Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 55

Tập 55

<Cơ hội thứ hai>

Một phương pháp đánh giá trong đó chỉ có các nút loạ i trừ và thăng hạng mà không có bất kỳ nhận xét hay lời n ói đơn giản nào từ ban giám khảo.

Bốn giám khảo nhấn nút để quyết định loại, thăng hạn g và giữ.

“Tôi tưởng họ sẽ phán xét sau khi mọi người rời đi, nh ưng họ lại chấm điểm ở đây........"

Nếu nút loại trừ của ban giám khảo vượt quá đa số, 'vi ệc loại bỏ được xác nhận'... Ngay cả khi bạn không đượ c khán giả yêu thích hoặc chơi không giỏi, nếu khán giả t hích bạn, bạn vẫn có thể tránh bị loại.

Điểm của nút giám khảo là 100 điểm, nếu nút bị loại là -100 điểm. Nút khuyến mãi đã chuyển đổi +100 điểm.

“Tôi tưởng nó sẽ chỉ hiển thị tổng số điểm. Số lượng thẩm phán là 4. Mặc dù ít hơn 700 khán giả hi ện tại ở đây nhưng sự chênh lệch về điểm số rõ ràng là r ất lớn so với điểm số của những khán giả được cho mỗi người một điểm.

Và vì khán giả thường lưu phiếu bầu của mình để bình chọn cho tác phẩm họ yêu thích sẽ ra mắt sau nên không thể mong đợi sự bình chọn của khán giả.

“Nhưng vẫn là một điểm trừ…”...."

“Đáng ngạc nhiên là không có nhiều người bỏ phiếu...

Nút giữ của giám khảo bị chuyển thành 0 điểm và ngư ời tham gia đó nhận được 2 lần bị loại, 1 lần giữ và 1 lần thăng hạng. Và tổng số phiếu bầu của khán giả là 71. Khi được thêm vào điểm hiện có, sẽ thu được điểm âm.

[-43 điểm]

“Nếu là tiêu cực, có thể nói rằng bạn thực sự đã bị loạ

“Bạn không bao giờ biết được, có thể sẽ có cơ hội cho

i."

mọi người đạt điểm kém và đi lên.”

Người tham gia nhìn vào điểm số và mỉm cười. Sau khi

phần trình diễn kết thúc, thí sinh vào phòng chờ đã khóc

trong vòng tay của một thí sinh mà mình quen biết.

“Tôi, được rồi… Tôi đã làm việc rất chăm chỉ.......”

“Vẫn chưa xác nhận rằng chúng tôi đã bị loại nên sẽ ổn

thôi. Huh? “Đừng khóc nữa, lớp trang điểm của em sẽ bo

ng ra mất."

Không khí trong phòng chờ trở nên lạnh lẽo. Ngay cả tô

i, người có số điểm sít sao 50 điểm, cũng không thể mất

cảnh giác... Nhưng....

'Tôi không lo lắng.' Thay vì lo lắng, sự mong đợi của tôi trước buổi biểu diễn lại lớn hơn.
'Tôi hy vọng tôi làm điều đó một cách nhanh chóng.' "Chúa ơi… Một điểm trừ nữa...

“Tôi có thể nhận được điểm cho việc này không?" Mọi người đang xôn xao. Tuy nhiên, việc liên tục trừ đ

iểm cho những thí sinh suýt lọt vào vòng chung kết là hơi quá đáng.

Có điều gì đó mà đội ngũ sản xuất đang phác thảo ph ải không?

Tôi không lo lắng chút nào, nhưng tôi vẫn hơi lo lắng n ếu mọi chuyện diễn ra như thế này. Không phải là tôi lo lắng về việc bị điểm thấp. Tôi hơi l

o lắng về Lee Tae-jun và ba người khác có thể nhận điểm

thấp hơn so với khả năng của họ. Đánh giá bằng kỹ năng

của họ, không phải ai cũng bị loại....... Taejun Lee vừa bước ra. Khuôn mặt anh không hề tỏ ra căng thẳng.

“Tôi sẽ cố gắng hết sức~"

“Được rồi ~ Chúc bạn có một chuyến đi vui vẻ!"

Taejun Lee xé nát sân khấu theo đúng nghĩa đen. Trong buổi tập, anh ấy đứng yên và hát, nhưng hôm na y anh ấy đã tạo ra màn trình diễn của riêng mình và thực hiện một điệu nhảy ngắn không vũ đạo. Tôi không biết T aejun Lee sẽ tiến được bao xa. Chúng tôi tự sáng tác nhạ c, viết lời, hát và thậm chí là nhảy...

Tiếng reo hò có thể được nghe thấy suốt chặng đường đến phòng chờ. Dù qua màn hình chất lượng thấp, tôi vẫ n có thể thấy ban giám khảo đang nhìn Taejun Lee bằng con mắt tinh tường.

Ung thư, nó sẽ tốt thôi.

Tôi rất tự hào. Taejun Lee liên tục nói lời cảm ơn. Trên

khuôn mặt của đứa trẻ hiện lên những cảm xúc phức tạp

như vui mừng, phấn khích, phấn khích, biết ơn, phấn khí

ch, vui vẻ không thể giấu được.

Khi tôi đang chìm đắm trong suy nghĩ trước biểu cảm

đó thì phần đánh giá cá nhân của Taejun Lee đã kết thú

C.

“Bây giờ, thực sự – ghi bàn!!"

người chủ nhà hét lên. Bảng điểm quay tròn như trò ro

ulette trong sòng bài.

Sau đó, bắt đầu từ số cuối cùng, tích, tích, tích......

[992 điểm]

"Chúa ơi."

"điên………..….”

Đó là một số điểm cao đáng kinh ngạc trong số những

điểm tiêu cực.

Phòng chờ thực sự bị tàn phá.

"Ôi chúa ơi… “Tôi không nghĩ mình có thể thắng."

“Đây có phải là một bức tường không? “Tôi chỉ cảm thấ

y nó."

Không chỉ phòng chờ mà cả khán giả và ban giám khảo

dường như không giấu được sự ngạc nhiên trước tỷ số.

Trong số bốn thẩm phán, một người bị tạm giữ và ba người được thăng chức. Điểm ban đầu của trận đấu đồng đội là điểm cao phù hợp với cấp 1 cộng với điểm đánh giá sự tham gia của khán giả, dẫn đến số điểm gần 1.000 điểm.

'Tôi có thể thắng không?'

Tôi muốn Taejun Lee ra mắt với vai trò ca sĩ.

Nhưng tôi cũng tuyệt vọng.

'Tôi phải thẳng. phải.'

Không còn cuộc sống nào mà không nhượng bộ và bày t

ỏ ý kiến. Nếu tôi muốn làm điều đó, tôi làm điều đó. Và Lee Taejun dù sao cũng không muốn tôi nhượng bộ. Taejun Lee vừa là fan của tôi vừa là fan của Nebula.

Thay vào đó, họ sẽ hy vọng rằng tôi sẽ xé nát sân khấu. Taejun Lee nhìn thẳng vào camera và cười toe toét. Đó có phải là một sự khiêu khích? ....'

Trông như thể anh ấy chỉ đang mỉm cười, nhưng lại có

cảm giác như có điều gì đó. Taejun Lee muốn tôi bước lê n sân khấu đó và thể hiện màn trình diễn tốt nhất.

Tôi sẽ làm điều đó ngay cả khi tôi không phải làm điề u đó. Tôi cũng có tính cách thiếu kiên nhẫn.

Vì đã gần đến lượt của tôi nên vẫn còn rất lâu nữa tôi mới có thể lên sân khấu.

Trong khi sân khấu của Lee Tae-jun đang được tái hiệ n, Hong Chae-rim đột nhiên đứng dậy.

“Tôi sẽ quay lại!"

Hong Chae-rim nói với thân trên đầy đặn và thân dưới run rẩy.

"Cứ liều thử đi!"

“Đi thôi~!!"

Tôi không thể nói rằng tôi tự tin chút nào. Nhưng có vẻ

như lúc đó anh ấy không nghe nhầm lời tôi nói nên tôi cả

m thấy nhẹ nhõm.

“Đây là người tham gia Chae-Rim Hong, người đang du

y trì trạng thái cấp 1 của mình!"

Khi người dẫn chương trình phát biểu, Hong Chae-rim

bước ra từ phía sau sân khấu. Sau đó, giọng của một ngư

ời phụ nữ to như Hong Chae-rim vang lên ở nơi ồn ào nà

y.

“ỜI “Chị ơi, cưới em đi!!"

"Tốt! “Chuẩn bị tài liệu đi!”

"Kaaaaaaaa!!"

Hong Chae-rim trông vẫn ổn, như thể có ai đó đang lo

lắng. Không có đôi chân run rẩy, cũng không có cơ mặt c

ứng ngắc. Anh ấy trông giống một người hoàn toàn khác v

ới Hong Chae-rim, người đang run rẩy dưới sân khấu.

“Điểm của người tham gia Hong Chae-rim-!! "Tôi đan

g tiết lộ nó đây!!"

Bảng tỷ số xoay chuyển nhanh chóng.

[702 điểm]

Dù thấp hơn Taejun Lee nhưng vẫn là điểm cao.

Thậm chí, ở phần thi đồng đội, điểm số khá cao nhưn

g sau khi nhận được phiếu thăng hạng lần thứ 4 của ban giám khảo, họ đã tiến lên cao và nhận được số điểm ca o trong sự bình chọn của khán giả.

“Tại sao đột nhiên mọi người lại như thế này? Tôi đan g gặp khó khăn.'

Trong phòng chờ vang lên tiếng khóc. Miễn là tôi có mộ t hệ thống đánh giá tương đối, trong đó điểm của tôi tă ng lên khi người khác kém hơn, điều đó có nghĩa là ngay cả khi người khác đạt điểm cao, tôi cũng không thể đạt điểm cao hơn.

Và khán giả chỉ có hai cơ hội bình chọn. Càng đi xa thì càng bất lợi.

Đối với những người có kỹ năng tầm thường, tình hình t rở nên vô vọng.

“Tôi không nghĩ mình đang nhận được điểm tiêu cực nữa..

Không phải vậy.

Như một bóng ma, 3 điểm âm liên tiếp hiện ra.

Một người là thành viên của đội trước khi tự do thực hi ện nhiệm vụ nhóm, người còn lại là người thực hiện vụ tấ n công thú tội và người còn lại là học sinh trung học.

Thành viên của đội trước trận đấu tự do đã tuyệt vọng đến mức bật khóc trên sân khấu ngay khi nhìn thấy tỷ số.

Lee Jin-heon, người thực hiện cuộc tấn công thú tội, có vẻ bình tĩnh, nhưng thoạt nhìn anh ta tỏ ra tức giận. Nếu bạn nghĩ thông qua mạch suy nghĩ của người đó, tôi đã v iết và hát một bài hát tuyệt vời như vậy, vậy tại sao anh ấ y lại không được công nhận? Khán giả ngu ngốc. Chắc hẳ n anh ấy đã từng nghĩ như thế này.

Và trường trung học… Anh ấy dường như không có suy nghĩ gì cả. Đánh giá từ những điều cô ấy nói về hoạt độn g người mẫu và Instagram, có vẻ như cô ấy không thực sự

muốn trở thành ca sĩ và có cảm giác như cô ấy chỉ ở đó để nâng cao nhận thức.

"Là Seo Jun-hwan."

Taejun Lee quay lại phòng chờ nhìn vào màn hình và nó

i. Seo Jun-hwan đứng trên sân khấu mà không nói một lờ i nào về thời điểm anh ấy bước đi.

Khán giả có vẻ thích thú, có lẽ vì đây là một ca khúc n hạc pop nổi tiếng.

Màn trình diễn của Seo Jun-hwan đã kết thúc một cách suôn sẻ khi anh dễ dàng vượt qua phần thi mà anh đã thấ t bại do tình trạng cổ không tốt trong buổi tập. Vẻ mặt củ a Seo Jun-hwan cũng có vẻ nhẹ nhõm.

[598 điểm]

Đây là một điểm số cao.

Đó là điểm thấp so với Lee Tae-jun và Hong Chae-rim,

nhưng lại là điểm cao so với hầu hết những người có điể

m âm.

" Tôi se trở lại."

"Cứ liều thử đi."

“Bạn cũng có thể làm được điều đó!” Gửi nó cho bạn! Moon Sein, người đang làm ầm ĩ sau màn đập tay của Hong Chae-rim, lao ra ngoài.
“Đây có phải là loại tình yêu không?" !"

Tôi cứng đờ biểu cảm. Lee Tae-jun, Hong Chae-rim và Seo Jun-hwan cũng trông không ổn.

Sein Moon đã phạm sai lầm.

Tôi đã hát nó rất hay trong buổi tập.......

Đó không phải là một sai lầm quá lớn nhưng vẫn khó tr ánh khỏi tai ban giám khảo.

[401 điểm]

Tôi hầu như không vượt qua được 400 điểm. Xét đến

việc họ nhận được điểm tương đối cao trong phần đán

h giá trận chiến đồng đội thì đây là một điểm thấp. 1 th ăng hạng, 1 giữ, 2 loại còn lại là do khán giả đánh giá nh ưng điểm số vẫn thấp hơn dự kiến.

'Tôi nghĩ ít nhất là vào đầu những năm 500... ... .' Có lẽ vì thế mà biểu cảm của Moon Sein trên đường rời

sân khấu trông không được tốt. Sein Moon đến đeo kính gọng bạc vì tròng kính không thoải mái.

"haha... thật là xấu hổ. “Tôi có thể làm tốt hơn.” “

Chỉ cần làm tốt hơn vào lần sau."

"Tôi đoán vậy………………?”

Khi Hong Chae-rim, Lee Tae-jun và Seo Jun-hwan đan

g cố gắng an ủi Moon Se-in, người có vẻ khó chịu, thì đế n lượt tôi. Tim tôi lại đập thình thịch vì chờ đợi. Giờ đây trái tim

đập thình thịch này không còn cảm giác khó chịu nữa.

Khi đứng trên sân khấu, tầm nhìn của tôi sáng rõ như t hể mắt tôi đã được mở ra. Tiếng cổ vũ của người hâm m ộ và ánh đèn chiếu xuống sân khấu thật ngọt ngào.

"Choi Seongwoon! Choi Seongwoon!"

"đẹp trai!"

“Đó có phải là Choi Sungwoon không?!" “Tôi đã cắt tóc mái của mình rồi!!"

"dễ thương!" Đó là không khí tôi đang thiếu.

Một nụ cười lan rộng mà tôi không hề hay biết.

Trong hội trường tối tăm, chỉ có tôi là người tỏa sáng tr

ên sân khấu và chỉ có tôi mới có thể tỏa sáng.

Nó đốt cháy tôi và khiến tôi tỏa sáng.

“Liệu thí sinh Choi Seong-woon có thể lật ngược được

sự chênh lệch về điểm số ở chặng này không? Bây giờ ch

úng ta cùng nghe nhé!"

Lật nó qua? Không phải chỉ lật nó lại là chưa đủ sao?

MR bước ra. Tôi nhắm mắt lại một chút và mở chúng r

a. Tôi không còn nhắm mắt trên sân khấu nữa.

Vẻ mặt của giám khảo, người đã bảo tôi hãy hát bằng c

ảm xúc và không được nhắm mắt, trở nên hài lòng. À, tôi

phải tập trung vào cảm xúc nhưng tôi vẫn cố cười.

Hãy tập trung.

Nhấn xuống hơi thở của bạn. Giống như bạn đã luyện t ập hàng trăm, hàng nghìn lần. Điều duy nhất đã thay đổi là suy nghĩ và sân khấu của tôi. Lời giới thiệu có giọng điệu nhẹ nhàng và mơ màng. Dù là cách phát âm được tính toán kỹ lưỡng nhưng nó lại ch ứa đầy cảm xúc.

“Tôi đang mơ phải không?"

“Cảm giác như tôi đang mơ vậy.”

Bản thân tình huống này giống như một cơ hội thứ hai và một giấc mơ đối với tôi.

Những ngày tôi rơi vào trạng thái trầm cảm khủng khiế p và không thể thoát ra được. Cảm giác như có ai đó nắ m lấy chân bạn và kéo bạn xuống biển sâu.

Là do ý chí của tôi yếu đuối. Vượt qua bằng tinh thần! Mọi người đều đang gặp khó khăn ngoại trừ bạn. Bạn có nghĩ rằng chỉ là bạn đang gặp khó khăn không?

Người ta nói thử thách làm con người mạnh mẽ hơn. Ăn thứ gì đó ngon và thư giãn.

Thay đổi lối sống và suy nghĩ của bạn.

Có một căn bệnh tâm thần không thể chữa khỏi bằng n hững lời nói như vậy.

“Tôi đang mơ phải không?"

Chỉ cần đứng đây thôi cũng có cảm giác như đang mơ vậy.

Liệu tôi có thực sự có thể đứng trên sân khấu không? K HÔNG. Ngay từ đầu, liệu tôi có thể nói chuyện đàng hoà ng chứ đừng nói đến việc hát trước mặt người khác khô ng? Có một thời.

“Có rất nhiều giọng nói thì thầm trong đầu bạn, hãy ca n đảm lên."

“Hãy nhìn tôi trong gương. “Tôi biết tôi không thể tránh được nữa.”

“Tôi phải loại bỏ những giọng nói trong đầu trước khi c ó thể nhấn nút bắt đầu.'

“Đồng xu được trao hai lần, tôi không được xem đoạn kết một lần, nhưng lần thứ hai sẽ khác. Sức nóng, nhiệt độ của không gian, ánh sáng và thậm c

hí cả độ ẩm đều hoàn hảo. “Không thể bỏ cuộc. “Bạn không thể bỏ cuộc.”

“Chứng minh bản thân?"

“Huyền thoại không đi đến đâu cả. Hãy quay lại và ng

ồi ở phía trên.

Nó thật hoàn hảo cho một sân khấu trở lại.

Tôi mỉm cười hài lòng rồi đánh rơi micro.

MR nhạt dần.

Và 1 giây sau.

Khán giả vỗ tay và đồng loạt cổ vũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro