Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36

Tập 36

*... Đúng?"

Trong khi tôi đang phấn khích trong lòng thì người lãnh đạ

o đặt một câu hỏi vào bầu không khí lạnh lẽo. Vẻ mặt của th ẩm phán dường như không thay đổi chút nào. "Hãy loại bỏ đội đi. "Tại sao bạn lại có một đội sẽ làm bất

cứ điều gì họ muốn?"

"Ừ, nhưng

*dưới.

Thẩm phán kiềm chế cơn tức giận của mình bằng cách rửa mặt khô. Vì lịch trình của chương trình nên tôi không thể giải t án nhóm hoàn toàn nên dù có chuyện gì xảy ra thì tôi cũng ph ải hoàn thành tốt sân khấu này...... Như bạn đã biết, các thành viên trong đội đều đang tron

g tâm trạng khốn khổ, còn ban giám khảo dường như đang t

uyệt vọng khi ngửi thấy mùi nồng nặc của những câu trả lời k

hông có câu trả lời.

Tôi phải bằng cách nào đó sửa chữa những thứ này và đư a chúng lên sân khấu. Tôi mỉm cười cay đắng vì cảm giác nh ư mình có thể nghe được những suy nghĩ đó.

Vậy tại sao bạn lại để việc phân bố thành viên trong nhóm cho những những người tham gia...

Nếu đội ngũ sản xuất xử lý tốt thì mọi chuyện đã không tệ đến thế này. Bởi vì chắc chắn họ đã cố gắng đạt được sự c ân bằng bằng cách nào đó.

"Bạn không biết tại sao chúng tôi lại thành lập một đội gồ m tám người sao?"

"cái đó Tám người, bao gồm cả các nhạc công, biểu diễn trên sân khấu.....

"Nó có nghĩa là điều phối và phân bổ công việc của nhau, g

lao tiếp và tạo nên một sân khấu hài hòa và sáng tạo".

Tôi hiểu, nhưng sẽ hơi vô lý khi yêu cầu những người mới h ọc 5 ngày tạo ra một sân khẩu. Tôi tự hỏi chuyện gì đang xảy ra và vô cảm nhìn các thành

viên trong đội phía sau đang bị ban giám khảo bắt nạt.

"Nhưng cái này là gì? "Sự phối hợp và phân phối đã biến m ất ở đâu đó, thậm chí còn có sự coi thường các nhóm công việc."

Ban giám khảo vỗ tay tán thưởng.

"Wow tôi không nói nên lời. "Anh có biết mình đã làm gì sa

i không?"

Dù sao thì trận đấu đồng đội này đã bị hủy hoại rồi, đồn

g đội của tôi sắp bị ban giám khảo gạt ra ngoài, còn tôi thì sẽ

ở đó mỉm cười mà không hề hối hận.

Các giám khảo nhấc từng người một lên và bần họ như thế

họ đang nhét một bản báo cáo bị đánh đập thậm tệ vào mặ

thọ.

Một thành viên trong nhóm không thể chịu được những lời

lẽ gay gắt và đã khóc vì bị đánh giá khắt khe, nhưng đó không phải là điều đáng lo ngại.

Nếu tôi nghe được những lời đó ngay cả sau khi đã luyện tập rất nhiều, tôi sẽ cảm thấy thông cảm, nhưng tôi không ph ải là người tử tế đến mức có thể thông cảm đến vậy với một người thậm chí còn không hề luyện tập.

“Và tại sao bạn không tập luyện nữa? Tại sao bạn không là m điều đó bởi vì bạn đã là dân chuyên nghiệp rồi? "Bạn có hiểu địa vị của mình là một người hỏi không?"

"Tôi nghĩ mình đã tập luyện đủ rồi.....

"Bạn có nghĩ thế này là đủ không? "Có phải lúc này bạn là người duy nhất nghĩ rằng tôi không đủ tốt không?"

*... KHÔNG."

"Có vẻ như không giống chút nào phải không? Hãy cùng ng he lại bằng chính đôi tai của mình để nhận ra mình hát tệ đ ến mức nào".

Giám khảo đã phát bản ghi âm của bài hát trước đó. Khi b ài hát kết thúc, một thành viên khác trong nhóm vội vàng xin 1 ỗi.

"Bởi vì tôi chỉ có thể tập luyện được hai ngày. Có vẻ như sự thiếu thực hành đã được bộc lộ. Tôi sẽ cố gắng hơn nữa. Xin lỗi."

"Bạn không cần phải xin lỗi tôi. Tôi phải xin lỗi đội. Và tại s ao bạn chỉ có thể tập luyện trong hai ngày? "Chắc hẳn cậu đã có rất nhiều thời gian.

*** "Thời gian luyện tập bị trì hoãn vì chúng tôi phải lên kế h oạch cho sân khấu."

*sau đó. Dù sao đi nữa, nếu chúng tôi cứ ở trạng thái này cho đến kỳ đánh giá giữa kỳ tiếp theo, chúng tôi thực sự sẽ không thể lên sân khấu được. "Được rồi?"

*... Được rồi." Đánh giá giữa kỳ đã kết thúc như thế này.

"hiện tại... "Mỗi người hãy luyện tập riêng lẻ một chút rồi tậ p hợp lại vào sáng mai nhé."

Dường như mọi người đều tan nát đến mức không muốn t ụ tập lại với nhau. Các thành viên trong đội vào phòng tập ho ặc trở về phòng với vẻ mặt ủ rũ.

Lúc đó, một thành viên trong nhóm ngập ngừng tiến lại gầ n tôi. Tôi không chắc vì tôi không nhớ tên. Đó là vì tôi đã khô ng cố gắng nhớ tên đồng đội của mình sau khi quá thất vọn g.

Đúng. Nó là cái gì vậy… Ôi Soo Jin......? Oh Soo-jin có p hải là trưởng nhóm không? Khi tôi đang cố nhớ tên, đồng đội của tôi lẩm bẩm và gần

như không thể nói ra được lời nào. "cái đó "Bạn có thể giúp tôi luyện tập được không?" *... Đúng?"

"Trước đó tôi đã bị chỉ trích vì không tập luyện quá nhiề u. Tất nhiên, đúng là tôi đã không luyện tập... Tôi hát h ay nhất ở đây... Seongwoon đang đóng vai trò là nhà sản x

uất phải không?" Tôi đã cố gắng từ chối vì tôi hát không hay nhưng nếu anh ấy nói một cách chi tiết như vậy thì thật khó từ chối. Tôi nheo mắt nhìn vào camera để không bị chú ý.

Tổng cộng có năm ống kính. Có hai camera chính. Tôi chăm chú lắng nghe đồng đội của mình nói rồi trả lời.
"sau đó. Đúng. Chỉ cần luyện tập trong một giờ ... "Nếu b ạn muốn làm nhiều hơn, tôi sẽ đến và dạy bạn nhiều hơn."

"Cảm ơn."

"Không, chúng ta là đồng đội và chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau."

Tất nhiên, đó là những lời trống rỗng.

Tuy nhiên, các thành viên trong nhóm liên tục nói lời cảm ơ

n.

Anh ấy ngoan ngoãn đến mức khiến tôi thực sự khó chịu. Nếu đó là một nỗ lực nhằm làm mọi người khó chịu thì tôi m uốn nói rằng đó là một thành công lớn. Dù sao thì suy nghĩ khi đi vệ sinh và khi bước ra cũng khác

nhau. Tôi thậm chí không lo lắng về điều đó vì nó sẽ sớm th ay đối giống như việc lật một tờ giấy.

Khoảng một giờ không phải là mất mát nhiều. Thật khó chịu và mệt mỏi khi phải nói chuyện và dạy dỗ mộ

t người mà tôi không thân thiết trong một giờ, nhưng dù sao t hì tôi cũng là người giỏi nhất ở đây. Tất cả những gì bạn phải làm là ép bản thân một chút và trở về phòng vì bạn mệt mỏi. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi đưa các thành viên trong nhóm của mì nh vào phòng tập và bắt đầu dạy họ một cách nghiêm túc. “Tôi nghĩ mình chỉ cần thở thêm một chút thôi."

"Không thích điều này... Giọng nói đó an ủi bạn, như thế đó là một lời nói dối, như thế này...

"Bây giờ hãy tiếp tục hát bài hát đó."

Kỹ năng của các thành viên trong nhóm rất cẩu thả. Tất nhi ên, là một người có xu hướng cầu toàn, tôi nghĩ điều đó thật cẩu thả, còn với công chúng thì điều đó có thể chấp nhận đ ược.

Vấn đề là nếu bạn muốn trở thành ca sĩ thì bạn phải khả. Chà, nếu tôi trở thành một You Tuber chủ yếu đăng các bài hát cover, tôi nghĩ tôi có thể có khoảng 100.000 đến 150.000 người đăng ký.......

"Hiện tại tôi không thở được tốt lắm, nhưng đó có phải là do tôi thiếu kiên nhẫn không? "Lúc này, bạn học từng câu mộ t, sau đó tiếp tục học hai hoặc ba câu một lần, sau đó hát cả

u đầu tiên và hát hết, sau đó sẽ ổn thôi."

Tôi yếu về giọng hát. Không phải là anh ấy không làm được điều đó mà là chưa đủ để giành được vị trí main vocal của một thần tượng.

Vấn đề đã rõ ràng. Nó đang thở. Khi các thần tượng nam nhảy với năng lượng cực mạnh và mạnh mẽ, họ sẽ hụt hơi, n hai lại lời bài hát và không thể lên giọng chuẩn xác.

Tôi đã vượt qua nó bằng nỗ lực rất lớn... Liệu người này có mục tiêu tuyệt vọng như tôi lúc đó không? Tôi, người đã sốn g như vậy, không thể làm lại được nữa, còn người này? Một thành viên trong nhóm mà tôi không biết tên đã hỏi sa

u khi uống cạn nửa chai nước.

"Vậy ý bạn là tôi có thể khỏe hơn nếu chỉ luyện tập?" "Đúng."

"Vậy thì thật không biết xấu hổ. "Bạn có thể dạy tôi thêm một giờ nữa được không?"

Điều này hơi ngạc nhiên. Phải chăng điều này có nghĩa là c on người cần phải bị nguyền rủa mới tỉnh táo lại?

Sau khi làm việc đó được một giờ, tôi nghĩ. Hmm, tôi nghĩ thế là đủ với tôi rồi. Phần còn lại, tôi sẽ luyện tập cá nhân v à nếu có vấn đề gì tôi sẽ đến hỏi Seongwoon. Bạn có ổn kh ông? Tôi biết nó sẽ như thế này.

Tại sao lại cụ thể như vậy? Khi dạy một nhóm đàn em, anh ấy đã nói chính xác điều này mà không mắc một lỗi nào.

Nhóm đàn em đó đã bị hủy hoại.

Nhiều vấn đề nhỏ khác nhau nổ ra, chẳng hạn như không g ọi nhóm là đàn anh, hay một loạt tranh cãi nhỏ nhặt, và nhó m tan rã sau khi mọi người hỏi công ty đang làm gì mà khôn g giáo dục bọn trẻ.

Họ là một nhóm vừa phát hành album thứ hai và việc họ ta n rã là một kỳ tích.

Đây là lý do tại sao công ty của tôi không có nhóm nhạc hậ u bối nào trong gần 10 năm.

"Vâng vâng...

Tôi không thể tin được rằng người vừa mới đùa giỡn đột n hiên tỉnh dậy và bắt đầu luyện tập chăm chỉ nên tôi chậm rãi

trả lời. "Nếu cậu đang gặp khó khăn, Seongwoon. Thôi, nghỉ ngơ i cũng được! Tôi sẽ tập luyện riêng.......

Tôi bối rối không biết liệu anh ấy có quan tâm đến tôi hay a nh ấy chỉ nói như vậy vì thực sự không muốn làm điều đó. C hà, vì tôi đã nói tôi sẽ làm việc đó thêm một giờ nữa nên tôi đoán là trước đây?

"Không khó lắm đâu. Bạn có ổn không."

"cái đó. "Phần này có vẻ hơi khó xử. Tôi nên làm gì đây?" "Bạn có muốn gọi cho tôi trước không? Từ phía sau đây....

"Ngày hôm nay của bạn thế nào?"

Thực đơn tối nay là dandanmyeon. Vừa nhai mì, tôi vừa vội

nuốt nước bọt và trả lời câu hỏi của Hong Chae-rim.

"hm... "Nó rất tốt."

Trước hết, thật vui khi không ai nói chuyện với tôi ngoại trừ

một thành viên trong nhóm.

"Không có ai làm phiền cậu à?"

"ờ... Đúng.

Nếu yêu cầu u cầu giúp để ỡ trong việc luyện tập không thuộc loại

gây khó chịu... Không có.

"Đánh giá giữa kỳ của bạn thế nào?"

"Nó đã bị hỏng rất nhiều………

"Đồng đội của bạn thế nào?"

Hôm nay tôi không có hứng thú ăn uống gì nên ăn một các

h thô bạo. Thay vì rời đi ngay lập tức, tôi vừa trả lời vừa khuấ

y súp.

"Mọi người đã luyện tập chăm chỉ."

Chỉ có một người luyện tập. Tuy nhiên, vì tôi không thể chỉ t

rích họ trước ống kính nên tôi chỉ nói chuyện tử tế với họ.

Tôi đợi họ ăn xong rồi cùng nhau lên phòng.

Tôi cảm thấy mình không cần dùng thuốc ngủ nữa nên lát n ữa sẽ phải đến bệnh viện nói chuyện. Tôi nằm xuống giường và ngủ ngay sau đó.
"Những người khác không luyện tập sao? "Tôi nghĩ lần trướ c tôi chắc chẳn đã bảo cậu luyện tập."

Tôi đã quen với việc nghe những lời chỉ trích gay gắt từ ba n giám khảo.

Rõ ràng là rất khó để cải thiện kỹ năng của một người chỉ t rong một ngày trong kỳ đánh giá giữa kỳ dự kiến diễn ra vào ngày hôm sau. Việc cải thiện kỹ năng của bạn không có ý ngh ĩa gì cho dù trước đây bạn đã làm việc chăm chỉ như thế nà 0.

Nhưng tôi đoán ban giám khảo không muốn biết điều đó, họ chỉ muốn xem họ đã nỗ lực đến mức nào mà thôi....... Chắc chắn bạn sẽ phải tức giận nếu chuyện này trở nên rối tung.

"Bài hát này khó quá. Xin lỗi."

Con troll nheo mắt nhìn tôi. Tôi xấu hổ trong giây lát đến m ức gần như không thể kiềm chế được biểu cảm của mình mà chỉ cúi đầu xuống.

Được rồi. Dù sao thì ban giám khảo cũng sẽ mắng tôi.

"Tại sao bạn lại đố lỗi cho người sắp xếp bài hát vì sự thiếu năng lực của chính bạn?"

"Tôi không trách bạn "Chỉ là vì bài hát đó khó thôi."

"Vậy ra đó là do bạn thiếu năng lực. "Hôm qua cậu không t

ập phải không?" "KHÔNG. Tôi đã làm."

Bạn đã không ......!!

"Chỉ cần nhìn vào là bạn có thể thấy rằng mình chưa luyện t ập."

Chỉ nhìn thôi cũng biết anh chưa hề luyện tập nhưng thái đ ộ căng cơ cũng đủ chọc tức ban giám khảo.

Tôi không muốn lo lắng về những thứ sẽ xảy ra với tư cách l

à một ca sĩ đầy tham vọng trước khi tôi có thể ra mắt. Tôi tự

hỏi làm thế nào chúng ta lại dính vào một chuyện như thế này

và tôi lại ở đây với bạn...

Tôi kìm nén cảm giác muốn thở dài.

Một điều may mắn là các thành viên trong đội tôi huấn luy

ện đã cải thiện kỹ năng một cách đáng kinh ngạc, có lẽ vì họ

đã luyện tập một mình đến tận khuya ngay cả sau khi tập lu

yện.

Nhờ đó, tôi tránh được những lời chỉ trích gay gắt từ ban g

iám khảo và cảm thấy tự hào.

Thẩm phán nhíu mày. Và rồi anh ấy trả lời một cách đột ng

ột.

"Tôi sẽ chỉ xem xét điều này với tư cách cá nhân."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro