Chương 58
Tập 58
Với tâm trí buồn chán, tôi nhấp vào liên kết đến một b ài viết có tiêu đề khiêu khích.
(Ảnh sân khấu Choi Sung-woon hát tại Stardust và ảnh bên trong xe buýt)
[(bỏ qua) Một fan đã tìm thấy Choi Sungwoon trên xe b uýt và xin chữ ký của anh ấy. Sự hỗn loạn gần như nổ ra t rên xe buýt, nhưng Choi Seong-woon đã trấn tĩnh người dân một cách có trật tự, chấm dứt tình trạng hỗn loạn. M ột trong những hành khách trên xe buýt nói rằng dịch vụ quạt chắc chắn được tạo ra cho mọi người, và những hà nh khách không hài lòng với tiếng ồn đã báo cáo - (bỏ qu a) Một hành khách khác trên xe buýt nói: "Tôi chỉ đi chơi với bạn bè." nói thêm rằng âm thanh đó giống như âm th anh của một cuộc trò chuyện và việc báo cáo đó là một h ành động nghiêm trọng.]
-Anh báo cáo chuyện như thế à? Gọi 112 có giống trò đùa không? Ngày nay, ngay cả những khách hàng say rượ u cũng được chào đón, vì vậy chúng ta cần nhìn nhận n hững trường hợp đó là báo cáo sai sự thật và không gửi đi. [TỐT NHẤT]
Bạn có thể báo cáo điều đó. Bây giờ, Choi Sung-woo n nổi tiếng hơn hầu hết những người nổi tiếng. Nếu anh ấ y gây ồn ào ở nơi công cộng bằng chữ ký hoặc một bức ả nh như vậy, bạn có nên báo cáo anh ấy không?
Bạn chưa đọc bài viết à? Nó được thực hiện một các h có trật tự; Và đứa trẻ đã 18 tuổi thì nên đi xe buýt ha y ô tô riêng? Sương mù não của bạn có đi trên tàu vũ trụ không?
-Anh đã làm rất tốt việc ngăn cản đứa trẻ làm ầm ĩ hế t mức có thể. Anh đã xử lý tốt rồi, vậy tôi nên làm gì nữa đây? [TỐT NHẤT]
-Vậy tại sao bạn lại lên xe buýt và giả vờ như biết ngư ời hâm mộ của mình và gây ồn ào bằng cách xin chụp ản h và chữ ký?
Thông tin: Choi Sungwoon năm nay 18 tuổi. Tôi đã q
uá già để có được giấy phép. Sự thật: Không phải tôi giả
vờ biết người hâm mộ, tôi giả vờ như người hâm mộ biết t
rước. Người ta kể rằng khi anh ấy đưa cho tôi chữ ký và
một bức ảnh, giọng điệu của anh ấy giống như khi nói ch
uyện với một người bạn trên xe buýt.
Khi tôi nghe nói mình đã quá già để lấy được bằng 1
ái xe, mọi chuyện chợt trở nên rõ ràng...
ㄴㄹㅇ… Lúc đó tôi vẫn đang học năm thứ hai trung họ
c... Bởi vì khả năng của anh ấy quá tốt hahahaha Và bởi v
ì anh ấy rất điềm tĩnh và không giống một đứa trẻ nên m
ọi người dường như đã quên rằng tôi cũng khoảng 25 tuổi.
-thường xuyên. Trên xe buýt. bên trong. Đây là Jeongsu k.
Bạn có thường xuyên báo cảnh sát rằng có tiếng độn g tương tự như tiếng gọi điện thoại trên xe buýt không?
LÀ, bạn bè của Choi Sung-woon thật kinh tởm haha Sh ield Jollali Chino;
“Mười tám tuổi à?” Trên xe buýt ban đầu. Bạn không nê n làm ầm ĩ lên. Tôi hy vọng bạn học được nhiều điều từ cơ hội này.
-Thật là bực bội. Họ nói rằng đứa trẻ đã hành động tố t và tiếng ồn chỉ giống như đang nói chuyện điện thoại h oặc trò chuyện với bạn bè và không có sự xáo trộn nào tr ên xe buýt. Báo cáo có vẻ như là một biện pháp quá mức. Bây giờ tôi đã nổi tiếng một chút nên mọi người lại nói n hững điều như thế này. Tôi hy vọng bạn luôn mạnh mẽ, S eongwoon Choi. Tôi luôn ủng hộ bạn. [TỐT NHẤT]
Nó không nghiêm trọng như tôi nghĩ và cũng không phả i chuyện nhỏ đến mức có thể bỏ qua.
“Tôi có nên viết một lời xin lỗi không……?....' Khi tôi đang nghĩ đến việc mở một trang mạng xã hội để đăng lời xin lỗi thì KakaoTalk đã xuất hiện.
[Hong Chae-rim: Ồ, tôi xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi]
[Hong Chae-rim: Tôi nghĩ chỉ cần nhìn vào tiêu đề của bài viết là có chuyện lớn nên đã gửi nó mà không xem nộ i dung........]
[Hong Chae-rim: Tôi thực sự mừng vì đó không phải là vấn đề lớn......]
Chẳng phải đó là một vấn đề lớn sao…?...? cái này?
Tôi nghĩ mình cần phải nhanh chóng đưa ra lời xin lỗi
về vụ náo động trước khi nó vượt quá tầm kiểm soát như
lúc đó.
Trong lúc tôi đang lo lắng thì Hong Chae-rim trong Kak aoTalk trông bình yên đến lạ.
[Hong Chae-rim: Về cơ bản, tất cả mọi người đều như
vậy. Bây giờ, nếu bạn chỉ cần ra ngoài đường và mua đồ
tạp hóa, bạn sẽ cảm thấy như vậy. Nếu bạn mặc quần áo
rẻ tiền thì người ta nói rẻ, nếu bạn mặc quần áo đắt tiền
thì họ nói đắt tiền. Họ nói những điều như liệu tôi có cắt
tóc hay không và thậm chí cả những gì tôi bôi lên mặt.]
Điều đó đã đúng.
Đó chính là tiết mục lần trước tôi làm thần tượng. Tuy n
hiên, chuyện đó đã xảy ra từ năm đầu tiên kể từ khi ra
mắt nhưng lần này diễn ra quá nhanh.
'Tôi đoán đó là vì thử thách đó quá phổ biến........' Mấy ngày trôi qua mà cũng được 100 triệu gì đó. Có m ột cảm giác rằng nó là quá nhiều.
[Hong Chae-rim: Nếu bạn xin lỗi vì điều gì đó như thế
này thì tôi sẽ nói vậy và tiếp tục. Vì dư luận dù sao cũng tốt cho bạn nên bạn không cần phải lo lắng về điều đó bl [Cảm ơn.]
Tôi gửi tin nhắn và mở cửa vào nhà hàng. Ở đó, Hong Chae-rim, mặc trang phục dân sự lịch sự và buộc tóc đuô i ngựa, đang ngồi đó cầm điện thoại di động.
"Ô, Seongwoon!"
"Xin chào."
“Tôi đã nguyền rủa trên đường đến đây. Phải?"
"Ahaha… một chút. “Còn những người khác thì sao?"
“Họ nói họ đang đến. Tôi đoán anh ấy sẽ ở đây trong khoảng 10 phút nữa. Hãy làm điều đó trước tiên. Bạn m uốn ăn gì?"
Hong Chae-rim gọi món mì tôm hoa hồng, còn tôi vừa g
ọi món risotto. Mỗi người chúng tôi gọi một ly bia bưởi, v
à khi đến giờ đồ uống được phục vụ, Taejun Lee, người
có mái tóc xõa tung, và Sein Moon, người đang thở hổn h
ển, chạy vào cửa hàng.
“Sao cậu lại tới đây vội thế?"
“Ồ, có người lạ nào đó đang đuổi theo tôi… “Tôi đã c hạy ngay khi xuống taxi."
“Không phải cậu đi ô tô với Taejun Lee sao?"
“Không có ô tô mặc dù có mẹ tôi ở trong đó."
“Có vẻ như tôi là người duy nhất đến đây một cách tho ải mái."
Hong Chae-rim bị gió thổi bay phần tóc mái của mình. Thuốc nhuộm vẫn chưa phai và mái tóc đỏ của cô tung b ay trong gió nhẹ.
Họ không đuổi theo tôi vì tôi đang chạy."
“ “Anh không phải là kẻ theo dõi sao?"
“Nhưng tại sao chỉ có Chae-rim đến thôi? Seongwoon,
cậu có cảm thấy không thoải mái ở đây không?"
Hai người bận chạy tới mức hình như vẫn chưa nhìn th
ấy tài xế. Khi Hong Chae-rim cho xem bài báo trên điện
thoại di động của cô ấy, Lee Tae-jun và Moon Se-in đã b
ị sốc.
“Họ đang nói gì về chuyện này?"
“Nó hơi khắc nghiệt. “Có một chút không may mắn."
Có một bầu không khí mà mọi người đều coi đó là điề
u không may mắn và tiếp tục. “Thật ra tôi đang nghĩ đến việc viết một lời xin lỗi.” "Gì?"
Trước nhận xét của tôi, hai người đàn ông đang thì th
ầm trong khi cầm thực đơn và Hong Chae-rim, người đa
ng uống rượu bưởi, nhìn lên kinh hãi. "ờ... Nhưng tôi sẽ không làm điều đó.”
"Vâng vâng. Không phải cậu đã nói rằng nếu cậu xin lỗ
i vì những chuyện như thế này thì không có giới hạn sao?
“Chỉ nên xin lỗi khi bạn thực sự cần xin lỗi.'
Có vẻ như Hong Chae-rim đã nỗ lực nhiều hơn trong vi
ệc đào tạo ngành giải trí của tôi so với công ty trước đâ
y. Taejun Lee hỏi. "làm tốt lắm. Nhưng tại sao bạn lại muốn viết một lời xi n lỗi?
“Tôi đã nghĩ những chuyện như thế này nên được giải quyết nhanh chóng ngay từ đầu… ồ cái này à?"
"hm... Nó không sai. Những gì bạn nói là đúng. “Cái nà y quá xa vời.”
Taejun Lee, người đang xem lại bài báo, nói. Tôi gật đ âu.
"Hãy thư giãn đi. “Không có cách nào tốt hơn để giải q uyết tình huống của bạn hơn cách đó."
đúng rồi. Ngay cả khi tôi nói với một fan lần đầu tiên nhìn thấy tôi rằng anh ấy không phải Choi Sungwoon thì cũng sẽ có tin đồn rằng tôi đang lừa dối người hâm mộ đó. "Bạn đã làm tốt."
Làm tốt. Ngạc nhiên thay, khi nghe những lời đó, tâm t rí ồn ào của tôi dường như bình tĩnh lại đôi chút.
"Đúng."
Lúc đó, Seo Jun-hwan nhàn nhã mở cửa.
"Xin chào!"
“Tôi là học sinh muộn~"
“Bạn đến đúng giờ!” “Các bạn đến quá nhanh." Seo Jun-hwan cởi chiếc áo sơ mi ca rô và treo nó lên gh
ế.
“Hãy chọn thực đơn để chúng ta có thể ăn nhanh."
"hm... Khuấy nó thành spaghetti kem."
"Chuyện gì đã xảy ra khi bạn đến?"
"KHÔNG? ờ. Tôi có việc phải làm.......”
Seo Jun-hwan tiếp tục nói. Khi Hong Chae-rim hỏi, Seo Jun-hwan mở miệng như không muốn trả lời, hỏi liệu anh có phải trả lời điều này không.
“Tôi rời khỏi nhà mà không mang theo cục pin phụ, nh ưng tôi lại quay về nhà.' Đó không phải là vấn đề lớn. Hong Chae-rim thở dài tr
ước câu trả lời bơ phờ.
“Vậy bây giờ hãy ăn thôi.”
Thực đơn được đưa ra rất nhanh nên chúng tôi ăn tro
ng im lặng. Vì tôi thường không nói nhiều khi ăn nên khô
ng ai cảm thấy khó chịu cả.
“Món bưởi ở đây ngon thật.”
"thừa nhận."
Hong Chae-rim nói khi chúng tôi ăn xong và uống nướ
“Vậy bây giờ chúng ta quay thử thách ở đâu?"
!"
Rắc rối nảy sinh khi những người không lập kế hoạch t ụ tập lại với nhau.
"ờ... Một bãi đất trống không có người? Đường phố?"
“Tôi không biết vì tôi không sống ở đây.”
“Nhưng tất cả các bạn đã ghi nhớ điệu nhảy chưa?"
“Hôm qua có chút "Tôi đa nhin thây no."
“Tôi tưởng tác giả nguyên tác sẽ kể cho tôi nghe nên tôi
không ghi nhớ."
Điều gì khiến bạn tự tin?
Trong khi tôi đang đặt dấu chấm hỏi, Seo Jun-hwan mỉ
m cười tự tin.
"sau đó… “Trước tiên hãy đến nơi nào không có người."
“Tôi đồng ý~"
Vì Mun Sein biết rõ địa lý của nơi này nên tôi đi theo s ự chỉ dẫn của Mun Sein. Đi được một đoạn thì một bãi đất trống xuất hiện.
“Đáng lẽ nó được dùng làm công trường nhưng đã bị
đình chỉ vô thời hạn nên không thể dùng làm bãi đậu xe, giờ chỉ còn là bãi đất trống.' Có lẽ vì nơi đây u ám nên không có nhiều người đến đ ό.
“Tôi đã ghi nhớ tất cả các điệu nhảy!”
Hong Chae-rim chơi nhạc và nhảy thử thách. Có một số động tác đặc trưng của người chưa học khiêu vũ, nhưng vẫn ổn. Trên thực tế, điều này cũng ở mức trung bình.
Moon Sein chỉ di chuyển phần thân trên của mình. “Em không thể làm được vì cảm giác như chơi piano b
ằng cả hai tay vậy thầy. “Khi còn học tiểu học, tôi chơi pi ano chỉ bằng một tay.
Moon Sein rên rỉ. Trong khi đó, Seo Jun-hwan lại mỉm
cười rạng rỡ và nói. “Tôi không biết nhảy!"
Tôi nên làm gì với điều này?
"ờ... Vậy thì tôi sẽ dạy bạn trước. Có lẽ tôi không thể dạ y bạn tốt, nhưng.......
"Ồ vâng."
"Juunun, à. Taejun huyng nhảy……… “Bạn đã ghi nhớ nó ch ưa?"
Tôi gần như nói Jun theo thói quen. Sau khi nhanh chó ng giải quyết vấn đề, Taejun Lee dường như chỉ phớt lờ n ó, tự hỏi liệu mình có nói sai điều gì không.
"Đúng. Tôi có thể chạy. “Tôi nhảy không giỏi nhưng tôi đã ghi nhớ nó.”
Vậy thì không cần phải lo lắng về Hong Chae-rim và Le
e Tae-jun. Dù sao thì điệu nhảy cũng không kéo dài quá
một phút nên tôi sẽ dạy nhanh. "sau đó… Đầu tiên, tôi sẽ chia nhỏ chuyển động và giải thích cho bạn........"
Seo Jun-hwan kêu cót két. Khi tôi nói anh ấy đang có p
hong độ tốt, có vẻ như anh ấy thực sự không còn phong
độ nữa. Tôi cũng xấu hổ vì nó tệ hơn tôi mong đợi.
"Khoanh tay lại và di chuyển chân-"
Trước hết, không thể tạo ra một đường nhảy cho Seo Ju
n-hwan. Bạn chỉ cần tập trung vào việc ghi nhớ nó. Hong
Chae-rim đang sửa điệu nhảy của chính mình trong thời
gian thực trong khi nhìn tôi nhảy từ một bên, và cú nảy tr
ở nên sống động, khiến điệu nhảy trở nên sống động.
Sau khi dạy khoảng hai giờ, Seo Jun-hwan đã có thể gh
i nhớ toàn bộ điệu nhảy trong vòng chưa đầy 60 giây. Mo
on Sein đã có thể phát ra những âm thanh đơn giản.
“Dù sao thì tôi cũng không phải là vũ công chuyên nghi
***
ệp, tôi là ca sĩ nên không sao cả." Khi tôi ra dấu OK cho Seo Jun-hwan, Hong Chae-rim lã y điện thoại di động ra và sửa nó trước mặt cô ấy.
"Vậy Seongwoon sẽ là trung tâm của đường di chuyển-" Bạn nghĩ gì về việc Taejun đến trên đường?" “
Cuối cùng, Chae-rim kết thúc bằng đài hoa."
“ "Tốt thôi. Và vẫy tay như thế này. Nếu bạn muốn làm đi ều đó, hãy vòng tay qua vai nhau nhé."
Tôi đã sửa đổi đường chuyển động chỗ này chỗ kia d ựa trên ý tưởng được thêm vào theo thời gian thực và khi tôi chụp ảnh để thực hành thì bức ảnh trở nên hoàn hảo.
Một sự thoải mái hoàn toàn khác so với trận đấu vừa q ua của đội! Tôi cảm thấy hạnh phúc khi có những ý tưởn g hữu ích và những con người tài năng liên tục xuất hiện. Vâng, đây là một cuộc chiến đồng đội...
Khi tôi xem lại video mình đã quay, có nhiều người nh ảy rất giỏi, có người nhảy rất tốt, có người không nhảy đ ược, nhưng nhìn nét mặt của họ thì trông họ đều rất vui vẻ.
Tôi thích thú với biểu cảm khuôn mặt của mình trong vi deo đến mức thậm chí tôi còn ngạc nhiên vì biểu cảm kh uôn mặt của tôi hoàn toàn khác so với buổi thử giọng Star
dust được quay chỉ vài tháng trước.
'Tôi có thể làm một khuôn mặt như vậy không?'
Khi tôi đang tò mò nhìn chằm chằm vào đoạn video th ì Hong Chae-rim vẫy điện thoại di động của cô ấy.
“Có ổn không nếu tôi không chụp thêm một bức ảnh nữ a? “Phiên bản thực hành đã ra mắt rất tốt, tôi không ngại chỉ cần hoàn thiện nó và tải nó lên.”
Mọi người đều đồng ý. Chúng tôi đã thảo luận về việc tải tài khoản lên tài khoản của Hong Chae-rim.
'Ô, tôi cần tạo một tài khoản.'
SNS là một kênh dành cho những bình luận ác ý. Tôi kh ông muốn làm điều đó vì trước đó tôi đã bị bỏng, nhưn g tôi đoán là sẽ ổn thôi. Bởi vì tôi đang làm tốt...... "Trước tiên hãy đến quán cà phê."
Sein Moon đưa chúng tôi đến một quán cà phê gần đ ó. Tôi gọi một ly sô-cô-la ngọt đến mức răng tôi thối rữa và ngồi xuống.
Hong Chae-rim chỉ cần chỉnh sửa video bằng điện tho ại di động và đăng nó lên tài khoản Instagram của mình.
[SN1054_N] -Tôi rất vui khi quay Thử thách cơ hội thứ hai
Trong khi chỉnh sửa hãy để lại nhận xét về video bằng t ài khoản Pan của bạn. "Gì."
[eeeuyye_111, Gyuiii67 và những người khác thích bình
luận của bạn.] [duioeu theo sau.]
[tutieu00 theo sau.]
[người dùng_1737 đã theo dõi.]
[Số người theo dõi: 11.093]
Tôi vừa để lại bình luận về video thử thách mình quay và lượng người theo dõi của tôi đã tăng lên đáng kể chỉ s au chưa đầy 5 phút.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro