Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 66

Tập 66

"Cố lên!"

“Đã lâu không gặp Jinkyung!"

“Thật sao~ Ugh, dạo này cậu thế nào rồi? À, hãy bắt đầ u với thực đơn. “Bạn muốn ăn món gì?"

Tôi vừa ngồi xuống, cởi áo khoác và đặt hành lý xuống thì một thực đơn bay đến trước mặt tôi.

"Tôi là… “Chỉ cần đến Khoa A."

"Tôi cũng vậy."

“Anh có thể ăn thứ khác."

“Tôi thích những điều cơ bản.”

"Tôi cũng khỏe.'

"được rồi? “Vậy thì tôi sẽ đặt ba khóa học A.”

Khi tôi gọi thực đơn, cô ấy nhìn tôi chằm chằm.

?"

Ryu Jin-kyung mỉm cười lúng túng trước ánh mắt đó.

“Bạn có phải là Choi Seongwoon không? Tôi đã nhìn th ấy nó khi tôi còn trẻ và chưa bao giờ nhìn thấy nó nữa. A nh ấy lớn lên thực sự tốt! Bạn trông giống bố mẹ và rất đẹ p trai. Bạn cao bao nhiêu? "Nó trông có vẻ lớn."

"ờ... “Hơn 180 một chút."

“Trông bạn thực sự giống một thần tượng~ Tôi nghe nói dạo này bạn sẽ lên TV phải không? “Anh biết vì anh đãn ghe điều đó từ mẹ em."

“Con trai tôi sẽ tốt hơn bạn."

"được rồi? Chà, tôi có chút phấn khích. “Ăn xong chún g ta cùng đi hát karaoke nhé!"

"Nó tốt."

Thế là một cuộc hẹn hát karaoke ngẫu hứng đã được t hực hiện. Tôi chỉ mỉm cười.

Đã lâu rồi tôi quên cách trả lời đúng ở đây. Đúng hơn, tôi nghĩ rằng Choi Seong-woon của 10 năm trước có thể t rả lời tốt hơn.

“Lần này tôi đã nghe bài hát đó. Cơ hội thứ hai! Người

quản lý nói với tôi. Họ nói đây là xu hướng ngày nay và t

ôi nên học. Ugh, sự cằn nhằn thực sự là………

"Giám đốc. “Tôi nên gọi anh ấy là chồng tôi.”

“Ngoài việc là chồng tôi ra thì điều đó cũng không thà

nh vấn đề vì dù sao anh ấy cũng là quản lý của tôi."

Tôi biết rõ sự thật này. Giai thoại một ca sĩ nổi tiếng hà

ng đầu tỏ tình với quản lý của mình là một giai thoại nổi

tiếng nếu nó nổi tiếng theo cách riêng của nó.

“Vậy là cậu đã ra mắt à?"

“Không, chưa."

"được rồi? Sau đó hãy đến cơ quan của chúng tôi!

"Đúng?"

Ryu Jin-kyung lục lọi túi xách của mình và đưa ra một

tấm danh thiếp. Tôi lịch sự nhận tấm danh thiếp.

“Tôi chưa có danh thiếp."
“Đúng vậy, việc một đứa trẻ 18 tuổi có danh thiếp còn bất thường hơn. Được rồi, không sao đâu vì tôi có thể lấy số điện thoại và email thông qua mẹ cậu."

"Bạn đang làm gì trong những ngày này?"

"Tôi? Những ngày này, tôi không làm việc về âm nhạc m à là đào tạo người kế nhiệm của mình. “Tôi không làm gì cả vì tôi không có đứa con nào tôi thích cả.”

“Cuối cùng, điều đó có nghĩa là bạn không làm gì cả.”

"Phải."

Mẹ tôi lắc đầu trước sự vô liêm sỉ của tôi. Trong khi đ ó, người phục vụ bước vào và bày biện các món ăn kèm v à món khai vị.

“Tôi là khách thường xuyên ở nơi này. “Ở đây ngon lắ m."

Ryu Jin-kyung ăn sashimi cá ngừ được dùng làm món k hai vị.

"Bạn đang làm gì trong những ngày này?"

“Tại sao không làm việc ở công ty?"

"được rồi? Ừm, vậy bạn có muốn gia nhập công ty chún g tôi không?

“Tôi sẽ không vào, nhưng tại sao?"

“Bởi vì chúng ta đang thiếu nhân lực.”

"Không đời nào. “Có rất nhiều cuộc thảo luận về việc m uốn gia nhập công ty của bạn trên cộng đồng trang tìm ki ếm việc làm."

"Anh chàng này. “Hãy để tôi đánh lừa bạn.”

Ryu Jin-kyung tặc lưỡi và ăn món tiếp theo. Tôi cũng ăn

uống chăm chỉ. Nó rất là ngon. Món chính đã được dọn r

a và thịt được nướng trên một chiếc lò than nhỏ.

Ngọn lửa trong lò than nhảy múa. Tôi hơi choáng váng, nhưng đột nhiên tỉnh dậy khi có một giọng nói đang gọi tôi.

“Vậy dạo này cậu chỉ lên sóng thôi à?" "Đúng. “Thỉnh thoảng tôi cũng sáng tác một bài hát nh ỏ."

"Đang sáng tác một bài hát? Bạn cũng đang sáng tác nh ạc phải không?

"Đúng."

“Anh ấy cũng kiếm tiền bằng cách bán bài hát nữa ~ Lầ

n trước là ai vậy? Eugene? “Tôi đã bán bài hát cho một ca

sĩ mới tên là, và nó đã đứng đầu bảng xếp hạng Melon

hay gì đó."

“Chà, điều đó thực sự tuyệt vời. “Tôi tưởng ngày nay k

hông có nhiều ca sĩ sáng tác nhạc.”

Đôi mắt của Ryu Jin-kyung lấp lánh.

“Bạn có muốn đi hát karaoke và ghé qua công ty chúng

tôi không?"

Ai nhìn thấy cũng đều ra vẻ mặt muốn thuê tôi vào côn

g ty. Tôi mỉm cười haha và nói rằng tôi hiểu. Cơ hội được

gặp cơ quan của Ryu Jin-kyung là rất hiếm.

Mặc dù không thành công như ba công ty giải trí hàng

đầu nhưng đây là một công ty phát triển mạnh mẽ.

Ba công ty trong làng giải trí đang hoạt động tốt vì họ

đạt được sự cân bằng giữa công việc và cuộc sống, mức l

ương tốt và kết quả họ đạt được nhờ thay thế nhân sự.
Món tráng miệng là kem tự làm. Điều này cũng có thể đ ược tùy chỉnh, vì vậy tôi đã yêu cầu rắc sô cô la chip và x i-rô sô cô la lên trên. Kem lạnh tan dần, vị ngọt lan tỏa tro ng miệng. Tôi cảm thấy tốt hơn rất nhiều.

Khi tôi đang ăn nó một cách hào hứng, Ryu Jin-kyung gõ nhẹ vào cốc kem thủy tinh bằng một thìa cà phê và nó i,

“Tôi không thể ăn thêm món tráng miệng nữa à?"

Người phục vụ thông báo với tôi rằng có thể nạp lại mộ t lần.

“Anh có định ăn thêm không?"

"KHÔNG. “Bây giờ tôi lớn lên, răng tôi đau nhức.”

Mẹ nói vậy và lắc đầu. Ryu Jin-kyung nói rằng anh ấy s ẽ hiểu và ra lệnh cho người phục vụ.

“Vậy thì, vui lòng cho tôi hai miếng kem sô cô la, rắc xi -rô sô cô la và sô cô la chip."

"Đúng."

Không phải một mà là hai? Khi tôi bối rối nhìn anh ấy,

Ryu Jin-kyung đẩy hai cây kem mới ra trước mặt tôi. "Tôi nghĩ rằng tôi thích nó. “Nếu đã no thì không cần p hải ăn.”

"Cảm ơn."

Thế là người lớn nhấm nháp cà phê và trà, còn tôi thì ă n ba cây kem trong lúc đó. Khả năng ngụy trang của than h niên thật tuyệt vời.

"Ăn hết à? Bây giờ chúng ta đi hát karaoke nhé!"

Ryu Jin-kyung lái xe và đi đến quán karaoke. Không m ất nhiều thời gian để tôi đến nơi, ngay khi đến nơi tôi đ ã trò chuyện thân mật với cô chủ tại quầy.

"Jin-kyung, anh có ở đây không? Đi đến phòng hoa hồ ng. “Tôi đã dành khoảng năm giờ.'

“Cảm ơn bạn ~"

Có khá nhiều người trong phòng karaoke, nhưng họ dư

ờng như không biết cụ thể về Ryu Jin-kyung. Mẹ hỏi.

“Anh rất thân với ông chủ.”

“Bởi vì tôi là khách thường xuyên ở đây.” Trong phòng karaoke có hai chiếc micro đứng và hai c

hiếc micro không dây.

“Có phải bạn nói bạn cũng bán được bài hát không?" “À, vâng."

“Vậy cậu sẽ hát bài hát đó chứ?"

Có vẻ như anh ấy muốn nghe bài hát được hát bởi nhà

soạn nhạc gốc. Tôi nói được rồi và nhập tên bài hát. Nhữ

ng ánh đèn sặc sỡ và lòe loẹt tràn ngập phòng karaoke. C

hiếc micro chất lượng thấp của quán karaoke kêu vo vo.

Một phiên bản karaoke của MR được phát. Micro và lo

a có chất lượng âm thanh kém, mọi thứ tệ hơn những gì t

ôi đã từng sử dụng, nhưng không khí karaoke độc đáo c

ũng không đến nỗi tệ.

"cà phê đá."

Tôi hơi lo lắng khi hát trước mặt các tiền bối.

Thành thật mà nói, tôi không phải là một ca sĩ giỏi để t

rở thành một trong những ca sĩ hàng đầu trong ngành và

tôi cũng chưa từng làm ca sĩ trước đây nên việc tôi có thể hát tệ hơn một người từng theo đuổi sự nghiệp ca hát là điều đương nhiên. một ca sĩ.

'Dù bạn có nói gì đi chăng nữa, đừng để bị tổn thươn g.

Tuy nhiên, tôi cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút khi nghĩ rằ ng mình sẽ không nói điều gì gay gắt trước mặt mẹ.

'Nó phải hoành tráng như sân khấu vậy.

Tôi càng phải cẩn thận hơn vì tôi đang hát trước mặt một người đứng đầu ngành và mẹ tôi.

'Tôi nghĩ nó khó hơn sân khấu

Bài hát 'Em sẽ chỉ nhìn anh thôi là một bài hát solo đư ợc viết bởi một thành viên mà tôi thậm chí không muốn n hìn thấy nữa. Và đó cũng là bài hát đầu tiên tôi cống hiế n cho công chúng sau khi qua đời.

Khi phát hành lại bài hát, tôi đã thay đổi một số yếu t ố, chẳng hạn như lời bài hát và tiến trình hợp âm, nhưng đó không phải là bài hát khiến tôi cảm thấy nhiều cảm x úc. Điều tệ hơn nữa là bài hát đã được bán hết chỉ sau v ài ngày được tải lên.

Về cơ bản, đó là tác phẩm của tôi nên tôi có tình cảm v ới nó, nhưng tôi đoán tôi nên nói rằng tôi không có chút tình cảm nào với nó.

Trong khi đó, email Jun gửi lại trở thành bước ngoặt. B ài viết bạn gửi cho tôi phân tích bài hát một cách chân th

ành cũng đủ để tôi nảy sinh tình cảm đặc biệt với bài h át này. Nếu không có bài hát này thì sẽ không có Nebula với tư cách là nhà soạn nhạc, và sẽ không có SN1054, người đã

giành vị trí đầu tiên tại Metaverse Concert và sau đó đit

iếp vào Stardust.

Và tôi sẽ không đến đó vì tôi vẫn thích âm nhạc, sân k hấu và người hâm mộ.

“Anh có thể nhìn tôi được không?"

“Tôi vẫn đang cố gắng chiếm được trái tim của bạn." “Lúc đó trái tim tôi là tất cả."

Cảm xúc được nắm bắt dễ dàng hơn so với lần đầu thu âm bài hát. Có cảm giác như màu sắc đang được thêm v

ào bản ghi, vốn chỉ là cái vỏ. Di chuyển vào như cũ. Vào thời điểm đó, cảm giác giố ng như tôi đã có khi viết bài hát. Nó phản ánh 200% suy

nghĩ của tôi khi tôi viết những lời bài hát này.

“Hãy nói cho tôi biết tôi cần sửa chữa điều gì."

“Điều này là quá nhiều.” “Người đó đã nói sai điều gì đó.”

“Anh không nghĩ là anh còn yêu em nữa – ý em là gì?" Anh ấy thì thầm rằng anh ấy thích tôi và tôi là người du y nhất. Tôi cảm thấy đau lòng vì không nhận ra rằng nhữ

ng câu chuyện đó đều là dối trá.

Có đúng là bạn thực sự thích tôi không? Nhưng tại sao bạn không cứu tôi? Tại sao bạn lại đốt nó khi tôi đang đ au khổ?

[Thời gian tôi thích Choi Sungwoon giống như những viên ngọc quý… Haha, tôi chỉ cảm thấy bị phản bội thôi.]

[Tai sao không có tranh cãi về phẫu thuật thẩm mỹ? Gương mặt của bạn khác xa so với lúc mới ra mắt?? Haha, n hưng mặt tôi đã xấu đi vì phẫu thuật thẩm mỹ. Thật đá ng tiếc là tôi đã xấu hơn.......]

[Sao anh có thể làm vậy với tôi… Tôi thực sự không biết rằng Choi Sung-woon sẽ làm điều đó, ngay cả khi đó là những đứa trẻ khác.]

[Tôi đã nói là tôi không bán hàng cá tính... Tôi thực sự đã nghĩ đó là một thần tượng thuộc thế hệ Millennial... Κ hông phải là nó cứ bay đi như thế này đâu.......]

Trước đây bạn nói bạn thích tôi. Tôi đã nói với bạn là t ôi thích nó...

Tất cả chỉ là dối trá. Tại sao chúng ta lại nhanh chóng t in vào điều này? Nếu bạn thực sự thích tôi, bạn nên tin t ưởng và ủng hộ tôi nhiều hơn một chút.

Vì vậy, tôi nghi ngờ về tình cảm, tình yêu, sự ngưỡng m ộ và điều gì đó ở đâu đó trong những cảm xúc đó. Tôi cay đắng phẫn nộ và thất vọng.

“Cho dù cậu có cố gắng giả vờ như không biết-" “Bây giờ làm sao tôi có thể làm lại được? Tôi có thể gặp bạn không?"

Có những giới hạn cho việc suy nghĩ với một bộ não kh ông khỏe mạnh.

Nhìn chung, họ không thể kiểm soát được những suy n ghĩ phi lý và cảm xúc hoang dã, trở nên bốc đồng và có n hững suy nghĩ ngắn ngủi. Đó không phải là điều bạn có t hể làm... Chỉ là tôi bị bệnh thôi.

Tôi đã từng gặp một người ở trạng thái đó. Trước khi t ôi bị ô tô tông chết, có người đã đến chỗ tôi khi tôi đang

uống rượu một mình trong hộp. Khi nhìn thấy người đàn ông hoàn toàn suy sụp, anh ta cau mày và chửi rủa rồi bỏ đi. Và anh ấy không bao giờ đến nữa.

Người tôi biết không như thế này. Tại sao bạn lại làm đ iều này? Bạn nên nghĩ đến việc nộp đơn khiếu nại và qua y trở lại. Anh ta giẫm đạp tôi không thương tiếc rồi ung d ung bỏ đi.

Thế là tôi mở một chai soju. Tôi biết, hiện tại tôi đang s ống như rác rưởi.

Tôi cứ ngỡ mình sẽ sống như rác rưởi suốt quãng đời c

òn lại nhưng không phải vậy. Người nói những điều như

vậy là một người kỳ lạ. Và điều đó đã được kể bởi Lee T

ae-jun, Moon Se-in, Hong Chae-rim và Seo Jun-hwan.

Đối với người bị gãy chân, tại sao bạn không thể đi hoặ c chạy bình thường? Tôi nói với họ rằng nói như vậy có n ghĩa là bị đối xử như một người xa lạ.

Chỉ đến bây giờ, với chiếc nẹp ở chân gãy và đôi nạng, tôi mới có thể đi lại chậm hơn một chút và không còn đa u đớn nữa.

Lúc đó tôi mới nhìn thấy nó. Những người thích tôi, yê

u tôi và yêu tôi say đắm thực ra vẫn ủng hộ tôi.

Cho dù sau khi chết, hắn vẫn ở trong phòng tối rất lâu, sau khi đi ra mới nhận ra đã quá muộn.

[Chết tiệt. dừng lại đi. Tôi thấy đây là Choi Sungwoon ở đâu thế? Rõ ràng là nó vừa được chỉnh sửa bằng Photo shop:]

[Không, tôi thực sự tin vào những thứ như thế, Haha. [# 242] [#242]

[Tôi biết bạn là tân binh ở công ty, nhưng này, bạn khô ng thể xử lý được chuyện như thế này sao?]

[Những thành viên này là gì.....?? Bạn đang bảo tôi rờ i đi ngay bây giờ?? Tôi có đúng khi nhìn thấy nhóm nhạc nam đã ở trong nhóm gần 10 năm không?]

[Cho dù thần tượng có được coi là một công việc kinh doanh đến mức nào thì điều này không phải hơi khắc ng hiệt sao? Chúng tôi đã làm việc cùng nhau được 10 nă m... ? Kể cả thời gian thực tập sinh cũng đã hơn 10 nă ml

“Anh có thể nhìn tôi được không?"

Khi tôi gặp điều gì vô lý, nếu có người nổi giận thay ch o tôi thì đó chẳng phải là cuộc sống tốt đẹp sao?

Tôi đã trải qua kiếp trước mà tôi nghĩ là rác rưởi dưới chiếc micro rẻ tiền và ánh đèn chói lóa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro