Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 62

Tập 62

Thời gian trôi qua thật nhanh, đã đến buổi sáng sân kh ấu. Hãy mặc trang phục sân khấu và trang điểm như bình thường.

Tóc của cô ấy được buộc bằng một sợi dây màu trắng ở phía dưới, không giống như lần trước khi nó được buộc một nửa. Kiểu trang điểm lòe loẹt có cảm giác gọn gàng hơn một chút, cảm giác tổng thể là trầm tĩnh và huyền bí để phù hợp với trang phục sân khấu.

Phụ kiện được đeo trên đỉnh đầu của mái tóc hai tôn g màu tím đậm ở bên trong và đen ở bên ngoài. Một chu ỗi trang sức rủ xuống phía trước mặt, cản trở tầm nhìn. Má và dưới mắt tôi ngứa ngáy nên tôi sờ nhẹ nhưng quá sốc nên tôi lập tức kéo nó ra. Tôi không thể chạm vào mặ t mình vì nó có những hạt hình khối sáng bóng trên đó.

“Trên mặt cậu có rất nhiều thứ.”

“Tôi đã yêu cầu bạn làm cho nó trở nên sang trọng và t ôi nghĩ bạn đã làm rất tốt.”

Không giống như lần trước, là trang phục bình thường có thể gọi là quần áo dân sự, trang phục sân khấu lần này có một chút khác biệt. Tôi cũng nỗ lực nhiều hơn nữa. “

Chiến đấu trên sân khấu này nữa!”

“Kể cả Chae Rim.'

Ý tưởng của bài hát này là Artemis. Ông là thần mặt tră ng và là vị thần cai trị vạn vật trong thế giới hoang dã.

***

Lần này hơi khác một chút. Trong buổi diễn tập, chúng tôi đã gọi từng người một mà những người tham gia khác không hề hay biết.

Không biết tại sao nhưng nhờ vậy mà tôi đã mất trí từ s

áng tới giờ. Buổi diễn tập diễn ra từ sáng sớm và buổi biể

u diễn kéo dài suốt buổi sáng. Điều đó thật khó khăn vì tô

i bận rộn chỗ này chỗ kia.

Vì vậy, hiện tại tôi không biết các bài hát và concept củ

a Taejun Lee.

Taejun Lee ăn mặc gọn gàng trong bộ vest ba mảnh và

đã tháo toàn bộ khuyên anh thường đeo. Và điều quan t

rọng-

“Anh nhuộm tóc à?"

“Ừ, tôi đoán là nó không hợp với tóc của tôi.”"

Mái tóc bánh pudding màu vàng của tôi, có mái tóc đe

n mọc lên do không nhuộm tóc kịp thời, không hợp với bộ

đồ của tôi.

Tôi gật đầu. Taejun Lee nhuộm tóc đen. Anh ấy thậm c

hí còn đeo kính gọng sừng, nhưng tôi thậm chí còn khôn

g thể đoán được khái niệm đó là gì.

Khi tôi đang nghịch chiếc vòng tay trên cổ tay mình, M

oon Sein, người đứng trước tôi, đã hát xong.
“Người tham gia Moon Sein đã ghi được 89 điểm.” Đó là một số điểm khá cao.

Tuy nhiên, việc có ít người hơn và không biết điểm sẽ r a sao là một yếu tố không mấy dễ chịu. Việc trận đấu diễ n ra sớm và không thể ước tính được tỷ số cũng góp phầ n dẫn đến điều này.

Moon Sein một lần nữa thể hiện bản tình ca. Đó là câu chuyện về một người yêu đơn thuần, trong sáng và có vẻ như họ đã quyết định rằng sẽ an toàn hơn trong trò chơi sinh tồn này nếu đấy nó đến một bản tình ca.

Là một người muốn xem những bài hát có concept khác với Moon Sein, việc lựa chọn bài hát có một chút thất vọn g. Tuy nhiên, vì lần này anh nhận được điểm cao nên sẽ không tệ cho chiến lược của Moon Sein.

"Tôi sẽ làm việc chăm chỉ và quay trở lại!" Hong Chae-rim, mặc bộ quần áo mà phi công chiến đã

u thường mặc, nói một cách tự tin. Mặc trang phục toàn màu vàng và trắng, tôi vẫy tay với ống tay áo bồng bềnh. Sau màn biểu diễn, Moon Sein vào phòng chờ, lấy khăn tay lau mồ hôi.

“Tôi không thể gặp bạn vì tôi bận, nhưng bạn đã trở th ành một nữ thần hoàn chỉnh?"

"Một nữ thần. “Anh ấy là một nam thần." “Trông bạn giống như một nữ thần vậy."

Seo Jun-hwan tấn công anh ta, nhưng Moon Se-in dễ dà ng phớt lờ anh ta và nhìn vào những phụ kiện tôi đã treo lên.

“Chà ~ Trang phục lộng lẫy, khuôn mặt lộng lẫy, không biết sân khấu lộng lẫy đến thế nào.” “Tôi đã chú ý đến nó.”

“Trong vài ngày đó? “Anh cũng thật tuyệt vời."

Mọi người đều bận rộn sáng tác bài hát trong thời gian ngắn và có vẻ như việc chuẩn bị mọi thứ từ trang phục đ ến phụ kiện, đạo cụ sân khấu nhàn nhã như tôi là quá sứ c đối với họ.

Gì. Tôi đoán nó là như thế... . Theo tôi, việc cho nh ững người chưa ra mắt hoặc thậm chí chưa có kinh nghiệ m sân khấu một tuần và yêu cầu họ biểu diễn trên sân khấ u thực sự là không đúng.

“Bay theo đường thẳng Bay ~ Bay đi!"

Đó là một bài hát phù hợp với giọng hát trong trẻo của Hong Chae-rim nên rất hợp với nó. Khi tôi đang mỉm cư ời hài lòng thì máy ảnh và micro đột nhiên bị kéo ra khỏi người tôi.

Tôi sững người vì sốc một lúc, nhưng rồi tỉnh lại. Tim tô i đập hơi nhanh rồi bình tĩnh lại. Đúng như dự đoán, ca mera vẫn chưa thoải mái.

Tôi cảm thấy không khỏe lắm. Ống kính máy ảnh rất gần mặt tôi cho thấy tôi mặc đồ t

rắng. Biểu cảm của anh ấy trông không được tốt lắm. Nó không nên như thế này.

Theo phản xạ tôi mỉm cười như thể mình đã vẽ nó. Đội

ngũ sản xuất đã đặt câu hỏi.

“Người ta nói rằng người tham gia Choi Seong-woon đ

ã tạo ra bài hát cho người tham gia Hong Chae-rim. Bạn nghĩ sao?"

"hm... Chúng tôi đã cố gắng làm nổi bật chất giọng tha nh thoát và độc đáo của Chae Rim. Và... Tính cách sôi n ổi của Chae-rim cũng được lồng ghép vào lời bài hát. “V à đây là bài hát mà chúng tôi đã chú ý đưa những khía cạnh tinh tế khác vào bài hát để không chỉ khiến nó trôn g giống một cô nàng tomboy."

“Tôi nghe nói rằng bạn đã sáng tác từ đầu đến cuối, v ậy chẳng phải không có đủ thời gian để viết một bài hát cho thí sinh Seongwoon sao?" “

Không nhiều lắm. “Tôi đã có sẵn ý tưởng sơ bộ về bài hát trong đầu nên tất cả những gì tôi phải làm là viết nó.” Khi tôi đang trả lời phỏng vấn chỗ này chỗ kia thì Seo J un-hwan được gọi đến. Tôi muốn nghe bài hát nhưng họ cứ hỏi tôi có phải đang phỏng vấn không nên tôi không t hể nghe rõ được.

“Ô, tôi nghe nói bạn cũng thích bài hát của thí sinh Seo Jun-hwan.

“Ừ, nhưng anh ấy rất giỏi tự chăm sóc bản thân nên kh ông cần phải sửa chữa gì cả. “Tôi chỉ đưa ra lời khuyên n hư 'Nếu nó giống thế này một chút thì sao?'

Cuộc phỏng vấn của anh chàng này không bao giờ kết t húc.

“Bạn nghĩ gì về Thử thách cơ hội thứ hai phổ biến gần đây?"

"hm... Với tư cách là một người sáng tạo, tôi cảm thấy v ui vì những sáng tạo của mình được nhiều người yêu thíc h."

Nhờ vậy mà có nhiều người vào Instagram của tôi đến nỗi chuông báo thức vang lên nên tôi đã tạo tài khoản In stagram và chỉ đăng nhập vào ngày đầu tiên, nhưng từ n

gày hôm sau, Instagram của tôi đã bị chặn. “Có phải bạn tạo ra điệu nhảy với mục đích biến nó th

ành một thử thách không?" "hm... “Một nửa là cố ý, một nửa thì không."

Tôi ước gì bạn sẽ ngừng hỏi. Ngay cả cho đến khi màn

trình diễn của Seo Jun-hwan kết thúc, anh ấy vẫn hỏi tôi. Tôi không thấy Hong Chae-rim và Seo Jun-hwan có bao n hiêu điểm.

Tiếp theo là sân khấu của Taejun Lee. Tôi thực sự muốn gặp Taejun Lee vì anh ấy luôn nghĩ ra một concept bài hát khác và thể hiện nó một cách hoàn hảo, nhưng nếu mọi c huyện cứ tiếp diễn như thế này thì tôi thậm chí sẽ không t hể gặp anh ấy và có vẻ như anh ấy sẽ được ra mắt trước

đó. màn trình diễn của tôi. Nhưng nếu bạn từ chối một cuộc phỏng vấn... Những chiếc camera và micro treo đây đó trên quần á

o thật khó chịu. Tim tôi đập mạnh đến mức đau đớn. Đ ầu tôi đau và tôi cảm thấy miệng mình khô khốc. Ôi, tôi muốn nôn quá.

“Bây giờ, gần đến giờ rồi. Để tôi có thể tập trung một c

hút......." Khi tôi mỉm cười buột miệng nói ra thì tổ sản xuất đã b ỏ đi như hiểu ý. Khi chiếc máy ảnh trước mặt biến mất, t

ôi mới thở được một chút và cảm thấy mình đáng sống. Tôi không hói bất kỳ câu hỏi nhạy cám nào, chúng chí l à những câu hỏi đáng hỏi. Chỉ là một cái gì đó như thế này

Tôi muốn quét tóc của mình, nhưng các phụ kiện, hình khối và đồ trang sức gắn trên đó đã ngăn cản tôi làm đi ều đó. Suy nghĩ của tôi lại dài ra nữa.

Vậy bạn sẽ ra mắt như thế nào và bạn làm gì với các ho ạt động của mình? Đó là một công việc liên quan đến việ c đứng trước ống kính. Có nên như thế này không?

Quyết tâm của tôi chỉ có thế thôi sao?

Khi tôi đã bình tĩnh ổn định lại thì Taejun Lee, người đang đứng cạnh tôi, nói chuyện với tôi. Vì mọi sự chú ý của tôi đều tập trung vào camera nên tôi thậm chí còn kh ông biết Taejun Lee có mặt ở đây nên tôi giật mình một l úc khi anh ấy nói chuyện với tôi.

"Bạn có ổn không?"

“Ô, đại loại là… Có phải vì nó ở phía trước sân khấu? “Tôi đoán là cậu đang lo lắng."

Nhìn một cách khách quan thì tình trạng không được t ốt chút nào.

Tôi xoa xoa tay. Bàn tay lạnh giá của tôi bắt đầu hơi ấ

m lên. Tôi cần kiểm soát tốt tình trạng của mình. “Bạn đang làm tốt và bạn sẽ làm tốt.”

Thật khó chịu khi phải trả lời, nên tôi chỉ mỉm cười. Ng ay sau đó, Taejun Lee được triệu tập. Lee Tae-jun, người đứng trên sân khấu, đã thể hiện phẩm chất phi thường đối với một người chỉ mới chuẩn bị cho nó trong một tuầ

n.

“Tìm bạn đang trốn sau bức tường. Và bắn!"

Bài hát của Taejun Lee hôm nay lại hay như mong đợi.

Ý tưởng này nằm ở đâu đó giữa Kingsman và James Bon

d, và tôi thích nó vì nó mới lạ.

Trước khi kịp nhận ra, tôi đã cầm một chiếc ô mà tôi c hưa từng thấy trong phòng chờ, và nó rất hợp với cặp kín h gọng sừng của tôi.

Mái tóc nhuộm đen và vuốt ngược ra sau, để lộ vầng tr án, trông cũng ổn. Người luôn đi lại hành động như một kẻ bắt nạt bắt đầu đi lại hành động gọn gàng, và khoảng cách giữa họ là rất lớn.

Tôi bắt đầu hơi nhức đầu. Tôi nhẹ nhàng nhắm mắt lạ

i và mở chúng ra. Bây giờ đang uống thuốc, tôi không thể

đi lục túi được nên đành phải nhịn.

Và sau khi ra mắt sẽ có rất nhiều tình huống như thế nà

y nên tôi không thể làm gì được. Như thể bạn đã trải ng hiệm nó trước đó... Hãy kiên nhẫn. Đó là điều không thể tránh khỏi, và tốt hơn hết là nên 1

àm tê liệt nó bằng cách trải nghiệm trước.

Một tiếng hét được nghe thấy từ xa. Vâng, tôi phải biểu

diễn trên sân khấu. Đây là những người đến từ xa, tiêu tố

n thời gian và tiền bạc. Sau đó chúng tôi phải thể hiện m

ột màn trình diễn tốt. Đó là cách nó nên được. Bởi vì đây

là cách duy nhất tôi có thể bù đắp.

Tôi chạm vào đôi bàn tay run rẫy của mình. Một cảm gi

ác nhẹ nhàng về áp lực và gánh nặng đè nặng lên không

khí, khiến tôi cảm thấy buồn nôn. Tôi lo ngại về camera và micro ở khắp mọi nơi. Cảm giác như mỗi ánh mắt chạm vào tôi đều đang mổ xẻ tôi đến tận xương tủy.

Đừng bận tâm.

Tay tôi vẫn còn run dữ dội. Rõ ràng là nếu chúng tôi rời sân khấu trong tình trạng này, bầu không khí sẽ thay đổi thành một nơi giống như nhà tang lễ.

Tôi hít một hơi thật sâu. Và rồi tôi chạm vào đôi bàn ta y lạnh giá của mình. Rồi tôi nhắm mắt lại và nghĩ về màn trình diễn lần trước.

Ánh đèn chiếu xuống, niềm vui hoàn thành sân khấu m ột cách hoàn hảo, tiếng hò reo cổ vũ của người hâm mộ v à vẻ mặt ngơ ngác của ban giám khảo.

Vâng, nó vẫn ổn. Nó đáng để giữ.

Xung quanh tôi có những người tốt, mẹ tôi còn sống và mọi việc tôi làm đều diễn ra tốt đẹp. Nó thậm chí chưa b ao giờ bị lôi kéo vào bất kỳ cuộc tranh cãi lớn nào. Cùng 1 ắm thì chỉ có một bài viết gây tranh cãi vô lý và không xứ ng đáng có một bài báo... Bây giờ tôi đang làm tốt.

Khi tôi nghĩ về nó theo cách này, tôi cảm thấy tốt hơn một chút.

Sự run rẩy ở tay tôi không đến nỗi tệ, và sự căng thẳng không căng thẳng cũng phần nào giảm bớt. Tôi rất vui vì không có điệu nhảy trong bài hát này. Tất nhiên là tôi kh ông cố ý nhảy.

Đúng lúc, MC gọi tên tôi. Các nhân viên thúc giục chún g tôi nhanh chóng lên sân khấu. Leo lên cầu thang, cẩn th ận không dẫm lên lớp vải mỏng manh. Ánh sáng chiếu xuống.
"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa..."

"Choi Seongwoon! Choi Seongwoon!"

"A hemeko cậu điên à!!"

Âm thanh bị bóp nghẹt một lúc truyền đến tai tôi như t

hể nó đã được mở ra. Khi nhìn vào khán giả, tôi thấy nhi

ều khuôn mặt mà tôi đã từng thấy trước đây, hàng chục

người cầm máy ảnh lớn và một số người giơ khẩu hiệu nh

ư thể họ là người hâm mộ của tôi.

Khi tôi vẫy tay, bàn tay của những người cầm máy ảnh trở nên bận rộn. Họ chạm mắt với từng người trong số hàn g chục người đang cầm máy ảnh, vẫy nhẹ tay hoặc vuốt t

óc như thể đang duỗi tóc. “Sau đó, tôi xin giới thiệu sân khấu triển lãm cá nhân t hứ hai của người tham gia Seongwoon Choi. “Đây là bài hát tự sáng tác đầu tiên của tôi kể từ buổi thử giọng. Hãy

cho tôi biết tựa đề.”

"Đây là Artemis."

"Thí sinh Choi Sung-woon, người luôn khiến khán giả v

à ban giám khảo ngạc nhiên với kỹ năng tuyệt vời của mì

nh, rất hào hứng muốn xem anh ấy sẽ biểu diễn màn trìn

h diễn nào hôm nay. Bạn cũng hào hứng với khán giả ch

ứ?"

"Đúng!!"

Khán giả hò hét ầm ĩ. MC mỉm cười và đưa micro trở lạ

i miệng.

“Các thẩm phán thế nào?"

"Một cách trung thực......….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro