Chương 40
Tập 40
Tôi vừa nhận được cuộc gọi và đi đến cửa hàng tiện lợi tr ước nhà thì một chiếc ô tô lạ dừng trước mặt tôi. Đó là một c hiếc SUV màu trắng với cửa số sơn đen.
Cửa số mở ra và Taejun Lee thò đầu ra từ bên trong. "Đi vào!"
Sau khi lên xe, tôi hồi hộp nhìn quanh bên trong, thắt dây a n toàn rồi hỏi.
"Bạn mua xe hồi nào vậy?"
"Tôi không mua nó. Đây là loại SUV nào dành cho sinh viên đại học không có tiền? Một người họ hàng cho biết anh đan g thay xe nên tặng tôi như một món quà kỷ niệm buổi phát só ng. "Người họ hàng đó có một số tiền." "a ha."
Nghe xong câu trả lời, tôi quay đầu ra ngoài cửa số xe. ?
đợi một giây.
Nếu gần đây bạn mới có một chiếc ô tô Kinh nghiệm lái xe của Taejun Lee là.......?
"Vậy thì chúng tôi sẽ đưa bạn đi an toàn"
Xe đột ngột dừng lại, đầu tôi nghiêng và đập vào đầu gh
é. "Ôi trời. Haha không. Phanh hơi căng..........
Tôi giữ chặt dây an toàn.
Không phải Taejun Lee không đáng tin cậy, mà là tai nạn ô tô có thể xảy ra dù bạn là người lái xe giỏi đến đâu......
Địa điểm hát rong gần nhà hơn tôi nghĩ nên tôi có thể đến đó nhanh chóng. Nơi hát rong đã đông đúc người rồi, nhưn g tôi cảm thấy buồn nôn.
Có quá nhiều người. Tôi chóng mặt...
Khi tôi cố gắng không va vào người khác và suy nghĩ về nhi
ều thứ, tôi nhanh chóng cảm thấy mệt mỏi, ôi.
Khi tôi nhìn quanh quảng trường đông đúc, có vẻ như nhâ
n vật chính của buổi biểu diễn đường phố vẫn chưa đến.
Một số cán bộ, công chức đang mang và nối các dây, loa p
hức tạp.
"Ồ, tôi đoán là nó đang bắt đầu cất cánh rồi. Đúng lúc. "C
húng ta đi đâu đó có tầm nhìn tốt hơn nhé?"
"Ở! Taejun!"
"Juni Juni!!"
Một giọng nói quen thuộc lọt vào tai tôi xuyên qua tiếng ồn
ào của đám đông. Và Junijuni đó
"Đây!"
Ở phía xa, có hai người đàn ông trưởng thành đang vẫy ta y. Họ là Moon Sae-in và Seo Jun-hwan.
Taejun Lee bước qua đám đông và tiến về phía họ với khu ôn mặt rạng rỡ. Tôi đi theo anh ta với vẻ mặt như sắp chết.
Tôi không thích va chạm với người khác, không thích phải n ói to đến mức khó nghe được giọng, phức tạp và có quá nhi ều thứ phải lo lắng.
Buổi hòa nhạc đã từng rất tốt. Tôi thích sự ấm áp và niềm vui được chia sẻ với mọi người nên tôi rất thích...
Tại sao nó lại trở nên như thế này? Tôi không thể yêu lần n ữa được sao? Liệu tôi có mãi mãi là kẻ hèn nhát không? Ý nghĩ đó không kéo dài được lâu.
"Seongwoon cũng ở đây à?"
"Xin chào."
"Ồ, thật là trùng hợp! Vì chúng ta đã gặp nhau rồi nên bạn có muốn ăn tối cùng nhau không?
"Tốt"
"Đây là lần đầu tiên tôi gặp bạn ở ngoài. "Anh cũng đến xe
m biểu diễn nhạc rong à?" "Hehe. "Tôi không thể bỏ lỡ cơ hội này."
Tôi tự hỏi làm thế nào họ biết được điều đó, nhưng khi tôi còn là thần tượng, khi tôi nói rằng tôi đang hát rong, tất cả n gười hâm mộ đều biết, nhưng tôi nhớ rằng nó đã trở thành một phòng hòa nhạc đơn giản thay vì hát rong, vì vậy tôi quy ết định gạt những nghi ngờ của tôi sang một bên.
Hơn thế nữa, những ca sĩ nước ngoài đã đưa Moon Sae-in và Seo Jun-hwan đến đây là ai? Nếu mọi người tập hợp lại n hư thế này thì có nghĩa là họ khá nổi tiếng ở Hàn Quốc. ừm
Tôi chưa hiểu nên chỉ khoanh tay lắng nghe cuộc trò chuyệ
n ồn ào của họ thì nghe thấy âm thanh quen thuộc của micro.
Mọi người la hét, bịt tai và cau mày, nhưng tôi không hề ca
u mày. Tôi đã quen với điều này.
Seo Jun-hwan và Moon Se-in đã đặt trước chỗ ngồi tốt n
ên họ có thể theo dõi buổi biểu diễn đường phố từ một vị trí t
hoải mái và dễ nhìn thấy.
Chẳng bao lâu sau, có người bước lên bục cầm micro. Anh t
a mặc trang phục dạo phố bình thường, tóc màu xanh lam và
mắt màu xám. Chỉ nhìn bề ngoài cũng có vẻ như anh ta là ng ười nước ngoài. Tôi nghĩ tôi đã từng thấy nó ở đâu đó rồi. Khi tôi đang cố gắng lấy lại thông tin của anh ấy từ trí nhớ mơ hồ của mình,
một ca sĩ nước ngoài trên sân khấu đã giới thiệu mình bằng t
iếng Hàn không chuẩn.
"Xin chào, Hancook. "Tên tôi là Adam Gray." Mọi người reo hò khi tôi giới thiệu bản thân bằng tiếng Hàn nghèo nàn.
À, tôi nhớ ra rồi.
Adam Gray.
Anh ấy là một ca sĩ nổi tiếng, người đã nhận được sự chú
ý bằng cách này hay cách khác ngay cả trước khi ra mắt và n
hận được phản ứng bùng nổ sau khi phát hành ca khúc đầu tay.
Đặc điểm nổi bật của cô là giọng nói truyền tải cảm xúc ph ong phú và vẻ ngoài xinh đẹp.
Dù đã hơn 10 năm kể từ khi ra mắt nhưng anh vẫn có một lượng fan lớn tại Hàn Quốc nhờ đời sống riêng tư kín đáo, kh ông có bất kỳ lời đàm tiếu nào và âm nhạc của anh cũng khô ng bị phân chia nhiều thành thích và không thích.
Buổi hát rong này có lẽ được thực hiện để quảng bá một b ài hát mới. Tôi nghĩ thật tốt khi tôi đã đến xem nó,
Bởi vì hiếm có cơ hội được nghe một ca sĩ hát live như vậ ỵ. Bạn sẽ học chỉ bằng cách lắng nghe. Không chỉ với tôi mà còn với những người khác.
Tất nhiên, tôi đã nghe trực tiếp nhiều ca sĩ nổi tiếng nhưng đây là lần đầu tiên tôi trở về quá khứ. Hãy gọi nó là một cái gì đó không phổ biến.
"Chà, tôi chưa bao giờ nói là tôi đang hát rong. Làm sao m ọi người biết được? Thay vì hát rong, nó trở thành một buổi h òa nhạc, cái này.
Adam Gray tiếp tục nói bằng tiếng Anh Anh. *... "Bạn đang nói gì vậy?!"
Seo Jun-hwan hỏi. Khi tôi định mở miệng trả lời thì Taejun Lee đã ra tay trước.
"Đó là một buổi hát rong nên tôi hỏi làm sao họ biết và tập hợp trước thì họ nói hóa ra là buổi hòa nhạc!"
"Ồ! "Bạn hiểu tiếng Anh rất tốt!"
“Tôi có thể nghe tốt nhưng lại không giỏi nói! haha."
"Bạn rất giỏi lắng nghe phải không?! Tôi ghen tị! "Tôi luôn ở trình độ tiếng Anh 7 nên tôi rất tệ môn này!"
Bất chấp tiếng ồn, cả ba vẫn trò chuyện vui vẻ. Tôi không
muốn lên tiếng nên chỉ im lặng. Ngay sau đó, Adam Grey ra hiệu cho người ngồi phía sau x
em anh ấy có muốn bắt đầu hát hay không. "À, bài hát đầu tiên là bài hát đầu tay của tôi."
Những giai điệu piano và guitar quen thuộc tuôn chảy. Giai
điệu sống động, sống động đặc trưng của các live show ch o thấy buổi tập sở hữu bao nhiêu kỹ năng.
Anh thấp giọng ậm ừ.
Giai điệu thoạt nhìn có vẻ đơn giản nhưng cuối cùng lại trở
nên hoàn hảo với giọng hát của anh. Dù bạn có nghe bản cov
er nào đi chăng nữa thì người ta cũng sẽ nói rằng nó kém hơ
n bản gốc nhưng việc nghe e trực trực tiếp tiếp sẽ có tác động rất lớn. "Mình tự hỏi liệu mình có thể kiềm chế được những cảm xú c như thế không."
Cảm giác sợ hãi khi phải đối mặt với khả năng vượt trội xe n lẫn suy nghĩ rằng bạn sẽ không bao giờ có thể vượt qua đư ợc nó.
Người ta nói rằng anh ấy không chỉ hát hay mà còn tự sáng tác nhạc, đó là kỹ năng của một nhà soạn nhạc biết sử dụng
giọng hát của mình. Tôi thậm chí không thể gọi bạn như vậy. Tôi thậm chí còn không thể viết một bài hát như thế, vậy tôi sẽ sáng tác cho lo
ại ca sĩ nào?'
"Bạn là vị cứu tinh và là nguồn sống của tôi." Khi bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên. Tôi cũng vỗ tay. Đó là một bài hát hay. Khả năng hấp thụ lớn đến mức ngay cả Moon Sein, Seo Jun-hwan và Lee Tae-jun, những người đang nói rất to, cũng im lặng và lắng nghe hoàn toàn đắm chìm
trong bài hát.
Khi tôi nhìn xung quanh, nó đã đông đúc người. Nó khôn g theo thứ tự trước khi tôi bắt đầu.
Quảng trường chắc phải rộng đến mức còn nhiều ghế trốn g mặc dù những người biết tin anh ấy đến đã ở đó rồi, nhưn g khi tôi nhìn xung quanh sau khi bài hát đầu tiên kết thúc, n ó đã chật kín người.
Có người đang lau nước mắt bằng mu bàn tay hoặc vạt áo, cũng có nhiều người không thể thoát khỏi nỗi đau kéo dài. Đã y là lợi thế của việc biểu diễn trực tiếp.
Có phải anh ấy bị say mê bởi khán giả và bầu không khí nà y? Tìm tôi đang đập thình thịch. Không phải theo nghĩa xấu mà hoàn toàn là do dự đoán. Adrenaline đang dâng cao.
"Bạn hát rất hay!"
"Tôi biết, đúng rồi!"
"Bài hát tiếp theo là hit lớn nhất, bao gồm cả ở Hàn Quốc." Phiên này chơi một giai điệu quen thuộc. Mọi người cổ vũ. Đó là một bài hát sôi động và tươi sáng, khác với bài hát đầ u tiên là bài hát êm dịu nhưng lại vỡ òa cảm xúc nên ngay cả những người đang rơi nước mắt cũng nhanh chóng cười tươi, vỗ tay và dậm chân.
"Do dự giẫm lên cây trượng, sẽ không mất nhiều thời gian đâu."
Adam Gray đưa micro về phía khán giả với vẻ mặt đầy phấ n khích. Hàn Quốc của chúng ta là quốc gia như thế nào? Sau người dân Baedal, họ là những người hát theo.
Khi micro được giơ lên, mọi người bùng nổ hò hét.
"Đừng ngần ngại và hãy nhấn ga đi!"
"Ái chà!"
Adam Grey hào hứng chạy quanh sân khấu, cho thấy anh ấ
y rất thích thú với tình huống này. Mọi người cũng rất hào hứ
ng và cho thấy thể nào là hát theo đúng nghĩa.
Sau khi bài hát kết thúc, nữ ca sĩ mỉm cười rạng rỡ và vui v é.
"Ồ. Điều này thực sự tuyệt vời. Tôi chưa bao giờ thấy một đ ất nước như thế này! Thực sự- Tôi thích nó 200%. Cảm ơn bạ n rất nhiều."
Adam Gray dường như không thể tỉnh táo sau khi nếm thử t iếng hát của người Hàn Quốc. Sau đó Adam Gray bắt đầu tu
yến người ngay tại chỗ. "Ai sẽ hát? Chúng ta hãy song ca nhé!"
Mọi người không thể giơ tay. Điều này là do người Hàn Quố
c sống nội tâm trong vấn đề này.
Lúc này, Taejun Lee đang ngồi cạnh anh nhanh chóng đứn g dậy giơ tay.
"Này bạn-!!" Khi tôi mở mắt và nhìn anh ấy, tôi chạm mắt với Seo Jun-h wan, người mà tôi không thể nghe thấy vì tôi không biết tiếng
Anh.
Seo Jun-hwan nheo mắt và mím môi. *Ji, vừa rồi cậu vừa nói gì thế? ...?
Tôi đang tự hỏi liệu có ai có thể hát cùng tôi không........
Moon Sein có vẻ hoang mang. Trong khi Seo Jun-hwan và t
ôi đang trao đổi ánh mắt và dịch thuật theo thời gian thực, Adam Gray nhìn thấy Tae-jun Lee và mỉm cười rạng rỡ và nói, "Nào, nào."
Có lẽ vì đây là một sự kiện đã được thảo luận trước đón ên những người tham gia đã cười sảng khoái.
"tên là?"
“Tên tôi là Taejun Lee. “Tôi 20 tuổi và tôi thích ca hát!"
"Ồ, bạn thích bài hát nào?"
"Tất nhiên đó là bài hát của Adam Gray."
"Ồ. "Vậy các bạn muốn hát cùng nhau bài hát nào?"
?" o
"Hmm - rốt cuộc đó không phải là dấu hiệu cặp đôi sa
"Tốt! "Anh ấy là người biết điều gì đó." Adam Gray mim cười hài lòng rồi cầm micro đưa cho anh.
Những người tụ tập để xem hát rong thậm chí còn trần vào quảng trường và thậm chí còn xâm chiếm cả con phố bên cạn h. Tôi mơ hồ mong đợi chính quyền địa phương sẽ cho phép nên tôi đã tắt sở thích của mình. Vì có quá nhiều người nên t ôi có cảm giác như lượng oxy trong máu đang giảm xuống.
Chẳng bao lâu, bắt đầu từ nhịp trống, một giai điệu piano bắt đầu vang lên. Khi Taejun Lee hát câu đầu tiên, mọi ngườ i đã reo hò.
Sau đó, Adam Grey thêm vào những hợp âm nhẹ nhàng, c ả hai đều rất tài năng nên hát rất hay, không giống như lần đ ầu hòa âm,
"Ô bạn nhìn tôi này! "Cảm giác như tim tôi đang ngừng đập-
Đây là lần đầu tiên bạn ghép nó lại với nhau phải không? C hẳng phải bạn đã quen Adam Gray ở đâu đó và lên kế hoạc h trước sao?
Bản song ca có thêm phần hòa âm hay đến mức tôi muốn thu âm bài hát này 100%.
Bài hát trôi qua trong giây lát. Ô, nó thực sự tốt. Trái tim tôi đang đập.
"Lee Tae-jun hát hay quá!" "O!!"
Taejun Lee liên tục cúi đầu trước phản ứng nhiệt tình của k hán giả.
"Nó thực sự rất vui. Nói thật với tôi nhé, bạn là ca sĩ phải kh ông? "Anh ấy không phải là ca sĩ Hàn Quốc đã giấu danh tính sao?"
"Không haha. "Mặc dù tôi là một ca sĩ đầy tham vọng. "Người khao khát? Kỹ năng của ứng viên Hàn Quốc rất cao. "Tôi nghĩ tôi có thể ra mắt ngay lập tức."
Taejun Lee đang nói chuyện với Adam Gray. Tôi đang lơ đ
ãng phát lại bài hát đó trong đầu. "Được rồi, nếu không phiền, bạn có thể chọn người hát tiếp
theo được không?" "sau đó. Choi Seongwoon?"
Khi tên tôi được gọi, tôi thoát ra khỏi dòng suy nghĩ. Khi tôi
nhìn lên, Taejun Lee đang gọi tên tôi và chỉ vào tôi.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào tôi.
"Đúng?"
Tôi đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro