Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 49

Tập 49

Đúng như dự đoán, Stardust đã chỉnh sửa chéo và cho thấ y các đội thân thiện khác và đội lộn xộn của chúng tôi.

Kỳ lạ thay, không có sự chỉnh sửa nào giữa trưởng nhóm và trưởng nhóm, và cuộc đối đầu giữa Lee Tae-jun và tôi ... Nó đã được chỉnh sửa theo cách này. Vì dù sao tôi cũng không phải là đối thủ nên nó không thực sự giống như một cuộc thi đâu.

Nhìn chung, có sự tương phản giữa trang phục của tôi và ti ếng sủa ầm ĩ của đồng đội.

Vào thời điểm đó, thành phần đã thay đổi. Ban giảm khả o và đội ngũ sản xuất trông giống như họ đang xem nhiều m àn hình CCTV và viết ra mọi thứ một cách gọn gàng.

[Những gì tôi đang viết bây giờ là…] [Đánh giả trận chiến đội

Ngay sau đó, tài liệu cho thấy hình ảnh của một số người t ham gia và điểm số của họ bị giảm.

Và khi tôi quay lại một trong nhiều màn hình CCTV, tôi thấy mình làm việc muộn, đảm nhận công việc của các thành viên trong nhóm.

Sau đó, một lần nữa, nó cho thấy đội của Lee Tae-jun, d

ội hy vọng cho nhiệm vụ nhóm, và sau đó lặp lại để cho đội

của tôi thấy, đó là mặt tuyệt vọng của nhiệm vụ nhóm.

Và đây là cuộc phỏng vấn tôi đã thực hiện lần trước.

[Người tham gia Seongwoon Choi: Ừm… Tôi chỉ cố gắng là m việc chăm chỉ thôi.]

Tốt. Không sao đâu.

Nếu các thành viên trong nhóm của bạn nói điều gì đó khô

ng tốt, bạn sẽ chỉ nhận được phản ứng dữ dội. Ở đây, một l

ựa chọn tốt là khiếu nại rằng bạn là nạn nhân.

Đó là cách buối phát sóng của Tập 4 kết thúc. Bỏng ngô đ

ã hết từ lâu.

"Vậy thì đi ngủ sớm thôi."

"Seongwoon, hẹn gặp lại vào ngày mai."

"Đúng. Chúc ngủ ngon.'

Khi tôi bước vào phòng thì không có ai ở đó cả, có lẽ vì mọ

i người đã đi xem truyền hình rồi. Công việc duy nhất tôi vội

vàng để lại trên giường vẫn còn đó, vô tổ chức,

'Nó thực sự tốt hơn và thuận tiện hơn nếu bạn không có n

Ngay cả khi bạn đã quen sống theo nhóm, tốt hơn hết bạn

nên ở trong phòng riêng không có người khác. Nếu có thể, hô

m nay tôi muốn bạn ngủ ngoài trời.

Khi tôi đang đánh răng, tôi nghe thấy tiếng khóa cửa mở.
Tôi hy vọng đó không phải là anh ấy. Vậy thì tôi chắc chân ră ng bạn đã xem buổi phát sóng tuần này. Trong trường hợp đ ó, bạn chỉ cần giải quyết nó như tôi đã làm. Bởi vì rõ ràng là anh ta sẽ tùy tiện nói chuyện khi làm như vậy.

Khi tôi đưa mặt ra ngoài cửa phòng tầm với bàn chải đánh răng trong miệng, tôi có thể thấy một học sinh trung học đan g cởi xe tập đi ở cửa trước.

"Ồ, anh trai, anh ở đây à? "Tôi tưởng bạn sẽ ngủ bên ngoài hoặc về muộn vào ban đêm!"

Sau khi đánh răng và lau tay, tôi trả lời.

“Hôm nay tôi sẽ đi ngủ sớm. Điều hòa và điều hòa. "Anh

đã ở đâu thế?"

“À, tôi đi vì tôi có một công việc bán thời gian là người mẫ u thử đồ. "Thật tuyệt vời."

Cậu học sinh trung học háo hức cởi chiếc xe tập đi của mì nh ra và cười lớn. Tôi chỉ đơn giản trả lời rằng nó tốt.

"Ah. "Anh ấy đang xem cái đó, bạn có biết không?" *... Đúng?"

Nữ sinh trung học cởi quần áo với vẻ mặt ngây thơ và thay bộ đồ ngủ. "Cái đó, cái đó. Nó ở trên giường. "Tôi nghe nói cậu đang

xem.

Cậu học sinh trung học đưa tay chỉ vào tác phẩm trên giườ ng của tôi. Cậu học sinh trung học vươn vai và khóc lớn rồi nằ m xuống giường.

"Tôi đã để lại tin nhân nói rằng tôi cũng muốn gặp bạn, nh

ưng bạn không thấy tôi à?" "Ah "Tôi không biết vì tôi không thực sự nhìn vào điện th

oại khi đang làm việc."

Phải chăng anh ta là người không có đủ phép lịch sự để q

uan sát công việc của người khác? Ừ, nếu ngay từ đầu mà có

cách cư xử thì tôi đã không nói như vậy. Cậu học sinh trung học ranh mãnh xua tay như thể không b iết vấn đề là gì.

"Này, đứng lịch sự nữa, anh trai. "Lúng túng, cứ thoải mái nói chuyện đi.'

"hm... "Nếu nó dính vào miệng tôi, tôi sẽ làm." Ô ô. Thật khó khăn vì hôm nay tôi sống quá khó khăn. Ôi t ôi già rồi...

Mười bảy tuổi bao nhiêu?....

Tôi không thực sự chạm vào anh ấy mà chỉ mỉm cười nhẹ n

hàng. Nhìn công việc trên giường, tôi thấy không thiếu thứ gì

ngoại trừ có chút nhếch nhác, ừm… Tôi nghĩ chúng ta sẽ phải

nói chuyện với anh ấy khi anh ấy đến.

Trong khi tôi đang giết thời gian bằng cách nhìn vào điện t

hoại, cậu học sinh trung học nhanh chóng chìm vào giấc ngủ,

có lẽ vì lời nói mệt mỏi của tôi là đúng. Thời gian trôi qua, trời đã gần sáng, không thấy anh vào ph ông nên tôi không đợi anh nữa. Dù sao thì chúng ta cũng ở c

hung phòng mà. Tôi đoán chúng ta có thể gặp nhau vào ngà

y mai.

*... Đúng?"
"Tôi nghĩ anh ấy đã đạo văn từ anh trai mình....!"

Cuộc sống thứ hai không phải là chế độ thực sự khó khăn sao?

Khi tôi thở dài và rửa mặt, cậu học sinh trung học tuôn ra th ông tin với tốc độ chóng mặt mà không cho tôi cơ hội nghỉ n gơi.

"Không, hôm nay tôi gặp bạn ở trường quay, và tôi nghe nó i bạn giống hệt anh trai Melody của bạn?"

"Nhưng tại sao Yubin lại biết giai điệu bài hát của tôi?"

"Xin lỗi. "Thật ra tôi đã xem bản nhạc rồi."

được rồi… Đó là lỗi của tôi khi để tác phẩm của mình nằm trên giường mà không hề có chút nghi ngờ nào.

Khi tôi mỉm cười hiền lành, có lẽ cậu học sinh trung học đó hiếu đó là dấu hiệu cho thấy tôi đang chú ý và tiếp tục nói.

"Dù sao thì, khi người đó bước ra-

Viết...

Khi tôi đưa tay lên miệng bảo cậu hãy coi chừng miệng, cậ u học sinh trung học đã mở to mắt và che miệng lại. Đối với những người muốn trở thành người nổi tiếng thì việc kiểm soá t cái miệng của mình là điều cần thiết. Cái miệng của anh ch àng này là vấn đề lớn nhất.

ở... Vì vậy. Bởi vì người đó hành động như một kẻ ngốc

"Nói tử tế đi

"Đúng rồi!! "Đó không phải là vấn đề! Điều đó là vậy đó. Tôi đã từ bỏ việc sửa đổi thói quen ng ôn ngữ của mình và lắng nghe học sinh trung học.

“Cho dù đó là Lee Geun-heon hay Lee Jin-heon, họ đều v iết cùng một giai điệu? Tôi nên làm gì với điều này......!" Tôi đã vướng vào một số rắc rối.

Tại sao tôi không thể thoải mái thực hiện một buổi phát són g? Dù sao thì cũng không có gì dễ dàng khi sống. "Anh ta giờ ở đâu?" "Tôi không biết. "Bởi vì chúng ta không thân thiết." "Bạn sử dụng bao nhiêu phòng studio?"

"Tôi nghĩ đó là số 12. Có phải số 22 không? Đó chắc chắn | à một trong hai điều đó. “Vậy từ giờ trở đi cậu định làm g 12"

Tôi có thể làm gì? "Tôi nghĩ chúng ta cần nói về chuyện đó trước." "Ồ, bạn có định nhận được sự giáo dục thực sự không?" Chóng mặt.....!

Cảm thấy chóng mặt vì lựa chọn ngôn ngữ, tôi chạm vào th

ái dương của mình.

Khó vì học sinh cấp 3 quá là học sinh cấp 3. "Có thể là hiểu lầm nên tôi muốn hỏi." "Nếu họ mang nó đi thì sao? Vâng, điều đó không thể đư

ợc. Anh ấy đã nói dối. "Làm thế quái nào mà chúng lại giống

nhau được nhỉ?"

"Nếu tôi hát một bài hát cho một triển lãm cá nhân, liệu nh

ững người khác ngoài tôi có đánh giá nó không?"

Sự khác biệt giữa hàng thật và hàng giả. Và trong số những người nói nhiều thì có rất ít người thực s ự tài năng. Chúng chỉ là những thứ nửa vời.
Vì vậy, không đời nào tôi sẽ thua nhờ kỹ năng của mình. Dù sao trong phòng cũng có camera. Nếu xảy ra tranh cãi đạo nhạc, bạn sẽ đứng về phía người đó hay của tôi?

Không chỉ vậy, tôi còn có bảo hiểm nên tôi không nghĩ đó l à vấn đề lớn. Chỉ là có điều gì đó khó chịu xảy ra và tôi cảm thấy hơi khó chịu.

"Ô Đúng như dự đoán, anh trai. "Bạn đã có một kế hoạc h?"

Tôi không biết trả lời thế nào nên chỉ mỉm cười.

"Anh ơi, em cũng có thể đi cùng được không?"

"Chuyện đó có hơi” Tôi nên làm gì với bạn?"

"Chỉ cần nhìn thôi.

Cậu học sinh trung học tiếp tục nói một cách lúng túng và l ấy điện thoại di động từ trong quần ra.

"KHÔNG."

Anh mỉm cười và nói chuyện tử tế. Cậu học sinh trung học r ên rỉ và bám vào gấu quần bất chấp lời nói kiên quyết của tôi. "Ô tại sao~!! Sau đó tôi sẽ bí mật chụp ảnh. "Vậy thì ổn th

ôi, phải không?" Bạn có phiền?

Khi tôi mỉm cười và nhìn chăm chăm vào cậu ấy mà không trả lời, cậu học sinh trung học bắt đầu khóc.

"Được rồi. Vậy thì tôi sẽ xem xét. Điều này thực sự, thực sự tốt. Phải?!" Không, tại sao bạn cứ cố gắng đàm phán?

Khi tôi trở nên xấu hổ, cậu học sinh trung học của tôi càu n hàu và bỏ đi đâu đó.

"Bạn thực sự chưa hề nhượng bộ một lần nào, vui sướng." Tôi là người duy nhất còn lại ở hành lang. Tôi bước vào stud

io mà đứa trẻ đã kể cho tôi nghe. Đứa trẻ này đang làm gì vậy? Lần đầu tiên tôi nhìn thấy an

h ấy, cũng như ngày hôm qua và hôm nay, anh ấy quả là một đứa trẻ khó đoán. Đây chính là tuổi dậy thì. Đó là một quan niệm đầy thành kiến về tuổi dậy thì. Suy n

ghĩ của tôi về việc trở thành một học sinh trung học khác thư

ờng đã biến mất khi tôi nhìn thấy người đàn ông đó trong st udio.

Phòng 12. May mắn thay, nơi đầu tiên tôi đề cập là chính xác. Tôi gỗ lên cánh cửa kính mờ của studio.

"Lý Jinheon. Tên tôi là Seongwoon Choi và tôi có điều muố n nói với bạn......." "Bạn muốn nói gì? Ôi, dạo này tôi bận quá. Có phải vì bạn

muốn được tôi đánh giá cao không? Vậy thì tôi sẽ xem xét n

ó ngay cả khi chỉ là lúc này tôi không có việc gì khác để làm. Bây giờ bạn đang rất bận rộn. “Tôi nghĩ tốt nhất là nên nói ch uyện này sau."

Một giọng nói phát ra từ bên trong studio. Không, nếu cậu định nói thì sao cậu không mở cửa và nói luôn đi. Khi tôi mở cửa, Jinheon Lee hỏi tôi tại sao lại mở cửa mà k

hông được phép. "Vậy cậu định để nó đứng trước cửa à?"

"Bạn đang nói về cái gì vậy? Tôi đang định mở nó. “Tôi kh ông biết rằng Seongwoon Choi lại thô lỗ đến mức mở xưởng vẽ của người khác.

Cắt những điều vô nghĩa!
Tôi ngay lập tức thay đổi chủ đề.

"Nhưng, nếu bạn không có thời gian, tại sao bạn lại nói rằn g bạn có thể dành thời gian cho Gampyeong?"

Ngay cả khi tôi cố gắng bác bỏ nó ở đó, họ thậm chí sẽ kh ông thừa nhận điều đó và chỉ tiếp tục chế nhạo chủ đề này, vì vậy chẳng có lý do gì để đi chơi với họ cả.

Người đàn ông tiếp tục gỡ máy tính mà không nhìn vào mắ t tôi. Tôi nhìn nhanh và thấy rằng tôi đang ghi chép vô nghĩa. Ah. Ở đời khó gặp được người tử tế lầm...

"Nếu công việc không quá nhiều thì tôi quá bận để dành th ời gian cho nó."

Tôi kìm nén cơn tức giận đang dâng lên. Bình tĩnh lại, Seon gwoon Choi.

"Được rồi, vậy khi nào bạn rảnh?"

"Ừm, tôi không biết? Tôi không chắc. Những ngày này tôi b ận vì nhận được rất nhiều yêu cầu về bài hát. "Bạn cũng phải dạy học sinh của mình."

Đáng lẽ tôi phải làm việc từ lâu nhưng tôi lại thấy khó chịu vì bị lãng phí thời gian khi cho rằng đó là hàng nhái hay đạo văn vô cớ, và tôi càng khó chịu hơn khi nó lại thành ra như vậ y.

"Tôi không thể đợi được, tôi xin lỗi, nhưng xin hãy cho tôi chút thời gian."

"Ồ, được rồi. Nếu Seongwoon Choi nói vậy Hmm… Vậy b ạn nghĩ gì sau bữa trưa ngày mai? "Nếu đến giờ ăn trưa, tôi n ghĩ mình có thể dành chút thời gian.

Anh ấy có vẻ thích cảm giác tôi cúi xuống. "Được rồi, vậy ngày mai tôi sẽ đợi ở đây."

"Ừ, cậu nói vậy đấy"

Thật sự rất khó để sống một cuộc sống xã hội. Không có n gười bình thường nào được trang bị trí thông minh và kỹ năn g xã hội?

Khi tôi đang đi dọc hành lang, Hong Chae-rim tìm thấy tôi và hét vào mặt tôi rời khỏi hành lang.

"Tinh vân!" "em gái...

"Bạn là loại học sinh trung học nào mà không nhìn vào điệ n thoại của mình như thế này? "Hãy liên lạc và sống." "Ah Xin lỗi."

"Không nó không giống thế. Seongwoon. Lời xin lỗi chỉ nên được thực hiện khi lời xin lỗi thực sự cần thiết. "Nếu không. mọi người sẽ coi thường bạn hoặc khiến bạn cảm thấy khó ch

ju hơn".

Một người có trí thông minh, kỹ năng xã hội và kỹ năng. Nó là một loài quý hiếm. Tôi bước dọc hành lang và nghĩ rằng từ giờ trở đi tôi nên đ

ối xử tốt với Hong Chae-rim, Moon Se-in, Lee Tae-jun và Se

o Jun-hwan. Tôi kiểm tra thời gian và đã đến giờ ăn trưa.

"Đúng. Tôi sẽ làm vậy, cảm ơn bạn." "được rồi. Những lúc như thế này, tốt hơn hết là chỉ cần nó i lời cảm ơn."

Chiều cao của Hong Chae-rim khoảng 160 nên cô ấy có thế xoa đầu tôi quả lâu nhưng cô ấy chỉ khuỵu gối.
*... Vì thế tôi nói ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện."

Cạch.

Đó là âm thanh Moon Sein đánh rơi chiếc thìa của mình.

Hong Chae-rim, Lee Tae-jun và Seo Jun-hwan cũng nhìn t ôi với đôi mắt mở to và đồng thời ngừng di chuyển như thể họ đã hứa.

Cái gì, cái gì?

"Ô, tôi đã làm gì sai. Bạn đa lam điêu đo?"

Khi tôi hỏi cẩn thận, Seo Jun-hwan mở miệng với vẻ mặt n ghiêm túc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro