Chương 45
Tập 45
"hm... chúng tôi không thể làm gì được "Tôi đã yêu cầu bạ n cho tôi biết trước 5 giờ hôm nay, vì vậy hãy ăn trưa trước đ a."
Mọi người lao ra ngoài như bị đốt cháy mông. Tôi thậm chí còn không phải là học sinh trung học, nên thật nực cười khi t ôi mạo hiểm mạng sống của mình để ăn trưa. Nếu bị ép về t hời gian, chẳng phải bạn nên đợi đến giờ ăn sao?
Tại sao lại đến trước sân khấu một ngày và vội vàng trong khi lẽ ra bạn đã có thể phát hiện ra từ ngày hôm trước.......
Tôi tặc lưỡi và gõ nhẹ vào máy tính xách tay của mình. Khi t ôi đang kiểm tra những bộ quần áo đẹp trong số những bộ c hưa bán hết, tôi nghe thấy một tiếng leng keng yếu ớt và tiến g ống kính máy ảnh chuyển động.
Có nhiều máy ảnh hơn trước... Nhưng. Tôi cũng sẽ đặt thêm camera ở đây. Có rất nhiều nguồn có thể gây tranh cãi bất kể bạn làm gì.
Khi tôi đang cuộn xuống và ngơ ngác nhìn vào máy tính xá ch tay của mình, một vài cái đầu bước đến và đi ra ngoài cử a.
?"
Một số búp bê người có thể được nhìn thấy trên cửa mở và cửa số kính suốt từ trần đến sàn làm bằng giấy. Nó được m ong đợi và làm tôi cười mà không có lý do.
Vào đi-
Chẳng mấy chốc cánh cửa mở ra và những gương mặt que n thuộc xuất hiện.
"Tôi không biết liệu có ổn không khi vào phòng làm việc củ a nhóm người khác như thế này "
"xin lỗi!"
"Tôi là người duy nhất."
"Gì? "Còn những người khác thì sao?"
"Än."
"Vậy tại sao Seongwoon lại ở đây?"
"Tôi còn có việc phải làm, tôi thực sự không có cảm giác th
èm ăn."
"Ôi trời, tôi vẫn phải ăn. Đi ăn thôi!"
"đúng rồi. "Công việc phải được thực hiện cùng với đồng
đội của bạn!"
Tôi lưu lại công việc của mình như một thói quen. Sau khi ki
ếm tra xong, Jun đóng laptop lại với một tiếng động lớn.
"Ăn thôi!"
"Thực đơn hôm nay có gì?"
"Kiểm tra bít tết hình khối -"
"Còn gì nữa không?" "Tôi không biết. “Mì ống kem húng quế?"
vâng. "Tôi cần ăn hai bát."
Seo Jun-hwan, một sinh viên sống một mình, rất hào hứng và lo lắng. Khi tôi bước vào nhà hàng, mọi ánh mắt đều đốd ồn vào tôi, và có lẽ vì tâm trạng của tôi nên tôi có cảm giác n hư hầu hết mọi người đang ăn đều đang nhìn mình.
Đó là tâm trạng của tôi... Tôi đoán là thế này."
Tôi không biết liệu mình có phải là người duy nhất để ý hay không, nhưng Moon Sae-in, Lee Tae-jun và Hong Chae-rim d ường như đang làm ầm ĩ hơn bình thường.
Ô, con chó đó ngon lắm à?"
“Ý cậu là nó ngon à? “Tôi phải nói là nó cực kỳ ngon."
"Này MZ đấy à?"
"Tôi trẻ hơn bạn."
"Bạn có muốn ngủ không?"
Khi tôi lặng lẽ ăn mì ống, những ánh mắt dần dần biến mất. Tôi nghĩ tôi sẽ giả vờ...
Tuy nhiên, không giống như trước khi tôi bị mắc kẹt ở nhà, t
hói quen hàng ngày và lượng hoạt động của tôi đã tăng lên
đáng kể, vì vậy tôi cảm thấy mình có thể tiêu hóa thức ăn nh anh chóng. Để biểu diễn trên sân khấu, tôi phải cải thiện sức chịu đựn g của mình nên tôi đã tập thể dục vào mỗi buổi sáng.
Lúc đó, trên sân khấu thử giọng, tôi nhảy không mạnh lâm nhưng lại hụt hơi. Chúng tôi phải hát cùng nhau nhưng điều đó thật khó khăn vì sức chịu đựng của chúng tôi quá kém. Hát không đúng giai điệu còn tốt hơn là không hát gì cả. T ôi đang cố gắng trở thành ca sĩ nhưng tôi không thể chơi MR.
"Vậy hôm nay chúng ta cũng hãy chiến đấu nhé!"
"Ừ, mọi người vui lên đi."
Thế là tôi trở lại phòng làm việc của nhóm. Nó làm tôi nhớ đến những nhóm trước đây, nơi mọi người đều cầm điện t
hoại và đảo mắt xem ai đang bước vào.
Các thành viên trong nhóm hồi đó cũng vậy... Tôi có thực sự kém may mắn khi là một đồng đội không?
Trước khi ăn, tôi sắp xếp một tập tin quần áo mà tôi đã ng hiên cứu và gửi qua KakaoTalk. Những người kiếm tra hồ sơ đ
ều gật đầu.
"Không sao đâu." "Nếu không có sự phản đối nào, hãy cứ làm theo điều nà y, phải không?"
"Ừ, dù sao thì tôi cũng không có thời gian. "Vậy thì hãy nộp nó và chuẩn bị hoàn thiện nó trong khi nó sắp đến nhé."
Vì dù sao cũng không có khái niệm nhóm nên rất dễ lựa ch
ọn. Tôi hơi lo lắng về việc nên thêm phụ kiện gì vào trang phụ
c của mình... Không cần phải lo lắng xem cái nào phù hợp với
từng người nên tôi chỉ chọn đại khái thôi.
Sau khi chuẩn bị micro và quyết định vị trí đứng trên sân k hấu, lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Một MR quen thuộc xu ất hiện. "Nó là như thế-
Tôi cảm thấy như bài hát đã mất đi một chút sức sống. Đ
ó là một bài hát giống như một con búp bê trống rỗng. Đúng như dự đoán, lúc đó tôi không có cảm giác phấn chấn như v ậy.
Đó là một cảm giác phấn khích và cảm xúc, và vì có kỹ thu ật và kỹ năng nên chất lượng không giảm nhiều.
Tuy nhiên, hát bài hát cùng nhau có cảm giác như tôi đang kéo cổ áo người khác.
Có lẽ vì cảm nhận được điều đó nên những người khác tr ông cũng không vui lắm. Ừ thì đó là cảm giác mà ai hát cũng biết.
ừm… Nhân tiện, có vẻ như kỹ năng của anh ấy không tốt b ằng khi tôi đưa cho anh ấy đoạn ghi âm trước đây. Đây là là n đầu tiên anh ấy đoán nên có thể sai, nhưng việc bỏ lỡ thời gian của chính mình có hợp lý không?
Tuy nhiên, nó có vẻ tốt hơn một chút so với lần trước. Có v ẻ như họ đã luyện tập vì họ không cảm thấy muốn chửi thề c hút nào... Khi tôi được yêu cầu chỉ cần luyện tập tốt, nếu tôi l uyện tập, tôi không bị chỉ trích và điều đó là tốt.
"Tôi nghĩ tôi cần phải đoán thêm một lần nữa."
"Đúng. "Vậy tôi sẽ chơi lại."
Tôi cảm thấy như mình đang buộc mình phải duy trì chất l
ượng của sân khấu này. Mặt khác, ý anh ấy là giọng nói của t ôi không hài hòa và trôi nổi. Sự khác biệt về khoảng cách được coi là sự thiếu hụt hoàn
toàn các kỹ năng của người khác.
Đó không phải lỗi của tôi, nhưng trong hoàn cảnh mà tất cả chúng tôi phải hát cùng nhau thì đó là một vấn đề lớn. Kể cả nếu đó chỉ là bản ghi âm tôi thực hiện lần trước, tôi cũng sẽ không cảm thấy có nhiều khác biệt.
"dưới Seongwoon, giọng nói của anh bây giờ rất khác. An h có thể kiểm soát được bản thân không?"
Bạn đang bảo tôi hạ thấp kỹ năng của mình? Nhưng làm th ế nào để bạn làm điều đó?
"Seongwoon, giọng nói của bạn hiện đang văng vẳng trong tai tôi. "Nó dành cho nhiều người hát nên bạn không thể chỉ h át để nổi bật được." dưới
" Sau khi thở dài một hơi, anh liếm đôi môi khô khốc và buộ
c tóc lại. "Này, cậu vừa thở dài cái gì vậy? "Có phải bạn đang thể hi
ện rằng mình đang có tâm trạng không tốt phải không?" "KHÔNG. "Tôi không cho thấy điều đó."
Tôi định nói thêm một điều nữa nhưng lại nghĩ sẽ dẫn đế n đánh nhau nên dừng lại. Vì dù sao ngày mai chúng ta cũng sẽ không gặp nhau nên không cần phải lãng phí năng lượng ti nh thần của mình.
Đó là một quyết định cực kỳ hợp lý. "Nhưng tại sao cậu lại hành động như vậy? "Tâm trạng hiệ
n tại không tốt, càng ngày càng tệ. Không, nhưng người này thực sự là...
Tôi có thể cảm thấy mạch máu đang nổi lên trên cổ mình. Tôi siết chặt nắm tay đến nỗi có thể nhìn thấy những đường
gân trên mu bàn tay nổi lên và trắng bệch. Tôi buột miệng. "Bạn có thực sự nghĩ rằng chính tôi là người đang xoa dịu t âm trạng không?"
Õ, lẽ ra tôi nên im lặng. Bầu không khí đột nhiên trở nên lạnh lẽo. Nó yên tĩnh đến mức bạn có thể nghe thấy tiếng ống kính máy ảnh đang qua
y.
Dù sao thì hãy cứ nói hết mọi chuyện nhé.
"Bạn có biết tại sao chất lượng không tốt bằng bản ghi hiện tại không? Tôi đang làm điều đó bởi vì tôi không thể làm đ iều đó trực tiếp."
"Bây giờ bạn đang đổ lỗi cho chúng tôi phải không?"
Vấn đề không phải là đổ lỗi, mà là tìm ra lỗi của ai." " "Tại sao chúng ta phải quyết định đây là lỗi của ai?"
"Chà, vì lần trước cậu đã nói đó là lỗi của tôi nên tôi đang nói hãy khách quan tìm hiểu xem đó là lỗi của ai."
Tôi lại thở dài. Tim tôi đập thình thịch và tay tôi lạnh ngắt. Bạn đang làm tốt phải không? Thay vì lựa chọn giữ im lặng... Đó sẽ là sự lựa chọn tốt hơn phải không?
Thay vì người không nói nên lời, người đàn ông phía sau tôi lại tiến tới và chặn đường tôi.
"Không cần phải làm điều này"
Tôi ngẩng đầu lên và chỉ vào người đàn ông đã chặn tôi.
"Bầu trời xanh xa xăm. "Bạn đã trượt sân hai lần ở đây.
"......?!" Ngón tay chỉ vào người khác. Dù sao thì anh cũng nói rằng t âm trạng đã xuống thấp.
"Và cậu đã trễ một nhịp ngay từ đầu. "Bạn đã bỏ lỡ một l ần vì nhầm lẫn, nhưng bạn lại mắc lỗi ở phần đó ở lần thứ ha i?"
"cái đó
"Và cả cái đó nữa. Trong ánh nắng buổi sáng rực rỡ, v.v. B ạn đã sai ở một số chỗ. Và kỹ năng của mọi người còn tệ hơn những gì họ ghi lại."
“Rõ ràng rồi! Làm sao có thể sống tốt hơn được ghi lại? "Ca sĩ cần trình diễn live tốt hơn. Vì tôi là ca sĩ. "Không rõ r àng sao?"
Mọi người chỉ không nói nên lời. Càng nói, cơ thể run rẩy củ a tôi càng dần bình tĩnh lại.
"Nếu ghi âm tốt thì sao? Bạn có định làm điều đó với MR
trên sân khấu không? Bạn có định hát nhép không?
"Tại sao bạn lại tỏ ra tự hào và khuyên nhủ tôi như vậy?"
"Tôi xin lỗi vì bạn cảm thấy đó là một lời khuyên răn. Nhưn g tôi chỉ nói sự thật thôi. Vậy chúng ta sẽ nói chuyện lại từ đ ầu nhé? Khi chọn một bài hát. "Ngày hôm đó có ai luyện tập hơn ba tiếng không?"
Đúng như dự đoán, không có câu trả lời. Một người trông c
ó vẻ vẫn còn nhiều điều muốn nói đã mạnh dạn nói.
"Nếu luyện tập như vậy, cổ họng của bạn sẽ bị khàn, vì vậy
tốt nhất bạn nên chăm sóc cổ họng mình một giờ"
"Một ngày thật dài nhưng chỉ kéo dài một giờ? Mặc dù khô
ng còn nhiều thời gian nữa cho đến buổi biểu diễn nhưng chỉ
còn một giờ nữa thôi. Ngay cả khi bạn biết bài hát một cách h
oàn hảo... "Không học hành đàng hoàng mà nghỉ ngơi thì kh
ông có gì đáng tự hào sao?"
"Tại sao bạn lại đánh giá Pride?" ... !!" "Hiện nay. Mọi người dừng lại đi. Seongwoon, anh có thự c sự cần phải cao giọng thế này không?"
"Tôi không cao giọng. Không phải rõ ràng cái nào cao hơn s
ao? Và bạn cứ ngăn cản tôi mỗi khi tôi nói điều gì đó. Tại sa
o bạn không ngăn tôi lại khi bạn lớn tiếng và yêu cầu tôi xin lỗ
i vì điều gì đó thật nực cười?
Ha, cảm xúc không nên lẫn lộn. Trong khi tôi im lặng một lú c để lấy lại cảm xúc thì đồng đội của tôi sủa lên.
"Ha, tôi có cần phải làm vậy không? Bạn thấy thể nào là m ột đội gia đình? Này, ngay cả gia đình ngày nay cũng khôn g làm thế."
"Nếu lúc đó bạn không hài lòng với nó, hãy nói cho tôi biết. Bạn có nhắc lại những điều trong quá khứ mà bây giờ hoàn t oàn vô dụng với bạn và đổ lỗi cho chúng không? Hỏi tôi thì b ạn cũng có lỗi. Thôi, giả vờ vô tội. Giả vờ như bạn không làm gì sai... "Tôi chán ngấy việc cosplay nạn nhân rồi, nhóc, Tôi tự hỏi có phải mình đã vô cớ đốt củi khô mà bây giờ t ôi không muốn quay lại nữa,
"Nếu lúc đó anh nói với tôi, anh có nghe không? "Anh nói a nh phụ trách sắp xếp, không phải anh cũng nói cho tôi biết ph ương hướng sắp xếp rồi giao cho anh làm như không biết sa o?"
"Anh đang giả vờ không biết, mọi người. Các đội khác cũ ng giao việc đó cho người sắp xếp. Thế thì có thể nói là thời điểm đó thật khó khăn. "Tại sao bạn lại đến vào lúc này?"
"Người phụ trách sắp xếp là người chính, nhưng những ngư
ời khác cũng tham gia. Tôi không đưa nó cho bạn như thế b
ạn đang vứt nó đi. Đúng, lúc đó tôi tình nguyện làm việc đó một mình nên coi như đó là lỗi của tôi. bây giờ."
Nó thực sự làm cho huyết áp của tôi tăng lên....... "Nhưng mọi người đều nói rằng đó là do chúng tôi nghe th
ấy những ý kiến tiêu cực trong quá trình đánh giá giữa kỳ và việc sắp xếp khó khăn. "Mọi người đều nói có thể làm được, những sao bạn lại nói là lỗi của tôi khi bày ra trước ban giám k hảo ngày hôm đó?"
"Tôi không trách anh-
"Phải mất một hoặc hai ngày tôi mới đổ lỗi cho việc mình t
hiếu luyện tập và thiếu kỹ năng. Vì bạn cứ nói điều này, khôn
g phải đó là lý do tại sao tôi cũng nói điều này sao? Xin đừn
g đổ lỗi cho tôi nữa."
Tôi không biết mọi người có điều gì muốn nói hay không n hưng họ trở nên im lặng. Tôi cảm thấy yếu đến nỗi tôi phải r ửa mặt nhiều lần.
"dưới. Nếu chúng ta làm không đúng thì hãy im lặng và tậ p luyện. Đổ lỗi cho bản thân không cải thiện kỹ năng của tôi. Thay vì nghĩ đến việc tìm lỗi của người khác, trước tiên chúng
ta hãy nỗ lực hết mình vì chính mình."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro