Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 50

Tập 50

"KHÔNG. Không phải vậy...

Tôi rất hồi hộp và chờ đợi lời nói phát ra từ miệng Taejun L ee.

Tôi có làm gì sai trong câu trả lời của mình không? Gì? Tại s ao bạn lại phản ứng như thế này?

Khi tôi lo lắng, chính Hong Chae-rim chứ không phải Lee Ta e-jun, người chớp đôi mắt tròn xoe và nói.

"Tôi rất ngạc nhiên khi thấy em út của chúng tôi giỏi đến m ức nào."

"Đúng?"

"Vì vậy. Tại sao bạn lại tốt bụng như vậy? Thật khó để sốn g trên thế giới này.........

"Anh tốt bụng đến mức làm tôi xấu hổ. cái này………………

Vậy bạn nói là sai hay bạn làm đúng......?

Trong khi tôi đang nghiêng đầu trước những lời khó hiểu t hì Taejun Lee nuốt đồ ăn và mở miệng.

"Tử tế quá cũng không tốt."

Tôi có tử tế không?

Tôi đã làm điều này trong khi suy nghĩ kỹ lưỡng về việc nó sẽ xuất hiện như thế nào qua ống kính máy ảnh, phải không? Không đời nào tôi thực sự tử tế nếu tôi hành động theo cách có kế hoạch như vậy.

Trong khi tôi đang phủ nhận những lời của Lee Taejun trong đầu, Lee Taejun lại lên tiếng.

"Tất nhiên là tôi không thể làm được vì lúc này tôi đang qu ay phim, nhưng bạn không nói một điều khó chịu nào trong g iai đoạn hát rong khi tôi kéo bạn gần nửa đường."

một lúc Chỉ là vì tôi thích nó thôi......!

Ngày càng có nhiều sự hiểu lầm rằng tôi là người tốt bụng.

Tôi lần lượt nhìn Hong Chae-rim, Moon Sae-in và Seo Jun- hwan với vẻ mặt xấu hổ, nhưng tất cả họ đều gật đầu đồng tình.

TÔI. Tôi không thể tin được là tôi ổn......!!

"Tôi đã chuẩn bị nghe điều gì đó, nhưng anh ấy không nó

i gì cả,

"Đó chắc chắn là một vấn đề."

"Nhưng còn chuyện này thì sao? "Bạn không thể ép một đ

ứa trẻ ngoan trở nên hư hỏng".

“Tôi không cố làm cho nó xấu đi! “Tôi chỉ muốn có thể sốn

g một cuộc sống mà tôi có thể nói tất cả những gì tôi muốn n

ói."

Tuy nhiên… Bạn không đối xử với tôi như một đứa trẻ quá

nhiều sao?

Tôi không biết liệu tôi có phải là học sinh cấp hai không, nh

ưng họ lại đối xử với tôi như vậy mặc dù về mặt thể chất tôi

chỉ bằng tuổi học sinh cấp ba? Ngay cả anh chị em họ, cô di c

hú bác cũng không như vậy.

"xin lỗi "Tôi ổn."
Tôi cũng nói tất cả những gì tôi phải nói. Chỉ là bây giờ chú ng tôi đang quay phim, và nếu chúng tôi nói chuyện thì cũng sẽ không có ai lắng nghe. Dù tôi có cố gắng lên tiếng thì cũng chẳng có ai i chịu lắng nghe.

Vì vậy, tôi chỉ thở dài và bước tiếp. Đó là ý nghĩa của việc tổ t.

Khi tôi nói một cách bình tĩnh, Hong Chae-rim đưa cho tôi chiếc bánh trứng trên đĩa của tôi.

"Ăn nhiều………

"Sau khi ăn xong, chúng ta hãy đến quán cà phê phía trước đây.

"Seongwoon, đó là sô cô la sinh tố hay java sinh tổ? Bạn c ó ăn cái đó không? "Tôi sẽ mua nó cho bạn."

"Chả, bạn không cần phải làm điều này........

"Cứ nhận lấy đi, đồ khốn!"

Sau khi ăn xong, tôi đến một quán cà phê nhượng quyền g ần chỗ ở để nghỉ ngơi. Tôi nói chuyện với Lee Tae-jun khi đa ng nhấm nháp đồ uống có lượng đường cao phủ kem tươi, s ô-cô-la chip và xi-rô sô-cô-la.

tại thời điểm đó. Tại sao bạn lại đưa tôi lên sân khấu khi bạn đang hát rong? “Có lẽ tôi đã không đi ra ngoài."

"hm... Seongwoon mà tôi thấy thích sân khấu. “Tôi có thể t hấy rằng họ không thực sự thích những màn trình diễn bị đả nh giá và gây áp lực như stardust."

"Làm sao mà bạn biết được điều đó?"

"Bởi vì bạn là một người hâm mộ?"

Điều đó có ý nghĩa. Khi tôi nhìn anh ấy với vẻ mặt thắc m ắc, Taejun Lee tiếp tục nói.

"Điều đó nữa, tôi chỉ nói rằng thói quen của tôi là kiểm tra t ình trạng của mọi người."

Tôi quay đầu lại nghĩ rằng mình sẽ làm điều đó. Dần dần, đồ uống do người khác gọi lần lượt được phục vụ. "Đi nào."

Tôi lấy đồ uống, nhấp một ngụm rồi quay trở lại ký túc xá. Moon Sae-in uống dâu tây, Lee Tae-jun uống bạc hà, Seo Jun-hwan uống Americano đá, và Hong Chae-rim đang cầ

m một thức uống kỳ lạ với những viên ngọc trai bay xung qua

nh màu xanh lam và tím. Khi tôi hỏi thì anh ấy nói mua vì tò

mò về thực đơn mới.

Đó là sự kết hợp không trùng lặp với sở thích đồ uống của

chúng tôi, nhưng tôi nghĩ nó không tệ.

"Nhưng tôi thực sự không tốt chút nào."

"Đúng."

Tôi nói lại lần nữa vì tôi cảm thấy như mình không thể nghe thấy anh ấy. "Chỉ là do máy ảnh thôi. Không phải vì tôi tốt, chỉ là... "Việc

này được thực hiện vì có một chiếc camera.

"Tuy nhiên, cư xử như vậy được gọi là tử tế." "Mặc dù tôi không hành động với một trái tim đặc biệt tố

?" t

"Đó là một câu hỏi triết học."
"Được rồi. Kant blah blah blah. Ha, nó gợi lại những kỷ niệ m."

"Và tôi có một tính cách tồi tệ, nên ngay cả khi máy quay đ ang quay, nếu tôi nghe thấy điều gì đó như vậy, tôi sẽ ngay l ập tức chửi bới."

"Tôi gần như đã giơ nằm đấm của mình ra khi xem đoạn video ngày hôm qua.

Trong suy nghĩ của họ, tôi là một đứa trẻ ngoan đến mức ngu ngốc, luôn im lặng ngay cả khi nghe thấy những điều kh ông hay, nên tôi chỉ ngừng nói.

Đó là một cái vỏ đậu sẽ bong ra vào một ngày nào đó. Giố ng như những người hâm mộ gọi những người đàn ông cơ bả p cao trên 180 cm là chuột đồng...

Mọi người biến mất vào trường quay với đồ uống trên tay. Tôi cũng hướng đến trường quay.

"Tình vân!"

Người đã ngăn tôi lại là Moon Sein.

"Bạn có đi làm không?"

"Đúng."

"Bạn có muốn đi chơi sau buổi triển lãm cá nhân không?"

"Ở đâu?"

"Tôi vẫn chưa quyết định về điều đó. "Mọi người đang đ en."

Moon Sein lắc điện thoại di động của mình. Ồ, tôi đã khô ng gặp lại bạn.

"hm... "Tôi cũng sẽ đi."

"Được rồi, tôi sẽ cho bạn biết khi mọi chuyện được quyết định. Làm việc chăm chỉ!"

"Đúng."

Tôi vào phòng thu, ngồi ở một nơi có tầm nhìn tốt về máy ả nh và bật máy tính. Từ góc này, bạn có thể nhìn rõ cả màn hì nh và bàn tay của mình.

Vì có nhiều quân bài để giải quyết là điều tốt.

Sau đó, tôi làm việc chăm chỉ đến mức tất cả đồ uống m

ang theo đều đã tan hết. Lớp kem tươi phủ lên trên đã tan c

hảy đến mức không còn hình dạng ban đầu, còn đả tôi man

g theo cũng đã tan hết và nhạt nhẽo.

Nó có vị thật kinh khủng....

Nhưng vứt đi đồ người khác mua cho mình cũng là một đ

iều thô lỗ nên tôi đã nuốt hết. Bây giờ chúng ta đã hoàn thà

nh xong bài hát, đã đến lúc chuẩn bị sân khấu.

Tôi đã ăn thứ gì đó ngọt ngào và cảm giác thèm ăn của tô

i trở nên khó chịu

Tôi muốn bỏ bữa tối nhưng có người lại làm ầm lên như thế

tôi sẽ chết nếu bỏ bữa tối. Tôi vội bước tới nhà hàng.

"GI?"

Ừm. Trước khi tôi kịp bước vào nhà hàng, giọng nói lớn của

một người phụ nữ vang lên ở hành lang.

Giọng nói này là Hong Chae-rim.

"Nói lại lần nữa. "Tôi là ai?"

Máy ảnh lấy nét. Đoàn làm phim cảm nhận được sự náo đ

ộng và tiến đến nhà hàng với máy ảnh trên tay. Tôi từ từ bướ

c xuống cầu thang giữa dẫn đến nhà hàng.

Dần dần, danh tính của vụ náo loạn đã trở nên rõ ràng. Nó

đông đến mức nếu có ai nhìn thấy, họ sẽ tin nếu nói rằng có một người nổi tiếng ở đó.

Hong Chae-rim đang la mắng ai đó. Không ai có thể nhìn thấy được vì nó bị người dân che phủ,

Hong Chae-rim phấn khích đến mức tưởng chừng như cô ấy sẽ đánh ai đó trước mặt mình bất cứ lúc nào.

Có lẽ chỉ có mình tôi cảm nhận được điều này nhưng có một người lạ mặt nào đó đã can thiệp và ngăn Hong Chae-ri m lại.

"Ừm, bình tĩnh đi."

"Bạn có nghĩ rằng bạn sẽ bình tĩnh lại?"

"Tuy nhiên, chuyện này sẽ chẳng mang lại điều gì tốt đẹp cả."

"Không thực sự. Bạn không nghe thấy người đó nói gì sa o? Đúng?"

Tôi chậm rãi bước xuống cầu thang từng bước một. Vì bị ai đó che lưng nên không thể nhìn ra Hong Chae-rim đang giậ nai.

Ôi ôi, bạn thực sự là ai? Nếu Hong Chae-rim tức giận đến t hế, tôi đoán cô ấy đã nói điều gì đó kỳ lạ.

Bạn có phải là thành viên của nhóm lần trước không? Hai n gười trong số họ đã bị loại và một người ở lại, vì vậy nếu thàn h viên đó nói điều gì kỳ lạ thì Hong Chae-rim sẽ rất khó chị U.

"đợi tỉ. Cảm ơn.

Tôi băng qua đám đông để đến chỗ Hong Chae-rim. Sau đó tôi có thể biết mục tiêu trút giận của cô ấy là ai.

"Tại sao người đó...

Tôi ngơ ngác nhìn anh.

Tóc mái của cô ấy dài đến nhức mắt, tóc bù xù như chưa h ề chải chuốt như tôi.

Tôi đã tẩy tóc màu vàng, nhưng vì không nhuộm chân tóc nên tóc tôi ngày càng đen và kết cấu tóc trông không được đẹp do đã tấy.

Quần áo đã được mặc gọn gàng. Quần tây, áo phông trần g, áo khoác ngoài và giày trang trọng. Người đeo chiếc đồng hồ hàng hiệu này là một người mà tôi biết rõ.

Jinheon Lee. Bạn cùng phòng hiện tại của cô, một người bị

nghi ngờ đạo văn và đã nói với TMI của cô rằng cô không m

uốn biết, đã gặp khó khăn với Hong Chae-rim.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

Khi tôi ngập ngừng hỏi Seo Jun-hwan, anh ấy rửa mặt và b

ắt đầu nói nhỏ.

"Cái đó"

Theo Seo Jun-hwan thì tốt. Anh ấy đã tỏ tình với Hong Ch ae-rim. Tôi sẽ rất ngạc nhiên.

“Vậy tôi có thể làm gì đây? Nhưng người đó thực sự đãn ói... "Tôi thủ nhận rằng tôi hát hay và không ai nhận tôi vì tôi nhút nhát, và blah blah blah."

Làm sao...

Khi tôi nhìn Seo Jun-hwan với ánh mắt ngơ ngác, anh ấy g ật đầu như thể đã hiểu.

"Em gái tôi có chút tức giận. Nhưng người đó xuất hiện nh

ư một lá cờ đỏ. ha… Bạn nói gì? Nếu anh ấy từ chối tôi, tôi đ

ã định vẫn là bạn bè, nhưng tôi không biết anh ấy lại có tính cách như vậy. Đừng nói điều gì ngu ngốc... Đó là lý do tại sao bây giờ nó lại ở trạng thái đó.”

Nó đáng giá...

Khi tôi gật đầu, Seo Jun-hwan lặng lẽ nói. Bạn đáng phải buồn. Anh bày tỏ sự đồng ý của mình.

"Người ngăn cản bạn "Các bạn có biết nhau không?" "Tốt? “Tôi cũng lần đầu tiên nhìn thấy điều này."

"Đừng làm phiền nữa và ra ngoài điệ

Hong Chae-rim đấy người đang cố ngăn cản cô ra, bước v ề phía trước và túm lấy cố ảo người đàn ông. Người đàn ông thậm chí không thể thoát khỏi vòng tay của Hong Chae-rim.

Người đàn ông đó cao hơn Hong Chae-rim, nhưng tôi khô ng biết là do anh ta yếu đuối do vóc dáng nhỏ bé hay vì xấu h ổ, nhưng có lẽ là v.v.

"Ồ, Chae-rim, tôi nghe nói bạn luôn tập thể dục hai giờ mỗi ngày. Cái đó cái kia, hãy nhìn vào mạch máu,"

Tôi nghĩ cũng có cái trước.

Hong Chae-rim đang giữ chặt chiếc áo phông trắng cô đa ng mặc đến nỗi nó rách ra. Đôi mắt đen của Hong Chae-rim tạo ra ảo giác giết người.

"Bạn không thể đánh tôi!"

Tôi nghe thấy giọng của Moon Sein, như thế anh ấy đang q uan sát từ đâu đó,

"Không, tôi chỉ im lặng lắng nghe thôi, nên việc này có vẻ d

ễ dàng. Chào!! Bạn định nói như vậy vì miệng bạn đang mở à? Ah?!!" Hong Chae-rim đã sử dụng giọng hát và giọng hát hay của mình ở những nơi này.

Có lẽ họ có ý thức về camera, nhưng không có bất kỳ cuộc nói chuyện nước đôi nào cả. Đó là tất cả những gì tôi có thể an ủi được...

Nhưng tôi thực sự không nghĩ đến việc dừng nó lại. Ngay c ả trong mắt người khác, những nhận xét như vậy cũng đáng chê trách.

"Ji thú nhận đã đi chơi một mình. Có chuyện gì với một đ ứa nhóc như cậu vậy? Này, lẽ ra cậu nên củi đầu mới phải! "Ồ, thật là xấu hổ."

Hong Chae-rim buông cổ áo ra như thể đang ném một củ ném. Người đàn ông lùi lại vài bước do bị giật.

"Mẹ kiếp. Thực ra. Tôi đã cố gắng phớt lờ nó, nhưng tôi

phải nói điều gì đó như thế này để hiểu. "Không phải vì cậu giỏi để mọi chuyện diễn ra trong im lặng đâu." Hong Chae-rim dường như còn nhiều điều muốn nói nhưn

g đã thể hiện sự tự chủ của mình. "Ờ!!"

Tôi hít một hơi thật sâu và bước tiếp. "GÌ!! Bạn có thấy nó không? Vì bây giờ chúng ta đã đi rồi n

ên tất cả hãy giải tán thôi!" Đám đông tụ tập ồn ào dần dần biến mất. Tôi tiếp cận Hon

g Chae-rim. "sau đó. “Tôi cảm thấy sảng khoái trong lòng."

"Chaerim-nim, meoshitaa~"

Hong Chae-rim uống một ngụm nước lạnh. "Seongwoon, thế nào rồi?" "hm... Bên trong nó trông rất ngầu. Nó trông rất tuyệt."
Vâng, thật tốt khi chủ ý đến máy ảnh. Nhưng điều đó kh ông có nghĩa là bạn nên lắng nghe tất cả những bình luận thô lỗ và xúc phạm rồi tiếp tục."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro