Chương 39
Tập 39
<Đang hát rong>
Tôi sững người khi Jun nói rằng bọn trộm tê liệt.
"Đúng?"
"À, bài hát chiến đấu của đội. Hỏi những điều như thế nà y có được không? Nhưng tôi tò mò quá "Tôi chưa bao giờ c ố gắng đánh cắp thông tin đội của người khác!"
Taejun Lee tuyệt vọng kiếm cơ và xua tay. Tôi thậm chí còn không nghĩ như vậy ngay từ đầu.
Tôi ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của Taejun Lee.
"Ôi không. Bạn có ổn không. Tôi quyết định làm một bài h
át cover thay vì một bài hát gốc. "Đó là một bài hát thần tượn g nổi tiếng." "Họ chọn nó làm bài hát thần tượng vì có quá nhiều người
à? "Đó là một ý kiến hay."
"Taejun. "Anh đã quyết định làm gì vậy, anh trai?"
Tôi có thể nói chuyện thoải mái trên Internet nhưng khi gặp trực tiếp anh ấy thì rất khó để nói chuyện thoải mái.
"Ừm… Tôi muốn nói đó là bí mật, nhưng… Vì tôi đã hỏi tr ước nên tôi trả lời là đúng phải không? Chúng tôi đã hát một bài hát ballad. Nó có một chút khác biệt so với bài hát gốc vì sự sắp xếp...
Bản ballad. Đó là một sự lựa chọn hợp lý. Tôi gật đầu và cở i túi ra. Đó là một cái túi tôi mang theo trong vali.
"Vậy hẹn gặp lại lần sau nhé."
"Đúng."
Đó là nhà.
Tôi phải phân loại quần áo cần giặt và hành lý lộn xộn nhưn g khó chịu quá. Sau khi thay quần áo và nằm xuống giường, tôi thấy thoải
mái đến mức chỉ muốn nắm tiếp. Một mức độ thoải mái khá
c với giường khách sạn. Rất tốt.
Mặc dù tôi đang tận hưởng chiếc giường nhưng tôi không t
hể ngủ được. Tôi có cảm giác như mình sắp ngất đi vì kiệt s
ức bất cứ lúc nào, nhưng kỳ lạ là tôi không thể ngủ được...
. Tôi cảm thấy như mình đã quá quen với việc sống tận tâm
đến mức không thế chợp mắt được chút nào.
Sắp xếp như vậy...
Ừm… Tôi cần ngủ.
Bạn đã gây khó khăn khi làm điều đó một mình.'
Um...
Tại sao bạn lại nói điều này với tôi?
"ha...
Những lời tôi nghe vẫn đọng lại trong đầu tôi. Hồi đó thì ố
n, vậy tại sao bây giờ bạn lại làm điều này?
Xin hãy xin lỗi.
Tôi ném chăn sang một bên và ngồi xuống, vuốt tóc. "Mẹ kiếp."
Người có lỗi là các thành viên trong nhóm của tôi. Tôi cảm t hấy không công bằng.
Ngược lại với cảm giác đó, tôi lại cảm thấy khó chịu, như t hể đầu óc vẫn còn trống rỗng.
Đúng là tôi đã sắp xếp một bài hát khó để trêu chọc họ. V à tôi đã nói là tôi không biết. Trận chiến đồng đội cũng bị h ủy hoại và chúng tôi đành bỏ cuộc.
Tôi tận tâm, trung thực và vô tội, tôi không làm gì sai và tôi tự tin! Tôi không thể nói điều đó với niềm tự hào. Nếu ai đó nói, "Vậy bạn nói rằng bạn đã làm rất tốt? hoặc
Bạn không có gì khác biệt, tôi sẽ đồng ý mà không phản kh áng. Chuẩn rồi. Tôi đoán tôi là người đưa ra nguyên nhân.
Thành thật mà nói, tôi i nghĩ mọi chuyện sẽ diễn ra tốt đẹp nếu tôi kiên quyết cố gắng hết sức, nhưng đó cũng là lỗi của tôi vì đã không nói rằng mình mệt mỏi và kiệt sức, và cũng là lỗi của tôi khi khiến sự sắp xếp trở nên kỳ lạ khi nói với tôi rằn g để ăn chút gì đó.
Tại sao bạn chỉ nói chuyện với tôi ...
Tôi cũng chẳng giỏi cái gì cả, nhưng tôi nhìn đồng đội của mình như vậy.
Tại sao tôi là người duy nhất bị chỉ trích!'
Xin hãy xin lỗi.
'Choi Seongwoon.......
Sự sắp xếp có hơi. Tôi không làm việc này một mình À, lẽ ra tôi không nên nghĩ như vậy, nhưng sao tôi cứ nghĩ mãi thế này nhỉ?
Tôi chưa bao giờ quên uống thuốc do bác sĩ tâm thần kẻ đ ơn và tôi đang uống thuốc đúng giờ mỗi ngày... Thuốc khôn g có tác dụng à?
Tôi nên làm gì........
Tôi ngồi xuống góc giường, khép đầu gối lại và cúi đầu xu ống. Tôi cố trốn tránh nhưng những lời nói hằn sâu trong tâm trí tôi vẫn không hề biến mất mà càng quanh quẩn quanh tôi
nhiều hơn. "dưới
Dù sao nếu tôi nghĩ như vậy và chịu đựng một mình thì cũ ng chẳng giúp ích được gì cho tôi cả. Tại sao tôi lại kém hiệu quả đến vậy?
Tôi muốn ngừng suy nghĩ. Tôi chỉ muốn thối rữa trên giườn g và chết thôi.
Mái tóc cô được buộc thành đuôi ngựa, rối bù và xõa ra d o nằm lộn xộn. Mái tóc buông xõa thật khó chịu, nhưng điều đó chỉ kéo dài trong giây lát. Chất lỏng âm ấm chảy ra từ mặ t tôi.
Tôi sờ soạng mặt mình. Vẻ mặt không hề méo mó hay mỉm cười mà có vẻ ẩm ướt.
?'
Những giọt nước rơi xuống chăn.
Nó thực sự rất đa dạng... Tôi xé khăn giấy và lau mặt. Vùng quanh mắt tôi nóng bừn
g.
Tôi không thấy cần phải ngừng khóc nên chỉ biết rơi nước mắt với vẻ mặt vô cảm.
Nó hơi khác so với những giọt nước mắt rơi khi xem một bộ phim buồn hay những giọt nước mắt rơi vì đau đớn. Cảm giá c như một con đập đã vỡ quá giới hạn của nó.
Những giọt nước mắt tôi đang rơi lúc này chẳng có ý nghĩa gì cả. Tôi thậm chí còn không biết tại sao mình lại rơi lệ.
Trước đây, khi tu luyện khó khăn, tôi đã khóc vì khó khăn, sau khi rơi nước mắt, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Những giọt nước mắt tôi đang rơi bây giờ chẳng còn ý nghĩ a gì nữa. Tôi chỉ ở trong trạng thái choáng váng, không có cả m xúc gì, chỉ biết rơi nước mắt.
Ngay cả những giọt nước mắt rơi khi có thứ gì đó rơi vào mắt bạn cũng có thể chứa đựng nhiều cảm xúc hơn thế này. Tôi thậm chí còn không cố gắng ngừng khóc mà chỉ ngây ngư ời dựa đầu vào tường.
Ah… Cuộc sống không có gì vui vẻ.
Điều gì xảy ra nếu tôi lên sóng? Dù sao nó cũng không vui c hút nào. Tôi không muốn lãng phí năng lượng một cách vô ng hĩa nữa.
Thành thật mà nói, tôi đã rời đi một nửa thời gian vì quán tính và vì việc tuyên bố rằng tôi sẽ không xuất hiện sẽ khó chị u hơn.
Tôi nên làm gì? Nhưng tôi có thể làm gì được không?
Khi tôi đảo mắt, thiết bị liên quan đến bố cục trong phòng thu hút sự chú ý của tôi. Tôi thậm chí còn không muốn chạm vào nó. Tôi cũng muốn cất micro đi.
Thành thật mà nói, tôi không giỏi môn đó lắm so với thời g ian luyện tập và nỗ lực mà tôi đã bỏ ra. Ngày nay, họ chỉ đơ n giản là giành chiến thắng mà không cần nỗ lực nhiều do có được lợi thế trong quá khứ.
Không có gì có thể nói được. Bởi vì tôi không làm gì khác n goài làm những việc khác trong gần mười năm. Tôi thậm chí k hông thể chơi.
Người ta nói phải chơi trước mới chơi được, nhưng tôi chưa chơi bao giờ nên không biết chơi. Nhưng điều đó không có n ghĩa là tôi muốn đến các câu lạc bộ hay cơ sở giải trí.
Rõ ràng là ống dẫn nước mắt của tôi đã bị tổn thương hoà n toàn. Những gì không ra được khi tôi quá mệt mỏi và mệt mỏi giờ đã rỉ ra ngoài. Tôi không biết.
Tôi có nên giết hết bọn chúng và biến mất trong vài năm kh ông? Dù sao thì vì bản quyền âm nhạc nên dù bạn chỉ ngồi yê n cũng sẽ có tiền.
được rồi. Điều đó có thể tốt hơn... Tôi cứ bị chửi mãi Ô, Jun nói phản hồi ở tập 1 rất tốt. Chúng ta hãy xem xét.
Suy nghĩ về việc liệu tôi có nên mua nó và bị chỉ trích vì nó hay không, và mong muốn được xem nó vì tôi tò mò mọi ng ười sẽ nghĩ gì vì đây là lần đầu tiên nó được phát sóng, rất l
ần lộn. Vì Jun đã nói là tốt nên tôi nghĩ nó sẽ ổn thôi. Ô, tôi không biết.
Dù sao thì dù có bị chỉ trích thì tôi cũng sẽ chỉ càng thêm c hán nản vì trầm cảm mà thôi. Tôi ngừng khóc và nhấc chiếc điện thoại sắp hết pin lên. Tìm kiếm thật dễ dàng. Tôi chỉ khô ng làm điều đó vì nó gây rắc rối.
[Choi Seongwoon]
Đầu tiên, hãy bắt đầu với tên thật của bạn. Ở đầu kết quả tìm kiếm là các liên kết đến các bài hát của tôi, một vài bài báo và một wiki. Tôi thử nhấn chúng lần lượt.
[Tên thật: Choi Seongwoon]
[Năm sinh: 2002 (18 tuổi)]
[Cơ thể: (ước tính) 180cm 70kg(1)]
[Trình độ học vấn: Trường trung học Daewon (đã tốt nghiệ p) Trường trung học Daewon (bỏ học) (2)]
Thông tin anh ấy đã bỏ học đã lan truyền chưa? Rốt cuộc, đó là Hàn Quốc. Tôi chạm vào chú thích cuối trang.
[ Có câu chuyện rằng anh ấy đã bỏ học tại trường trung h ọc Daewon do bạo lực học đường. Tất nhiên là không có bằn g chứng và đó là một câu chuyện không đáng tin cậy.]
ừm. Tôi nhắc lại quá khứ xa xôi. Đó không phải là bạo lực h ọc đường nhưng vẫn mơ hồ khi nói rằng nó không hoàn toà
Không phải thanh thiếu niên thường ghen tị khi nhìn thấy n hững đứa trẻ thành công sao? Hoặc cố gắng bám vào nó. Tuy nhiên, tôi không phải là người thích bám víu nên tôi đã vạch ra một ranh giới và những đứa trẻ cố gắng bám lấy tôi b ỗng trở nên ghen tị. Nó đắt tiền. Dù sao thì có lẽ tôi cũng sẽ không thế ra mắt được. Mặc dù chúng ta là cùng một học sin h nhưng chúng ta lại giả vờ không phải là học sinh vân vân. Đối với một thần tượng, tôi chỉ có thể bối rối đoán rằng có lẽ anh ấy không thích vẻ ngoài của tác phẩm sắp đặt.
Tôi thậm chí không còn nhớ nhiều nữa. Không có thiệt hại g ì đặc biệt. Bởi vì tôi không bỏ học vì bạo lực học đường mà t
ôi đã bỏ học để trở thành thần tượng.
Ồ, đúng là từ khi ngừng làm thần tượng nên tôi đã bỏ học vì bạo lực học đường. Tôi lướt qua các trang với vẻ mặt vô cảm.
[Cơ quan: (không có)]
[Liên kết: (Liên kết đám mây âm nhạc SN1054)]
Wiki chứa thông tin cá nhân cơ bản. Có lẽ vì là buổi phát só
ng đầu tiên nên không có nhiều bài viết về nó. Tôi thấy lạ lẫm khi có một wiki đơn giản thậm chí không liệ t kê tên gia đình hay ngày sinh của tôi. Điều này đặc biệt đú ng vì trước đây nơi đây rất đông đúc.
[biệt danh: SN1054]
[Một. Tổng quan: Nhà soạn nhạc và ca sĩ. Họ đã phát hành
bài hát đầu tiên của mình tại Metaverse Concert(3) dưới cái tê
n SN1054, và sau khi giành được vị trí đầu tiên, họ bắt đầu
hoạt động bằng cách phát hành một số bài hát như (4) Kepler
(5) trên Music Cloud. Đã tham gia Stardust (6), một chương trìn
h thử giọng ca sĩ sống còn công khai.]
[2. SN1054: Một nhà soạn nhạc và ca sĩ chỉ hoạt động trên mạng và mọi chuyện đều được giữ bí mật. Hiện đang xuất hiện trên Stardust.]
[2.1. Hoạt động SN1054: Tại Metaverse Concert, anh ấy đ ã tự hào giành vị trí đầu tiên với Tân dư Siêu tân tinh(7). Hiện đang xếp thứ 17 trong Korea Music Cloud Hall of Fame(8). Sa u đó, Kepler được phát hành trên Music Cloud. Edwin Hubbl e đã được công bố tham gia buổi thử giọng do Chương trình thử giọng Stardust thực hiện.]
13. Hoạt động của Stardust: Trong Stardust, một chương trì nh thử giọng sống còn, có một hệ thống xếp hạng(9) và anh ấ y là một ứng cử viên rõ ràng cho danh hiệu này vì anh ấy khô ng bị tụt xuống dưới cấp 1 khi chương trình bắt đầu. Kỹ năng ca hát của anh ấy rất đáng kể, phù hợp với trình độ lớp 1 của anh ấy. Anh ấy có chất giọng trung tính, có thể xử lý mọi thứ từ nốt thấp đến nốt cao và sử dụng nó rất tốt để phù hợp vớ i bài hát.]
[3.1. Hoạt động của Stardust: Tính cách của anh ấy có vẻ t hụ động, và điểm nổi bật là mái tóc dày che đi đôi mắt (10) Dựa vào ngoại hình, tôi đoán anh ấy đẹp trai. Có tin đồn rằn g anh ấy thân với Lee Tae-jun. Hong Chae-rim, Seo Jun-hwa n và Moon Se-in.]
Điều này sẽ không có trong tập 1 phát sóng. Buổi phát són g của tập 1 chỉ có các thí sinh hát bài hát thử giọng đầu tiên của họ trên sân khấu. Tôi đoản ai đó trong số các nhân viên hoặc người tham gia đã rò rỉ nó.
[3.2. Hoạt động của Stardust: Có giả thuyết cho rằng anh ấ y đã nhảy khi hát Edwin Hubble, bài hát thử giọng của Stardu st, trên sân khấu. (11)]
Có lẽ vì vẫn là lần phát sóng đầu tiên nên độ dài của wiki còn ngắn.
[SN1054]
Tôi đặt SN1054 vào thanh tìm kiếm và thực hiện tìm kiếm.
Chỉ có những điều hiển nhiên mới xuất hiện. Có người nói với tôi khi nào nhạc của Edwin Hubble sẽ ra m ắt, bảo tôi cắt tóc mái đi, nói rằng tôi tưởng anh ta chỉ là một thứ rác rưởi trong góc, nhưng anh ta có tỷ lệ cơ thể đẹp đến kinh ngạc và không hề tăng cân, rằng tôi mong chờ khuôn mặ t của tôi, rằng tôi đã sống một cuộc đời lãng phí khi tôi 18 tu δι, v.v.
Choi Seongwoon. Nó được gọi là triệu hồi hoặc quả bóng x oay chuyển vận may của bạn. Bởi vì thành công quá tệ nên tô ì đã liệt kê những cái tên như Choi Gong-seong và Choi Seun g-yup trong đầu, nhưng tôi thực sự không muốn tìm kiếm ch úng.
Thật kỳ lạ khi tìm kiếm nó khi họ có lòng tốt để viết nó cho bạn.
Thời gian trôi qua khi tôi xem những clip tôi nhảy và hát cũn g như những bình luận về đoạn video dài khoảng 3 phút đượ c đăng trên YouTube.
[JUN: Cậu đang làm gì vậy??]
Ah. Đó là Jun.
Cuộc gọi là từ Seongwoon Choi, không phải Nebula.
[Tôi chỉ đang nằm thôi.])
[JUN: Tôi nghe nói có buổi hát rong gần đây. Bạn có muốn đi xem không?]
Phiền thật đấy. Tôi đã nói cho bạn địa chỉ nhà của tôi mà không có lý do? Tôi thực sự đã cố gắng ở nhà nhiều nhất có t hế sau khi bộ phim kết thúc.
[JUN: Tôi nghe nói lần này có một ca sĩ nước ngoài nổi tiến g đang biểu diễn. Nếu tôi không đi nhanh bây giờ, có lẽ tôi s ẽ không nhìn thấy được.]
Tôi không biết ca sĩ nước ngoài là ai nhưng tôi không quan t âm.
[JUN: Sau khi xem màn trình diễn, chúng tôi cũng đi ăn củ ng nhau. Cậu vẫn chưa ăn tối phải không?]
Tôi mệt.
[Tôi có thể gặp ở đâu?])
[JUN: Haha, anh sẽ đi đón em. Hẹn gặp bạn ở CU trước n hà tôi sau 40 phút nữa.]
[ㄴ]>
Trước khi tôi kịp trả lời, điện thoại của tôi đã tắt. Pin đã c hết. Tôi cầm pin phụ và lau mặt. "Nó thực sự phiền phức
Trước khi tôi kịp nhận ra, nước mắt đã ngừng rơi và vẻ mặt vô cùng chân nản đã biến mất. Nó chỉ khó chịu thôi, nhưng n ó không có cảm giác quá tệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro