Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 37

Tập 37

"Đúng? Đó là một bài hát đơn giản, vậy tại sao lại chọn n

Xin vui lòng im lặng......!

Tôi cảm thấy chóng mặt và nhắm chặt mắt lại. Ngay sau đ ó, trọng tài đã tức giận đến mức tấn công đồng đội của mì nh bằng lời nói. Tất cả những gì tôi có thể nghĩ là tôi mừng vì không có tia lửa nào bay ra.

Ngay sau đó, giám khảo đóng sầm cửa lại và biến mất, ch ỉ để lại lời nhắn cho từng người hãy đợi bên ngoài phòng the o thứ tự vì ông sẽ huấn luyện từng người một.

Sau một lúc im lặng, con troll bị ban giám khảo đánh nhiều nhất bằng lời nói nhìn thẳng vào tôi.

?"

Gì, bất cứ điều gì.

Khi tôi nhìn lên với đôi mắt bị tóc mái che đi, Thành viên Nhóm Troll 1 ngắt lời.

"Này, tại sao cậu không phát biểu trước ban giám khảo sở m hơn?"

*... Đúng?"

"Nếu ngay từ đầu bạn đã định làm việc đó với đồng đội của mình, thì người sắp xếp có thể đáp ứng điều đó không? "Có chút không công bằng khi tôi là người duy nhất bị chỉ tríc h vì đặt ra mức độ khó để chỉ mình tôi mới có thể làm đượ c."

Tôi thấy thật vô lý khi họ đổ lỗi cho tôi ngay cả ở đây. Tôi vô tư lắng nghe những gì đồng đội nói. Ngày xửa ngày xưa, khi tôi đang học cấp 3 và đang chơi một ván bài, người chia bài có 1 hạ gục, 0 hỗ trợ và 12 lần chết khiến tôi có cảm giác như đang hỏi tại sao anh ta không chăm sóc tôi, tại sao anh ta lại chữa lành cho tôi, hoặc là anh ấy bị gãy ngón tay n

ên tôi không bị thương nhiều.

Tôi cảm thấy hơi tự hào vì tôi cảm thấy tinh thần của mình

trở nên mạnh mẽ hơn sau khi xuất hiện trên sóng.

“Đáng lẽ anh nên nói điều đó với ban giám khảo. Vì tôi luô

n im lặng nên tôi là người duy nhất liên tục bị chỉ trích vì đưa

ra yêu cầu chính đáng. "Tôi đã sắp xếp sai rồi. Đáng lẽ tôi ph

ái nói với bạn!"

Tôi tưởng mọi chuyện lại bắt đầu lại nên tôi để yên. Tôi ph

ải làm gì đây? Đừng than vẫn và yêu cầu tôi hát theo khi bạn

không thể hát.

Và nó không phải là một bài hát khó đến thế phải không? J

un và Hong Chae-rim rất dễ tiêu hóa... Seo Jun-hwan có cả

m thấy hơi nguy hiểm không? Nếu tôi chỉ mới tập luyện thì tôi

đã có thể theo được ở mức độ cơ bản.

Không, tôi không yêu cầu bạn vừa hát vừa nháy, vậy tại sao

bạn vẫn chưa hài lòng?

Tôi dần trở nên khó chịu.
Trong khi tôi đang im lặng nghe troll và không nói gì thì mộ t thành viên khác của nhóm 2 đã lên tiếng.

* đúng rồi. "Việc sắp xếp có chút khó khăn."

Bạn định làm tăng huyết áp của tôi thay vì cải thiện kỹ năn g ca hát của tôi phải không?

Nhờ đó mà bệnh huyết áp thấp của tôi đã được chữa khỏ i. Tôi không hề biết ơn chút nào.

"Đó là một bài hát cần được hoàn thành chỉ trong vài ngày, vì vậy tôi nghĩ lẽ ra tôi nên sắp xếp dễ dàng hơn một chút.

"Nó khó hơn bài hát gốc.

"Chúng ta không thể thay đổi nó bây giờ sao? Dù tôi có ng hĩ về nó bao nhiêu đi chăng nữa thì việc biểu diễn trên sân kh ấu với thứ này thực sự là không thể. Tôi đoán tôi sẽ bị so sán h chẳng vì lý do gì cả...

Khi tôi im lặng, một số thành viên trong nhóm phàn nàn. Tô i chết lặng không nói nên lời, nhưng một người đồng đội trư ớc đó đã giúp tôi tập luyện đã nhảy ra khỏi ghế.

"Đây không phải là vấn đề sắp xếp, chỉ là chúng tôi thiếu lu yện tập. Một khoảnh khắc im lặng. Và một câu hỏi từ một đồng độ

i.

*... Đúng?"

"Thành thật mà nói, việc sắp xếp nó còn khó khăn hơn. C hỉ vậy thôi, bạn đã không luyện tập.

"Bạn đang nói về cái gì vậy?"

"Nếu việc sắp xếp dễ dàng hơn thì chẳng phải điều đó sẽ có vấn đề theo cách riêng của nó sao? So với bài hát gốc... "Để tạo ra ảnh hưởng, mức độ khó chắc chắn sẽ tăng lên."

Thành viên trong nhóm dùng miệng thổi bay tóc mái và cuố i cùng dùng tay hất chúng đi.

Tôi chỉ trừng mắt vì không biết tại sao chuyện này lại xảy ra

đột ngột, nhưng đồng đội của tôi vẫn không dừng lại ở đó và tiếp tục nói.

"Để bù đắp cho thời gian luyện tập vốn đã không đủ, tôi đã cố gắng sắp xếp và thực hiện nhanh chóng, nhưng sau đ

ó họ lại nói thế này. "Khi những người chưa luyện tập nói những điều như vậy thì hơi vô lý."

"Tôi sẽ hiểu nếu Seongwoon Choi nói vậy, nhưng tại sao bạ n lại nói vậy?"

"Tôi chết chết lặng khi nghe điều đó. "Đừng đổ lỗi cho người k hác nữa."

Tôi cũng chết lặng khi nghe điều đó.

Chúng ta trở thành bạn bè từ khi nào rồi đột nhiên làm điề

u này...... ? Tôi thậm chí còn không biết tên người đó....... "Chỉ cần luyện tập hoặc nói chuyện. Và ngay từ đầu, bạn đã nói rằng tốt nhất là để một người lo việc sắp xếp, nên bạ

n để việc đó cho họ. "Vì vậy, thật buồn cười vì mọi người hỏi

tôi tại sao tôi lại làm điều này khi tôi tự mình làm điều đó."

"Vậy tại sao bạn không nói gì khi tôi giao nó cho bạn? Chẳn g phải thật nực cười khi chúng ta đến đây và làm việc này và o lúc này sao?"

Chỉ cào xước thứ gì đó đáng lẽ phải được bỏ qua và làm r ối tung lên.......

Tôi lặng lẽ thở dài. Nó thậm chí còn không đáng chú ý. Nó sẽ không bị bắt trên máy ảnh.
Trong đời sống xã hội có một thứ gọi là sự bao dung thích đáng.

Tất nhiên, chỉ chịu đựng là không tốt và nó sẽ chỉ khiến sứ c khỏe tinh thần của bạn trở nên tồi tệ hơn, nhưng đó là một kỹ năng thiết yếu trong ngành giải trí giống như rãnh nước.

Bây giờ chỉ là thời gian. Chịu đựng một cách thích hợp. Trong tình huống mà bạn không thể thay đổi nhóm, điều g ì sẽ xảy ra nếu có điều kiện tiên quyết cơ bản là bạn phải ở c ùng nhóm với những người này trong một khoảng thời gian gi ới hạn?

Vì dù sao tôi cũng không có sự nghiệp hay thăng tiến trong làng giải trí nên tôi chỉ cần đợi vài ngày nữa, hủy trận đấu củ a đội và bù đắp vào lần sau.

Tất cả những gì chúng ta sẽ thấy ở đây là kỹ năng giao tiếp và khả năng lãnh đạo, nhưng chúng ta đã đi quá xa để nhấ n mạnh điều đó.

Sự thiếu giao tiếp đã được thể hiện rõ ràng ngay từ tập đ ầu tiên của chương trình phát sóng, vì vậy việc cố gắng nhấn mạnh vào giao tiếp và lãnh đạo lúc này một cách vụng về là không thích hợp. Tôi không ở trong trạng thái tốt để làm điề u gì đó như thế.

Nếu tôi làm điều gì đó như thế, tôi sẽ bị nhồi nhét đến ch ết mất. Nếu việc đó không phù hợp với tính cách của bạn thì tốt nhất bạn không nên làm.

Ngay cả khi tôi làm hóng trận đấu này, liệu đó có phải là t hất bại của tôi không? Nếu đó là một trận thua, họ sẽ thấy n hiều hơn.

Và trên thực tế, tình huống này thậm chí không phải là một mất mát đối với tôi. Nếu đó là một cơ hội thì đó là một cơ h ội.

Nếu buổi phát sóng này được phát sóng, nó sẽ được đón g khung như thế tôi là Phật hay Bồ Tát, với nhiều người lớn qu ấy rối trẻ vị thành niên, những người kém năng lực lên xe buýt đến gặp những người có năng lực, những giai đoạn tuyệt vọ

ng trong các dự án nhóm, v.v. Kế hoạch dự kiến có lẽ là thế này:

[Trạng thái gần đây của nhiệm vụ Tuyệt vọng của nhóm St ardust haha]

(Clip đã chỉnh sửa cảnh Choi Sung-woon vội vàng nhận sự sắp xếp nhưng sau đó đổi thái độ và chửi bởi Choi Sung-w

oon)

- Thật đáng thương ㅠㅠ

-Không, Choi Seong-woon 18 tuổi phải không? -Nếu bạn đoán đúng thì có lẽ bạn 16 hoặc 17 tuổi sau ng ày sinh nhật của mình?

-Không, cậu chỉ là một đứa bé thôi. Đáng tiếc là cậu ấy t hậm chí còn không thể nói chuyện với người lớn...

-Có một số sinh viên năm cuối trở lại trường đại học cũng giống như vậy, và cuối cùng tôi cũng nhận được điểm D cùn g với họ.

- Tại sao chúng ta lại làm việc nhóm?

- Tất cả những gì một ca sĩ cần làm là hát hay. Tại sao lại p hải phiền phức khi yêu cầu ai đó làm những việc như vậy?

-207 Thực tế thì hiếm có ca sĩ nào coi trọng việc giao tiếp đến thế.

Chỉ làm ầm ĩ chuyện giả vờ làm ca sĩ tiền bối thôi... cười [Ngày nay, ca sĩ là huyền thoại]

"Chúng thật là sai lầm, nhưng thật điên rồ khi kiểm soát nh ững đứa trẻ đang học tốt, xấu quá ㅠㅠ

[Mẹ tôi xem trận đấu của đội và vô cùng tức giận... Có vẻ như ông ấy coi Choi Sungwoon như con trai mình. Chào, T ôi là con dâu??]

Ngoài ra, bạn có thể nhận được những nhận xét như có nh ân cách tốt, có nhân cách tốt hoặc cảm thấy có lỗi với họ. Dù đó là gì đi nữa thì nó cũng không tệ đối với tôi. Không có nh

iều rủi ro trong các trận chiến đồng đội. "Đó không phải là vấn đề sắp xếp.

"Nếu mọi chuyện cứ thế này thì chúng ta hãy đối bài hát th ôi."

"Chào Đừng đánh nhau………………..

"đúng rồi. Chỉ cần chịu đựng nó và đi tiếp. "Dù sao thì ch úng ta đã gặp nhau được hơn 10 ngày rồi và hiện tại chẳng c ó gì tốt đẹp cả."

"Tại sao bạn lại chịu đựng nó? "Nếu có thể chịu đựng đư ợc thì hãy chịu đựng điệ

"Thành thật mà nói, đó không phải là công việc của bạn. "Tại sao cậu lại bước tới và làm to chuyện khi Seongwoon chỉ ngồi đó?"

"Càng nghe, lương tâm tôi càng nhiều..."

Thành viên trong nhóm mà tôi giúp luyện tập đã tranh cãi g ay gắt với nhiều thành viên trong nhóm, nhưng tôi, người có li ên quan, không cảm thấy xúc động.

Đó là một cảm giác rất khác so với khi Jun chiến đấu với n gười khác lúc đầu.

Lúc đó tưởng chừng như tôi đã lên tiếng ngay cả khi gặp k

hó khăn vì không muốn gây rắc rối nhưng bây giờ tôi lại thấy

bình tĩnh đến lạ thường.

Tôi nghĩ có lẽ là do tôi nhận ra người đồng đội đó không t

hực sự dành cho mình. Trong ngành giải trí, có những lúc bản

năng tự động mà bạn phát triển không còn hữu ích nữa.

Nếu bạn không có ý thức tốt và ngu ngốc, thì không có gì p

hải căng thẳng trong cuộc sống. Thật không may, cả hai đều

không áp dụng cho tôi.

"Bạn đang làm gì ở đó vậy? "Họ chỉ đứng yên một lát và bây giờ lại đánh nhau à?"

"dưới

"Những người trên 20 tuổi không nên làm điều này...

Các thành viên trong đội và ban giám khảo lẩm bẩm. Khi t

ôi rửa mặt và cúi đầu xuống, mái tóc buộc nửa đầu của tôi x

õa xuống và cù vào một bên mặt.

Lúc đó, tôi bật khóc và siết chặt nắm tay trong tuyệt vọng.

Những đường gân trên bàn tay vốn gầy guộc vì không thế nh

ìn thấy ánh nắng của tôi đang nổi lên rõ rệt. Một cơn đau ch

óng mặt xuất hiện từ bên trong lòng bàn tay tôi bị móng tay n

ghiền nát.

Hãy bình tĩnh lại, thật xấu khi đột nhiên bực mình ở đây. S

ự kiên nhẫn chiến thắng ở đây.

"Ban có phải là cha mẹ của anh ấy không? Thành thật mà nói, nếu bạn là học sinh năm hai trung học, bạn đã đủ lớn để nói về bản thân mình phải không? "Xin hãy ngừng sử dụng lá chân."

Tôi mệt mỏi với việc quan tâm rồi.

Bây giờ tôi cảm thấy mệt mỏi, khó chịu... Tôi chỉ muốn về n hà.

Khi tôi đang dùng lưỡi liếm chất nghẹt bên trong miệng, tôi

thở dài thườn thượt như thể thẩm phán có thể nghe thấy tôi v à đập mạnh tay vào cửa. "Được rồi, người tham gia tiếp theo, Seongwoon Choi, mời

vào.

Tôi lê bước vào phòng theo sau thẩm phán. "cái thước kẻ. "Trước tiên hãy nghe bài hát." *... Đúng."

Ngay sau đó một MR quen thuộc xuất hiện. Đó là một bài hát tôi đã sắp xếp.

Tình trạng sức khỏe của tôi không tốt nên tôi không thế hát bài hát một cách chuẩn xác, nhưng tôi vẫn có thể hát ổn nhờ quá trình luyện tập và những việc tôi đã làm cho đến nay.

Ngay cả khi điều kiện tồi tệ, việc có thể tạo ra ít nhất một s ố chất lượng là điều chuyên nghiệp. Thật là nghiệp dư khi ch ất lượng dao động tùy theo tình trạng. Đã lâu lầm rồi tôi mới thoát khỏi những ngày tháng nghiệp dư.

Thẩm phán đang cầm một tờ giấy và dùng bút gỗ nhẹ vào đó. Khi tôi liếc nhìn, tôi thấy đó là tờ giấy đánh giá trước đ

6. Nó cảm thấy như một cái gì đó từ khi sinh ra. "Ừm, ừm… Nó tốt. Tuy nhiên "Anh vẫn chưa bỏ được thó i quen nhắm mắt hát à?"

*... Đúng."

"Cảm xúc cũng vậy Ừm… Vâng, điều này ổn. Bạn đã là m rất tốt. "Chắc hẳn r rất khỏ để sắp xếp nó trong một khoảng thời gian ngắn như vậy."

"KHÔNG. "Nó không khó lắm đâu."

"Sắp xếp như thế này thật tuyệt vời. “Tôi đã viết và phát h ành một bài hát có thể được đưa vào ngành ngay lập tức chỉ sau một hoặc hai ngày."

Thành thật mà nói, tôi không thích cách sắp xếp này nên tô i không hài lòng lắm với những lời khen về cách sắp xếp. "Bây giờ đi được rồi."

Sau cuộc đánh giá cá nhân khó chịu, từng người một đượ c gọi đến.

Cuộc tranh cãi dường như đã dịu đi một chút trong khi tôi

đi đánh giá cá nhân, nhưng cuối cùng tôi lại làm rối tung má

i tóc xù xì chưa được tỉa thưa của mình. Ở. Tôi không biết. Tô

i chỉ muốn nằm xuống và ngủ. "Nước da của bạn trông không được tốt, có chuyện gì vậ y?"

"Ah Tôi chỉ không muốn gặp ai vào lúc này,

Trong ký túc xá mà tôi vô thức hưởng đến, Moon Sae-in và Lee Tae-jun đang ngồi cạnh nhau chơi bài poker. Tôi đến vì t ôi nghĩ họ sẽ tập luyện vào lúc này.

"chỉ "Tôi bị mắng một chút." Lông mày của Taejun Lee co giật khi nghe những gì tôi nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro