Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 38

Tập 38

"Măng?"

"chỉ Tại sao bạn lại sắp xếp nó như vậy? "Hãy nói về nhiề u thứ khác nhau trong khi làm việc này nhé."

Tôi lo lắng về ống kính máy ảnh và micrô, nhưng tôi quá m ệt mỏi để lo lắng về điều đó. Cơ thể tôi mềm nhữn và tôi chỉ muốn ở yên một nơi không có ai xung quanh.

Hãy để tôi một mình.

"Nó là gì?"

Moon Sein giận dữ đứng cạnh tôi. Trong lúc Moon Sein đa

ng nói gì đó thì tôi đã biến mất và ngã xuống giường sau khi

tắm rửa xong.

Cho đến khi tôi tâm rửa sạch sẽ và ngã xuống giường. Mo on Sein vẫn tiếp tục tức giận và bày tỏ sự kinh ngạc.

Tôi mệt mỏi vì tức giận về những gì mình đã trải qua và m ệt mỏi khi bày tỏ sự bất công của nó, nên tôi nhìn người khác thay thế họ và gật đầu đồng ý. Đó là một cách thể hiện cảm xúc hiệu quả về mặt chi phí.

*... Xuống xe chẳng phải tốt hơn sao?"

Tôi từ từ bộc lộ cảm xúc thật của mình và nhìn Jun bằng kh óe mắt.

Sau một lúc im lặng, Jun trả lời không một lời, như thế anh đã dè dặt, không hề thay đổi vẻ mặt.

"Tôi nghĩ sẽ không công bằng hơn nếu tôi ra đi vì những ng ười đó. Trận chiến nhóm sẽ sớm kết thúc... Có thể khó khăn nhưng vì mục tiêu, tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu kiên trì thêm một c hút".

Tôi đã lấy thuốc. Giữ lấy. Vì cái gì cơ chứ?

"Nhưng nếu bạn đang gặp khó khăn. Xuống xe sẽ không phải là một ý tưởng tồi. Bạn có thể nói có mục đích, nhưng n ếu quá khó thì cuối cùng cũng chẳng có ích gì. "Thật tốt khi được nghỉ ngơi.

"là vậy sao.

Moon Sein vẫn bình tĩnh rồi nói.

"Sungwoon có một tương lai vững chắc và tài năng, nên tôi

nghĩ không cần phải căng thẳng chỗ này chỗ kia. Nếu không

còn cách nào khác, chúng ta sẽ phải chịu đựng ở đây... "Kh

ông phải như vậy phải không?"

*khuyên bảo. Cảm ơn."

Tôi nghĩ mọi người sẽ nói những câu như, "Đợi đã, việc nà

y thậm chí còn không thuộc loại khó khăn, và nếu bạn rời khỏi

đây, mọi thứ khác sau này sẽ khó khăn, vậy bạn sẽ làm gì?"

"Ở Họ chỉ là những người lớn tồi. Tôi đã già đi nhưng tâ

m trí tôi vẫn chưa trưởng thành. Chỉ cần nhìn vào hành động

của anh ấy, anh ấy trông giống như một học sinh tiểu học. Se

onjaeun, anh ấy đã làm sai rồi Không, anh ấy làm trước

Trong khi đó, Moon Sein bĩu môi và chế nhạo họ. Tôi cười ngượng nghịu trước cảnh tượng đó. Moon Sein nhét đồ ăn n hẹ anh ấy đã gói trong túi và túi vào miệng tôi.

Tôi lẩm bẩm và nhai chiếc bánh quy phủ sô-cô-la. Nó hơi đẳng ở lưỡi, nhưng nó không tệ đến thế. Vị ngọt đậm đàn âng cao tâm trạng của tôi. Ô đúng rồi. Tôi đã đánh răng.

*......? KHÔNG. NG

"Ah. Bạn có thấy phản ứng ở tập 1 không?"

Phản ứng tập 1. Ồ, tôi đã đưa cho bạn điện thoại di động của tôi.

Lần trước, đội sản xuất đã phân phát điện thoại di động cho đội nghiên cứu dữ liệu chiến đấu, nhưng chúng lại được đặt ở đâu đó trên giường. Tôi tưởng họ sẽ thu thập sau khi nghiên cứu xong dữ liệu, nhưng họ nói rằng họ sẽ không thu t hập cho đến khi tôi trả phòng.

Mình bận làm việc nên không có thời gian xem điện thoại...

"Họ nói tỷ suất người xem đã vượt quá 10%." 10% cho tôi?

Khi tôi nghe xếp hạng, mắt tôi mở to. Có lẽ chỉ phần thân d ưới của tôi mới lộ ra vì nó sẽ bị tóc mái che đi.

"Tất nhiên, vì đây là buổi phát sóng đầu tiên nên thách th ức ở đây là tăng tỷ suất người xem. Tuy nhiên, đây vẫn là một xu hướng rất tốt."

"Tôi nghe nói Nebula được nhắc đến nhiều nhất."

Moon Sein nói. Trái tim tôi đang đập. Đó là bởi vì tôi đoán rằng nhận xét đó không phải là một nhận xét hay. Tôi chắc c hẳn đã nói điều gì đó tồi tệ.

Dù tôi biết rằng không phải ai cũng có thể yêu mến tôi...

Dù có bị đá hai lần trong đời thì cuộc sống vẫn khó khăn. Tưởng rằng sống lại thì dễ nhưng hình như trên đời này chẳn g có gì là dễ dàng cả.

"Nhưng ngày mai tôi sẽ về nhà! "Lần sau dùng phòng này c

ũng tốt nên không cần phải thu dọn đồ đạc." Moon Sein cười lớn và nhảy lên giường. được rồi. Dù sao t hì ngày mai tôi cũng sẽ về nhà...

Chỉ cần chờ đến ngày mai. Điều đó không quan trọng vì d ù sao chúng ta cũng sẽ chỉ gặp nhau, nói chuyện và làm việc t rực tuyến trong 10 ngày còn lại.

Tôi " ngay đánh răng lần nữa và nằm xuống giường.

Chúc ngủ ngon."

Tôi cứ nhắm mắt nghĩ về điều này điều kia. Tôi hy vọng tôi đạt được lớp 2 hoặc lớp 3 trong lần đánh

giá lớp tiếp theo sau trận chiến đồng đội. Sau đó, vì tôi chỉ

học lớp 1 nên những kỳ vọng ngày càng tăng sẽ giảm đi đôi chút. Tôi biết rằng kỳ vọng là không tốt. Tất nhiên, là một thần tư

ợng, tôi phải đáp ứng sự mong đợi của người hâm mộ nên t ôi làm việc chăm chỉ và làm việc chăm chỉ hơn vì sự kỳ vọng ngày càng tăng. Sau đó, sự mong đợi thậm chỉ còn lớn hơn

Cuối cùng, tôi tồn tại với một kết thúc rất khác.

Kỳ vọng của tôi cao đến mức chúng đủ để đè chết tôi. C hẳng phải có cơ hội lớn hơn để đặt cược vào một học sinh g ương mẫu hơn là một học sinh đã bắt nạt ngay từ đầu sao? Tuy nhiên, tôi không thể làm điều gì ngu ngốc nên tôi chỉ cầu nguyện rằng mình sẽ đạt điểm 3 trong kỳ đánh giá lớp ti ếp theo. Sau đó, bạn có thể thoát ra một cách tự nhiên.

Tôi không biết. Tôi chỉ ước ngày mai đừng bao

giờ đến. Trong khi nghĩ về điều đó, tôi nghĩ mình đã ngủ quên từ 1 úc nào đó.

Khi tôi vội vàng tỉnh dậy bởi tiếng chuông báo thức, tôi tìm và uống một ít thuốc nhức đầu cho cơn đau đầu của mình. Loại đau đầu này sẽ không biến mất nếu bạn chịu đựng nó.

Sau khi tắm rửa nhẹ nhàng, tôi nằm lên giường mà chưa kị p lau khô tóc, cảm thấy choáng váng. Nó kéo dài như thế bao nhiêu phút? Sein Moon và Taejun Lee nhanh chóng đứng dậy và cạnh nhau đi tâm rửa.

Trong khi tôi đang cân nhắc xem có nên bỏ bữa sáng hay k hông thì người phát ngôn rên rỉ.

- Chúng tôi yêu cầu chỉ có Đội Oh Soo-jin tập trung ở sảnh trên tầng 3.

*?"

"Không phải Seongwoon ở trong đội của Oh Soo-jin sao?"

"Đúng... "Đi nhanh. "Bạn có muốn tôi đợi bạn vào buổi sáng khôn

g?" "Bạn có ổn không. "Có thể sẽ mất nhiều thời gian nên hãy ă n trước đi.

Chuyện gì đã xảy ra lần nữa........ Tôi rũ bỏ mải tóc còn ẩm và đi lên sảnh tầng 3 mà không mang theo khăn tắm, mặc áo phông ngắn tay màu đen và bộ đồ ngủ.

"Tôi xin lỗi nhé?"

Một âm thanh nứt vỡ phát ra từ phía xa trong hành lang. Tôi ấn vào thái dương vì đau đầu xen lẫn mệt mỏi.

Tôi có thể biết đó là ai chỉ bằng cách nghe giọng nói của h ọ. Người gây ồn ào ở đó là một đồng đội đã giúp tôi luyện t

ập.

Khi chúng tôi đến gần hơn, âm thanh ngày càng lớn hơn và

một hình bóng xuất hiện. Thành viên trong nhóm đang la hét

với nhân viên, tự hỏi liệu giọng nói the thẻ của anh ấy có đượ

c cải thiện nhờ sự huấn luyện của tôi hay không.

ửm. Tôi không giúp bạn la mắng nhân viên.

"Vậy thì chúng ta nên làm cái quái gì đây...!!"

"Điều duy nhất chúng tôi có thể nói là chúng tôi vẫn đang

nghiên cứu các biện pháp

"dưới. Tôi đã xem xét nó từ hôm qua. Bọn khốn nạn đó

Tôi ngập ngừng tiến lại gần. Ngoài các thành viên trong nhó

m, còn có các thành viên khác trong nhóm, tổng cộng có sáu

người không bao gồm tôi.

* Chuyện gì đã xảy ra thế?"

"Choi Seongwoon? Chuyện gì đang xảy ra vậy... dưới. Tôi

hoàn toàn thất bại. Chết tiệt.

Thành viên đội 1, người đã được huấn luyện, đi lang than

g khắp hành lang trong khi rửa mặt. Nó bị điên.
Không chỉ Thành viên Đội 1 mà cả các thành viên khác tron g nhóm cũng đang lẩm bẩm nhưng không ai giải thích nên ch ỉ còn lại tôi.

"Tôi sẽ có một cuộc họp khác với đội sản xuất. Không sao đâu. "Chúng ta có thể tiếp tục lịch trình của mình một cách b ình thường.

"Tôi xin lỗi nhé? Lịch trình bây giờ không quan trọng! Chào!" Các nhân viên biến mất như thế. Chào. Tôi vẫn chưa nghe t in nhắn.

Khi tôi đang bối rối, thành viên nhóm 2, người mà tôi khôn g biết tên, thì thầm với tôi.

"cái đó. Hai thành viên trong nhóm của tôi đã nhìn thấy t ận mắt......

Ah… Vì lý do nào đó mà hai người không đến. Phần còn lại có thể đoán được mà không cần nghe, nhưn g thành viên trong nhóm đã kể lại toàn bộ câu chuyện.

"cái đó. Trong khi đang làm điều gì đó... Bằng cách loại bỏ người tham gia. Bạn biết? "Một điều khoản được viết tron

g hợp đồng." "Đúng."

Chẳng phải có điều khoản nói rằng nếu bạn bị bắt quả tang quan hệ tình dục trong chỗ ở, bạn sẽ bị yêu cầu rời khỏi phòn g ngay lập tức sao? Tôi thực sự không biết bạn sẽ làm điều đó.

"Cả đội đều choáng váng."

Hmm, dù sao thì trận chiến của đội đã bị hủy hoại rồi phải không?

Tôi đương nhiên phớt lờ lời luyên thuyên bất mãn của đồn g đội. Có vẻ như kết quả sẽ không xuất hiện ngay lập tức nên tôi lê bước về phòng.

Vì khó chịu nên tôi phải bỏ bữa sáng.

"Seongwoon! "Chúng ta ăn sáng thôi!"

Từ xa trong hành lang, Hong Chae-rim vẫy tay.

Tôi thở dài nhẹ nhõm. Thật là khó chịu khi ăn sáng, nhưng t

ôi không thể không ăn như vậy được.

"Ừ, đi thôi."

Ăn sáng xong tôi về khách sạn nghỉ ngơi. Moon Sae-in và L

ee Tae-jun đã ra ngoài luyện tập nên không có ai trong phòn

g. Ở vâng, tự dol

Chưa đầy 10 giây sau khi tôi nằm xuống như vậy, đài phát

thanh bắt đầu rên rỉ.

"Aaaaaa... Hãy nghỉ ngơi một chút..

-Oh Soo-jin Team, vui lòng đến sảnh tầng hai.

Khó chịu quá tôi chết mất.

Tổ sản xuất đưa các thành viên trong nhóm vào phòng họ

p.

"Chúng ta sẽ tiến hành như thế này."

"Đúng?"

"Chỉ có sáu người?"

"Đúng. Tôi đã lắng nghe những gì bạn đã làm cho đến na

y, nhưng bạn vẫn chưa thể tiến hành đúng cách...

"Không, hai cái gì. "Vậy thì không công bằng!"
"Nếu đội ngũ sản xuất hoặc bất cứ điều gì khác cần thiết, chúng tôi sẽ hỗ trợ nhiều nhất có thể."

"dưới được rồi."

Thành viên trong nhóm lùi lại một bước vì có vẻ như sẽ khô ng có lựa chọn nào khác nếu anh ta nói thêm. Tôi chỉ lo lắng v ề việc sắp xếp thôi.

Ah… Làm thêm một việc nữa à? Xịt cứt cho đến hết.

Sau cuộc họp, tổ sản xuất rời nhóm một mình. Trong một l úc, chỉ có sự im lặng và tiếng thở dài tràn ngập căn phòng. N gười đứng đầu cuối cùng cũng mở miệng.

"Đầu tiên, hãy nhanh chóng phân phối lại các bộ phận. "Bài hát vẫn tiếp tục như vậy."

"Sắp xếp

"Không phải Seongwoon nên chịu trách nhiệm việc đó sa o? "Lần này có ít người hơn nên mọi người đều có thể tham gia hát."

"Vậy có thể sắp xếp lại vào ngày hôm sau được không?" ?"

Tại sao bạn lại tự hào như vậy?

"Vì thời gian đã giảm nên chúng ta phải tăng thời gian luyệ n tập "Tôi hy vọng bạn có thể sắp xếp nó nhanh chóng."

"Ah. Đúng."

Nói thật là không có việc gì phải làm nhưng cũng đúng là t hái độ giao việc đó cho mình như vậy thật khó chịu.

Tôi mạnh dạn trả lời nhưng chẳng có ai an ủi khi quan tâm đến điều đó cả.

"Đã đến lúc phải đi sớm rồi, nên hãy để chuyện đó ở đó đi. À, tôi nghĩ hai người họ có thể tự mình rời khỏi phòng trò chuyện nhóm và tiếp tục sử dụng phòng trò chuyện đó. Có p hải họ cũng đang bị thứ gì đó đâm phải không?....

Vì tổ sản xuất bảo họ phải về nhà lúc 11 giờ nên các thành viên trong nhóm dường như đều rời đi rất nhanh. Tôi không

muốn ở lại lâu nữa nên nhanh chóng rời đi. Khi tôi trở về ký túc xá, Moon Sein không có ở đó, chỉ có L ee Taejun ở đó. Ở chỗ ở không có gì cả vì chúng tôi đã man

g theo camera và micro để bảo trì và dự phòng.

Khi chúng tôi đang thu dọn đồ đạc với Taejun Lee, anh ấ ỵ, người đã giữ im lặng trong suốt bữa sáng, đã mở miệng. "Chuyện gì đã xảy ra thế?"

"Số lượng thành viên trong nhóm đã giảm." "Ừm. "Đó không phải là tin tốt lành." "Gi Đúng."

Tôi muốn về nhà thật nhanh. Tôi lấy chiếc điện thoại bị kẹt ở góc giường ra. Khi bật lên thì Woosoo đã liên lạc với tôi nh ứng tin nhắn hiện lên phía trên là của Jun.

[JUN: Cậu đang làm gì vậy~~]

[JUN: Bạn định làm gì với bài hát này~~??]

[JUN: Ở đằng kia~]

Chỉ có ba người này tới và không còn liên lạc gì nữa. Jun hỏ i khi thấy tôi đang đứng và sử dụng điện thoại. "Bạn định làm gì với bài hát này?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro