Chương 51
Tập 51
Giờ ăn trưa ngày hôm sau.
Đã đến giờ hẹn để trò chuyện. "Vậy cậu gọi tôi để nói chuyện gì?"
"Mọi người đang nói rằng bài hát của tôi đã đạo nhạc."
"Đúng? haha. Tôi không biết điều đó có nghĩa là gì. “Điều đó không thể được."
Anh từ từ lùi lại. Tôi lau khuôn mặt mệt mỏi của mình. "Đúng. Tôi cũng biết Jinheon là người sẽ không đạo nhái. Nhưng cũng có một con ngựa, nên. Tôi có thể kiểm tra bài h át được không? "Bởi vì anh không biết."
"Bạn đang nói về cái gì vậy? Đó không phải là đạo văn. Và bây giờ, chỉ còn 3 ngày nữa là đến buổi triển lãm cá nhân, bạ n sẽ phát hành bài hát. "Điều đó không có ý nghĩa gì cả." "Bạn chỉ cần nghe nó một lần
"Đó không phải là vấn đề một lần sao? Đó là một chương t rình sinh tồn' theo cách riêng của nó. “Nếu Seongwoon nghe xong bài hát của tôi thì sao?"
được rồi. Tôi thậm chí còn không nghĩ rằng ngay từ đầu a nh ấy sẽ ngoan ngoãn nghe lời tôi.
Tôi cam chịu và lặng lẽ thở dài. Có lẽ đó là do sự ồn ào của tôi với Hong Chae-rim ngày hôm qua, nhưng điều tốt duy nh ất là tôi đã không phô trương TMI không cần thiết.
"Bạn sẽ không tin nếu tôi nói là không, phải không?"
"Hmm- Đúng vậy. "Bởi vì trong sinh tồn, bạn không thể tin tưởng bất cứ ai.”
"Đúng. được rồi."
?"
Người kia xấu hổ vì tôi lùi lại quả nhanh. Tôi quay lại và rời
đi mà không hề hối tiếc. Giọng nói của một người đàn ông vang lên khẩn cấp từ phí
a sau, "Chờ một chút, Seongwoon! Tôi thực sự không đạo văn! Xi
n hãy tin tôi! Đúng?" "Bạn có thể kể cho tôi nghe về nó sau khi bạn nghe nó khô ng?"
Tôi cũng bận và cần nghỉ ngơi, nhưng tôi không muốn lãng
phí tình cảm của mình với mọi người vì những chuyện như thế
này. Nếu thời điểm đó đến thì cũng đủ để giải thích rồi.
Người bị đâm ở đây không phải là tôi mà là người không k
iêu hãnh hát bài hát đó. Bạn có thực sự cần phải làm ầm ĩ lê
n vì một điều chỉ cần nghe một lần không?
"dưới. Nó mặn quá. Tôi nghĩ tôi biết ai đã nói điều đó. B
ạn là Yubin phải không? Tôi đã xem một số tác phẩm của bạ
n ngày hôm qua. Nhưng tôi chỉ nhìn thôi. "Tôi không đạo văn
nó.
Người đàn ông phàn nàn với tôi như thể anh ta thực sự cả
m thấy bị đối xử sai trái.
“Tất cả những gì bạn cần làm là cho tôi biết."
"dưới được rồi."
Người đàn ông đưa tôi vào studio. Không khí ngột ngạt, k hông có hệ thống thông gió của studio đã chào đón tôi. Tôi đeo chiếc tai nghe quen thuộc.
Anh bấm vào máy tính và mở tập tin công việc.
Tôi nghe bài hát cho đến hết và nhìn anh ấy.
"Tôi có đúng không? Tôi thực sự không làm điều đó. Ha, bây giờ tôi thấy Quần đảo Nebula...
anh ta lấm bẩm. Nhưng điều đó không quan trọng. Anh ấy không thực sự đạo văn. Đầu tiên, bài hát của tôi th
ậm chí còn không phải do tôi sáng tác………
"Đúng. “Tôi xin lỗi vì đã nghi ngờ bạn."
Anh ấy có vẻ hài lòng với lời xin lỗi của tôi. Vậy có phải cậu học sinh trung học đó đã hiểu sai?
Tôi đi về chỗ ở của mình. Một chiếc xe tập đi được nhìn t hấy trong tủ giày.
"Ô anh trai! "Bạn có ở đây không?"
"Ừ, về chuyện đạo văn đó
"À, cái đó à? Nó diễn ra như thế nào? “Anh nói có tốt khôn g?"
"Đó không phải là đạo văn. Không có sự chồng chéo."
"Ơ Điều đó không thể nào được. Gì?"
"Có đúng là hôm qua bạn đã nghe tác phẩm của anh ấy k
hông?" "Ah. Có phải của anh ấy không? "Không sao cả nếu thời gi an trôi qua và tôi không nhớ rõ."
Cậu học sinh trung học cười rạng rỡ và lại tập trung vào đi ện thoại. Nhìn những chuyển động lấp lánh của ngón tay, an h ấy dường như đang trò chuyện.
Ở đây, tôi không đặt những câu hỏi như tại sao bạn lại nói về thông tin chưa được xác minh như thế đó là sự thật? Nếu nhìn theo cách đó, tôi hoàn toàn tin những gì đứa trẻ này nó
i và đi nói với nó.
Và Bạn đang làm gì mà tức giận với một đứa trẻ mười b ảy tuổi?
"Lần sau vui lòng không chia sẻ thông tin chưa được xác mình rõ ràng với người khác."
Tôi chỉ nói một điều và đi tiếp. Khi tôi mệt mỏi vì làm việc
liên tục những ngày này và nằm xuống giường sớm, cậu học
sinh trung học trả lời.
"Có tôi sẽ làm vậy. À, nhưng tôi không hỏi về điều đó! "C ho tôi số của anh trai bạn."
"Không, tôi đã kế với bạn bè tôi về bạn, nhưng họ chỉ nói
điều đó thật ngu ngốc. Chúng tôi thực sự thân thiết. "Họ nói
chúng tôi là bạn cùng phòng, nhưng họ cứ nói hoài."
"Con số này có hơi
"Hở. "Tôi thậm chí còn không có số à?"
Cậu học sinh trung học lại cầu xin. Ôi, tôi mệt rồi, tôi ước gì
bạn đừng nói chuyện với tôi nữa.
"Tôi xin lỗi, tôi hơi mệt nên tôi nghỉ ngơi trước."
"Bạn đang mệt mỏi nhưng tôi đã nói chuyện với bạn mà k
hông báo trước phải không? Tôi xin lỗi. Hãy nghỉ ngơi thật tốt
nhé-"
Đây có phải là MZ không? Tôi chóng mặt quá...
Tôi có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ nhờ công việc liê n tiếp và sự hợp tác của MZ Beam với các nam sinh trung họ C.
2 ngày trước buổi triển lãm cá nhân.
Buổi diễn tập diễn ra vào buổi tối nên buổi sáng vẫn còn nhi ều thời gian.
Thực ra, lẽ ra tôi phải đến đó ngày hôm qua, nhưng... Tôi quá bận suy nghĩ về việc đạo văn và những thứ khác.
Tôi tình cờ gặp Moon Sein ở cổng trước.
"Tinh vân sẽ đi đâu?"
Tôi đã trao lại thẻ đi chơi của mình. Đến cửa hàng tiện lợi hay quán cà phê phía trước cũng được, nhưng khi ghé qua nh à tôi phải mang theo thẻ đi chơi.
"Đúng. Tôi định ra ngoài một chút. "Bạn có cần gì không?" "Không sao đâu - Bạn phải đến đúng giờ?"
"Đúng."
Tôi chơi với tóc mái của mình.
Bây giờ tôi phải ngừng phủ nhận thực tế và chạy trốn. Đã đến lúc nói lời tạm biệt với những bóng ma của quá kh
Trước đây, do danh tiếng của tập đoàn, việc đặt chỗ phải đặt trước cả tháng chứ chưa nói đến đặt chỗ trong ngày. Tu y nhiên, việc đặt chỗ trong cùng ngày vẫn chưa thể thực hiện được.
Khi mở cửa bước vào, mùi thuốc nhuộm và uốn tóc nồng n ặc. Khi tôi đang đứng đó với vẻ mặt nhăn nhó, một nhân vi ên xông ra từ bên trong.
"À, bạn là Seongwoon Choi, người đã đặt chỗ lúc 1 giờ ph ải
không?" "Đúng."
"Vui lòng đi lối này!"
Khi được hỏi tôi muốn tạo kiểu tóc như thế nào, tôi nói tro
ng khi chạm vào tóc mái của mình.
“Xin hãy cắt ngắn nó lại."
Ừm… Tôi ước mình có thể làm được điều gì đó nhiều hơn
một chút.
Tôi nhanh chóng vận hành điện thoại của mình và đưa cho
nhà thiết kế xem.
"A, đây là ý của ngươi sao? "Vậy thì sẽ mất một thời gian.
Bạn ổn chứ?"
“Sẽ mất bao nhiêu giờ?"
"Mất khoảng năm giờ."
Tuy thời gian có chút eo hẹp nhưng cũng không mất nhiều t
hời gian như vậy nên tôi gật đầu.
"Vậy xin hãy làm như vậy."
"vâng
Sau đó, đã đến lúc nhắm mắt lại và để tóc làm tóc. Khi â
m thanh quen thuộc của máy sấy tóc dừng lại, nhà tạo mẫu t
óc hài lòng nói.
"Nó thật sự tốt. Nó rất hợp với bạn ~ Mâu da của bạn trắng và đầu bạn rất đẹp nên nó rất hợp với bạn! Màu sắc cũng xu ất hiện tốt. Vì tôi sẽ không được trả tiền nên tôi có thể sử dụ ng nó làm video hoặc ảnh quảng cáo không?"
"hm... "Nó hơi nặng nề một chút."
Tôi chơi đùa với mái tóc của mình. Mọi người phải ngạc nhi
ên.
Chúng tôi đến vừa kịp lúc diễn tập. Tuy nhiên, tôi mừng vì mình không đến muộn.
Trong khi tôi đang nghỉ ngơi và chuẩn bị lên sân khấu thì T aejun Lee và Sein Moon bước ra khỏi hành lang.
Moon Sein nhìn tôi và lẩm bẩm.
"...? Đó là ai. Đó là người mà tôi chưa từng gặp trước "?"
?
Moon Sein và Lee Taejun, tôi trợn mắt.
Chỉ vì kiểu tóc đã thay đổi không có nghĩa là bạn sẽ không thể nhận ra nó. Khi tôi đang nhìn chằm chằm vào họ. Moon S ein và Lee Taejun hét lên.
"Choi, Choi Seongwoon?!"
"Đó là một tỉnh vân.....?!"
Cậu thật sự không nhận ra tôi sao? Bạn không biết tôi trông thế nào khi xõa tóc xuống à?
"Bất kỳ sự thay đổi nào trong trái tim......?"
Moon Sein hỏi. Taejun Lee lau mắt và nhìn tôi lần nữa. Thật khó tin, anh ấy đang đi vòng quanh tôi như một chú cún con muốn ị.
"hm... Tôi muốn cố gắng làm điều đó đúng cách. "Làm ca sĩ.
Taejun Lee và Sein Moon che miệng như thế đang xúc độ ng. Màn biểu diễn đỉnh cao chỉ kết thúc khi mặt tôi trở nên lạ nh lùng vì ngoại hình quả giống phụ huynh.
"Nhưng nó đã diễn ra rất tốt. "Bạn đã làm điều đó ở đâ
u?"
"Nơi này hơi xa, nhưng hãy đến vào một ngày nào đó...
"Tôi sẽ gửi cho bạn liên kết sau."
"Ồ, vậy thì tôi cũng có một liên kết."
"Đúng."
"Xin hãy chuẩn bị từ số 21."
"Tôi đoán đã đến lúc phải làm điều đó. "Chúng ta hãy đ
i nhanh lên."
"Tôi nghĩ thật tuyệt khi Stardust xuất hiện cùng Seongwoo
n."
Khi đang lặng lẽ đi dọc hành lang, Taejun Lee đột nhiên
mở miệng.
? Tại sao?"
"Bạn có thể nghe bài hát trước bất kỳ ai khác và thậm chí c
ó thể xem nó trực tiếp."
Taejun Lee hào hứng nói.
"Ah là vậy sao...
Tôi nói một cách lúng túng. Không, đúng hơn là Jun không
biết tôi là Nebula sao? Không có liên lạc với SN1054. Sao cậu lại nói như thế cậu biết đó là Nebula vậy?
Có phải chỉ là tâm trạng của tôi.......
Khi tôi đưa qua, Taejun Lee không nói gì thêm. Chỉ có Moo n Seinman, không cần suy nghĩ, nói: 'Hãy thừa nhận đi! Tôi n ghĩ sẽ thực sự khó khăn nếu tôi cố gắng xem trực tiếp ở nhà, Họ đã tranh cãi như thế này.
"Ô đúng rồi. "Tôi đã xem qua nhiều trang web khác nhau để nghiên cứu dữ liệu và tìm thấy người này. Có ai biết khôn g?"
Moon Sein cầm màn hình điện thoại và tăng âm lượng. Tin h vân xuất hiện trên màn hình điện thoại và giọng nói đó là c ủa tôi cho dù ai nghe thấy nó...
Tôi tự nhủ, dừng lại. Trong khi đổ mồ hôi như thế này. Mo on Sein đang nói về Nebula.
"Tôi đã hát nó rất hay. Nó thực sự rất ngầu. Và đây đều là những bài hát tự sáng tác, và kỹ năng sáng tác của anh ấy thật tuyệt vời. Tôi nghe nói rằng lần này anh ấy đã sáng tác OST cho một bộ phim, nhưng tôi tự hỏi liệu có hơi kỳ lạ không khi đến rạp chiếu phim chỉ để nghe các bài hát của bộ phim đó, bộ phim đó......?"
"Phải. Nó thực sự rất ngầu. Tôi cũng đã biết người này trư ớc đây, nhưng tôi có thể thấy rõ rằng anh ấy rất dày dặn về k ỹ năng sáng tác-
C, bạn có thể dừng cuộc nói chuyện với người hâm mộ ở đ
ây được không? Bởi vì người liên quan đang ở đây... 11
"Vì vậy, cách anh ấy viết bài hát này có vẻ giống như một t hiên tài thực sự."
"Tôi thực sự hối hận vì sao bây giờ tôi mới phát hiện ra......
Ngay cả khi họ đi qua hành lang và đến phòng chờ, họ vẫ n cười lớn vì câu chuyện về Nebula. Trong khi đó, Seo Jun-h wan và Hong Chae-rim cũng đến và giúp nói về Nebula.
Thôi, dừng lại đi... "Xét cho cùng thì đó là một khái niệm thần bí phải không?" "Cái tên Nebula cũng là một sự khai sáng."
"Các bài hát đều nói về không gian và các vì sao. Có phải l à khoa thiên văn học không? KHÔNG.
“Khi tôi nhìn thấy nó, nó đang ở những ngày đầu và số lượ ng người đăng ký là khoảng 10.000." -"
"Nhưng có phải là khi có 100.000 người không? Sau đó, tất cả các bài hát đều bị xóa và tôi thực sự rất buồn… Trên thực tế, đó là một bước hướng tới một bước nhảy vọt lớn hơn."
“À, vậy là cậu đã yêu từ đó rồi à?" "Ngày xưa nó cũng rất phổ biến. Nhưng họ còn nhiều hơn t hế nữa."
Khi tôi đang cố gắng kiềm chế mặt mình không bị nóng lên thì từng người một bị gọi vào. "
"Ồ, tôi đoán giờ đến lượt tôi rồi. "Chiến đấu -
Taejun Lee là người đầu tiên được gọi. Tôi không còn ngh e thêm gì về Nebula nữa, có lẽ vì nó đã kết thúc, tạ ơn Chúa. Tôi gần như hết xấu hổ.
Nó bắt đầu."
Có một chiếc TV nhỏ trong phòng chờ và chúng tôi có thể x em buổi diễn tập trên đó. Chẳng mấy chốc đèn sân khấu và phông nền chuyển sang màu đỏ.
Chủ nghĩa Đông phương......?"
Ngay sau đó, MR bắt đầu chơi. Đó là một bài hát quen thu ộc. Đây là OST của bộ phim cổ trang được biết đến rộng rãi nhất và có nhiều bài hát cover đã được phát hành, nhưng đ ây là bài hát bị chỉ trích rất nhiều vì mức độ cảm xúc độc đá o không bằng bài hát gốc.
Đó có vẻ là một lựa chọn mạo hiểm nhưng kỹ năng của Taej un Lee là có thật. Tôi cảm thấy thoải mái. Taejun Lee hít một hơi và chộp lấy micro.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro