Chương 75
Tập 75
Chẳng có lý do gì mà lại từ chối bàn tay cầm tấm danh thiế p nên tôi chỉ nhận lấy.
“Tôi chưa có danh thiếp... “Ít nhất tôi có thể cho bạn một e mail được không?"
Anh chìa chiếc điện thoại di động của mình ra. Tôi nhập e mail công việc của SN1054 vào sổ ghi chú trên điện thoại.
“Cơ quan của chúng tôi có phúc lợi tốt.”
"Đúng………………."
Tôi đã nghĩ đến thời điểm này mọi chuyện sẽ trôi qua, n hưng nó dai dẳng hơn tôi nghĩ.
Họ nói sẽ cho tôi thời gian sau, nhưng tại sao lại phải đến nói chuyện trong giờ ăn trưa?
Khi nhìn sang bên, tôi thấy Seo Jun-hwan đã mang theo Le
e Tae-jun và Moon Se-in. Khuôn mặt của Hong Chae-rim liê
n tục nhăn lại và thẳng lên. Biểu hiện của Hong Chae-rim trở
nên đáng sợ hơn vì lúc này cô ấy đang đói.
Bởi vì các đề cử về cơ bản là ẩn danh nên tôi không thể bi ết liệu người này có đề cử tôi hay không trừ khi họ tự nói ra.
“Nếu bạn đã chỉ ra cho tôi sớm hơn, liệu chúng ta có thể n ói chi tiết về nó sau khi nhường chỗ cho bạn không?"
“À, lúc nãy tôi chưa chỉ điểm cho bạn trên sân khấu. “Tha y vì chỉ nói riêng như vậy, tôi chỉ muốn gặp riêng anh thôi."
“Cá nhân tôi, tại sao………
“Anh có nghĩ chúng ta có thể trở thành bạn bè không? Vì mọi người đang đợi nên tôi không muốn lãng phí thêm thời gian ở đây nên tôi sẽ gửi email cho bạn. “Vậy xin hãy ra ngo ài."
Đó là sự tự tin và không biết xấu hổ. Thái độ không hề sợ
hãi ngay cả khi có nhiều người đang nhìn bạn. Tôi ghen tị vớ
i sự tự tin của bạn, điều mà tôi không biết nó đến từ đâu.
Mặc dù vậy tôi không muốn có nó.
Anh ấy nói thế một cách đơn phương rồi bỏ đi. Tôi nhìn 1
ại. Hong Chae-rim, người có biểu hiện xấu vì đói, và Park C
hae-won, Seo Jun-hwan, Moon Se-in và Lee Tae-jun, những
người đang cố gắng an ủi Hong Chae-rim, đều ở đó.
Tôi đã nói.
"ờ... "Đi ăn thôi."
***
“À, tại sao bạn lại ăn trưa lúc 3 giờ?!"
Nhà hàng phương Tây đã đóng cửa. Từ những gì tôi nhìn
thấy, có vẻ như họ đã đăng trên Instagram rằng hôm nay họ
sẽ đóng cửa.
“Tôi có phải xem Instagram của cửa hàng bạn không?"
Hong Chae-rim càu nhàu và nhét một lượng lớn cơm và cá
hồi vào miệng.
Vì nhà hàng phương Tây đã đóng cửa nên tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đến một nhà hàng Nhật Bản g ần đó, nhưng thật vui khi thấy đồ ăn có vẻ rất ngon.
Tôi có nên nói với Taejun Lee ngay lúc này không? Tôi ngẫ m nghĩ trong khi khuấy soba bằng đũa. Lúc đó, chủ quán đ ang lảng vảng trước bếp bước tới bàn.
“Bạn có phải là Seongwoon Choi từ Stardust không?"
"Đúng."
Tưởng chỉ trả lời sếp sẽ xấu hổ nên tôi thêm chút tự ti. Điề u này là do người hâm mộ khó nói những điều như thế này t rừ khi người được đề cập nói trực tiếp.
"ờ... “Bạn có cần chữ ký không?"
"Đúng! “Xin hãy chụp ảnh nữa!”
Chủ cửa hàng chụp ảnh hai chúng tôi và ảnh nhóm, trông c ó vẻ hài lòng. Sau đó, như thể đã chuẩn bị sẵn sàng, anh ta bước tới cầm một cây bút và tờ giấy phù hợp với số lượng lậ p luận.
[Tôi đã ăn rất ngon. Chúc bạn phát triển thịnh vượng. - S ungwoon Choi-]
[Bát cơm cá hồi ngon quá!! Rất khuyến khích! - Hong Cha e-rim-]
[Thưởng thức bữa ăn của bạn ~ Đây là một nhà hàng ngo n! Seo Jun-hwan-]
[Sushi cá hồi tươi, nhiều và ngon. Tôi hy vọng bạn hạnh ph úc~*^^* -Moon Sein-]
[Tôi thực sự rất thích bữa ăn. Tôi khuyên bạn nên dùng bá t cơm cá hồi. Park Chae-won-]
[Tôi rất thích bữa ăn của mình. Hãy đến cửa hàng thứ 10 0!-Taejun Lee-]
Vì vậy, những lời nói và chữ ký của chúng tôi được treo ở một bên bức tường.
“Đây là một dịch vụ~"
“Chà, không sao đâu nếu bạn không đưa nó cho tôi!!" “Tôi muốn làm điều gì đó cho bạn. Xin vui lòng chấp nh
ận nó. “Bởi vì đó là chuyện nhỏ.”
"Huh. Cảm ơn bạn rất nhiều......."
"Cái gì. Chúng tôi thực sự đánh giá cao bạn viết nó rất đẹ p. Hãy cổ vũ cho việc quay phim nhé!"
"Cảm ơn!"
“Thật là một bữa ăn ngon~"
"tạm biệt."
Mọi người rời khỏi cửa hàng với tâm trạng vui vẻ. Hong C
hae-rim, người đang đói nhưng lo lắng vì nhà hàng đóng c
ửa đột ngột, dường như đang có tâm trạng tốt khi bụng đã no.
Seo Jun-hwan chỉ vào quán cà phê nhượng quyền mà anh l uôn đến.
“Cà phê sau bữa ăn là quy tắc súp, phải không?"
Không có bất kỳ lời phàn nàn nào, chúng tôi cầm đồ uống
trên tay và di chuyển đến Tòa nhà B, nơi chúng tôi sẽ bắt đ ầu quay phim. “Họ nói nó mới được xây dựng và có mùi như một tòa nh
à mới.”
Vì Stardust quá nổi tiếng nên các nhà tài trợ và đài truyền hình đã đầu tư rất nhiều, dân đến việc phải sử dụng thêm một tòa nhà.
Seo Jun-hwan vừa nói vừa bỏ cốc cà phê nhựa dùng một lầ n vào thùng tái chế.
“Tất cả các bạn định làm gì?”
"Gì?"
“Cơ quan của tôi. Bạn sẽ xuống xe và đi vào hay bạn sẽ đ đến cơ quan mà bạn đã liên hệ một cách an toàn? i
“……… ừm.
Đó là một chủ đề mà mọi người đều ngần ngại thảo luận, nhưng Seo Jun-hwan đột nhiên nhắc đến nó. Tôi cũng ném chiếc cốc nhựa đã làm xong vào thùng rác.
"Tôi chẳng đi đâu cả.'
"Thực ra? “Có chín người trong số họ.”
“Tôi muốn thử nó đến cùng.
“Ồ, thật là hăng hái.”
"Tôi là… Tôi nghĩ tôi sẽ suy nghĩ về nó nhiều hơn một chút. Tôi có nên tạm dừng việc này lại không? “Tất nhiên là nó sẽ không có tác dụng, phải không?"
Hong Chae-rim tiếp tục nói và lo lắng nói. Tôi đã trả lời.
“Nếu bạn thực sự muốn thuê Chae-rim, sau này tôi sẽ đíc h thân đưa cho bạn danh thiếp hoặc thông tin liên hệ của tô i."
Giống như trước đây. Và nếu tôi từ chối trong buổi tư vấn riêng sau khi liên hệ thì họ sẽ đưa cho tôi một danh thiếp riê ng.
được rồi? “Vậy thì tôi đoán là tôi sẽ phải đợi một chút."
Nói chung, bầu không khí là một điều đáng lo ngại. Mặc dù mối quan hệ với công ty rất tốt nhưng hầu hết mọi người đều cảm thấy không muốn rời Stardust.
"Tôi không đi. “Tôi sẽ ở lại cho đến trận chung kết."
Taejun Lee nói. Mọi người đều gật đầu. Khi chủ đề dần kết thúc, Moon Sein mở miệng.
“… Tôi nghĩ tôi sẽ đi. hãng.'
"được rồi? Bạn có ý định làm đại lý không?" “Tôi vẫn chưa có thứ đó......"
Moon Sein ngừng nói.
“Thành thật mà nói, tôi muốn xuất hiện trong buổi quay ph im cuối cùng, nhưng… “Tôi không nghĩ điều đó thực tế có t hể thực hiện được."
Không ai ở đây muốn về nhà. Seo Jun-hwan đồng ý. “Khi cơ hội đến, bạn phải nắm lấy nó. Gì........ “Đó không phải là cơ hội thường xuyên đến."
“Có thể là đáng tiếc, nhưng. “Anh không thể giả vờ như vi ệc quay phim đã kết thúc à?” "Không đời nào."
Cuộc trò chuyện kết thúc trong sự ấm áp. Giờ ăn trưa cũng
đã kết thúc. Những người đi ăn ngoài lần lượt tụ tập trong
phòng, nhân viên bắt đầu bận rộn di chuyển.
Lẽ ra tôi nên gọi cà phê khi đến quán cà phê trước đó.
“Tôi sẽ đi đâu đó một lát."
Tôi tiếp cận nhân viên với ý định đặt cà phê theo nhóm s au.
"Tôi có thể giúp chứ?" “Ừm, không sao đâu……… “Vậy cậu có thể để lại một chai nước cho mỗi bàn giám khảo được không?”
“Vâng, nếu bạn muốn đặt món gì khác, vui lòng cho tôi bi ết."
“Cảm ơn vì chỉ muốn giúp đỡ.”
Bây giờ tôi đã cảm thấy tốt hơn một chút, tôi cảm thấy nh
ư cuối cùng tôi cũng có thể nhìn thấy xung quanh mình. Tôi đặt nước đóng chai lên mỗi bàn giám khảo. Lúc đó tôi thấ y ban giám khảo sau khi dùng bữa xong đã bước vào.
“Người tham gia Nebula, bạn đang làm gì ở đó?"
Người đã tranh nhau đưa danh thiếp cho tôi trước đó bắ t đầu nói chuyện với tôi.
“Trông cậu có vẻ bận nên tôi giúp cậu."
"thật vậy sao? Thật ngạc nhiên. Đó là cách bạn chăm sóc hì
nh ảnh của mình ~ Ai đã nói với bạn điều này? "Bạn rất thô
ng minh."
Tôi không cố gắng cải thiện hình ảnh của mình.
“Tôi không chăm sóc hình ảnh của anh ấy, tôi chỉ giúp đỡ anh ấy vì anh ấy trông có vẻ bận rộn. "Không một ai kể cho t ôi."
“Ừm~ à~ vâng. “Anh ấy là một đứa trẻ ngoan.” Thẩm phán không thể kiềm chế được vẻ mặt của mình khi trả lời câu trả lời của tôi nên đã nói điều gì đó như thế và bỏ đi. Tôi thản nhiên đặt chai nước xuống và quay lại chỗ n hân viên.
“Ồ, cậu để nó lại à?"
"Đúng."
“Bây giờ tôi không có việc gì khác để làm. “Bạn có thể vào trong và nghỉ ngơi.'
"Bạn có biết có bao nhiêu nhân viên không?"
"Bao nhiêu người? Chà, đại khái mà nói thì chẳng phải là
50 người một ngày sao? Mỗi ngày có rất nhiều người khác nh
au nên khi tôi bận thì có tới hơn 100 người, kể cả những ngư
ời làm việc bán thời gian. Nhưng sao cậu lại hỏi thế?"
“Tôi chỉ tò mò thôi. Cảm ơn.'
Nói xong, khi những người tham gia quay trở lại khu vực c
hờ thì mọi người đã biến mất ở đâu đó. Mặc dù tôi đã cố
hỏi xung quanh nhưng chẳng có một ai ở gần đó cả.
?"
Không thể nào chúng tôi đi vệ sinh theo nhóm được. Địa
điểm chờ có thay đổi không? Khi tôi quay đầu lại nhìn, tôi
thấy những người tham gia đứng đây đó giữa các nhân viê
n mặc đồ đen.
Taejun Lee và Sein Moon đang di chuyển loa cùng với hai n
hân viên, trong khi Chaerim Hong và Chaewon Park đang sắ
p xếp dây điện, kiểm tra micro và di chuyển các hộp giấy kh
ông rõ nội dung bên trong.
Nhưng dù tôi đã nhìn quanh nhiều nơi, tôi vẫn không thể
nhìn thấy Seo Jun-hwan.
“Tất cả các bạn đang làm gì vậy?”
"Giúp đỡ."
Tôi nói không có việc gì làm nhưng những người tham gia
bắt đầu từ tôi, lần lượt đứng dậy giúp đỡ nhân viên nên hì
nh như không có việc gì làm.
“Còn Junhwan thì sao?"
“Tôi nghe nói bạn đã biến mất sau khi đề nghi giúp tôi chuyển thứ gì đó ra ngoài? “Không phải nó ở gần lối vào sao?"
Moon Sein nhìn bàn tay đầy bụi của mình và tỏ vẻ nghiêm túc.
“Tôi đi vệ sinh."
"Đúng."
Trong khi tôi đang dọn chỗ cho Moon Sein, Seo Jun-hwan xuất hiện ở lối vào. Khuôn mặt của anh ta hoàn toàn bị bao p hủ bởi bụi. Tôi hoảng hốt tiến lại gần anh ấy, tay cầm một ch iếc khăn giấy ướt. Một lát nữa tôi sẽ quay phim, vậy tôi sẽ là m cái quái gì đây......!!
"Phúc Trang."
“Bạn từ đâu đến và bạn đã làm gì để trở nên như thế n ày?"
“Tôi nghiêm túc đến thế à?"
Tôi nghĩ nếu tôi giặt sạch thì sẽ ổn, nhưng quần áo hơi bẩ n. Tất nhiên, thật hoàn hảo khi trông lập dị trên TV. Tôi xé c hiếc khăn giấy ướt và đưa cho anh ấy.
“……… nhỏ bé?"
"Điều này rất nghiêm túc."
“Không hẳn.”
Khi tôi nói nhiều ở đây, ý tôi là mức mỏ than.
“Đó có phải là nhà kho không? Trong khi tôi đang di chuy ển một số hành lý đến đó, tôi dùng gậy đập vào một chiếc đèn chiếu sáng cao và bụi bay ra. Tưởng là sâu bọ nên tôi gi ật mình đập mạnh vào giá sách nhưng ở đó cũng có bụi... Ô. “Tôi cảm thấy như mình đã ăn bụi của 10 năm vậy”.
“Tại sao bạn không tắm rửa, thay quần áo và đến ngay bâ y giờ?"
“Thời gian có chút mơ hồ. “Tôi không chắc về quần áo của bạn nhưng tôi nghĩ bạn sẽ trông ổn nếu chỉ lau mặt thôi."
Tôi sẽ không ngăn cản bạn, nhưng.......
Tôi nhìn đi chỗ khác.
“Ngay cả khi quần áo của tôi có bẩn một chút thì cũng khô ng sao vì tôi không ở trên sân khấu!"
Đó là một cách nói tích cực. Tôi nói vậy và đưa Seo Jun-h wan vào phòng tắm. Tôi nghe thấy tiếng cười của Moon Se-i n như thể anh ấy đã nhìn thấy Seo Jun-hwan đang làm ầm ĩ trong phòng tắm.
“Vậy xin mời vào phòng này. Vì việc truyền tải bên ngoài
đang diễn ra sôi nổi, tôi sẽ đánh giá cao nếu bạn có thể thảo
luận chi tiết về hợp đồng sau.”
Các nhân viên đã hướng dẫn. Người ta nói rằng mỗi phòn
g có 10 phút thương lượng và các cơ quan đưa ra nhiều lựa
chọn có 20 phút.
Tôi vào phòng đầu tiên. Tôi đã định từ chối mọi thứ nga
y từ đầu, và tôi đã chán ngấy việc đó rồi vì tôi nghĩ nó sẽ n
hàm chán vì cứ lặp đi lặp lại những lời từ chối.
“……… “Tôi dự định sẽ hỗ trợ đầy đủ.”
"Xin lỗi. Tôi muốn đi đến cuối cùng tại Stardust." "là vậy sao? "Tôi xin lỗi."
Khi tôi rời khỏi căn phòng đầu tiên, ông thẩm phán nhét d
anh thiếp của ông ấy vào túi tôi. Tôi chỉ nghĩ rằng nó sẽ như thế.
Thực hiện chuyến thăm thứ hai.
“Tất nhiên, tôi biết rất rõ anh ấy là một người tài năng, thậ m chí có thể hy vọng giành chiến thắng. Nhưng hãy nhìn vào các thí sinh từ các cuộc thử giọng sinh tồn khác. “Chiến thắng ở đây không phải là một lợi thế lớn.”
“Tuy nhiên, tôi nghĩ việc thách thức Stardust đến cùng cũn g đáng.”
Chuyến thăm thứ ba.
“Bởi vì có những người hâm mộ yêu thích tôi nên tôi muốn làm việc chăm chỉ cho đến cuối cùng.”
Và cuối cùng.
"thật vậy sao? Sau khi quay phim xong, nếu bạn quan tâm, t ôi sẽ liên hệ với bạn".
"Cảm ơn.'
Tôi cảm thấy tồi tệ sau khi dành hàng giờ với những người đang cố lừa tôi bằng mọi cách họ có thể. Khi tôi bảo họ đit rước, lâu hơn những người khác khoảng ba giờ, tôi nhận đư ợc nhiều tin nhắn.
[Chị Chaerim: Em đã định đợi và đi cùng chị, nhưng th ật đáng tiếc… ~~ Hẹn gặp lại!]
[Junhwan-hyung: Trong 3 ngày nữa phải không? Vậy thì h ãy cùng nhau xem Stardust nhé~~]
[Seinhyeong: Ô, ngon quá, ngon quá]
[Em gái Chae-won: Em gái Chae-rim, em cũng đi à?]
[Chaerim noona: Vâng~ Em cũng muốn xem~~]
[Chị Chaewon: Vậy em muốn xem cùng nhau.]
[Seinhyeong: Vậy tôi có thể xem nó ở đâu?]
Ồ, không phải bạn sẽ thu dọn đồ đạc và chuyển đi trong hai ngày nữa sao? Vậy thì tôi có nên mời bạn đến dự tiệc tâ n gia không?
[Tôi: Lần này tôi sẽ chuyển nhà. Bạn có muốn đến xem nh
à làm tiệc tân gia không?]
[Seinhyeong: Tuyệt vời quá~~]
[Chị Chaerim: Thế lúc nào tôi có thể đi?]
[Tôi: Tôi sẽ thảo luận với mẹ tôi và cho bạn biết.]
[Junhwan: ㅇㅋㅇㅋ]
Khi tôi tắt điện thoại và thu dọn đồ đạc, một chiếc ô tô q
uen thuộc đã đậu trước cổng.
Đó là chiếc SUV của Taejun Lee.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro