Chương 68
Tập 68
Khi đi lên cao hơn, chúng tôi đến một tầng có những c ánh cửa thưa thớt khiến chúng tôi liên tưởng đến một că n hộ kiểu hành lang.
“Mỗi phòng là một phòng tập riêng. Phòng tập nhóm ở một tầng khác... Được rồi, sau này cậu sẽ biết.'
Ryu Jin-kyung nói như thể tôi đã gia nhập công ty của anh ấy. Đó không phải là vấn đề tôi đặc biệt muốn giải q uyết nên tôi chỉ muốn làm điều đó. Dù sao thì cũng sẽ k hông có cơ quan nào đưa ra những điều kiện tốt hơn thế này.
“Đây là nơi Seohyun sử dụng và Lijun sử dụng phòng tậ p ở đằng kia, nhưng anh ấy chỉ thỉnh thoảng sử dụng nó. “Nó gần như bị lãng quên hoàn toàn.”
Ngay cả khi họ không đặc biệt quan tâm đến việc trở t hành ca sĩ, những người đã nghe tên cô ấy ít nhất một lầ n sẽ liên tục gọi tên cô ấy.
“Nếu cậu bước vào, có lẽ cậu sẽ sử dụng phòng tập nà y."
Ryu Jin-kyung mở cửa phòng tập bằng thẻ chìa khóa. B ên trong phòng tập, lần đầu tiên có một chiếc micro và m ột chiếc Mạc trông như chất lượng cao.
Một gian hàng cách âm cũng được đặt trong phòng tậ p, phòng tập và phòng làm việc được ngăn cách bằng mộ t bức tường tạm. Thực ra tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu không p hải đi tới đi lui giữa các phòng.
Ngoài ra, còn có nhiều loại thiết bị đắt tiền, và ở nhữn g khu vực khác còn có những túi đậu ấm cúng, ghế sofa, hộp đựng đồ ăn nhẹ và một chiếc tủ lạnh nhỏ, có lẽ để
nghỉ ngơi trong khi tập luyện.
“Đây là những điều cơ bản và bạn có thể tùy chỉnh nó t
rong phạm vi ngân sách của mình. Ví dụ… Đặt một tấm g ương dài trên tường phòng tập đó? “Tôi không làm vậy vì đây không phải là phòng tập của thần tượng nhưng bạn có thể làm nếu muốn".
“Có chương trình sáng tác hay thứ gì tương tự không?"
"tất nhiên rồi. Máy tính cũng có thể được sử dụng như
máy tính cá nhân, và trẻ em nói gì về việc sáng tác nhạc?
Nhạc cụ ảo? Họ nói điều gì đó như thế là cần thiết và cô
ng ty cũng ủng hộ điều đó. Mình cũng chưa đụng tới nh
iều nhưng có chỗ nào bán như thế này không? “Thật sự k
hông có à?" “Vâng, tôi sẽ tích cực xem xét việc này sau khi quay phi m xong.
Bạn sẽ không biết cho đến khi xem hợp đồng nhưng hi
ếm có nơi nào làm được điều này. Tôi nhớ đến cơ quan
trước đây của tôi.
Trong một công ty thần tượng chỉ có ba nhóm, nhóm du
y nhất hoạt động tốt được phép sử dụng phòng tập theo nguyên tắc ai đến trước được phục vụ trước, tất cả các nhạc cụ ảo và chương trình sáng tác đều được họ tự chi trả, không hỗ trợ chi phí ăn uống, ngày quyết toán luôn bị chậm và thanh toán sau hai tháng, v.v...
Dù sao thì việc giải quyết đều được thực hiện hàng nă m, vậy tại sao bạn lại bận rộn như vậy? Dù tôi có nói chuy ện khó khăn thế nào đi chăng nữa thì cũng không có gì t hay đổi, vì vậy tôi bắt đầu không nói và việc tôi trả lời m uộn vài tháng là điều đương nhiên.
Tất nhiên, lúc đó tinh thần tôi không được tốt lắm, nê n tôi không nghĩ mình là kẻ ngu ngốc hay ngốc nghếch ha y bất cứ điều gì tương tự.
“Vậy là cậu gần như nói đồng ý à?"
"Ừm, nhìn vào hợp đồng?"
"Vâng vâng. Hợp đồng là quan trọng. “Bạn lớn lên thật t hông minh!"
Ryu Jin-kyung vỗ lưng anh và cười. Sau đó anh ta đưa chìa khóa thẻ vào tay tôi.
“Đây là thẻ công ty của tôi và chìa khóa thẻ cho phép tô i mở phòng tập này. “Nếu bạn làm mất nó, nó sẽ được trả lại, nhưng quá trình này rất phức tạp, vì vậy hãy cố gắng đừng làm mất nó nhiều nhất có thể.”
"ờ... “Tôi thậm chí còn chưa ký hợp đồng-"
“Này, cứ để nó yên đi! “Dù sao thì bạn cũng cần một st udio.
Đó là sự thật. Vì vậy, trong khi tìm nhà, tôi đã cố gắng t hành lập một studio... Hiện tại đã có studio và phòng thự c hành, nơi có thể tùy chỉnh và xây dựng theo ý muốn.
"Cảm ơn."
Tôi lấy chìa khóa thẻ và mỉm cười. Ryu Jin-kyung nhìn
vào nét mặt của tôi như thể đang kiểm tra từng cái một.
?"
Ryu Jin-kyung lắc đầu khi anh lúng túng nhìn cô với kh uôn mặt tươi cười. “Mặt tôi thực sự không xứng đáng làm ca sĩ. “Tôi nghĩ t hật tuyệt nếu được trở thành một thần tượng.'
Nó hoạt động tốt. trước.
Tôi phải nói rằng Ryu Jin-kyung nhận ra những điều n hư thế này và điều đó thực sự tuyệt vời.
“Anh ấy rất xinh đẹp và đẹp trai vì anh ấy trông giống một nửa giống bố và mẹ. Huh?"
"Anh ấy cao." “Nếu bạn 170 tuổi thì bạn to lớn."
“Bọn trẻ ngày nay mặc định mặc định 170 là lớn.”
“Đó là giới trẻ ngày nay, và ở thời đại chúng ta, chiều c
ao trung bình của nam giới là 170".
"Sau khi tham quan xong, chúng ta hãy về nhà thôi.”
"Gì! Seongwoon đưa tôi về nhà và tôi không được tham
dự vòng hai………..?" Ryu Jin-kyung nhìn chằm chằm vào mẹ cô. Mẹ nhìn tôi từ khóe mắt.
"Jeon... Bạn có ổn không. "Tôi sẽ về nhà và ngủ trước." Chắc hẳn rất khó để chỉ hai chúng tôi nói chuyện vì tôi đã ở đó. Có lẽ tôi thậm chí còn không thể nói về nhà một
cách đàng hoàng. Tốt hơn là tôi nên tỉnh táo và tránh đường. Bởi vì những câu chuyện như thế này có xu hướng tr ở nên hay hơn khi có liên quan đến rượu.
Đó là điều tôi lo lắng. Trước đây, Ryu Jin-kyung đã ph ạm sai lầm lớn với mẹ mình và tổ chức tang lễ mà không hề nói cho bà biết rằng bà bị bệnh.
Việc mẹ anh ra tay mạnh mẽ như vậy chắc hẳn có nghĩa là Ryu Jin-kyung đã từng phạm sai lầm nghiêm trọng, nh ưng có thể là bây giờ.
'Nếu uống rượu, bạn sẽ mất khả năng tự chủ và nhận th ức, nên mắc sai lầm là điều tốt.
Nhưng tôi không thể theo kịp nó.
Thành thật mà nói, đó là chuyện giữa hai người, nhưng
tôi không thể dừng cuộc tranh cãi và tôi không có thẩm q
uyền để làm điều đó. Vì mẹ phải sống cuộc đời của mẹ,
còn tôi phải sống cuộc đời của tôi. Trong quá trình sống của nhau, người liên quan có thể đưa ra một chút lời khuyên, hướng dẫn hoặc người cố vấ n, nhưng can thiệp nhiều hơn thế là quá tự tin.
“Sau đó quản lý sẽ đưa Seongwoon về nhà bằng ô tô rồ i quay lại. Hãy đến quán bar đó tôi biết. “Tôi thích nó vì nó riêng tư."
Bạn biết được bao nhiêu địa điểm? “Chúng ta vào trước nhé."
Cuộc gặp gỡ tuy ngắn nhưng dài đó đã kết thúc. Sau n ửa đêm, một chiếc xe tải đi qua thành phố lấp lánh. Trê n đường về nhà, tôi chưa thực sự nói chuyện với người q uản lý. Tôi không những không có gì để nói mà còn cảm thấy khó chịu khi tiếp tục sử dụng kính ngữ quá mức. "Cảm ơn."
Tôi bước xuống và chào. Người quản lý mỉm cười với k huôn mặt đẹp trai.
“Đúng vậy, xin hãy suy nghĩ tích cực về hợp đồng.”
"Ahaha... Vâng, tôi sẽ xem xét kỹ nó."
Tôi nhập mật khẩu vào cửa trước của ngôi nhà và bước
vào. Tôi cảm thấy kỳ lạ khi nghĩ rằng mình cũng sẽ sớm p
hải nói lời tạm biệt với ngôi nhà này. Lần trước mẹ tôi qu a đời, căn nhà gần như bị bỏ hoang nên tôi không bán ha y vứt bỏ.
Lúc đó, điện thoại di động trong túi tôi reo lên.
'Cái gì vậy? Bạn có để lại thứ gì đó không?' Một số lạ xuất hiện trên màn hình điện thoại di động.
[010-1234-5678]
Đây là số điện thoại của tôi! Tôi tạm gác chuyện này nh é~ Tôi là Ryu Jin-kyung~ ^^*
Có phải vì thế mà tôi ghen tị lắm không?
“Thành phần nữa. Tôi không giỏi việc đó lắm. So với n
hững người hát hay thì họ chẳng là gì cả. Trình độ khiêu
vũ đến mức nếu thi đấu với một vũ công chuyên nghiệp
hơn 10 năm kinh nghiệm, bạn chắc chắn sẽ thua.......'
Đó chỉ là một đống thứ nửa vời thôi. Tôi không thể chỉ
chỉ ra một điều và nói rằng tôi giỏi về nó. Tuy nhiên, có h
àng chục người hâm mộ nói rằng họ thích tôi và cũng có
những người nóng lòng muốn đưa tôi trở lại.
'Tôi có thực sự giỏi việc đó không?'
Tôi bật nước tắm. Nước ấm đổ lên đầu tôi.
Tôi biết bạn đang làm tốt. Bởi vì nhiều người nói rằng bây giờ tôi đang làm rất tốt. Tuy nhiên, khác với điều đ ó, tôi không chắc liệu mình có nhìn nhận một cách khách quan xem kỹ năng cơ bản của mình có tốt hay không.
'Đúng là tôi rất giỏi làm thần tượng.
Khi nhìn vào những con số và số liệu thì chắc chắn là n hư vậy. Lý do khiến nó trở nên nổi tiếng mà không cần bấ t kỳ hoạt động tiếp thị hay quảng bá nào của đại lý chỉ l à do tài năng và lựa chọn bài hát.
Nhưng bây giờ? Khi bạn còn là SN1054, bạn đã giành
được vị trí đầu tiên tại Metaverse Concert và buổi thử gi
ọng đã được xem hàng triệu lần. Tôi nghĩ bạn đã sớm đ
ược công nhận và tiến xa đến mức này. 'Thành thật mà nói, nó hơi khác một chút so với những thí sinh khác bắt đầu từ con số 0.'
Tôi hoàn toàn hiểu tại sao những người bị loại lại nói r ằng điều đó là không công bằng.
Khi tôi đang đánh răng sau khi rửa mặt, điện thoại di động tôi đặt trên bàn ngay trước phòng tắm rung lên. Kh i tôi đặt bàn chải đánh răng vào miệng và kiểm tra điện thoại, tôi thấy một cái tên quen thuộc.
[Bạn đang làm gì vậy~?]
Đó là Jun.
Đã quá nửa đêm rồi mà bạn vẫn chưa ngủ.......
[Tôi đang tắm rửa và chuẩn bị đi ngủ.]
[Tôi đang nói về bài hát tiếp theo~~]
"Ah."
Chúng tôi đã đi ra ngoài trong khi nói về điều đó. Súc
miệng xong, tôi rũ bỏ mái tóc ướt và quàng một chiếc khă
n quanh cổ. Cảm giác mềm mại thật dễ chịu.
[Bạn đã quyết định những gì bạn muốn nghe chưa?]
Tôi gỗ nó nhanh hơn trước và Jun đã gửi cho tôi câu tr
ả lời.
[Vâng. Thế còn thể loại alternative rock thì sao? Tôi chư
a thử.]
"Đá thay thế?”
Đó là thể loại tôi mới thử một lần và chưa từng thử. Tôi
đã quan tâm.
[Tốt. Ngoài ra còn gì nữa không? Tôi chắc chắn rằng bạ
n không chỉ nghĩ về thể loại này.]
[À, nếu bạn nói vậy thì đó là bài hát của tôi, không phả
i bài hát của Nebula. Kết thúc với thể loại! Tôi muốn nghe những bài hát của Nebula.]
Đúng rồi. Tôi gật đầu và trả lời.
[Tốt.]
Trong đầu tôi đã lên kế hoạch về cách tiến hành các h ợp âm. Tôi có cảm giác như ngày được sử dụng studio củ a Ryu Jin-kyung sẽ sớm đến.
'Mình cảm thấy muốn quay lại và sử dụng phòng tập ng ay bây giờ, nhưng... Đã muộn rồi nên tôi đoán mình sẽ đ i ngủ thôi.'
[Tôi sẽ nhanh chóng sáng tác một bài hát] [Bạn không cần phải đi xa đến thế………………?]
Qua tầm nhìn mờ ảo, tôi nhìn thấy cuộc gọi của Jun nh ưng tôi ngủ quên không kịp trả lời.
***
Sáng muộn cuối tuần.
'Mùi rượu….
Mẹ đang ngủ trên ghế sofa. Tôi chải mái tóc rối bù của mình bằng lược cầm tay và buộc lại bằng dây chun. Tôi đ
ang định đánh thức anh ấy bằng bữa trưa say khướt. “Với Hwang Tae… “Có đậu phụ mềm."
Tôi đoán tôi sẽ chỉ ăn đậu phụ và súp Thái vàng. Tôi x é cá minh thái thành từng mảnh. Thật dễ dàng để thực hi ện và không mất nhiều thời gian để thực hiện.
“Mẹ ơi, dậy đi."
Mẹ giật mình tỉnh dậy.
"Ăn thôi."
Mẹ tôi có lẽ vì ngửi thấy mùi cá minh thái nên mở mắt, bước chân run run ngồi xuống bàn.
"Bạn đã tự làm điều đó?"
"Huh."
“Anh học nấu ăn từ khi nào vậy? “Tôi sẽ tử tế với bạn k hi tôi có bạn gái.”
"Ăn nhanh.'
Mẹ tôi rất vui khi thấy tôi nấu ăn. Đúng hơn là bạn gái c ủa anh ấy. Một câu chuyện chẳng liên quan gì đến tôi...
Sau khi ăn cơm rửa bát xong, tôi đang thay đồ để đi
đến studio thì KakaoTalk của tôi reo lên rất nhiều.
[Hong Chae-rim: Cái gì thế này?]
[Hong Chae-rim: Không, tôi biết chắc chắn là Gura]
[Hong Chae-rim: Để đề phòng... news.dispach.com]
[Seo Jun-hwan: Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?]
[Moon Sein: Tất nhiên, vì anh nổi tiếng nên đủ thứ chu
yện xảy ra…..…]
[Lee Taejun: ???]
[Taejun Lee: ?ㅋㅋㅋ]
[Lee Tae-jun: Bất cứ ai cũng có thể thấy rằng cô ấy khô ng phải là một cô gái ở độ tuổi của mình]
[Tôi: Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra… Tôi sẽ đến xem nó]
Tôi bấm vào link bài viết của Hong Chae-rim gửi. Đó ch ính là phóng viên đã đăng một bài báo về vụ tranh cãi xe buýt lần trước.
[Độc quyền] Choi Sungwoon đi dạo quanh thành phố v
ào ban đêm với hai người phụ nữ bên cạnh (Ảnh chất lượng thấp chụp lưng Ryu Jin-kyung đang vỗ lưng Choi Seong-woon và mẹ anh)
"KHÔNG… Thật vô lý.......”
Đó là một cuộc tranh cãi quá vô lý để giải thích. Tôi đ ọc bài viết gốc trong sự hoang mang.
“Nửa đêm, tôi đến nhà hàng thịt bò omakase, đến côn g ty của Ryu Jin-kyung, v.v... Sau đó anh đi thẳng đến q uán bar… đợi một chút! “Tôi không đi à?!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro