Chương 61
Tập 61
Từng con zombie lần lượt bò ra khỏi studio và căn phòn
g. Có vẻ như thức ăn được cho phép trong thời gian làm việc tăng lên.
"Tôi đã thức cả đêm vì thực sự không nghĩ mình có th ế hoàn thành nó trước thời hạn.
"Tôi nghĩ đây là một bài kiểm tra. Giống như lần trước tôi đã làm... Một cái gì đó giống như đánh giá quá trìn h... Tôi sẽ phân bổ thời gian và hoàn thành nhiệm vụ đư ợc giao trong thời gian ngắn như thế nào? Tôi không biết làm thế nào để làm điều gì đó như thế...
Những người tham gia run rẩy và đưa thìa lên miệng. Đ iều đó cũng không khác gì Hong Chae-rim, Seo Jun-hwa n và Lee Tae-jun trước mặt tôi.
* Xin hãy ăn một ít thứ này nữa. Và hôm nay hãy ngủ một giấc đi."
Tôi thấy thương anh ấy nên khi tôi bày món này món ki a vào đĩa của anh ấy, anh ấy liền nhận lấy mà không nói gì. Điều đó hẳn là thực sự khó khăn bởi vì những người t rước đây từng cảm thấy xấu hổ khi một đứa trẻ chăm só c người lớn lại cảm thấy bơ phờ và bơ phờ,
"Xin chào.
CHÀO LÀM?"
Một người phụ nữ cũng có vẻ bơ phờ ngồi xuống. Đây k hông phải là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ấy.
Anh ấy nhận được điểm 7 trong kỳ đánh giá lớp và th ường xuyên đứng trước nguy cơ bị loại. Tuy nhiên, gần đ ây anh ấy như bừng tỉnh, điểm số của anh ấy dần dần tăn g lên và anh ấy bị mắc kẹt ở đầu lớp 3 hoặc cuối lớp 2.. Khi hai người hướng ngoại, những người muốn làm dịu tâm trạng và đặt hàng loạt câu hỏi, im lặng vì kiệt sức, sự im lặng tự nhiên bao trùm bàn ăn. Tuy nhiên, có lẽ vì ai c ũng mệt nên không ai tỏ ra hứng thú với chiếc bàn im lặn
g.
Chỉ có tôi là người cảm thấy bất an........ "Tôi có thể không nói chuyện với bạn không?...
Người mới tới bàn chỉ im lặng ăn uống. Không phải là k
hông có chỗ ngồi và phải ngồi ở đây... Họ nói rằng họ mu
ốn trộn lẫn mọi thứ. Trong tình huống này, có vẻ khó để
nói về nó...
Tôi có nên nói trước về điều này không?! 'Vậy thì tôi nên nói gì đây......?'
Tôi muốn để yên chuyện đó nhưng tôi cũng không mu
ốn làm mọi người xấu hổ. Nhưng......! Rất khó để nói ch
uyện với anh ấy lần đầu tiên. Tôi có cảm giác tương tự n
hư khi tôi đặt mua Subway tại cửa hàng thay vì giao hàn
g. Không sao cả khi tôi nói chuyện với Hong Chae-rim hay Lee Tae-jun......!!
Tôi hít một hơi thật sâu và nói.
"Bạn đang làm rất tốt. Tôi đây?"
Chết tiệt! Bất cứ ai cũng có thể thấy rằng tôi đang lúng túng và tôi đang cố tình nói chuyện với họ. Khi tôi đang l ặng lẽ chìm xuống, một người phụ nữ với mái tóc màu lú a mì đã được tẩy trắng được buộc thành đuôi ngựa từ t
ừ quay sang một bên. "À vâng... "Tôi Có thời gian rảnh rỗi nên đi ra ngoài ă n.
Im lặng lần nữa. Tôi gần như muốn khóc. "Anh Seongwoon, à. Tôi có nên gọi anh là anh Seongwo on không? "Tôi gọi nó như thế nào?"
"Xin vui lòng gọi cho tôi. Đúng hơn là tên tôi… "Bạn có biết?"
"Sẽ không có gì lạ nếu bạn không biết sao? Vậy thì tôi sẽ nói chuyện trong hòa bình. Tôi 26 tuổi và tên tôi là Park C hae-won. "Nói chuyện cũng thoải mái."
"Ừ, vâng. Chaewon noona.
Tôi không nói nên lời trước một sức mạnh kỳ lạ. Còn Chaewon thì không nói thêm gì nữa, im lặng ăn rồi biến mất.
“Tìm người nghe xem bài hát có hay không" Có phải vì anh ấy quá tin tưởng chúng tôi nên lần đầu t iên anh ấy tiết lộ bài hát của mình trong một chương trìn h sống còn? Seo Jun-hwan nói với khuôn mặt tươi cười.
"Tôi."
"Tôi ~"
"Nếu em đi mà không có anh, em sẽ là một con khốn." "Tôi thậm chí còn không nghĩ đến việc bỏ nó đi..." Seo Jun-hwan đưa chúng tôi đến studio của anh ấy. "Ta-da, đây là studio của tôi.
Cánh cửa mở ra. Đây là studio của Seo Jun-hwan. trong
tình trạng tương tự như lần trước.
Seo Jun-hwan bước vào phòng thu.
Và Moon Sae-in mở cửa số với nụ cười lặng lẽ, Hong Ch
ae-rim công khai nhăn mặt và rên rỉ, còn Lee Tae-jun lặn
g lẽ nhặt một chiếc túi nhựa giao hàng màu trắng nằm xu
ng quanh và nhét một cây nến nước tăng lực rỗng vào vào
đó.
“Bạn muốn tôi nghe một bài hát thay vì dọn dẹp?"
"Chào! Làm sao bạn có thể không dọn dẹp mớ hỗn độn
này?! "Được rồi, cứ đến đây để tôi lau chùi.
Hong Chae-rim hét lên gay gắt và cất chiếc container ro
ng đi. Tình trạng căn phòng của tôi cũng tương tự như v
ài tháng trước, nên tôi thậm chí còn không nghĩ đến việc
nói bất cứ điều gì.
Khi tôi đang nhìn quanh trường quay. Moon Sein tiến 1
ại gần tôi với hai tay ôm đầy đồ vật.
"Seongwoon, cậu có thể mang cho tôi một ít ssubong tr ả theo nhu cầu được không?" "À vâng."
Tuy nhiên, tôi mừng vì Seo Jun-hwan không bị trầm cảm hoặc đó là lý do khiến phòng anh ấy bân. Có vẻ như n ó chỉ xảy ra vì tôi bận.
Nếu tôi trở nên bẩn thỉu vì thực sự chán nản, thì ngoại hình của tôi sẽ trông tệ hơn ngay từ đầu. Bỏ bữa, không c ạo râu, tóc rối bù
"Tôi đã mang nó."
"Không, tôi đã bảo cậu đừng lau nó mà~~?"
"Vậy thì người nên dọn dẹp cuộc sống của mình từ lâu r di!"
"Chaerim nói đúng. “Đây thậm chí còn không phải là c huồng lợn.
"Taejun, kế cả cậu."
Seo Jun-hwan dường như không thích tình huống này k hi anh ấy đột nhiên dọn dẹp phòng thu sau khi nói rằng a nh ấy sẽ nghe một bài hát.
Đó là điều đương nhiên, nhưng...
"Xin vui lòng. Tôi không muốn nghe rằng tôi không thể giữ mọi thứ ngăn nắp và sạch sẽ ở tuổi này......? Gia đìn h bạn sẽ nói gì nếu nó được phát sóng?...."
"Tôi đoán họ sẽ nói nó rất tuyệt."
"Ngay cả ở tuổi này, tôi cũng không thể dọn dẹp được. “Bây giờ tôi đã nghe thấy rồi, nên không sao đâu, phải k
hông?" "Aaal!"
Seo Jun-hwan, người bị đánh hai lần liên tiếp bởi nhữn g lời nói thiếu đồng cảm, đã hét lên và ôm đầu.
Tôi cười khúc khích và rút keycap ra bằng kim bàn phí m. Khi tháo hết keycap cuối cùng ra, tôi mới thấy màu th ật của bàn phím, nhưng bên cạnh tôi. Hong Chae-rim, tay cầm túi rác, làm bộ mặt ghê tởm.
"Bạn đã làm cái quái gì với bàn phím của mình vậy?" "Tôi không làm gì cả.
"Vậy tại sao bạn lại bắn thỉu như vậy?"
"Bởi vì cậu chưa dọn dẹp studio kế từ khi Stardust đưa nó
cho cậu?"
Nó đã không được thực hiện trong khoảng nửa năm. H ong Chae-rim bấn quá, ghê tởm chết đi được. Bạn sáng t ác và luyện tập ca khúc trong môi trường này? Tôi lắm bắ m: "Chà, mình buồn nôn quá" rồi xách túi rác đi ra ngoà 1.
"Thật sự là quá nhiều… "Bây giờ tôi thực sự bị tổn thươ ng. "Ôi trời."
"Đánh người sống mà không dọn dẹp có phải là quả đá
ng không?" "Đây có phải là phòng của một người không? "Trước hế t, tôi không nghĩ mình là con người.
Seo Jun-hwan. người bị đánh lần thứ ba, đã quỳ xuống trên sàn nhà sạch sẽ. Trong khi đó, Hong Chae-rim, ngườ i đã vứt rác, nhấc chăn của Seo Jun-hwan lên.
"Không, chỗ ở ngay bên cạnh, vậy tại sao anh lại dựng hai căn nhà ở đây?"
"Thật rắc rối khi đi ngay bên cạnh? Không, tôi đa ng bảo anh để tôi yên! "Tôi định dọn dẹp sau chuyện này và
rời đi!"
"Vậy thì chúng ta có thể dọn dẹp nó ngay bây giờ."
"Không, sân khấu còn một tuần nữa nên nếu tôi cố gắng dọn dẹp nó ngay bây giờ. Không, xin hãy dành thời gian này để nghe bài hát và cho tôi phản hồi...
Seo Jun-hwan gần như sắp khóc. Taejun Lee, Chae-rim
Hong và Sein Moon bật cười khi nhìn thấy điều đó, "Chúng ta hãy nghe bài hát rồi ăn gì đó nhé."
Hệ thống thông gió tốt, và Febreze do Taejun Lee phun có lẽ đã giúp ích nên không khí trong lành hơn.
Những túi rác không đóng kín và bốc mùi khó chịu, nh ững hộp đựng bao bì dùng một lần, rác nhựa từ nhiều lo ại đồ ăn nhẹ bị bỏ quên, lon và chai nhựa đã biến mất, s au khi lau sạch tóc và bụi bay, trạng thái ban đầu hiện ra trước khi bước vào trường quay..
"Thật là một căn phòng sạch sẽ."
Taejun Lee rất ấn tượng.
"Bây giờ chúng ta đã dọn dẹp xong mọi thứ, bạn có mu ốn nghe bài hát này không?"
Seo Jun-hwan cam chịu đến mức trông anh gần giống như cải chíp đã để trong tủ lạnh sáu tháng.
"Ừ, chơi đi."
Seo Jun-hwan đánh bàn phím và chuột. Sau đó tôi điề u chỉnh âm lượng loa.
Phần giới thiệu mà tôi từng nghe ở studio của Seo Jun- hwan đã được phát ra. Và anh ấy đã tiếp thu rất tốt phả n hồi của tôi và sắp xếp tốt phần đó của vấn đề. Nó khô ng gây nghiện nhưng vẫn đủ để lọt vào top đầu.
"Không sao đâu."
Taejun Lee nhướng mày và nói, tự hỏi liệu tôi có phải là
người duy nhất nghĩ như vậy không. "Bài hát rất hay. "Một bài hát tự sáng tác?"
"Đây không phải là một bài hát hoàn toàn tự sáng tác
Có một mẫu bài hát được cung cấp ở đây. Tôi lấy nó và s ắp xếp nó. Seongwoon sẽ chăm sóc tôi trong thời gian ch ờ đợi.
“Thật là tốt khi nghe điều đó. Hát theo cũng hay. Đây s
ẽ là 100 điểm. "Xác nhận A+. Moon Se-in vỗ nhẹ vào Seo Jun-hwan. Seo Jun-hwan hơ i tránh tay Moon Se-in như thể anh ta thấy ghê tởm.
“Nếu đã xong thì hãy ăn đi, các chàng trai trẻ." Nghe lời Hong Chae-rim, chúng tôi lao theo cô ấy.
"CHÀO."
"Xin chào."
Park Chae-won, người mà tôi gặp lại sau một thời gian
dài, đã bỏ đi mái tóc màu lúa mì đã tấy và xuất hiện với
mái tóc đen ngắn. "Bạn có muốn đi uống cà phê cùng nhau sau khi ăn xo ng không?"
"Đúng? Đúng. À, chị gái và các anh trai của tôi.......
"Chúng ta đi uống một ly nhé." "Ô, tôi đoán là tôi cần lấy cho bạn một tách cà phê." Hong Chae-rim cầm bát súp, uống một ngưm sảng khoái rồi đặt xuống. Tôi có ảo tưởng rằng súp giá đỗ là bia từ Asgard.
"Vậy khi nào bạn uống cà phê?"
Park Chae-won nhấc nhẹ chiếc thìa lên rồi đặt nó xuốn
8- “Đã quá giờ ăn trưa 10 phút rồi."
"Này, ăn hết trong 10 phút nhé."
Đĩa của Hong Chae-rim rất sạch sẽ. Đĩa của tôi trống ch
ưa đến một nửa. Taejun Lee và Junhwan Seo cũng làm nh ư vậy. Moon Sein dường như đã ăn gần hết chỗ đó. Nhìn Moon Sein tò mò, anh nhai đồ ăn trong miệng rồi
nuốt xuống.
Đây là những gì đã xảy ra sau khi tôi đi lính."
" Tôi đã hiểu.
Nhưng Hong Chae-rim thậm chí còn không nhập ngũ, q uá nhanh
Khi tôi tò mò nhìn Hong Chae-rim, Hong Chae-rim trả l ời.
"Đó là trường cấp hai dành cho nữ sinh. trường trung h ọc dành cho nữ sinh và trường đại học dành cho nữ sin h.
Tôi không biết việc đi học ở một trường cấp hai, cấp b a hay đại học toàn nữ với việc ăn uống nhanh chóng có mối liên hệ gì, nhưng tôi chỉ nghĩ là như vậy.
“Tôi cũng đã học ở một trường cấp hai và cấp ba toàn nữ. Bạn già rồi à......?"
Park Chae-won vén mái tóc đen dài tới vai của mình lê n tai. Hong Chae-rim trả lời thẳng thừng với vẻ mặt hỏi. "Tại sao bạn lại hỏi?"
"Hai mươi tám.
"Bạn đã học ở đâu từ một trường cấp hai toàn nữ?" ?"
Hong Chae-rim nhướng mày trước cuộc điều tra dân s 6. Rồi anh trả lời một cách miễn cưỡng. Tôi đã học tại trường trung học nữ sinh Ilshin và trườ
" ng trung học nữ sinh Ilshin. "Tại sao cậu lại hỏi?"
"Người lớn tuổi!!"
Người thoạt nhìn đáng sợ vì đôi mắt vô cảm nãy giờ đ
ột nhiên sáng lên và hét lên.
"Được rồi?" "Khi tôi học năm nhất cấp hai, tôi đã tham gia ban nhạ
c tại lễ hội trường phải không? Tôi đã trở thành fan vì mà
n trình diễn đó, nhưng lúc đó tôi không sử dụng Instagra
m hay mạng xã hội nào, cũng không có bạn bè nên chỉ gi
ữ nó trong lòng... Khi bạn học cấp ba, có những người cu
ối cấp. Tôi muốn nói chuyện với họ nhưng tôi lại rất tệ kh
i nói chuyện với người lạ nên tôi chỉ giữ điều đó trong đ
ầu thôi. Nó thực sự rất tuyệt vời. Dù sao thì bạn cũng là t
hành viên của nhóm trưởng và ban nhạc ở trường trung h
ọc. Tôi cũng thấy bạn chơi guitar và hát trong ban nhạc.
Tôi cố tình không đeo cà vạt để gặp lãnh đạo cấp cao đ
ang dẫn đường buổi sáng. Bạn có nhớ tôi không? Tôi luôn
theo dõi ban nhạc khi họ luyện tập... Ô, có thể bạn kh
ông biết vì lúc đó thị lực của tôi kém nên tôi đeo kính và
luôn buộc tóc cao. Thực ra, tôi đã cố tình ngồi xuống để nhìn kỹ hơn vì nó đã im lặng một lúc, và tôi nghĩ nếu ngh e thấy giọng nói của anh ấy thì tôi sẽ biết, nhưng tôi khôn g biết vì anh ấy không nói gì cả. Và tôi vừa nhận ra, ō, tôi sẽ nói chuyện với bạn vào bữa trưa hôm nay. Tuy nhiên, k hông sao vì bây giờ tôi đã đi bộ rồi, phải không? Tôi thự c sự nhớ bạn, tôi muốn nói với bạn rằng tôi là fan của bạ n. nhưng không hiểu sao thời điểm lại không phù hợp và cuối cùng chúng ta lại gặp nhau như thể này. “Đây có phả i là định mệnh không?"
Tôi chết lặng nhìn Park Chae-won. Khi nhìn sang bên, t ôi thấy Hong Chae-rim cũng có vẻ mặt ngạc nhiên. Khôn g. anh ấy nói anh ấy xấu hố đến mức không dám nói chu yện với anh ấy... Lần trước bạn đã nói gì?
Đôi mắt to tròn của Hong Chae-rim ngay lập tức tràn n gập niềm vui.
“Ôi trời, cái gì thế này? "Tôi hiểu vì bạn đã nói điều nà y!"
Một cuộc hội ngộ chứ không phải một cuộc hội ngộ giữ a Hong Chae-rim và Park Chae-won được tổ chức tại mộ t nhà hàng. Những người đàn ông không thể tham gia và o cuộc nói chuyện của các cô gái nên họ chỉ nhìn chằm c hằm vào chiếc khay đã ăn sẵn rồi đứng dậy với chiếc kh ay trên tay.
"Chúng ta đi ăn một mình thôi."
Không có lời từ chối nào từ phía đàn ông.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro