Chương 47
Tập 47
(Kỹ năng xã hội)
"Hở?"
"Vậy quá trình. Toàn bộ quá trình sản xuất đã được đán h giá......?"
"Làm thế quái nào mà cậu lại lên lớp được."
Mọi người đang xôn xao.
Tôi đã âm thầm bị thuyết phục bởi chính mình. Chà, không có lý do gì để dành thời gian, nhân lực và tiền bạc cho một tr ận chiến đồng đội khi nó chẳng là gì cả.
"Các tiêu chí chấm điểm được chia thành hợp tác, sáng tạ
o, thái độ, phương pháp giao tiếp, chủ động, đóng góp, lãn h đạo, v.v.
Nhân viên bước ra và phát giấy tờ đã được dập ghim cho t ừng người.
“Nói cách khác, trận đấu đồng đội này là một cuộc phỏng vẫn lớn."
Anh ấy cũng đưa cho tôi một mảnh giấy nên tôi lấy nó. Tiê u chí chấm điểm được viết ngay ở trang đầu tiên.
"Tổng số điểm là 100 điểm. Bất cứ ai có điểm âm sẽ bị đ uối học ngay lập tức!"
điên. Trục xuất?
[54 điểm]
May mắn thay, đó không phải là điểm tiêu cực nhưng cũn g không phải là điểm tốt.
Tôi lật tờ giấy lại, và ở mặt sau, thông tin chi tiết về cách kh ắc nó được viết cẩn thận bằng những dòng chữ dài.
Tim tôi đập thình thịch, nhưng tôi tự hỏi lúc này những ng ười khác chắc hẳn đang sợ hãi đến mức nào...
Khi tôi đang cần thận đọc tờ báo, những giọng nói vang lê n từ khắp nơi. Đó là những giọng nói quen thuộc mà tôi đãn ghe nhiều lần.
"Gì? Tôi đang bị đuổi ra ngoài? Bạn đang đủa tôi à?"
"Cái này, cái này không có ý nghĩa!"
"Nếu bạn là ca sĩ Tất nhiên phải coi đó là khả năng ca há
t đúng không? "Tại sao cậu lại làm điều mà tôi không nói trư
ớc!"
"Ngay từ đầu thì đội đã có vẻ như tệ rồi, vậy chúng ta có
thể làm gì khác?"...!!"
"Bạn đã đọc hết chưa? Tôi nghĩ đã đủ thời gian rồi. "Đã b
ị trục xuất, hãy bắt đầu bài thuyết trình cuối cùng.
Thật tàn nhẫn...
MC lần lượt gọi tên. Hai trong số ba thành viên trong nhóm biểu diễn cùng tôi đã được gọi ra. Tôi nghĩ khoảng 20 người đã bị loại...
"Xin vui lòng mang hành lý của bạn ra khỏi chỗ ở.
Mọi người không thể chấp nhận điểm của họ và tranh cãi với đội ngũ sản xuất để sửa lại điểm của họ. Trước khi sự nh ầm lẫn được giải quyết, MC tiếp tục.
"Sau đó, tôi sẽ hướng dẫn bạn về lịch trình."
Moon Sein có vẻ lo lắng và vô tờ giấy. "Điều này sẽ không đặc biệt tốt...an
Trên mảnh giấy anh đang vẫy tay có ghi số điểm 86 bằng chữ màu đỏ. Lee Tae-jun nói với Moon Sa-in rằng đó không phải là vấn đề lớn.
"Chà, một số người, những khán giả thích những người đã rời đi và những người không thích Stardust sẽ nói điều gì đ ó. "Không thể khác được."
Micrô và máy ảnh đã được khôi phục để làm bản sao lưu. Taejun Lee tiếp tục nói không chút do dự, dù anh có biết hay không.
"Tôi chắc chắn rằng đội ngũ sản xuất đã cân nhắc mọi th ứ và bỏ nó đi. Người sẽ rơi từ đây là... Hoặc họ quyết định r ằng họ đã xem hết tất cả các phần, hoặc có quá nhiều chỗ để tranh cãi. "Một người mà kỹ năng của họ dường như khôn
g được cải thiện." Lý do lớn nhất khiến bài viết của tôi bị trừ điểm là do giao ti ếp. Đó là điều dễ hiểu, nhưng
"Tôi sẽ bỏ nó đi nếu xét đến tất cả những điều đó." Taejun Lee đang vỗ tờ giấy. Số điểm của Taejun Lee là 96 điểm.
"Mảnh giấy này chỉ để trưng bày thôi. Nếu có ai đó thực s ự muốn đánh rơi nó, bằng cách nào đó họ sẽ biến nó thành một bản âm bản."
"Đó là sự thật nhưng
"CHÀO. "Nó có ý nghĩa đấy~~!!"
Hong Chae-rím nói vậy và ném tờ giấy vào thùng rác. Tôi lặ
ng lẽ nhìn tờ giấy của mình rồi theo cô bỏ vào thùng rác.
Những người bị đuối lần lượt rời khỏi khu vực chờ dưới sân
khẩu. Có vẻ như họ đang đi lên ký túc xá, dỡ hành lý rồi rời
đi. i Khi tôi nhìn quanh, số lượng người đã giảm đi rõ rệt. Ngườ
dẫn chương trình lại cầm micro. Tôi sẽ thông báo cho bạn về lịch trình tiếp theo."
" "Chúng ta sẽ chia điểm theo tiêu chuẩn chấm điểm này.”
“Tổng điểm lên tới 9 cấp, cộng điểm của giai đoạn tiếp th eo để xác định ai bị loại.
Hmm, vậy có nghĩa là cách duy nhất tôi có thể bù đắp cho
số điểm đáng thất vọng này là ở chặng tiếp theo?
Khi nhiều suy nghĩ khác nhau lướt qua tâm trí tôi, một ngườ i ở đằng xa giơ tay lên. Tôi có một câu hỏi!"
Giọng của anh ấy lớn đến mức ngay cả khi không có micro. âm thanh vẫn có thể được nghe thấy trên khắp sân khấu. Ng
ười chủ trì mỉm cười và chấp nhận câu hỏi.
"Haha, vâng, bạn có câu hỏi nào không?" "Tôi phải rớt vào lớp nào đây?!"
"Cấp 5 trở xuống có thể được coi là một thất bại đã được xác nhận."
"Xóa bỏ chắc chân có nghĩa là?" "Tôi không thể nói nhiều như vậy vì nó là bí mật - Mọi người hãy cố gắng hết sức để đạt được kết quả tốt ở chặng tiếp theo nhé!"
"Cảm ơn!!"
"Được rồi, giai đoạn tiếp theo là triển lãm cá nhân. "Không quan trọng đó là bài hát cover hay bài hát của riêng bạn, chỉ cần tạo nên một sân khấu tự do hoàn chỉnh!"
Nếu là cuộc thi cá nhân thì tôi vẫn cảm thấy yên tâm. Tôi đoán là tôi đã không còn đủ tự tin để chơi một trận đấu đ ồng đội nữa...
"Và triển lãm cá nhân sẽ được tổ chức trước khán giả đượ c tuyển chọn thông qua bỏ phiếu trước, vì vậy hãy ghi nhớ đi ều này!"
Tôi nhìn chủ nhà bằng đôi mắt sáng long lanh.
Trước khán giả? Sau đó, rõ ràng nó bao gồm điểm của khô ng chỉ ban giám khảo mà còn cả khán giả.
Thế đấy, tôi không thể tin được mình lại có cơ hội được bi ếu diễn trên sân khấu trước mọi người nhanh đến vậy.
Tôi rất vui mừng và phấn khích. Nhiều ý tưởng tự động nảy lên trong đầu tôi.
Bạn làm gì trong các buổi triển lãm cá nhân? Bài hát riêng? Bài hát cover? Tôi nghĩ sẽ ổn nếu kết hợp âm trầm trong tươn g lai với R&B, và sẽ không tệ nếu kết hợp nhạc rock dân gian với nhạc rock hiện đại... Bạn có cảm thấy mệt mỏi với nó kể t ừ khi bạn thử nó lần trước không? Tôi nghĩ nhạc pop rock dựa trên piano sẽ hay, nhưng tôi không muốn bị đánh giá, nên đ ẽ sử dụng trên sân khấu... Đúng như dự đoán, nó rất mãnh li
Được rồi, tôi phải đến studio nhanh thôi........ "Tình văn!"
Suy nghĩ của tôi bị gián đoạn bởi tiếng hét của Moon Sein. “Có phải cậu đang nghĩ đến chuyện khác không?" "Ah. Đúng."
"Tôi phải đi dỡ đồ."
Tôi lấy lại bình tĩnh và nhìn quanh. Hầu hết những người ch ật cứng đã rời đi từ lâu. Khi tôi nhìn vào bảng điện tử hiển thị rõ ràng phòng nào sẽ sử dụng dựa trên điếm số,
[Choi Seong-woon - Lớp 5)
Đó là cấp 5... Tôi nghĩ nó cao hơn bạn nghĩ? Điểm vào khoảng 50 điểm, nhưng không phải lớp 5 ở mức
đó không tệ sao?
Đã lâu rồi tôi không vào cấp ba nên trí nhớ của tôi mờ mịt.
Khi tôi đang nhìn vào bảng hiển thị điện tử, một nhân viên
đang nhìn quanh đã nhìn thấy tôi và chạy đến. Các nhân viê
n gần micro đã được thu thập.
"Cảm ơn."
Taejun Lee và nhóm của anh ấy cũng gắn micro và bám vào
người tôi. Ngoại trừ Taejun Lee, tôi là người cao nhất nên có t
hể nhìn rõ đầu anh ấy.
"Lúc đó mày nghĩ gì thế?"
"Em út của chúng ta, em có bị sốc khi nhìn thấy điểm của mình sau khi luôn học lớp 1 không?"
Tôi vừa trả lời vừa gãi phía sau mái tóc dài của mình. "Tôi chỉ đang nghĩ xem nên biểu diễn kiểu gì và cuối cùng t ôi đã thực hiện nó quá lâu………
"Ô Dù sao thì bạn cũng là một ca sĩ bẩm sinh rồi. Một tài n ăng sinh ra để làm ca sĩ."
"Chà, đến mức đó
"Vậy cậu không nghe thấy những lời cảnh báo hay bất cứ đ iều gì tôi nói à?"
"Đúng. "Tại sao sau này bạn không cho tôi biết bằng văn b án?"
“Họ nói sẽ in nó ra và mang lên phòng, nhưng… Trước hết. từ nay đến giai đoạn triển lãm cá nhân, tôi được tự do đi lại giữa nhà và trường quay. Tôi sẽ không đi lại với các thiết bị điện tử...
"Ồ. "Thật tuyệt."
Ngay cả khi bạn cùng phòng của bạn là một người kỳ quặc, bạn vẫn có thể làm việc ở nhà.
Lần trước tôi may mắn được ở chung phòng với Lee Tae-ju
n và Seo Jun-hwan, còn lần này tôi may mắn được ở chung
phòng với Moon Se-in và Lee Tae-jun, nhưng rất ít khả năng
bạn cùng phòng tiếp theo của tôi sẽ ở cùng phòng, sẽ là một
điều tốt.
"Họ nói rằng chúng ta sẽ được chỉ định một phòng làm việ c cho từng người một và chúng ta sẽ được hỗ trợ tương tự n hư khi chiến đấu theo đội."
Tôi bước vào phòng và đóng gói hành lý của mình một các h thô bạo. Dù sao đi nữa, chúng tôi chỉ chuyến phòng trong t òa nhà này thôi.
Bây giờ tôi có phòng, có bạn cùng phòng, tôi phải đi làm tr ước đã. Tay tôi ngứa ngáy và tôi muốn biến những ý tưởng tr ong đầu mình thành hiện thực.
Vì máy tính xách tay rất bất tiện nên tôi phải tìm một chiếc máy tính để bàn… Ô, hôm nọ có một chiếc iMac ở studio khá c. Tôi cần sử dụng nó.
"Gặp lại sau nhé." "Đúng."
Taejun Lee duy trì trạng thái cấp 1 nên không cần phải di ch
uyển hành lý. Điều này có thể hơi ghen tị.
Tôi nhặt chiếc hộp lên và đi đến phòng được chỉ định củ
a mình. Khi tôi mở cửa đang cầm chiếc hộp bằng một tay, tôi nhìn thấy hai người đàn ông. Tôi có phải là người mới nhất...
"Xin chào!" "Xin chào."
"Xin hãy chăm sóc cho tôi."
Õ, lúc đó tôi là người măng anh ấy vì đã hỏi một câu.
Tôi gãi đầu khi nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Nhưng ngoài điều đó ra, tôi có cảm giác như mình đã nhì
n thấy nó ở đâu đó khác.
“Tôi là Kwon Won-bin, ca sĩ thiên tài 17 tuổi!"
Õ. Sự tự ý thức thật tuyệt vời. Đây có phải là sự căng thẳn g của tuổi mười bảy?....
Có cảm giác như đã đến lúc phải giới thiệu bản thân nên t ôi ngơ ngác trả lời mà không hề đặt chiếc hộp xuống.
*Tên tôi là Seongwoon Choi."
"Tên tôi là Jinheon Lee, 23 tuổi. Xin hãy chăm sóc cho tôi,"
"Ừ, xin hãy chăm sóc cho tôi nữa."
"Tôi là fan."
"Đúng?"
Jinheon Lee đột nhiên lịch sự đề nghị bắt tay tôi. Tôi nhan h chóng đặt chiếc hộp xuống và nhận được một cái bắt tay. Anh ta tiếp tục, nâng ly lên.
"Tôi đã chú ý lắng nghe kế từ SN1054. Là một tiền bối khởi nghiệp với tư cách là một ca sĩ cùng ngành, điều đó thật to l ớn. Tôi tò mò không biết anh ấy đang làm gì, nhưng tôi nghe nói anh ấy thậm chí còn chưa tốt nghiệp trung học. “Tôi nghĩ điều này thật tuyệt vời."
"Cảm ơn?"
Đó là một kiểu đặc thù khác với người trụ cột gia đình và Munsain.
Khi tôi lao ra ngoài mà thậm chỉ còn chưa kịp dỡ đồ đạc tr ong hộp ra, Lee Jin-heon, 23 tuổi, nói.
"Thực ra, tôi có một số học sinh và đang dạy họ. Ô, tất nhi ên là tôi không lấy tiền. Nếu bạn được trả tiền cho việc gì đó thì đó là sự chuyên nghiệp. Tôi nghĩ nó nên được dạy như t hế. Ừm… Tôi không biết dạy hát hay sáng tác một cách chuy ên nghiệp vì tôi chưa có kinh nghiệm về nó. Đó là lý do tại sao tôi đến đây. Ôi trời, có phải tôi đang cố chấp quá không?"
"KHÔNG......
"Bạn đang cố gắng đến trường quay phải không? Hmm, tô i có xu hướng hoàn thành công việc của mình một cách nhan h chóng, vì vậy tôi đã hoàn thành tất cả công việc để chuẩn bị cho buổi triển lãm cá nhân của mình. Phải mất khoảng bốn giờ để hoàn thành một bài hát một cách nhanh chóng. "Bởi v ì chúng tôi thành công quá nhanh nên chúng tôi đã có một s
ố hợp đồng quản lý và bài hát."
"Đúng......"
Khi nhìn sang bên, tôi nhận thấy cậu học sinh trung học 17 tuổi bằng cách nào đó đã biến mất và không có trong phòn g.
"Là một người hâm mộ, tôi nghĩ danh tính của SN1054 và Choi Sungwoon khá thú vị. Khá ngạc nhiên khi tôi bắt đầu sự nghiệp đầu tiên của mình trong một metaverse nhỏ. Avatar c ũng là avatar cơ bản, không có tính năng gì đặc biệt. Nếu là tôi thì tôi sẽ cho nó đôi cánh. Tôi cũng đã thử nhuộm tóc nử a rưỡi. Vì đây là một không gian ảo tên là Metaverse nên nó sẽ chẳng có chút cá tính nào nếu không có chút hào nhoán
"Đúng
"Khi còn là thành viên của SN1054, tôi bất ngờ đăng ký tha m gia một chương trình thử giọng mang tên Stardust. Một ng ười tài năng như Choi Sung-woon có thể ra mắt ngay lập tức, vậy tại sao lại phải gặp rắc rối khi xuất hiện trên chương trìn h? À, nếu bạn không biết cơ quan quản lý hay cơ quan nào, tô i sẽ cố gắng nói chuyện với bạn. Tôi có một số mối quan hệ ở nơi này. "Nếu bạn yêu cầu đệ tử của mình sử dụng sức mạnh của mình, họ sẽ làm được."
"Bạn có ổn không... Người này làm gì...
Tuy nhiên, tôi không không thể ngừng nói đột ngột nên chỉ im lặn g lắng nghe. Nếu bạn không có bất kỳ suy nghĩ nào, bạn sẽ t ự mình nói ra và giải quyết.
"là vậy sao? Nhưng đừng quá cụ thể vì có thể sau này bạn sẽ cần đến nó. Nếu điều này xảy ra, liệu Seongwoon Choi có được đưa vào danh sách học sinh của tôi không? Lần trước khi hát trên sân khấu, tôi đã nghĩ có quá nhiều âm mũi...
Không, thật đấy, chỉ vì muốn nghe mà cậu còn động đến kỹ năng của tôi à?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro