Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 71

Tập 71

Tim tôi đang đập thình thịch.

Vậy bây giờ là thế này phải không? Tôi muốn tiết lộ rằn g tôi là Nebula... Đó là nó.

Hiện nay? Đột nhiên như vậy?

Tôi tránh ánh mắt của tôi. Đôi mắt của Taejun Lee kiên trì dõi theo anh, nhưng anh lại cúi đầu xuống. Mặc dù trê n thế giới này không có lời nói dối vĩnh viễn, nhưng nếu b ạn đột nhiên yêu cầu tôi nói điều gì đó như thế này...

Đúng, tất cả chỉ là cái cớ. Tôi sợ phải nói.

“Tôi thực sự không biết bạn đang nói về cái gì."

Có câu nói con người sống theo quán tính. Tôi cũng kh ông ngoại lệ. Sẽ dễ dàng hơn để chạy trốn và bỏ qua nó.

Vì vậy, tôi đã làm như vậy một lần nữa. "thật vậy sao? ừm… Đúng. “Vậy là xong rồi.”

Ngay cả khi Taejun Lee nhìn thấy tôi bỏ chạy, anh ấy cũ ng không chạy đến bắt tôi. Anh ấy cứ để tôi chạy đi.

Như để khẳng định với chính mình rằng mình chỉ là m

ột kẻ hèn nhát. Nó có hiệu quả. Nhưng hiệu ứng đó khôn g đủ mạnh để thay đổi tôi.

Tôi đứng im một lúc trước mặt Taejun Lee như một tên tội phạm rồi trầm giọng nói.

“Nếu cậu không có gì để nói… “Tôi sẽ đi ngay bây giờ.” "Đúng."

Sau đó, tôi không gặp Taejun Lee cho đến ngày biểu di ễn.

***

Tôi bị mắc kẹt trong studio như thế khoảng ba ngày. Tôi nhận được thức ăn của mình được giao và không uống bất cứ thứ gì. Vì dù sao phòng cũng là phòng đơn n

ên chúng tôi không cần phải chạm mặt nhau.

Nhưng ngày mai tôi phải rời đi. Ngày mai là ngày quay

phim nên tôi không còn cách nào khác là phải ra ngoài.

“Tôi không muốn đi……………….'

Tôi như quay lại từ đầu. Việc tự chăm sóc bản thân và

dùng thuốc đều không giúp ích được gì.

'Dù sao thì nếu nó quay trở lại sớm như vậy thì tại sao t

ôi lại phải sống vất vả như vậy?'

Bất lực. Tôi lại có cảm giác như mình đang chìm trong

biển sâu. Đó là cảm giác mà tôi đã quên mất một nửa.

Khi tôi nghĩ lại sự việc đó một lần nữa, nó thật đau đớ

n. Tôi chán ghét bản thân mình vì nghĩ rằng mình sẽ bỏ c

hạy ngay cả khi bị đặt vào tình huống đó một lần nữa.

Ngay cả Taejun Lee lúc này cũng đang cố gắng hết sức

để tránh mặt anh. Không có gì thay đổi.

Và có vẻ như anh ấy hoàn toàn biết tôi là Nebula. Lee Taejunaejun...

Tôi thực sự sợ hơn khi không nghe thấy gì vào lúc này. "Ahhh...

Tôi không muốn chạy trốn nhưng tôi vẫn cứ chạy trốn... Nhưng tôi ghét tính cách luôn căng thẳng khi mọi chuyện

không được giải quyết. Tôi thực sự ghét kiểu tính cách này...

Lại chán nản. Tôi nhai thuốc. Nó được viết một cách b ẩn thỉu. Nhưng vì y học không cung cấp được giải pháp c ăn bản nên tôi lại đau khổ.

Mí mắt của tôi trở nên nặng trĩu, như thể tôi có một quả tạ gắn vào. Giấc ngủ là điều không thể tránh khỏi. Tôi cần ngủ.......

“Hai người có đánh nhau không?"

"Đúng?"

"KHÔNG. Bây giờ tôi chỉ nói với bạn thôi, nhưng hai ng ười đã không nói chuyện kể từ lần cuối cùng các bạn ở b ên nhau. “Thật ra thì có vẻ như cậu đang trốn tránh nó."

“Chúng tôi không đánh nhau. Đúng. Chỉ là tôi đã làm sai điều gì đó thôi. Lee Taejun... Bạn không làm sai điều gì cả."

“Ồ, nhìn anh ấy kìa. Ý bạn là đây là Taejun Lee? “Tôi đ oán có chuyện gì đó thực sự đã xảy ra."

Hong Chae-rim làm ầm lên. Tôi vẫn đứng yên không đ áp.

"Bạn có ổn không. “Thời gian trôi qua, chuyện này sẽ kh ông còn là vấn đề lớn nữa.

Nếu bạn sắp hụt hơi, điều này có thể không có vẻ gì là vấn đề lớn.

Khi tôi đứng yên, không thể đồng cảm với sự an ủi ấm áp của Hong Chae-rim, Seo Jun-hwan tiến đến và nói ch uyện với tôi.

"Đúng rồi. “Những lo lắng của bạn sẽ chẳng là gì trên Tr ái đất rộng lớn này.”

“Không phải thế đâu! Trên trái đất rộng lớn này, bạn là

một, bạn là một hành tinh và mối quan tâm của bạn rất q uan trọng... Sau đó, chúng tôi lờ đi cuộc trò chuyện của nhau. Tôi không còn sức để chú ý đến nhịp điệu của cuộc trò chu

yện như vậy.

“Hành động trút bỏ tâm lý của đối thủ trước sân khấu.

“Tôi sẽ cho nó khoảng 8 trên 10."

“Bạn có muốn tiếp tục làm điều đó không?"

Tôi phải biểu diễn trên sân khấu một lát nữa, nhưng tìn

h trạng của tôi không được tốt lắm... Tôi thậm chí không

muốn... Ôi, tôi đang chán nản.

Khi tôi lặng lẽ ngồi xuống, Seo Jun-hwan, người đang t

rêu chọc tôi, lặng lẽ ngồi xuống cạnh tôi.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ít nhất chúng ta hãy lắng

nghe nó. Huh?"

“Nó thực sự không có gì to tát cả."
“Bạn đang quá uể oải vì một điều gì đó không quan tr ọng. “Chúng tôi đã không nói chuyện hay ăn uống cùng n hau trong vài ngày rồi."

Tôi mới nhận ra mình còn rác rưởi hơn thế nào. Bạn ch ỉ có thể nói vậy thôi, nhưng tại sao bạn lại sợ hãi đến vậ y?

Cứ nói ra đi........

"đó là."

Tôi buột miệng. Tôi không thể nói được, như thể cổ họ ng tôi bị tắc nghẽn. Tôi cảm thấy như mình sẽ hối hận khi nói ra điều đó.

"Huh. Cái gì?"

"Tôi là……………….”

Tôi sẽ phải trốn tránh bao lâu nữa để được thỏa mãn? Bạn đang có ý định chạy trốn đến tận cùng trái đất? Ý n ghĩ không muốn nói chuyện và cảm giác muốn chạy trốn đến tận cùng trái đất nếu có thể xung đột nhau dữ dội.

“Tôi đã làm sai điều gì đó......."

Những giọt nước mắt trào ra từ mắt tôi. Tôi không muố n khóc, nhưng những giọt nước mắt tự động trào ra khôn g ngừng rơi. Tôi đã gần 30 tuổi và tôi không muốn khóc v ì những điều như thế này. Đó là vì não tôi vẫn còn đau.

“T-tôi là một kẻ hèn nhát- huh."

Seo Jun-hwan và Hong Chae-rim, nhìn thấy những giọt nước mắt của tôi, xấu hổ và cứng người, vẫy tay, rời khỏi phòng và nói rằng họ sẽ mang theo khăn giấy và gây ra đ ủ thứ rắc rối.

“Chúng ta đừng khóc. Huh? “Tôi phải biểu diễn trên sâ n khấu một lát nữa, vậy nếu mắt tôi bị sưng thì phải làm s

ao?" "đúng rồi. Tôi cần phải trang điểm lại, nhưng ừm... “A

nh đẹp trai đến mức tôi không có ai để chọc tức, nên tô cũng không thể làm gì được.

i Chắc hẳn sẽ rất xấu xí khi nhìn thấy một nam sinh trun g học khỏe mạnh cao trên 180cm khóc.

Khi tôi nghĩ về điều đó theo cách đó, tôi lại càng cảm thấy buồn hơn. Những giọt nước mắt mà tôi đã cố gắng n găn lại lại trào ra.

“Tôi không biết mình đã làm gì sai, được chứ? Nếu là Taejun Lee, anh ấy sẽ hiểu mọi chuyện. Anh ấy nói rằng a nh ấy thích bạn nhiều hơn bạn nghĩ. Không, nghe có vẻ h ơi lạ khi tôi nói như thế này. Dù sao thì tôi thích bạn với t

ư cách là một người hâm mộ!

Liệu người tôi thích có tiếp tục thích tôi ngay cả khi tôi nhận ra rằng mình đã lừa dối và đùa giỡn với họ từ đầu đến cuối?

Nói gì đến thích, không ghét cũng tốt. Bạn sẽ làm gì nế u cảm thấy bị phản bội? Có thể bạn sẽ hỏi tại sao đến tận bây giờ tôi lại giả vờ n

hư không biết...

“Tất cả các bạn đều khóc à?" "Bị

nghẹt mũi."

"Vì thế. "Bạn đã làm gì sai?" "Thực ra...
Hong Chae-rim, người nghe thấy tất cả những gì tôi nó i, hỏi lại.

"Được thôi, nếu vậy. ừm…… “Hãy tổ chức nó đi."

Seo Jun-hwan có vẻ bối rối. Tôi đoán vậy. Nếu bạn hỏi tôi, tôi cũng đã giấu nó với họ. Cảm giác bị phản bội... B ạn có thể cảm thấy nó...

Tôi gật đầu, đã bình tĩnh lại được một chút sau khi kh óc.

“Bạn là Tinh vân đã đến bảng quảng cáo lần này.”

"Bị nghẹt mũi."

“Và Tinh vân, SN1054."

Tôi chỉ im lặng gật đầu. Hong Chae-rim tiếp tục như th ể kể lại sự thật.

"Taejun Lee đã nói với Nebula rằng anh ấy sẽ đến Stard ust.

Tại sao tôi làm điều đó....... Khi mắt tôi ươn ướt, Seo Jun-hwan vội vàng lấy khăn giấy.

“Ô, đừng khóc. “Thật lãng phí nước mắt.”

“Tôi vẫn còn rẻ........"

Hong Chae-rim kiên định lặp lại những gì tôi đã nói m ột cách vô nghĩa.

“Tôi lo lắng cho Jun nên đã trả lời Stardust Scout đã đ ến SN1054."

"Đúng......"

“Tôi vẫn chưa nói với bạn rằng đó là Nebula cho đến b ây giờ………”

“Lẽ ra tôi nên nói với cậu ngay từ đầu……………….”

"Sut, im lặng đi."

"Đúng...

"Dẫu sao thì. Đó là lý do tại sao cho đến tận bây giờ tôi vẫn rất bối rối, nhưng Jun đã tin rằng bạn chính là Nebul a và đã tra hỏi bạn. “Có phải thế này không?" “Điều đó hoàn toàn đúng."

"Có vấn đề gì vậy?"

"Đúng?"

“Bây giờ bạn chỉ có thể nói điều đó. “Anh định không

bao giờ nói chuyện trong suốt quãng đời còn lại của mìn

hà?"

“Tôi muốn nếu tôi có thể......."

Hong Chae-rim tỏ ra hoàn toàn không hiểu. Bạn không

hiểu à? Đúng, tôi không hiểu nổi bản thân mình như thế n

ày và điều đó thật khó chịu và tôi ghét nó vô cùng. Tôi sẽ

dành cả cuộc đời mình trong góc phòng.

“Thành thật mà nói, tôi đã gặp Taejun bao nhiêu lần rồ

i? Tôi không thể nói bất cứ điều gì dứt khoát về anh ấy, n

hưng… Taejun Lee, người mà tôi đã gặp cho đến nay, sẽ

không tránh mặt bạn chỉ vì bạn nói với anh ấy điều đó, p

hải không?

"Nhưng...

“Đúng hơn, nếu bạn không nhanh chóng lên tiếng và ké

o dài sự việc ra, bạn càng lừa dối cô ấy nhiều hơn.”

"Đúng........"

“Vì vậy, hãy nói nhanh và tạo điều kiện dễ dàng hơn ch

o cả bạn và anh ấy. “Dù sao thì nếu tôi nói với bạn thì Jun

sẽ ổn thôi, phải không?"
"Đúng... ...

"Đúng rồi."

Tôi không thể tin rằng tôi đã ăn nhiều như vậy và làm được điều này. Đó là một điều tốt. Có vẻ như tôi đang ả o giác về sự chế giễu đó, nhưng tôi lờ nó đi. Tôi muốn d ựa vào lớp vỏ bên ngoài và lấp đầy những thiếu sót mà tr ước đây tôi không thể lấp đầy.

"Được thôi. “Nói sau buổi biểu diễn?"

"... Đúng."

Đừng chạy trốn. Bây giờ tôi thực sự phải nói điều đó... được rồi. Trên thực tế, nó có thể không phải là một vấn đề lớn.

"Ngay cả khi Jun không thích nó, thì……” “Không thể khác được."

Tôi nhìn Seo Jun-hwan với vẻ mặt kinh ngạc. Hong Cha

e-rim cũng mở mắt và tát Seo Jun-hwan. “Không không không, cậu không thích nó à?"

"Bạn có ổn không… Thật đáng để ghét... Là lỗi của anh

vì đã không nói cho em biết......

“Không, nó sẽ là một tội ác. Đó thực sự không phải là v ấn đề lớn và nếu bạn cảm thấy khó chịu về điều đó thì b ạn là một người kỳ lạ. Sẽ ổn thôi."

Hong Chae-rim cố gắng an ủi tôi một cách tuyệt vọng. Họ gần bằng tuổi nhau nhưng làm sao Hong Chae-rim có thể trưởng thành đến vậy? Tôi đoán là tôi đang gặp khó khăn...

"Uống chút nước. Xì mũi quá. “Yêu cầu trang điểm lại.”

"Đúng......"

Tôi đã uống nước đóng chai. Đến giác quan của bạn.

Với cảm giác này, nếu tình trạng của bạn không ổn định

và nó biểu hiện khi bạn biểu diễn trên sân khấu, hãy pho

ng cho bạn danh hiệu chuyên nghiệp.

"Ô!! “Mắt tôi bị sao vậy?”

"Xin lỗi………..…

“Hãy làm việc này nhanh chóng và gửi nó lên.”

“Bạn đã sử dụng bao nhiêu loại kem nền?"

Các nghệ sĩ trang điểm đang bận rộn di chuyển. Tôi cử động cơ mặt khi được kể và nghĩ về cuộc trò chuyện trư

ớc đó. được rồi… Nếu bạn càng bỏ qua và phớt lờ nó, nó sẽ c hỉ mưng mủ hơn, nhưng bạn chỉ có thể giải quyết được n

ếu nhìn thẳng vào vấn đề.'

Cắt bỏ thịt thì đau đớn nhưng nếu không cắt bỏ thì kh

ông có cơ hội để thịt mới phát triển. Tôi đã quyết định.

Bây giờ tôi đã có đủ can đảm để cắt thịt của chính mìn

h.

Thực ra… Nếu điều đó xảy ra lần nữa, tôi sẽ phải ra n

goài và chết. Lần này cậu phải nói cho tôi biết và không

được bỏ chạy."

“Đối với buổi chiếu này, những người mới sẽ đến và đá nh giá."

Khi biểu diễn trên sân khấu, thay vì gọi từng người một

từ phòng chờ, có vẻ như những người tham gia đã tập tr

ung lại dưới sân khấu và phát biểu.
“Đó là kết quả của việc nghĩ rằng chỉ cho người thẳng v à á quân cơ hội ra mắt là không phù hợp với định hướng của chương trình. Sau những cuộc họp nội bộ liên miên-" Những người tham gia thì thầm.

“ Tôi quyết định cho bạn cơ hội thứ hai."

Bảng hiển thị điện tử được dựng trên sân khấu được c hia sang trái và phải. Khói chảy ra. Vì ngược sáng nên kh ó nhìn rõ mặt.

Bốn người ngồi trên ghế xoay xoay ghế và bắt chéo châ n. Khi đó, đèn trên sân khấu lần lượt bật sáng, chiếu sán g khuôn mặt mọi người.

“Từ bên phải sang, đây là những ca sĩ đại diện của Ro oms Entertainment, Star Kids Entertainment, Rave Entertai nment và Rush Entertainment."

Những ca sĩ nổi tiếng mà tôi đã nghe ít nhất một lần nh ững bài hát khi sống ở Hàn Quốc đã bước ra và vẫy tay c hào.

Có vẻ như Stardust đã trở nên phổ biến đến mức họ qu yết định đầu tư nhiều hơn. Hoặc có thể họ cho rằng thật lãng phí khi chỉ chọn ra á quân và thắng cuộc mà bỏ mặc những thí sinh còn lại không giành chiến thắng. Có lẽ lý d o sau là lý do lớn hơn.

"Sau khi nghe bản cover, bạn có thể lựa chọn liên hệ vớ

i các thí sinh với hai phương án mỗi người. Tuy nhiên, nế u bạn trả lời liên hệ đó, bạn sẽ bị xóa khỏi Stardust ngay 1 ập tức.”

Seo Jun-hwan thì thầm nhẹ nhàng từ phía sau. 'Stardust cuối cùng đã phát điên. Tôi bị sốc và nhìn Seo Jun-hwa n. Hiện tại bạn đang làm điều vô nghĩa gì trước tất cả mi cro và máy ảnh?...!!

“Tôi hy vọng bạn có được cơ hội thứ hai một cách an t

oàn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro