Chương 44
Tập 44
Hai ngày sau khi vấn đề nhân cách nổ ra.
[Shinyun: Tôi xuống ngay đây… Các bài hát đã được phát hành rồi nên tôi xin lỗi vì đã nói chuyện một cách không thân mật.]
[Shinyun đã rời đi.]
[Yoon Jeong-hee: Tôi xin lỗi, mẹ tôi đã nhìn thấy tôi và cố gắng ngăn tôi ra ngoài... Tôi thực sự muốn làm điều đó, như ng tôi xin lỗi.]
[Jeonghee Yoon đã rời đi.]
Hai người bước xuống.
Lá mùa thu cũng sẽ rơi chậm hơn thế này.
Cái gì. Bạn nghĩ việc xuất hiện trên chương trình giống nh
ư xuất hiện với tư cách khách mời trên YouTube. Ý thức chuyên nghiệp hay ý thức trách nhiệm là thứ không t hể nhìn thấy được ngay cả khi đã rửa mắt.
Không phải là tôi không hiểu gì cả.
Những người đi theo con đường giống tôi, những người bị bắt nạt trên Internet và phải chịu đủ mọi khó khăn...
Tôi không cảm thấy tiếc chút nào! Không có chỗ cho sự cả m thông!
Ai đã nói điều đó đầu tiên! Họ có thể đã bị bắt nạt trực t uyến một cách bất công vì điều gì đó mà họ không hề làm, nhưng họ không hề có ý định bù đắp cho việc bị cư dân mạn g đối xử tệ bạc bằng chính nghiệp chướng của mình.
Anh ta không phải là một chàng trai to lớn và thậm chí anh ta còn không phải là một người tốt.
Ở phần cuối, một nửa đội biến mất như thế bị Thanos búng tay. Cuối cùng, chúng tôi rơi vào tình huống mà cả bốn người chúng tôi, bao gồm cả tôi, phải làm bài tập nhóm chết tiệt nà y vì một lý do nào đó.
Tuy nhiên, tình hình cũng không tệ hơn vì bài hát chúng tôi
dàn dựng chỉ có bốn người hát và chúng tôi chỉ phải tìm ngườ
i thực hiện với sự hỗ trợ của tổ sản xuất nên không có gì thay
đổi,
Và thật tốt khi họ không đánh nhau, có lẽ vì một nửa số ng ười đã bay đi.
[Oh Soo-jin: Tôi sẽ gửi cho bạn bản ghi âm lại gồm 21 phầ n.]
Và kể từ khi video tranh cãi về tính cách được lan truyền, h
ãy cùng xoa dịu tranh cãi về tính cách bằng kỹ năng của chún
g ta nhé! Bởi vì những người đi đến kết luận đó đã cống hiế
n hết mình cho việc luyện tập nên họ không còn gây ồn ào nh
ư trước nữa.
Chà, dù sao thì đó cũng là một trò chơi đồng đội tồi tệ....
Thời gian trôi qua nhanh chóng. Đối với lần quay phim tiếp t heo, chúng tôi sẽ có một cuộc thi đồng đội bắt đầu vào ngà y thứ hai, vì vậy chúng tôi phải chuẩn bị trước mọi thứ và chu ẩn bị cho buổi biểu diễn vào ngày hôm trước.
May mắn thay, tôi đã không phải làm điều đó. Seongwoo n cho biết trưởng nhóm sẽ giải quyết và bảo anh hãy tập luyệ n hoặc nghỉ ngơi, nhưng ai cũng rõ ràng rằng đây là hành độ ng nhằm xoa dịu tranh cãi về tính cách đã nổ ra trước đó.
Dù thế nào đi nữa thì rõ ràng là số lượng những thứ đến v ới tôi đã giảm đi nên đó không phải là điều tôi thực sự cần phải lo lắng.
Tôi chỉ cần phải làm việc chăm chỉ quá.
Tôi chăm chỉ tập hát trong góc phòng. Một studio là rất cần thiết. Sau khi quay xong, tôi cần tạo một studio hay gì đó... H oặc đi ngủ hoặc đi ngủ.
Thời gian trôi qua nhanh chóng. Đó là vì tôi đã không ra kh ỏi nhà và tập trung vào công việc kể từ khi vào bệnh viện. Rốt cuộc, ở nhà là thoải mái nhất.
Bài hát gần như đã hoàn thành nhưng chưa được phát hà nh ngay. Nếu sau này tôi nhìn lại, có thể tôi muốn thay đổi đ iều gì đó nên tôi chỉ để nó như vậy. Tôi cũng đã nghĩ đến vi ệc tiết lộ nó sau này khi có triển lãm cá nhân.
[Jun: Chúng tôi đang tìm kiếm một ca sĩ thiên tài để ngày mai đến phim trường cùng một anh chàng đẹp trai 20 tuổi c ó xe riêng]
Mục đích của việc làm như vậy trong phòng trò chuyện riê ng tư thay vì phòng nhóm là gì?.... Tôi gỗ mà mắt mỡ.
[Tôi: Tôi không phải là ca sĩ thiên tài, chỉ là một ca sĩ đầy t ham vọng.]
Bây giờ tôi tự hỏi anh ấy là loại ca sĩ như thế nào... Đó là lý do tại sao tôi không làm điều đó vì việc trở thành thần tượng sẽ hủy hoại cuộc đời tôi. Tôi không đủ tự tin để làm tốt hơn thế nếu tôi làm lại.
Và dù sao đi nữa, điều tôi thích là sân khấu, và bây giờ tôi nhận ra rằng tôi thích sự tương tác giữa người hâm mộ nên vi ệc trở thành ca sĩ không có vấn đề gì.
[Jun: Người mà tôi chở là một ca sĩ thiên tài...??]
Tôi chết lặng vì mức độ hiếu khách dường như đã tăng lên so với lần trước. Có một chút bất tiện khi đi trên xe của người khác. Ít nhất tôi nên mua một ít cà phê.
[Tôi: Chúng ta sẽ gặp nhau lúc mấy giờ?] [Tháng 6: 7 giờ Hẹn gặp bạn ở trước cửa hàng tiện lợi] [Me: Vâng.]
Jim... Vì đang ở ký túc xá nên tôi chỉ cần lấy một ít đồ dùn g thôi. Những thứ như quần áo và kem đánh răng. Tôi lau mặt, nó đang làm phiền. Bây giờ tôi phải ngừng nói điều khó chịu này.
Mặc dù có thể không mãnh liệt như khi còn là thần tượng n hưng tôi phải làm việc chăm chỉ vì mục tiêu của tôi là trở thàn h ca sĩ. Cho đến nay tôi đã sống lười biếng bao nhiêu thì tôi cần phải sống chăm chỉ hơn bấy nhiêu.
Như thể một cuộc đời đã từng kết thúc lại được trao cho một cơ hội mới.
vì lý do đó. Tôi không thích, nhưng tôi muốn ra ngoài ăn. Hơn hết, tôi cũng phải làm quen với việc ở cạnh rất nhiều ngư ời. Vẫn thấy hơi khó chịu nên tôi cần phải ra ngoài nhiều để đầu óc bớt căng thẳng.
"Tối nay đồ ăn Nhật thế nào?"
"Nó tốt."
Sau khi ăn sushi cá hồi và ramen, tôi trở về nhà no nê. Và r ồi tôi nhận ra mình quên cắt tóc. Những điều này luôn hiện lê n trong đầu tôi mỗi khi về nhà....
Tôi đã sao lưu công việc của mình vào USB.
Gì Không cần phải cất nó bây giờ. Cắt tóc cũng có thể là một phần của buổi biểu diễn, vì vậy tốt hơn hết là đừng cắt t óc lúc này.
Khi tay tôi đưa ra sau gáy, tôi bắt được một sợi tóc xù xì, Đó là mái tóc có thể được buộc thành đuôi ngựa. Bởi pho ng cách là điều quan trọng để đứng trên sân khấu. Những k iểu tóc khác nhau mà tôi đã để trong suốt cuộc đời làm thầ
n tượng của mình trôi qua. Tất nhiên, sẽ tốt nhất nếu bạn thay đổi kiểu tóc. Tôi nuốt một viên thuốc ngủ, trong đầu nghĩ đến kiểu tóc của mình.
"Kwaa........ Những người bị huyết áp thấp thường khó ngủ vào buổi sán
g. Phải mất một thời gian để tâm trí tôi khởi động lại, vì vậy t ôi thích thức dậy lúc rảnh rỗi hơn. Và khi tôi đột nhiên thức d
ậy bởi một tiếng động lớn, đầu tôi bắt đầu ong ong cả buổi sáng...
Tôi ngồi trên giường, thư giãn và sau đó thực hiện vài độn g tác giãn cơ. Sau đó máu bắt đầu chảy một chút. Sau đó, sau khi tắm rửa và mặc quần áo, bạn có thể thu dọn đồ đạc đã đóng gói tối qua, đội mũ và đeo khẩu trang và sẵn sàng ra ngoài.
Tôi có thể thấy rõ rằng trong tương lai tôi sẽ gặp khó khăn t rong việc kêu gọi đồng đội làm việc cùng nhau, nhưng tôi cả m thấy thoải mái khi nghĩ rằng chuyện tồi tệ này sẽ kết thúc v ào ngày mai.
Tôi không thích lên sân khấu và bị đánh giá... Tôi không th
ể giúp được. Chỉ cần bạn đến với ngành này thì việc bị đánh
giá là điều khó tránh khỏi. Ngay cả mỗi bước đi của tôi cũng
phải được đánh giá, nên việc công việc chính của tôi là ca há
t sẽ được đánh giá là điều đương nhiên.
Tôi sẽ sống chỉ hát những bài hát tôi muốn hát! Thật là kiêu
ngạo khi nói như vậy. Nếu bạn cố gắng kiếm tiền, bạn sẽ khô
ng biết. Người ta nói rằng bạn có thể ị khi bạn trở nên nổi tiến
g, nhưng để nói rằng bạn có thể sống cuộc sống theo cách bạn muốn khi bạn chưa đạt được bất cứ điều gì thì đó là ch uyện xì hơi.
ừm… Tôi đoán anh ta là một gã hơi khủng phải không?
"Ôi trời, cậu đến sớm thế? “Tôi có quá muộn không?" Khi bước vào xe, tôi nhìn thấy Jun với mái tóc bù xù và khô ng trang điểm. Đôi bông tai vẫn còn trên đó.
"KHÔNG. Tôi vừa mới đến. Ô, tôi đã mua đồ uống tôi dùn g lần trước".
Tôi đã đưa cho Jun một viên bạc hà hay thứ gì đó. Tôi đ ặt một ống hút vào sô cô la Frappuccino của mình. Tôi đoán
việc uống caffeine vào buổi sáng là một gánh nặng. Jun mua cùng một món ăn mà anh nhớ về bữa ăn ngon làn h mà anh đã từng ăn ở quán cà phê trước đây.
"Chà, nếu tôi không mua thì cũng không sao."
"Bạn có thể có được nó, nhưng bạn không thể làm điều đ
"Ồ, vậy thì tôi sẽ uống nó với lòng biết ơn."
6.
Jun sử dụng điện thoại di động và phát một bài hát trong xe. Một bài hát quen thuộc đến mức tôi thậm chí có thể mã hóa nó đang được phát trong ô tô.
Đó là một bài hát của Nebula.
Không, làm sao bạn bật nó lên được? Chúng tôi thậm chí còn chưa chính thức phát hành âm nhạc.
Tôi rất xấu hổ nên chỉ uống một cốc sô-cô-la frappuccino phủ kem tươi, xi-rô sô-cô-la và sô-cô-la chip. Khi tôi nhìn ra ngoài cửa số ô tô và nhấm nháp đồ uống của mình, tôi khôn g
mất nhiều thời gian để đến địa điểm quay phim. "Cảm ơn."
"Không gì? "Chúng ta đến với nhau vì điều đó." Khi chúng tôi bước vào trong, các nhân viên đã chỉ cho chú
ng tôi không gian dành cho buổi biểu diễn. Một số thành viên
trong nhóm đã được nhìn thấy. Khi chúng tôi nhìn vào mặt n
hau, họ có vẻ ngượng ngùng và chỉ chào nhau một cách thản nhiên. Tôi thực sự không muốn chào hỏi, nhưng cũng không muố
n khiến chuyện xấu hổ trở nên nghiêm trọng hơn nên tôi cũng cúi chào.
"Vậy thì chúng ta luyện tập riêng lẻ trong một giờ rồi thử đ oán nhé?"
"Nhưng làm cách nào để tôi chỉ đạo sân khấu?" Đó là trường hợp người hiện đã rời nhóm ban đầu được c
ho là người chịu trách nhiệm chỉ đạo sân khấu, nhưng anh ấy đã rời nhóm và cuối cùng trì hoãn nó cho đến ngay trước khi kết thúc.
Không sao đâu vì tôi đã hoàn thành tất cả các buổi học và mọi thứ vào những ngày nghỉ của mình, nhưng "Ừm… Trước hết, tôi không có thời gian để làm việc đó, n
ên. Không phải chỉ cần chuẩn bị quần áo rồi ra ngoài hát thôi sao?"
Vì tôi không có đủ thời gian để biểu diễn hay dàn dựng sả n khấu Đội trưởng xin lỗi. Không, bạn đang làm gì trong khi
tôi hoàn thành việc sắp xếp và thực hiện tất cả các khâu hậu. kỳ? Nếu bạn hỏi tôi, bạn có đang lên kế hoạch cho việc đó k
hông? Những suy nghĩ như vậy lướt qua tâm trí tôi, nhưng tôi đã có thể nhanh chóng bình tĩnh lại. Họ nói rằng họ sẽ thất bại, v ậy tôi có thể làm gì?
Cảm giác tội lỗi trước đây giờ đã phai nhạt và biến mất, tô i cảm thấy bình yên.
"Chúng ta hãy luyện tập trong một giờ và thảo luận về việc nên mặc quần áo gì. Sau đó, tất cả hãy cùng nhau đoán the o nhóm nhé."
"Đúng."
Tôi bước vào phòng tập riêng giờ đã quen thuộc và thả lỏn g cổ. Vì trời sáng nên cổ họng tôi hơi rát nên tôi từ từ hằng gi ọng. Bởi vì nếu tôi hét lên đột ngột, cổ họng tôi sẽ đau........ Một giờ luyện tập cá nhân biến mất ngay lập tức. Vì việc luy
ện tập được thực hiện ở nhà và sau đó được kiểm tra nên k hông có nhiều thứ để luyện tập. Chà, ở cấp độ này, tôi có thể thể hiện khoảng 80% trên sân khấu.
Thật không thể nào kìm nén được hoàn toàn cảm xúc của mình như lần trước. Một phần là do tôi không có tình cảm với bài hát và cũng không có động lực nào để làm điều đó.
Hơn nữa, vì đó là nơi tôi được đánh giá hơn là giao lưu vớ i khán giả nên việc thể hiện cảm xúc của mình càng khó khăn hơn.
Tuy nhiên, dường như tôi vẫn có thể mở mắt và gọi. Đó là một cải tiến lớn. Tôi cảm thấy như nếu ban giám khảo nhìn th ấy thì ít nhất họ cũng sẽ cho tôi nhiều điểm hơn vì tôi đã tiế n bộ hơn.
"Bạn thấy bộ trang phục này thế nào?"
"Ah… Đó là một chút... "Không phải nó đã quá cũ rồi sao?" cách ngay bây giờ? T
"Vậy là bạn đang nói rằng bạn sẽ cải ôi không có thời gian. "Bạn phải sử dụng quần áo như cũ. "Chỉ một bộ đồ bình thường thôi thì sao?"
"Viết Có phải nó quá đơn giản không? Và cảm thấy thật k hó khăn...
Chúng tôi dành hơn một tiếng rưỡi chỉ để nói về trang phụ c. Đã gần đến giờ ăn trưa nhưng bạn vẫn chưa thể quyết địn
h được trang phục......
Khi tôi đang rửa mặt vì mệt, đồng đội của tôi đang nhìn c hằm châm vào tôi.
"Seongwoon, cậu có ý kiến gì hay không?"
"Đúng......?"
"Có vẻ như bạn không muốn làm điều gì đó sớm hơn. Gì "Nếu mọi thứ đều tệ, tôi hỏi liệu có ý tưởng nào hay không."
"Tôi chỉ hơi mệt vì tối qua tôi ngủ muộn thôi." "thật vậy à? Vậy thì hãy tham gia thật tốt nhé. "Còn quá nh
ỏ để có thể im lặng và tỏ ra khó chịu." "Đúng."
Tôi không biết phần nào trong hành vi của mình cho thấy s ự khó chịu của tôi, nhưng đúng là tôi không tham gia họp đà
ng hoàng nên không có gì để nói. Khi tôi nghĩ về điều đó và tiếp tục, các thành viên trong nh óm không buồn nói về bất cứ điều gì khác mà chỉ tập trung n
ói về trang phục.
Cho đến nay đã có một số bản thảo tốt được đưa ra như ng tất cả đều kém. Tôi thậm chí không có thời gian để sửa s ang lại......
Tôi chỉ cần mang theo một số phối hợp đã nhận được phản hồi tốt từ trước. Đối với trang phục của nữ, bạn có thể mang trang phục của nữ ca sĩ khác.......
Tôi bấm vào chiếc máy tính xách tay mang theo và lật màn hình về phía họ, hiển thị một số hình ảnh về quần áo.
"Còn cái này thì sao?"
"Ôi chao, cái này tốt đấy."
"Bạn có ổn không?"
Buổi họp trang phục kéo dài hơn một tiếng rưỡi đã kết thúc như thế này. Có vẻ như nó sẽ có tác dụng, nhưng.......
"Họ nói là đã bản hết rồi à?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro