biểu c ảm trên khuôn mặt. Một cảnh tượng cảm động được tạo ra khi giấy vệ sinh được cho mượn đây đó.
Trong lúc đó, tôi thấy những người ở đài truyền hình đa ng quay phim, tự hỏi đây là tình huống gì. Wow, thứ này d ường như ngày càng lớn hơn.
Đám đông vốn có hình dạng gần giống chiếc bánh rán gi ở đây dường như đã tràn ra gần hết con đường. Nó khá xa đường nhưng có vẻ như không có quá nhiều người... ?
Thật vô nghĩa khi yêu cầu những người hâm mộ đang tụ tập rời đi ngay bây giờ, và vì tôi không thể từ bỏ việc hát r ong nên tôi đã tiếp tục. Tôi hy vọng không có tai nạn.
Tiếp theo là bài hát solo của Park Chae-won. Họ đề xuất
một bài hát nhạc pop phù hợp với giọng hát của Park Chae
-won và nó có vẻ rất phù hợp. Thân hình mọi người run rẩ
y như đang nói dối để ép nước mắt và nước mũi chảy ra.
“Giờ là lúc dành cho Makgok~" Khi Hong Chae-rim nói, mọi người tụ tập cùng nhau thở dài.
“Thật đáng tiếc, nhưng hai tiếng rưỡi đã trôi qua với tất cả những thứ này và thứ kia rồi sao? “Tôi đến vào buổi trư a và mặt trời đã lặn rồi.” Bản thân bài hát đã dài khoảng một giờ, nhưng thời gian
trôi qua với việc sắp đặt, trò chuyện và những việc khác. T
hật tốt là tôi đã dành đủ thời gian. “Bài hát tiếp theo, như tôi đã nói lúc đầu, là một bài hát
của nhóm!" Tôi đã lo lắng về việc phải làm gì với tư cách là một bài
hát của nhóm và rất chú ý đến việc lựa chọn bài hát. Sau k hi tranh luận về những bản ballad nhóm và blah-blah-bla h, cuối cùng chúng tôi quyết định chọn một bài hát.
"Thay đổi vận mệnh. Bắt đầu." Hong Chae-rim nói với giọng trầm hơn, điều mà cô luôn chỉ trích.
Tôi cá rằng hầu hết những người tụ tập ở đây đều biết b
ài hát này. Vì là một ca khúc nhạc nên phù hợp với tập thể,
rất tốt để khuyến khích hát theo và vì là một bài hát mà ai
cũng biết nên không gây nhàm chán. Mọi người đều nhất trí rằng không có bài hát nào hay hơn thế này.
“Bạn có vẻ rất xa mặc dù bạn đang đứng gần." Phần giới thiệu bắt đầu với Seo Jun-hwan và nắm bắt đư ợc cảm xúc.
“Giống như trái đất và mặt trăng."
Park Chae-won tiếp quản, theo sau là Moon Se-in. “Hãy vẽ một ngôi sao bằng bút chì màu trắng và vàng tr
ên giấy vẽ màu đen."
Hong Chae-rim hát theo câu hát của Moon Sae-in và thê m phần hòa âm. Và sự hòa hợp đi vào một nhóm.
“Nếu chúng ta viết lại các ngôi sao thì sao?"
Và sau đó đến phần mà mọi người đã quen thuộc. Ở phầ n hook lặp lại, Moon Sein bước tới và khuyến khích mọi n gười hát theo. Và hợp âm bất quy tắc đã hoàn thành.
“Ánh đèn sân khấu tỏa sáng như một ngôi sao trên bầu t rời đêm.”
Tất cả chúng ta cùng hát.
Thật thú vị khi hát cùng nhau, ngay cả khi cao độ không đồng điệu chút nào, thay vì cạnh tranh với nhau, chẳng hạ n như "Tôi giỏi hơn" hoặc "Bạn giỏi hơn". Tôi mỉm cười và hát bài hát. Ánh mắt họ gặp nhau.
“Nếu chúng ta viết lại các ngôi sao thì sao?"
Cao độ và nhịp điệu đều hơi sai một chút nhưng rất vui.
“Khi vũ trụ quay, chúng ta lại gặp nhau trên đường dây.” Bài hát đã kết thúc. Mọi người vỗ tay như một nhóm. Tất cả chúng tôi đều nắm tay nhau và cúi đầu như thể đang ch ào màn. Thật buồn cười đến nỗi tôi bật cười.
"Encore! Encore! Encore!"
Trước khi chúng tôi kịp nhận ra, quảng trường đã tràn n gập một con số khó có thể coi là màn trình diễn đường ph
ố của một lũ ngốc.
Mặc dù họ không thể nhìn thấy chúng tôi từ xa nhưng h
ọ vẫn không rời đi và cùng nhau hét lên đòi một màn enco
re. Tôi tưởng nó có thể gây cản trở giao thông nhưng ngườ
i đi lại trên đường cũng dính chặt vào đó như những tấm s
ắt bị dính vào nam châm.
Moon Sein xấu hổ và từ chối những yêu cầu lặp đi lặp lạ i về phần encore từ những người đang la hét.
“Tôi không chuẩn bị thêm bài hát nào nữa!”
Nó là thật. Các bài hát chúng tôi chuẩn bị ngày hôm trướ
c là một bài hát nhóm, một bài hát solo và một bài hát son
g ca nên chúng tôi đã chuẩn bị rất nhiều.
Đã có một số cuộc thảo luận về việc có nên làm một bài
hát encore hay không, nhưng vào thời điểm đó, mọi người
đều kết luận rằng 'Dù sao thì chúng ta cũng sẽ vui thôi, vậ
y có ai muốn làm một bài hát encore không?', nên chúng t
ôi đã không chuẩn bị.
Tôi không ngờ lại có nhiều người yêu cầu một bản encor e đến vậy...
“Thật sự không có!”
Ngay cả Hong Chae-rim cũng tham gia và cố gắng ngăn c
ản mọi người, nhưng mọi người đều tự hào hét lên đòi mộ
t màn encore.
"Encore! Encore! Encore!"
Seo Jun-hwan và Park Chae-won gần như hoảng sợ và nói, 'Chúng ta không nên chuẩn bị ngay bây giờ sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta không hét lên một màn encore như vậy?!' Nó giống như thế này.
Hong Chae-rim và Moon Sae-in, những người dường nh ư đang cố gắng ngăn cản mọi người, trông rất bối rối nên t ôi nhẹ nhàng cầm lấy micro.
“Không có phần encore, nhưng nó cứ thế diễn ra thôi.” "Waaaaa!!!"
Mọi người cổ vũ. Moon Sein và Hong Chae-rim há hốc m ồm trước thông báo bất ngờ về một bài hát encore. Seo Jun -hwan giống như, ồ này! Tôi đã tin điều đó! Anh ấy nhìn tô i với vẻ mặt tương tự.
Hong Chae-rim gọi tôi như thể cô ấy đang nhanh chóng xua tay. Khi tôi cúi chào, Hong Chae-rim đưa tay lên tai tôi với vẻ mặt lạnh lùng.
"Bạn đang cố làm gì vậy... ... !"
Moon Sein cũng thì thầm vào tai kia.
“Bạn đã chuẩn bị gì chưa...... ?!"
Nó hơi lạ một chút vì nó ở cả hai tai. Tôi đã đồng ý. “Đừng lo lắng, chúng tôi có kế hoạch rồi.”
Đó là một bài hát encore đầy ngẫu hứng. Nếu bạn đã ch uẩn bị sẵn nhiều bài hát thì không có gì phải sợ hãi.
“Ồ, cậu có cần chuẩn bị gì không?”
“Sẽ thật tuyệt nếu có một chiếc MR, nhưng nếu bạn khô ng có thì điều đó cũng không thực sự quan trọng vì bạn ch ỉ có thể chơi nó trên guitar."
Chơi chỉ với một cây đàn guitar cũng có sự lãng mạn riê ng.
Tôi chộp lấy cây đàn guitar của mình và cố gắng điều chỉ nh lại. Hong Chae-rim cầm micro và phát biểu. “Có thể mất một chút thời gian để chuẩn bị cho phần en
core, vì vậy vui lòng đợi một lát!”
Tôi sẽ hát một bài hát hay và về nhà. Mẹ tôi nói bà đang
làm món sườn om mừng tân gia, tôi rất mong chờ.
“Anh thực sự không cố ý làm điều này, phải không?"
Moon Sae-in, người đang sắp xếp hàng, từ từ tiến lại gần và nói. Tôi trả lời, nhanh chóng kiểm tra cây đàn guitar củ a mình.
“Ừ, điều đó có thể đúng. Đó là tất cả về việc vui vẻ. “Thật tuyệt khi có thể hát thêm một bài nữa.”
Tôi đã kết nối cây đàn guitar. Có lẽ anh ấy đã tìm thấy M R mà tôi yêu cầu và Seo Jun-hwan đã gửi một tín hiệu nói rằng anh ấy đã sẵn sàng.
“Chúng tôi sẽ thực sự kết thúc mọi việc sau khi hát phần
encore với một bài hát êm đềm.” Mọi người lại thở dài. Tuy nhiên, không ai yêu cầu encor
e hay thêm một bài hát nữa, có lẽ vì họ biết đó thực sự là p
hần kết.
Một chiếc đàn piano MR mà tôi nhanh chóng tìm thấy tr
ên Internet đã được cài đặt. Bài hát này là một ca khúc po
p thuộc thể loại tropical house và là bài hát tạo nên cơn số
t nhạc pop tại Hàn Quốc. Tôi nghĩ rằng đối với một bài hát
encore, sẽ tốt hơn nếu hát một bài hát mà mọi người có th
ể cùng nhau thưởng thức, thay vì chỉ hát hay.
Một bài hát có ca từ u ám và buồn bã không hơp với tôi và tôi muốn kết thúc một ngày tuyệt vời này bằng một kết thúc tươi sáng. Tất nhiên, chỉ vì tôi hát một bài hát mà tất cả chúng ta đều thích không có nghĩa là chúng ta không th ể hát nó.
Tôi chơi ghi-ta. Những người ngay lập tức nhớ ra bài hát
này là gì thì bắt đầu ngân nga nó.
"L-o-v-e bạn thật đáng yêu Cô đơn.”
Khi phần mà mọi người đều biết vang lên, mọi người bắ t đầu ngâm nga đoạn điệp khúc. Hong Chae-rim, Moon Se- in, Park Chae-won và Seo Jun-hwan cũng đặt micro xuống và ngân nga theo nhịp điệu. Bây giờ nhìn lại, Seo Jun-hwa n đang ở trong tình trạng tồi tệ.
Tôi chơi guitar và hát với nụ cười trên môi.
“Tôi có thể ở lại với bạn được không?"
"L-o-v-e bạn thật đáng yêu Cô đơn.”
"Tôi không thể ngăn chặn nó."
Khi câu cuối cùng được đọc lên, mọi người đều vỗ tay và reo hò. Đó là một chuyến hát rong thành công.
"Cảm ơn!"
"Cám ơn vì đã lắng nghe."
“Hôm nay thật vui!"
Mọi người chào nhau và thu dọn hành lý của mình. Mìn h cũng tìm hộp đựng đàn guitar để nhét vào nhưng không tìm thấy.
"Bạn đã đi đâu... ...."
Trong giây lát, tôi bàng hoàng vì đã đánh mất nó, nhưng hộp đựng đàn guitar lại không thể nhìn thấy do quá đông người, nằm cạnh tôi. Có rất nhiều tiền và nhiều danh thiếp chất đống đến mức tràn ngập.
KHÔNG... Tôi không có ý định nhận tiền nên tôi đóng hộ
p đàn lại và cất đi.
“Ai đó đã mở cái này... ... ?”
"Huh? Chúng tôi thậm chí còn không chạm vào nó. “Ồ, c
ái gì vậy?”
Park Chae-won trả lời trong khi cuộn dây, rồi há hốc mồ
m khi nhìn thấy tiền mặt được gói trong hộp đàn guitar. T
hật vô nghĩa khi yêu cầu mọi người đến và lấy thứ này nga
y bây giờ.
"hm... Sau này bạn có muốn dùng món này làm bữa ăn
nhẹ vào đêm khuya không?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro