Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 64

Tập 64

<Hố đen)

Tôi mệt đến mức không muốn nói chuyện nữa. Ngay cả

việc nói chuyện với Taejun Lee cũng cảm thấy mệt mỏi và

khó chịu. Tuy nhiên, tôi không ngu ngốc đến mức tiết lộ t

ình trạng đó cho công chúng.

Tôi kìm lại cơn giận sắp bùng phát và nhìn lại.

Này mọi người, xin hãy di chuyển nhanh lên."

“ Lúc đó, anh ấy chính là giám khảo yêu cầu tôi cùng qu ay thử thách.

"Tại sao anh lại gọi cho tôi? Đối với những thứ như buổi biểu diễn hoặc thông báo, vui lòng gửi email cho tôi-" Thẩm phán dừng lại.

“Không phải thế đâu. Bây giờ bạn có thời gian không? Vì chúng ta sẽ ở lại nên hãy cùng quay thử thách với tôi n

hé. “Tôi không nghĩ sau này tôi sẽ có thời gian.”

Bây giờ tôi hơi mệt một chút.

Tôi trợn mắt. Taejun Lee và Chaerim Hong đang trò ch uyện cùng nhau... Mọi người khác cũng đang đứng ở hà nh lang.

Thực ra chụp ảnh thử thách không có tác dụng nhưng mệt lắm. Tôi kiệt sức rồi. Thái độ nhờ vả cũng rất thô 1

Bất cứ người tỉnh táo nào cũng có thể hiểu được. "hm... Tôi phải thay trang phục sân khấu, mồ hôi chảy r a khiến tôi trông hơi xấu xí... “Sau này có ổn không?"

“Tôi không thể mặc trang phục sân khấu này được à? T ôi cố tình đến đây vì bộ trang phục này rất hợp với bạn Và bạn trông không đẹp lắm? “Trông bạn đẹp trai quá

Bạn không biết gì à?

Tôi mỉm cười nhẹ rồi quay đầu sang một bên. Hãy chă

m sóc nét mặt của chúng ta.

“Không, trước đó anh đã nói rằng anh sẽ làm điều đó

trên sân khấu ~ Đây là gì vậy tiền bối, nếu anh nhàu nát

À, tôi nhớ ra rồi.

Khi bắt đầu quay phim, có một vị giám khảo có thái đ

ộ thù địch với tôi không rõ vì lý do gì. Cuối cùng mọi ngư

ời đều đánh giá tốt cho tôi nên tôi nghĩ ban giám khảo c

ũng đánh giá tốt cho tôi.

Bản chất dường như không có nhiều thay đổi.

“Bởi vì trang phục sân khấu hơi khó nhảy.

“Điệu nhảy này không khó đến thế đâu. Chỉ cần nhìn v

ào là có thể dễ dàng làm theo phải không?"

Ngôn ngữ thân mật và sự thô lỗ mà họ sử dụng như thể

họ đang thở gần như khiến người ta không thể tin được.

Mình nói nhiều thế mà bạn không hiểu à.

“Tôi mới biểu diễn trên sân khấu nên mệt quá. Xin lỗi."
“Không, phải mất vài phút để quay phim……” Hà, được t hôi. cái gì…………."

Ông giám khảo vuốt tóc mái và thở dài thườn thượt như muốn khoe khoang.

“Nhưng, nếu tôi, với tư cách là cấp trên và thẩm phán c ủa bạn, đã nói nhiều như vậy, bạn nên biết cách lắng ng he ngay cả khi mệt mỏi. Đó là cách giúp cuộc sống của bạ n trong ngành giải trí trở nên suôn sẻ hơn. Đây có thể coi là một nhận xét lỗi thời nhưng tôi cảm nhận sâu sắc và đ ang nói với bạn rằng lần sau xin bạn đừng làm như vậy. "Được rồi?"

Thực ra câu nói đó có phần đúng. Tuy nhiên, mặc dù t

ôi đã bày tỏ rõ ràng ý định từ chối của mình, nhưng việc

tiếp tục làm điều này cho đến khi lời từ chối hoàn toàn t hốt ra khỏi miệng tôi không phải là một thái độ đặc biệt tốt.

Có rất nhiều điều muốn nói nhưng tôi chỉ lặng lẽ trả lờ i.

"Đúng."

Tôi chỉ mệt thôi. Tôi muốn nghỉ ngơi yên tĩnh trong một

căn phòng không có ai xung quanh. Sau đó, khi có thời gi

an rảnh, tôi muốn làm ấm cơ thể bằng nước nóng, nhai th

ật nhiều đồ ngọt, xem video hài hước rồi đi ngủ.

Hong Chae-rim hít một hơi thật sâu và cố mở miệng. Tô

i tự hỏi tại sao mình không nói gì, nhưng tôi đã kiệt sức t

rước khi có thể nói bất cứ điều gì vì tương lai của những

gì tôi sẽ nói đã rõ ràng. Tôi biết. Câu nói đó thật kỳ lạ. N

hưng ngay cả khi bạn nghĩ về nó, có điều gì thay đổi khô

ng?

Mọi thứ ở Chae-rim đều khác nhưng tôi cảm thấy mệt

mỏi vì phải sống như một cái cây già. Tất nhiên là tôi bất

lực... Tôi quyết định ngừng trốn tránh nó, nhưng tôi đún

g là một thứ rác rưởi đến nỗi tôi sẽ bỏ chạy bất cứ khi nà

o gặp phải tình huống như thế này....

“Tôi đã giẫm phải phân.”

Hong Chae-rim có vẻ định nói gì đó nhưng sau đó vỗ nhẹ vào lưng tôi.

?"

Đó là một hành vi bất ngờ đến nỗi tôi chớp mắt ngạc n hiên. Khi đó, Park Chae-won đã đưa ra gợi ý.

"đừng bận tâm. “Những lời nói như vậy trở nên có ý ng hĩa khi bạn thể hiện rằng mình có trách nhiệm với những lời nói đó”.

“Đúng như bạn đã nói, tôi thực sự đã giẫm phải phân. Mọi người có muốn ăn tối cùng nhau không?"

Moon Sein tiếp tục. Lúc đó, Taejun Lee mặc vest blazer bên hông và ngáp dài.

“Tôi mệt nên tôi đi đây. “Thật khó khăn sau khi làm vi ệc không nghỉ trong vài ngày."

Tôi nói tiếp.

"ờ... "Tôi cũng mệt rồi, nên tôi đi đây.” "được rồi? Quá tệ... “Nếu bạn muốn đến sau, xin vui lò ng liên hệ với tôi!"

"Vâng cảm ơn. chúc ngon miệng."
Cảm ơn. Giờ thì người lớn đi ăn thôi!"

Tôi thay trang phục sân khấu, tẩy trang và gọi taxi. Bây giờ, vào mùa gió lạnh thổi về, tôi lại càng thắt chặt cổ áo hơn.

Tại sao tôi chưa từng gặp những người như thế này trư ớc đây?

Tôi cảm thấy thật đáng thương và buồn về quá khứ của mình.

Giá như có những người như thế này ở xung quanh. Dù lúc đó có khó khăn thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn muốn s ống lâu hơn một chút...

“Tôi đoán đó là vì tôi không có con mắt nhìn người tố

Hiện tại, tôi chỉ đang gặp Lee Tae-jun và sống thoải má i như thế này.

***

Lịch quay phim tiếp theo là hai tuần nữa. Như thể tính đến lịch trình dày đặc kéo dài một tháng, chúng tôi có rấ t nhiều thời gian rảnh.

"hm... "Hãy tăng liều lượng lên một nửa.”

cái này.

Khi bác sĩ nhận thấy tôi đang lặng lẽ chán nản, ông ng ừng gõ và mở miệng.

“Có phải là do lúc đó tôi giảm quá mạnh không? Và họ c sinh Seongwoon đang vượt qua nó tốt hơn bất kỳ ai khá c, vì vậy đừng lo lắng quá."

Tôi muốn khỏe lại nhanh hơn một chút. Tôi muốn thoát khỏi sự chán nản vô tận này...

Khi tôi đang nghịch nghịch các đầu ngón tay, bác sĩ lạ i nói.

“Điều quan trọng là phải cải thiện tình trạng trầm cảm nhưng cũng quan trọng là ngăn chặn nó tái diễn.”

"Đúng...

Hãy uống thuốc và tôi sẽ gặp lại bạn vào tuần sau." “ Tôi nói tôi đã hiểu và bước ra. Khi rời khỏi phòng điều

trị, tôi cảm nhận được một vài ánh mắt. Tôi đã đến đây

được một thời gian dài rồi nên đã đến lúc bắt đầu hẹn

hò.

Tôi phải nói rằng thật tuyệt vời khi họ đã được ra mắt

dù vẫn chưa ra mắt.

Đầu tiên, tôi cần lấy thuốc và nói với họ qua điện thoại

rằng tôi sẽ được chuyển đến bệnh viện khác.

Tôi nghĩ tôi cần phải di chuyển trước....... Tôi lên taxi

và suy nghĩ về chuyện này chuyện nọ. Sau đó tôi nhìn thấ

y một chiếc ô tô bám theo chiếc taxi.

“Tài xế, tôi xin lỗi, nhưng bạn có thể đi vòng quanh kh

u phố đó, thả tôi trước tòa nhà ngẫu nhiên đó và đón tôi

lại một giờ sau được không?"

“Có chuyện gì thế, học sinh?"

Dạo này tôi đang lên TV và tôi nghĩ mình đang bị theo

dõi vì điều đó! Có vẻ tự ti quá nên mới nói thế. Tôi khôn

g nghĩ người này thậm chí còn biết tôi là ai. Tôi trợn mắt.

"ờ... Tôi có một cuộc hẹn khẩn cấp ngay bây giờ.......
"Tôi sẽ trả tiền trước cho bạn."

Số tài khoản được dán ở mặt sau của chiếc taxi. Khi tô i gửi 50.000 won đến số đó, tài xế taxi đã kiểm tra số tiề n trên điện thoại di động mà anh ta đang sử dụng thay v ì hệ thống định vị và bắt đầu đi đến một địa điểm khá c mà không nói một lời.

'Nó hơi yên tĩnh một chút, nhưng nó thực sự đang đuổ i theo tôi.

Dù tôi có lùi đường về nhà thì chiếc ô tô màu đen phía sau vẫn bám sát đuôi taxi và không hề có ý định rơi xuố ng. Sau đó, tài xế taxi dường như nhận thấy điều gì đó k ỳ lạ và bắt đầu liếc nhìn gương chiếu hậu.

"học sinh."

"Đúng?"

“Có phải vì chiếc xe đó không? “Bởi vì cậu cứ theo dõi tôi?"

"ờ... Đúng."

“Vậy thì lẽ ra bạn không nên nói với tôi. Vui lòng cho tô i biết số tài khoản của bạn một lần nữa. “Tôi sẽ trả lại tiề n cho bạn."

Khỏe-"

" Tôi nghĩ anh ấy sẽ bảo tôi xuống xe nên tôi hạ khẩu tra ng xuống và cố gắng giải thích, nhưng tài xế taxi nhanh c hóng nói tiếp.

“Những kẻ theo dõi thật độc ác. Wow, tôi không biết bạ n lại theo dõi một học sinh mạnh mẽ như vậy. Hehehe. Tô i sẽ đi dạo quanh khu phố này, ghé qua đồn cảnh sát rồi

đưa bạn về nhà. Bạn ổn chứ?"

"Cảm ơn."

"được rồi. “Chà, bạn có cách lái xe rất kém khi cứ bám theo phía sau xe.

Vì vậy, ở giữa thành phố vào một ngày trong tuần. Vào t

hời điểm không có nhiều ô tô qua lại, một cuộc chạy đua

nảy lửa giữa taxi và các phương tiện bí ẩn đã diễn ra.

Tài xế taxi chắc hẳn đã say mê đến mức ngừng theo d

õi hệ thống định vị và thể hiện sự nhiệt tình của mình bằ

ng cách băng qua trạm xăng và rẽ vào nơi khác, hoặc đi

vòng qua bùng binh và rẽ sang làn đường khác.

Bất cứ ai cũng có thể thấy rằng anh ấy là một người lái

xe giỏi. Kể cả khi tăng tốc và dừng xe, tôi đều đạp phan

h êm ái mà không hề khó chịu.

“Tôi đã là tài xế taxi hơn 25 năm. “Tôi đã lái xe hơn 30

năm rồi.

Người tài xế taxi có vẻ thấy tình huống này buồn cười n

ên chỉ im lặng.

“Vậy học sinh là thần tượng à? “Có thật không?"

Tôi đã làm điều đó ở kiếp trước.

"ờ... “Tôi là một ca sĩ nghiệp dư.'

Trước hết, tính đến thời điểm hiện tại, tôi thậm chí cò

n chưa ra mắt. Thật khó để gọi anh ấy là ca sĩ nhưng điề

u đó không có nghĩa là anh ấy chẳng là gì cả.

“Ca sĩ nghiệp dư? Nếu bạn nhìn vào khuôn mặt của anh

ấy, anh ấy trông giống như một thần tượng nhưng lại là m

ột ca sĩ. Bạn tên là gì? “Chúng ta hãy nghe thử xem."

Các bài hát do SN1054 phát hành vẫn chưa được phát hành nên chưa có nguồn nhạc chính thức. Và theo suy đ oán của tôi, có vẻ như ông ấy ở độ tuổi từ giữa 50 đến đ ầu 60... Vậy thì bài hát của Nebula sẽ phù hợp hơn bài há t của SN1054 và Choi Sungwoon.

Tôi gõ nhẹ vào điện thoại của mình và chơi Nebula's S hooting Star.

Người tài xế taxi lặng lẽ lái xe và lắng nghe bài hát của tôi phát ra từ chiếc loa điện thoại di động tồi tàn. Khi bà

i hát kết thúc, người tài xế taxi lặng lẽ gật đầu và mỉm cư

ời yếu ớt. "Đó là một bài hát hay. Tôi không thể tin được là bạn đang phục vụ một vị khách như vậy. Tôi cần phải khoe k hoang với con gái tôi. "Bạn tên là gì?"

“Một ngôi sao băng trong Tinh vân."

Trong khi đó, tài xế taxi đã đến đồn công an và nhẹ n hàng cho xe vào bãi đậu xe của đồn công an. Và viết nó vào một cuốn sổ ghi chú trên điện thoại bằng đôi bàn ta y thô ráp của bạn. Sao băng. Anh đã viết: Tôi đã cố gắng nói với cô ấy rằng đó là Nebula chứ không phải Naebula, nhưng tôi nghĩ rằng dù sao thì nó cũng sẽ lộ ra nên tôi kh ông nói gì cả.

“Có lẽ vì ở trước đồn cảnh sát nên họ có vẻ hơi ích kỷ. “Bạn phải trải qua rất nhiều khó khăn khi còn trẻ."

"haha... KHÔNG."

“Đây là công việc khó khăn. "Yonseok." Người tài xế taxi chặc lưỡi. Đợi một lúc, chiếc xe màu đen rời đi, lúc này tài xế taxi mới nhấn ga chạy về nhà.

"Cảm ơn vì ngày hôm nay. “Nó có thể yếu đuối, nhưng í t nhất hãy chấp nhận điều này.”

“Vụ án hôm nay liên quan đến việc nghe một bài hát. “Xin hãy biểu diễn trực tiếp sau."

"Đúng. “Tôi có thể lấy thông tin liên lạc của bạn được k hông?" Đó là cách tôi nhận được thông tin liên lạc của tài xế t axi. Lần tới khi tôi đi xem hòa nhạc, tôi sẽ phải tặng vé c ho một người bạn. Nhiệm vụ của con người là đền đáp n

hững ý định tốt bằng những ý định tốt hơn và những ân

huệ bằng lòng tốt.

"Seongwoon, đi thôi."

Tôi đánh rơi chiếc thìa Yoplait đang ăn. "đột nhiên…………..?"

“Dạo này có nhiều người đến nhà tôi hơn. “Dù sao thì t

ôi cũng đang nghĩ đến việc chuyến đi nên tôi sẽ thực hi

ện ngay bây giờ." "Không phải trước đây bạn nói rằng bạn không có tiền sao?"

Tôi đề nghị đóng góp phí âm nhạc, phí âm nhạc, phí b

ản quyền và số tiền tôi kiếm được từ nhiều công việc khá

c nhau nhưng mẹ tôi kiên quyết từ chối. Làm thế nào bạn

có thể mở rộng vòng tay với con bạn?

Không đời nào mẹ tôi, người làm việc với mức lương tối thiểu một chút, lại có thể đột ngột chuyển từ ngôi nhà này đến một nơi an toàn hơn. Việc đó là Seoul chứ không

phải một tỉnh cũng đóng một vai trò nào đó.

“Tôi tìm được một ngôi nhà tốt để bán.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro