Chương 46
Tập 46
* Tôi đang làm việc chăm chỉ nhưng họ cứ kỷ luật tôi và đi ều đó thật khó chịu!"
"Đây là kỷ luật? Bạn chỉ đang cố chọc tức tôi và đổ lỗi cho tôi bằng cách kỷ luật tôi hay gì đó. Tôi nói điều này hai lần: n ếu bạn không muốn làm thì đừng làm, chúng tôi."
"Đó là vì ngay từ đầu cậu đã hát như vậy! Còn các trận chi ến đồng đội thì sao? "Bạn định làm gì?"
"Tôi yêu cầu bạn điều chỉnh giọng nói của mình một chút v ì giọng tôi đang cao lên. Bạn có nên nói đến mức này khôn g?"
"Bạn có thể nghe thấy giọng nói của tôi? Khi tôi thử nó với bản ghi âm, nó vẫn ổn. Mọi người đều nói trên KakaoTalk rân g không sao cả. Vậy nguyên nhân là do biểu diễn trực tiếp kh ông tốt bằng bản thu âm. Bạn định phát bản ghi âm trên sân khẩu à?
dưới. Đau đầu. Làm thế nào mà những người như vậy lại có những tiết mục giống nhau đến 1 vậy? Đồng đội cũ của tôi cũng nói những điều như vậy. Dù có đặt bao nhiêu đi chăng nữa, tôi cũng không hề nghĩ đến việc lấy nó nên đã bỏ cuộc.
"KHÔNG. Nếu giọng nói của bạn được chú ý, trước tiên hãy nghĩ đến việc cải thiện kỹ năng của bạn để nó không bị chú ỷ. "Đừng cầu nguyện rằng người khác không thể làm được." Nói xong miệng tôi khô khốc.
Đầu tiên. Tôi nghĩ tôi đã nói tốt. Nhưng. Vì dù sao thì tôi cũng không thế giao tiếp với những người như thế nên dù tôi
có nói điều này thì cũng sẽ không có gì thay đổi.
Các thành viên trong nhóm không nói gì cho đến khi uống hết nửa chai nước.
"dưới. Thực sự, tôi cảm thấy tồi tệ... Một đồng đội lẩm bẩm rồi bỏ đi, đóng sầm cửa lại. Tôi
đậy nắp chai nước vừa uống xong. Tay tôi hơi run nên không
thể đóng nắp nước đóng chai lại được.
Tôi đoán là tôi đã làm tốt, phải không? Các thành viên trong nhóm đều rời khỏi phòng làm việc nh ư thể đang bị truy đuổi.
* dưới."
Tôi rất lo lắng về những ống kính máy ảnh sáng bóng chiếu vào mình.
Cuối cùng, ngày công bố giai đoạn trận đấu đồng đội đã
đến mà thậm chí không nhận được số tiền chính xác. Và đó
cũng là ngày tập 3 được ra mắt cùng thời điểm với buổi côn
g bố trên sân khấu.
Nhìn xung quanh, tôi nhận thấy có một hoặc hai người từ c
ác đội khác.
Đội của chúng ta là người duy nhất còn thiếu một nửa của đội...
"Xin hãy đến trong 20 giây nữa!"
Kể từ đó, tôi không nói chuyện với đồng đội của mình dù chỉ một lần. Tuy nhiên, khi tôi cãi nhau lớn với các đồng đội t rước buổi hòa nhạc, tôi nghĩ mình đã buộc mình phải lên tiến g.
Suy cho cùng thì thần tượng cũng không làm được gì cả. T ôi không nghĩ mình có thể làm điều đó lần nữa nếu họ chĩa s úng vào đầu tôi,
"Đây là đội của Oh Soo-jin. hát hãy bắt đầu nào."
Bài hát tôi sắp xếp đang phát. Bài hát kéo dài khoảng 3 ph út rồi nhanh chóng kết thúc.
Tôi không cảm thấy gì khi biểu diễn trên sân khấu nên thật nhàm chán. Có cái gọi là chuyên nghiệp và kiêu hãnh nên tôi
đã không chơi bài hát dưới chuẩn... Các giám khảo với biểu cảm thối nát hiện rõ.
Tiếng vỗ tay khô khốc của một người vang lên trên sân khấ u tràn ngập sự im lặng. Tiếng ồn từ những người tham gia ch ặng trước ngày càng lớn hơn.
Thẩm phán bật cười và mang theo micro. "Đó là một mớ hỗn độn."
"Cái này. Tôi có nên đánh giá nó không? haha....." "Điều này thực sự không có gì để nghe. Có lẽ là chúng ta ấ n định thời gian quá ngắn?"
Biểu cảm trên khuôn mặt người đồng đội ngày càng trở n ên tồi tệ hơn khi anh ta liếc mắt nhìn từng vụ giết người vụng về lần lượt đập vào tai mình. Một số người đã rơi nước mắt
và một số thành viên trong đội không giấu được vẻ tức giận. Nó sẽ tệ hơn theo cách đó. Trong khi nghĩ về điều đó, tôi chỉ nhìn thẳng về phía trước với vẻ mặt vô cảm.
Trông cậu không ổn à? Tại sao nó xấu? Bạn có không hài l òng với quyết định này không?" "Bởi vì tôi không thể thể hiện được kỹ năng thực sự của mì
nh khi luyện tập "Dường như là vậy."
"Nó trông như thế nào?" Đó là cảm giác của riêng bạn, như ng bạn thậm chí không biết điều đó? Và, không phải cậu đã luyện tập nhiều đến thế sao?"
Đúng?"
"Có thể hiểu rằng chất lượng giảm sút do số lượng người gi
ảm vì nhiều lý do, nhưng hơi khó để chứng tỏ rằng chúng tôi
chưa luyện tập như thế này ~ Tôi không nghĩ đến việc làm tốt hơn. Thực ra......
"Sự sắp xếp không tệ. “Tôi đoán kỹ năng của tôi quá tốt để xử lý việc đó."
"Chỉ cần đi xuống tầng dưới,"
Sân khấu kết thúc một cách vô ích như vậy. Trong khi tôi đ
ang điều chỉnh tai nghe và chiếc micrô khó xử, một thành viê
n trong nhóm của tôi lo lắng kéo micrô ra khỏi người tôi. Anh
ấy sải bước về phía tôi.
"Đó là tại bạn đấy... Tiết mục này bây giờ quá sảo rồng. Nó thậm chí còn không đáng để trả lời, nên ngay khi tôi quay lại để phớt lờ nó, tôi cảm thấy một bàn tay mạnh mẽ nằm lấy vai tôi.
"Vì cậu mà tôi. Tất cả những giấc mơ của tôi đều bị hủy ho ại! "Tôi xin lỗi!"
Các thành viên trong nhóm đang khoanh tay quan sát tỉnh hình phía sau. Tình huống này cũng giống như lúc đó. Các th ành viên trong nhóm tìm ra lỗi ở điều gì đó không quan trọn g và buộc phải xin lỗi, và các thành viên trong nhóm chỉ nhìn vào nó.......
i
"Mới vừa mở miệng, lúc xuống, miệng lại tự động ngậm lạ ? Huh? "Vậy thì đáng lẽ bạn không nên im lặng!"
nhạt nhẽo. Không phải một hai lần.......
Đây là điều tôi thường nghe khi còn ở trong một nhóm, rất lâu trước trận chiến giữa đội Stardust.
"Seongwoon, việc giao phần này cho tôi có đúng không?"
Tại sao?'
'Chà, phần của tôi quá ít,
Họ đã cho tôi một phần solo và một phần rap ở nửa sau... Lần này bạn sẽ phát hành một album solo."
"Không, solo là một album solo. Một nhóm là một nhóm. Kh ông phải bạn đã nhận được tất cả phí bản quyền dưới danh nghĩa nhà sản xuất sao?"
Tôi không chấp nhận nó. Đó là của công ty. Mình chỉ đăng tên danh nghĩa thôi nên chỉ hơi...
Dù sao thì bạn cũng hiểu rồi. Người hâm mộ cũng nói rằng họ ước có nhiều phần hơn cho tôi... 'Seonwoon không thể nh
ượng bộ được sao?" Tôi có ít phần hơn, nhưng nếu điều này tiếp tục, sẽ có tran
h cãi về phần của tôi .... Ồ, ai quan tâm tới chuyện đó cơ chứ? Hãy đưa nó cho tô
* Tôi ước gì người hâm mộ sẽ có nhiều phần hơn cho tôi,
nhưng nói thế này có phải là quá đáng không?" 'Gì?'
Ngủ đi, dừng lại. Seongwoon, hãy bỏ qua phần đó đi." *... Đúng?"
"Nếu điều này tiếp tục, sẽ có tin đồn về sự bất hòa trong n hóm. Sẽ tốt hơn nếu mọi người kết thúc một cách tốt đẹp, p hải không?"
"Này, và thế là quá nhiều rồi. Đó là khắc nghiệt. Tôi cũng nó i rằng vì lợi ích của nhóm... 'Không phải bạn đang cho rằng tô i là một người rất ích kỷ sao?"
Tôi xin lỗi.
Xin lỗi và giao nó ra.
Bởi vì bạn là người của công chúng... 'Bạn phải cẩn thận vớ từng lời nói của mình. i
Đó là điều tự nhiên khi bạn là người nổi tiếng. Kiên nhẫn. À, tôi cảm thấy buồn nôn.
"Màn ra mắt của tôi. Tôi đã phá hỏng việc đánh giá vì bạ
n. Đây là gì? Cuộc đời anh đã bị hủy hoại vì em....... Cảm thấy chán nản, tôi gạt đi mái tóc dài của mình.
"Mẹ kiếp. Ngay cả khi bạn đã làm điều đó vào thời điể m đó, tôi có thể đã làm tốt hơn ...
Tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt méo mó của đồng đội tôi chi tiết hơn. Các thành viên khác trong nhóm và nhân viên sả n xuất đang khoanh tay theo dõi tình hình này........
Và bốn cái đầu quen thuộc chạy ngang qua nó....***.
ửm?
Tại sao bạn lại đến......?
"Chào!"
Trong khi tôi đang bối rối sau khi phát hiện ra họ, Hong Cha e-rim hét lên. Đúng như mong đợi từ một người đạt điểm một, giọng anh ta rất to.
Seo Jun-hwan bước ra từ giữa đám đông. Những người k hông thích tiến tới...
"Ồ, tôi đang nói vì tôi không thể nghe đi nghe lại được. B ạn có thực sự cần phải đổ lỗi cho người khác vì đã hủy hoại cuộc sống của bạn không? Đúng?"
Moon Sein đã gặp tôi bao lâu rồi mới tiến tới? Nếu cứ như t hế này thì không thế nào nó trông đẹp được. Từ xa xưa, tốt nhất là không nên nhúng tay vào tranh cãi dù chỉ một lời.
Không phải phải ai cũng biết điều đó.
"Bây giờ anh ấy đã mười tám tuổi. Anh ấy là trẻ vị thành ni ên. "Hãy làm có chừng mực thay vì ôm quần mà bộc phát cả m xúc".
"Bạn biết gì? "Tại sao bạn lại can thiệp?"
Tôi ốn, nhưng nếu chuyện này tiếp tục thì sao tất cả chúng ta đều bị chỉ trích? "Chị ơi."
Em là chị của anh từ khi nào vậy?
"Và, bạn có thể không can thiệp được không? “Bất cứ ai cũ ng có thể thấy điều đó ngay bây giờ, rất nhiều người đang l ăng mạ một người bằng lời nói vì những lý do không công bằn g."
"Im đi. Bạn đang nói cái quái gì thế? Tôi đã nghe thấy mọ i thứ nên tôi mới rời khỏi đây."
"Những người như thế này đặc biệt có xu hướng đổ lỗi ch
o người khác."
Giọng nói gay gắt của Taejun Lee đã khiến mọi người cảm
thấy khó chịu. Tôi giật mình trước giọng nói đó và ngạc nhiên
nhìn Taejun Lee.
Không, hiện tại có bao nhiêu camera.....! Có 12 camera ch
ính và 7 camera phụ chụp ảnh đường phố. Vấn đề không ph
ải là máy ảnh, có lẽ tất cả đều được ghi trên micrô.
bị hủy hoại
Tôi cảm thấy hơi ẩm biến mất khỏi đầu ngón tay mình.
Người ta tự động dự đoán công chúng sẽ phản ứng thế nà
o sau khi cảnh này được phát sóng.
[Dù sao đi nữa, chẳng phải cách nói chuyện của Taejun Le
e rất sến sao?]
L-207 Dù thế nào đi nữa, đó là một chương trình phát s
ông, lỗi của mọi người và tất cả mọi thứ, nên tôi trông thật rẻ
tiên.
[Tôi nghĩ người đó thật tuyệt vời]
- Ôi, buồn cười quá, đặc biệt ngầu, haha.
- Đừng chỉ xem phần, hãy xem bản đầy đủ. Tôi thực sự
không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nói điều gì đó như t hế.
– Tôi nên làm gì đây: Tôi đã đến một nơi như thế nên tôi cần phải cẩn thận hơn trong lời nói của mình liệu có hợp lý không khi nói chuyện như lúc tôi là người lạc lối mắc kẹt trong góc nhà?
[Tập của Taejun Lee được phát sóng tuần này. Nó chỉ có vẻ rất thô lỗ
- Lòng trung thành và tất cả trước mặt mọi người... Dù sao thì nó vẫn có chút khác biệt tr
Lox… Chỉ im lặng
- Tại sao Hong Chae-rim và Moon Se-in lại ở bên nhau lâu như vậy? - ?? Tôi thậm chí không muốn nhìn thấy mặt họ nữ a.
Môi tôi khô và khô. Tôi không ngại làm phiền bản thân mìn h, nhưng nếu người khác phải chịu đựng vì điều đó....... Mặc dù ngay từ đầu anh ấy đã ra tay giúp đỡ Taejun Lee nhưng anh ấy vẫn tiếp tục gây rắc rối như thế này và chỉ nhận được sự giúp đỡ...
Đó là điều tồi tệ nhất.
Những gì người đó nói không có gì to tát nhưng thực sự nó khiến tôi cảm thấy khó chịu hơn.
Và tôi không biết anh ấy thân thiết với tôi đến mức nào mà anh ấy cứ hết lòng giúp đỡ tôi như thế.
Sự ưu ái vô lý này sẽ đi được bao xa?
"Những lời này không phải quá khắc nghiệt sao?"
"Huh, lúc nãy cậu vẫn nói chuyện thân mật với Seongwoon. Tại sao bạn lại đối xử với chúng tôi một cách tôn trọng như v ậy? "Nói chuyện lịch sự và lịch sự!
"Những thứ này thực sự
Thành viên nhóm nóng nảy giơ năm đấm lên. Lúc này, tổ s ản xuất cảm nhận được sự náo động liền chạy tới. "Mọi người bình tĩnh lại!"
"Chúng tôi đã bình tĩnh lại ~ Anh ấy chỉ rất phấn khích thô ."
i "Nếu can thiệp vào việc quay phim, bạn có thể bị đuổi học. "Mọi người hãy hợp tác nhé,"
"Mẹ kiếp
Cuộc chiến không phải là cuộc chiến đã kết thúc vô ích nh ư vậy.
Một thành viên trong nhóm rất tức giận càu nhàu và bước r
a ngoài cùng những người khác. Trong khi họ đang tranh cãi
một lúc, sân khấu vốn ồn ào suốt cả ngày dường như đã kết
thúc màn trình diễn của đội họ và trở nên im lặng.
"Bạn có ổn không?"
"Ah."
Tôi tỉnh táo lại khi Moon Sein hỏi tôi một cách cẩn thận. "Đúng. Cảm ơn sự giúp đỡ của bạn."
Thực ra tôi không cần sự giúp đỡ nào cả.
Lee Tae-jun, Seo Jun-hwan và Hong Chae-rim đã tiếp cận
và nói chuyện với nhau. "Anh không thể tin được là anh đã nói thế. "Anh ấy thực sự là một người kỳ lạ."
"Anh ấy có vẻ là người mà tôi không thể giao tiếp được." "Suyt......!! Chúng tôi vẫn đang quay phim......!!"
"Tôi chỉ nói sự thật thôi. Và tôi phải nói tất cả những gì tôi
phải nói. "Nếu không làm được, tôi sẽ chết vì thất vọng."
Hong Chae-rim vỗ ngực. Tôi nói, mỉm cười ngượng ngùng. "Nhưng vì chúng ta vẫn đang quay phim nên tốt nhất là đ ừng nói gì cả."
Đó là một ngành mà bạn không biết mọi thứ sẽ được chỉnh sửa như thế nào và điều gì sẽ xuất hiện......
Ghế của ban giám khảo đã được di chuyến. Logo lớn của Stardust lại xuất hiện trên màn hình lớn ở phía sau.
"Bây giờ, đây là một điều. Tôi sẽ đưa ra một thông báo q uan trọng."
Màn hình lớn có logo của Stardust nhanh chóng chuyển thà nh hình ảnh có khuôn mặt của các trưởng nhóm trên đó.
"Bạn có bao giờ thắc mắc tại sao chúng tôi lại chơi một trò chơi tập thể mà thậm chí còn không được phản ánh trong ph ần đánh giá không?"
MC cười toe toét và dang rộng hai tay.
"Đó là bởi vì bản thân quá trình này là một cuộc đánh giá!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro