Chương 54
Tập 54
"Cảm ơn."
Đây có phải là phong cách trang điểm của ca sĩ? Như v ậy có phải là trang điểm quá nhiều cho thần tượng khôn g?
Xung quanh mắt có một chút lấp lánh và lớp trang điể m thật lộng lẫy. Tất nhiên, nếu nó được chiếu sáng, tất c ả sẽ bay đi và bạn sẽ không thể nhìn thấy gì nhiều..
Tôi không biết. Vì tôi không biết gì về trang điểm cả. Vì luôn nhận nhưng chưa bao giờ thử nên tôi quyết định âm thầm làm theo ý kiến của các chuyên gia. Các chuyên gia là chuyên gia vì một lý do.
Tôi cũng để tóc nhưng chỉ cắt nhẹ một nửa phần tóc m ái đã che đi. Tôi nghĩ mình đã quyết định đúng đắn k hi không cắt phần tóc phía sau. Với Secret Two Tone, tôi nhuộm tóc tông xanh nhẹ nhàng trên nền tím, nhưng tôi n ghĩ nó nổi bật hơn vì tôi để tóc ngắn.
Tóc hơi dài nên ngắn lại. Tóc tôi thấp hơn xương quai x anh, nhưng gần hai năm rồi tôi chưa cắt nên nó dài thế n ày.
Phong cách trang trí lộng lẫy gợi lại những kỷ niệm khi biểu diễn trên sân khấu ngày xưa.
Khái niệm về album? À, tẩy tóc sẽ làm hỏng tóc nên cũ ng không có gì to tát cả…………. Ý tưởng của album rất quan trọng, nhưng... Chà, đâu phải chúng ta sẽ làm thần tượng trong một hai ngày, vậy tại sao chúng ta không để tóc nh 1? 'Tôi không thể ngừng tấy tóc nữa được không?"
'Dễ nghe đang là xu hướng ngày nay. Đã đến lúc dừng lại những màn vũ đạo căng thẳng. Chúng ta bao nhiêu tu ổi rồi? Các khớp của chúng ta đang rụng dần." Đây có phải là bản nhạc duy nhất không? Choi Sung-w
oon thế là xong đời rồi ừm… Chúng ta hãy ngừng hồi tưởng lại......!
Tôi kiếm tra lại trang phục của mình. Đó là một bộ tran 8 phục không thực sự phù hợp với lối trang điểm cầu kỳ nhưng vẫn ổn.
Anh ta mặc một chiếc áo phông có màu đen với chiếc áo hoodie dài đến che hết mông. Nó có họa tiết kẻ ca-rô nhỏ nên trông không có vẻ trần trụi.
Cô ấy đeo một chiếc vòng cổ màu trắng làm điểm nhấn. quần jean sáng màu và cặp kính gọng sừng trơn. "Ô, Choi Seongwoon, anh đẹp trai quá phải không?" "haha... Cảm ơn Sein cũng đẹp trai nữa."
Đây không phải là những lời nói trống rỗng. Moon Sae-i
n thường được gọi là anh trai của nhà thờ. Tất cả những gì tôi nói là tôi là một anh em trong nhà thờ, nhưng tôi kh ông có tôn giáo… Dù sao thì có thể nói là anh ấy khá đẹp trai.
Anh ấy sinh ra đã hiền lành, và thực sự có tính cách hi ên lành.
Tôi bị chê vì trông quá bẩn... Đã có lúc tôi ghen tị với m ột người có vẻ ngoài dịu dàng như vậy.
“Trước khi lên sân khấu bạn cảm thấy thế nào?"
"ở... "Tôi rất mong được gặp người hâm mộ ở cự ly gần và tôi sẽ làm việc chăm chỉ để mang đến một màn trình diễn tuyệt vời."
"Bạn cũng giỏi phỏng vấn!"
Sein Moon nhắc tôi lên và làm ầm ĩ lên. Khi tôi cười ng ượng nghịu, Hong Chae-rim và Seo Jun-hwan, những ngư ời đã trang điểm xong, bước tới.
"Anh làm gì ở đây thế?"
"Thực hành trước khi phỏng vẫn?"
"Tốt thôi. "Hãy làm điều đó cho tôi nữa."
Hong Chae-rim nhìn Moon Se-in với đôi mắt lấp lánh. Hong Ch Chae-rim buộc mái tóc đỏ của mình lại với nhau và có lẽ vì cô ấy có khuôn mặt xinh đẹp nên trang điểm lộn g lẫy và cô ấy thực sự trông giống một nữ thần tượng.
"hm... Bạn có nguyện vọng gì cho giai đoạn này không? "Dùng. Lần này lại xếp hạng 1. "Tôi sẽ làm nó!"
"Bạn có tham vọng lớn. Người ta nói rằng số lượng khán giả tập trung ở đây là khoảng 500. "Bạn không lo lắng à?"
Hong Chae-rim sững người khi nghe những lời của Mo on Se-in. Sau đó nó bắt đầu rung như ở chế độ rung.
"À, tôi gần như quên mất...
"Ừm, tôi xin lỗi?!"
"Hwaa!!"
Chàng trai 28 tuổi đã gây ra một tình huống lộn xộn kh ó coi. Tôi thậm chí không thể chạm vào mặt mình khi tra ng điểm hay chải tóc, nên tôi chỉ đi lang thang khắp hàn h lang, nhưng điều đó cũng đủ xấu xí rồi.
Trong khi mọi người đang giễu cợt Hong Chae-rim và t rêu chọc cô ấy thì Seo Jun-hwan, người đã trang điểm gọ n gàng, lại bị đóng băng một mình.
"Anh ơi, anh có lo lắng không?" "Huh? ở nhỏ bé? KHÔNG… Tôi tưởng tôi không hề lo l ẳng. Khi tôi nghĩ đến việc có 500 người ở đó, tôi đột n hiên cảm thấy lo lắng....
"Chắc phải có hơn năm trăm người."
Việc chiêu mộ khán giả của Stardust ban đầu bắt đầu v
ới 500 người, nhưng số lượng người xem quá lớn nên có v
ẻ như con số đã tăng lên 700. Thế là thời gian lên sân kh
ấu đã được đẩy lên trước.
Tôi không chủ ý nhiều đến tin tức, YouTube hay phản
ứng về Stardust nhưng có vẻ như Stardust phổ biến hơn tôi nghĩ.
Có lẽ đó là lý do tại sao tôi nhớ rằng tỷ suất người xem của tập cuối cùng là hơn 20%.
"Gì? "Hơn năm trăm người?"
Seo Jun-hwan càng cứng người hơn trước lời nói của tô i.
"Ừ, có khoảng bảy trăm người."
"Chúa ơi…
"Đừng quá lo lắng, dù sao thì bạn cũng không biết khi n ào mình lên sân khấu. "Cho dù là năm trăm người hay bả y trăm người."
"Nhưng vì tôi đã nghe nó về mặt số lượng… Tôi lo lắn
"Đây gần như là lần đầu tiên tôi biểu diễn trước người hâm mộ nên tôi chỉ cần thể hiện thật tốt là được". *......! Ừm, đúng rồi. Tôi biết điều đó, nhưng... Như
ng tôi đang lo lắng." "Tại sao bạn lại lo lắng?"
"Bởi vì tôi nghĩ tất cả những người đó sẽ chỉ nhìn thấy t ôi?"
"Nếu sau này tôi ra mắt với tư cách ca sĩ và tố chức một buổi hòa nhạc, số lượng người đến xem sẽ nhiều gấp nhi ều lần so với những người này? "Nếu bạn muốn trở thành một ngôi sao thế giới, bạn không nên lo lắng."
"Đúng. Huh Tốt."
Seo Jun-hwan dường như đã quyết định. Tôi nhìn sang bên và thấy Hong Chae-rim với đôi mắt lấp lánh. Được rồ 1, chúng ta đã giải quyết xong hai người lo lắng.
Trong khi chúng tôi đang chờ đợi và trò chuyện thì Ta ejun Lee bước tới. Anh ta mặc một bộ đồ ba mảnh với áo choàng tối màu, và đường thêu màu vàng được dùng là m điếm nhấn nên quần áo rất dễ bị trầy xước.
"Õ, đó là một bộ trang phục."
"Để tỏ lòng biết ơn."
Taejun Lee nhanh chóng mở cuộn giấy ra. Sau đó, gấu
quần áo xòe ra và vẽ một đường màu đen thành hình bả
n nguyệt. Khi Lee Tae-jun vung chiếc quạt dường như đư
ợc mang theo làm chỗ dựa, Seo Jun-hwan, Hong Chae-ri
m và Moon Se-in ngã xuống la hét.
"Aaaa"
"U
Khi tôi đứng ngây người ra đó, Seo Jun-hwan lườm tô
"Ồ, bạn không để ý."
Hong Chae-rim tiếp tục.
"Không giao dịch. "......?!"
Taejun Lee lại vung chiếc quạt của mình một lần nữa. "Kvaah~~"
Người lớn có vẻ hài lòng sau khi chúng tôi cùng nhau n gã xuống.
"Đúng như mong đợi của Nebula. "Một người đàn ông có cái nhìn sâu sắc.
Cái gì..
Cái gì...
Khi tôi đứng đó ngơ ngác, tôi có thể nhìn thấy các nhâ n viên cầm máy ảnh đang lặng lẽ thút thít và cười lớn.
Bạn có hài hước không?
Không, tất nhiên là sẽ rất buồn cười.......
Ý nghĩ về việc điều này được phát sóng khiến tôi ớn lạ nh.
Tôi không muốn tham gia các chương trình tạp kỹ, tôi k hông tham gia các chương trình trò chuyện hay chương tr ình thời sự vì tôi không tự tin, và tôi không tham gia các c hương trình ca hát hay nhảy múa vì đồng đội của tôi khô ng đủ giỏi. Họ là một nhóm nhạc tỏ ra thần bí và không thành công
trên các chương trình giải trí. Hiện nay. Tôi nghĩ đi ra n goài như thế này cũng không sao......?
Đúng lúc tôi đang cảm thấy vừa xấu hổ vừa run rẫy thì màn hình phòng chờ bật lên.
Khi nhìn vào màn hình, tôi thấy mọi người dẫn dần lấp đầy. Có lẽ vì họ đã thêm 200 người nên không có ghế và có vẻ như họ có ghế đứng. Mọi người đang bị ép vào nh ững chiếc ghế đứng, vẻ mặt của họ trông rất đau khổ.
Và nó rất nhỏ trên màn hình chất lượng thấp. Tôi tìm t hấy thứ gì đó trong tay mọi người.
Những gì mọi người đang cầm trên tay là những khẩu hiệu và chữ viết vẫn hiển thị rõ ràng ngay cả ở chất lượng
thấp.
Moon Sein thốt lên một tiếng cảm thán.
[Choi Seong-woon, đợi hai năm nữal
Một người hâm mộ có thể đã phát hiện ra camera và b ắt đầu hô vang.
[Có quá nhiều người tại lời cầu hôn công khai của Sung woonl
Seo Jun-hwan cũng thốt lên.
Có nhiều người hâm mộ đến mang theo khẩu hiệu hơn nhưng tất cả họ đều có những bình luận sảng khoái.
[Cú sốc Choi Seong-woon là có thật]
[Tinh vân, bạn là thiên thể của tôi]
[Kết thúc của anh là em Choi Sungwoon]
Ngoài những khẩu hiệu có tên tôi, tôi còn thấy nhiều kh ấu hiệu của Lee Tae-jun, Seo Jun-hwan. Moon Se-in và H ong Chae-rim. Tuy nhiên, số lượng khẩu hiệu của tôi và T aejun Lee lại rất cao.
Tim tôi đập nhẹ. Tôi ngọ nguậy ngón tay chờ đợi. Tôi muốn biểu diễn trên sân khấu một cách nhanh chóng.
Tôi muốn ra ngoài hỏi xem họ đã ăn gì chưa, đến đây có vất vả không và tôi cũng muốn hỏi họ thích bài hát này như thế nào. Vì đây không phải là buổi hòa nhạc hay phò ng nhạc riêng nên sẽ không có thời gian để bình luận......
Đúng như mong đợi, tôi muốn được ra mắt thật nhan h. Quá trình này khó khăn và mệt mỏi, nhưng cảm giác ca o độ trong việc tạo ra một sân khấu hoàn hảo thông qua quá trình này giống như đi trên mây.
Những người hâm mộ cuồng nhiệt trên sân khấu còn tốt hơn cả sân khấu. Ngay cả khi bạn biểu diễn trên sân khấu trong một không gian trống rỗng và không có ai nhìn thấy thì việc làm việc chăm chỉ hay theo một cách tuyệt vời cũ ng chẳng có ích gì.
Một sân khấu chỉ hoàn thành khi có nhiều người đến x em. Và sẽ càng tuyệt vời hơn nếu những người xem buổi biểu diễn là fan của tôi.
Tôi có thể làm gì nếu màn trình diễn tốt ngay cả khi ng ười hâm mộ quay lưng và chửi bới tôi? Nó thực sự nghiê m trọng.
"Bạn có nguyện vọng gì cho giai đoạn này không?" Sein Moon cười rạng rỡ và hỏi tôi đã bắt đầu lại trò ch ơi phỏng vẫn chưa. Chẳng phải nó đã kết thúc như trước sao??
Dù sao thì tôi cũng vừa trả lời.
"Tôi sẽ cố gắng biến tất cả những người đến đây trở th ành người hâm mộ của tôi."
"Ôi chao, khát vọng của bạn cao đến mức có thể xuyên thủng tầng bình lưu phải không?" "Anh đã đi vào không gian à?"
Seo Jun-hwan, người dường như đã hoàn toàn thư giã
n. cười khúc khích. "Vậy Seo Jun-hwan, bạn có nguyện vọng gì cho sân khấ
u này không?" Khi tôi hỏi, Seo Jun-hwan trợn mắt trầm ngâm.
"hm... Ô... Ah. Đúng..." "Bỏ đi! "Không ừm-o-ye trong cuộc phỏng vấn!"
Taejun Lee hét lên và lấy quạt che miệng. Đó là tư thế t ương tự như tư thế của một nữ hoàng trong phim cổ tran g. Tôi nghĩ nó sẽ giống hơn nếu là váy hanbok thay vì bộ v
est.
"Chết tiệt! Seo Jun-hwan bước tới và rên rỉ như thế ngã xuống đã t. Tôi không biết đây là đang quay một bộ phim cổ trang hay một chương trình thử giọng sống còn cho công chúng
Chiếc máy ảnh ghi lại tất cả. Còn người quay phim thì cầm máy cố nén tiếng cười. Màn hình đang rung. Có ổn kh ông?
Tôi nhìn người quay phim đang cười, và máy quay đan g quay người quay phim và tôi. Đó hoàn toàn là chuyện tổ i tệ.
"Xin vui lòng xếp hàng chờ."
"Chúng ta hãy đi chuẩn bị sớm thôi."
Taejun Lee leo lên cầu thang, huy hiệu của anh ấy phấp phới. Vì tôi đang ở phía sau sân khấu nên tôi có thể nghe thấy giọng của người dẫn chương trình.
“Nếu bạn nhấn nút trả phí, bạn sẽ có thể bỏ phiếu. "Bạn có thể nhấp tổng cộng hai lần, vì vậy hãy bỏ phiếu cần th ận!"
Đây cũng là một đánh giá có sự tham gia của khán giả?
Kết quả của cuộc bình chọn đó sẽ được cộng vào điể m đánh giá sau này. Nhưng tôi không đặc biệt lo lắng ha y lo lắng.
Tôi biết tôi sẽ làm tốt. Thật kỳ lạ khi không thể biểu diễ n trên sân khấu mà tôi đã biểu diễn hàng trăm lần. Có m ột thần tượng tên là Chamba, cậu ấy đã học được 10 nă m.
Mặc dù trước đây tôi từng lo lắng về cái nhìn của mọi người, sợ sân khấu và đột nhiên sợ máy ảnh nhưng bây gi ở tôi có thể nói rằng tôi đã phần nào vượt qua được điề u đó.
Tuy nhiên, máy ảnh vẫn còn vụng về... Chỉ cần không th ể hiện nó là đủ. Để trở thành một thần tượng, điều cơ bả n là bạn phải có một khuôn mặt lạnh lùng.
"Được rồi, gọi món đầu tiên. Hãy bắt đầu với (Tell Me About Love) của thí sinh Younghwan!"
Một người tham gia với vẻ mặt lo lắng bước ra và hát m
ột bài hát. Đó là một bản ballad bình thường với quần áo
bình thường, giai điệu bình thường và giai điệu bình thư
ờng. Bố cục sân khấu cũng rất phổ biến.
Dù sao thì tôi cũng không thể thay đổi bố cục sân khấu
nhiều... Tôi đã có thể cài đặt ánh sáng, phông nền và mộ
t số cấu trúc.
Khi sân khấu kết thúc, người dẫn chương trình hô vang
yêu cầu bắt đầu bỏ phiếu.
"Và "Hơi tàn nhẫn một chút."
"Dùng "Có hơi giống thế phải không?"
Những người tham gia tập trung tại phòng chờ nhìn vào
màn hình và trò chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro