Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30

Tập 30

Nếu bạn khen ngợi quá nhiều, bạn có thể cảm thấy tồi tệ.

"Sau khi người hướng dẫn rời đi, bạn có thể cho tôi một số lời khuyên không?"

"cái đó. Tôi cũng không biết........."

"Nhưng người hướng dẫn lại khen tôi như thế mà~!"

"Tôi không giỏi dạy học

"Không phải bạn đã đạt hạng nhất với bài hát của chính m ình và thu về hàng triệu lượt xem trên YouTube sao?"

"Đó là vì tôi may mắn...

"Người ta nói rằng may mắn lặp đi lặp lại đồng nghĩa với k ỹ năng!"

Đây có phải là cảm giác của ngọn giáo tre khi đối mặt với một tấm khiên vững chắc không bao giờ có thể xuyên thủng?

Tôi như muốn khóc. Không, có thầy rồi, sao em cứ nhờ anh dạy?? Hãy hỏi giáo viên của bạn...... !!

Tôi gặm cơm của mình. Tôi không muốn ăn, nhưng không c

òn cách nào khác là buộc mình phải uống thuốc. "Ôi trời, Seongwoon của chúng ta. "Bạn tham gia lớp học tố t chứ?"

Tôi không nghe rõ. Tôi khá lo lắng vì thầy chỉ khen và bảo t ôi có thể nộp bài gì cũng được.

Những người học cùng lớp ở đó đã làm ầm lên, yêu cầu tô i dạy họ và nói rằng họ sẽ coi tôi như giáo viên của họ. Tôi đã đưa ra những câu trả lời hoàn toàn trái ngược nhau.

"Đúng...

"Nhưng tại sao tôi lại ăn cơm như thế này? Thực đơn khô ng ngon lắm à?"

"Không, đấy không phải nó. chỉ "Tôi không có cảm giác t hèm ăn lắm."

Thực đơn bữa trưa cực kỳ bình thường và ngon miệng.

Thực đơn bao gồm cơm nằm cá ngừ, soba kiều mạch, kho

ai lang cuộn phô mai, cà chua bi phô mai mật ong và củ cải m

uổi dày dạn, và đội ngũ sản xuất Stardust cảm thấy họ nên

điều hành một nhà hàng thay vì một chương trình ca hát.

Dù sao thì dạ dày của tôi cũng đang từ chối nó nên nó cũn

g không thành vấn đề.

Taejun Lee, Junhwan Seo và Sein Moon ở bên cạnh nhanh

chóng ăn hết một đĩa và hào hứng đi lấy thêm. Mặc dù họ c

ó thể đã tốt nghiệp trung học được một thời gian nhưng các

h họ đi kiếm thêm thức ăn khiến họ trông giống như học sinh

trung học.

Tất nhiên là sẽ có rượu soju trong phích...

Thay vì mang thạch hoặc đồ ăn nhẹ đến trường, sẽ có mộ

t người lớn mang thứ gì đó như thịt bò khô hoặc cá ở ến trườ

ng và bị nhai......

"Tôi không thể ăn thêm nữa à?"
Đúng. Tôi cảm thấy mình sẽ bị bệnh nếu ăn nhiều hơn.......

"Ừ, tốt hơn hết là đừng để bị ốm. "Đừng ăn nữa, nếu đói t hì chúng ta đi ăn nhẹ thôi."

Tôi nói tôi sẽ đi trước và chào vài lần trước khi nhanh chón g trở về phòng. Moon Sae-in và Lee Tae-jun ở chung phòng v ẫn đang ăn nên tôi là người duy nhất ở trong phòng. Một mình một phòng là tốt nhất......!

Tôi đánh răng, uống thuốc rồi nằm lên giường. Còn khoảng một giờ nữa là buổi học tiếp theo bắt đầu, nên tôi có khá nhi ều thời gian rảnh rỗi.

"Ah."

Họ không cho tôi đồ ăn nhẹ.

Đồ ăn nhẹ tôi mang từ nhà vẫn còn trong vali. Tôi không biế t anh ấy thích gì nên tôi mang cho anh ấy một túi kẹo đủ vị đ ể anh ấy có thể ăn khi hết đường, nhưng anh ấy quá phân tâ m nên tôi quên đưa cho anh ấy.

"Bạn có thể đưa nó cho tôi khi bạn ăn xong và quay lại."

Không có ai học cùng bài học với tôi. Seo Jun-hwan đăng ký sáng tác một bài hát, nhưng vì có rất nhiều người đăng ký sáng tác nên anh ấy được chia thành lớp A và B nên tôi khôn

g quen ai trong bài học mà tôi đang học.

Hong Chae-rim cho biết cô ấy nghe nhạc rap. Moon Sae-in và Lee Tae-jun có nói đó là một kế hoạch không? Tôi sẽ hỏi Taejun Lee về cuộc khảo sát mà anh ấy đã thực hiện và chọn điều tương tự. Sau này tôi đã hối hận. Tôi nghe thấy hai người đàn ông nói chuyện ở hành lang.

Tôi đang mở túi kẹo với ý định đưa kẹo cho họ thì họ bướ

c vào phòng. Những túi nho xanh, kẹo đá, kẹo không rõ ký tự

tiếng Anh bị xé nát không thương tiếc.

"Thực đơn hôm nay rất ngon."

Tôi đã ăn cà chua ba lần." "

Tôi muốn nhờ bạn cho tôi biết công thức." "

Ồ, đúng vậy. "Lẽ ra tôi nên yêu cầu bạn cho tôi biết." " "Tôi cảm thấy đói vì tôi ăn nhiều......."

"Tôi bị sốt mùa xuân

"Bạn có định ngủ trưa không?"

"Tốt-"

Loại người già nào ở độ tuổi 20 lại nói chuyện như vậy? Tôi mở cửa và phát kẹo cho những người bước vào. "Ở, ử Bạn có muốn một ít kẹo để tráng miệng không?

"Em út thật dễ thương"

"Ồ, tôi có thể chọn bất cứ thứ gì được không?"

"Đúng. Bạn có thể mất rất nhiều. "Tôi đã mang theo rất n

?"

hiều." "Nhưng nó giống như Kaonashi vậy. Bạn biết gì? Cậu bé đe o mặt nạ đen của Sen và Chihiro. Anh ấy đang vẫy tay...

Tôi vờ như không nghe thấy người ta nói gì.

"Bạn có thể cho tôi biết làm thế nào để làm điều này?"
"cái đó. Bạn có thấy điều này ở đây không? Nếu bạn nh ấp và kéo nó như thế này... Có trống đá nên có thể ghi nhịp như thế này."

Giáo sư sáng tác chết tiệt.

Bài viết Một giáo viên giao cho tôi một bài tập và rời đi. Th ử thách là tạo ra một bài hát cùng với mẫu ví dụ trước nửa đ êm hôm nay.

Tất nhiên là nó rất dễ dàng. Nó dành cho người mới bắt đầ u và thậm chí còn dạy bạn nên chơi nhạc cụ ảo nào, nhịp nào và cách chơi chúng.

Vì vậy, từ góc nhìn của một nhà soạn nhạc chuyên nghiệp, người sáng tạo và bản các bài hát, điều đó thật dễ dàng. Điề u này có nghĩa là mức độ khó khá cao đối với những người đến học.

Tuy nhiên, vì tôi chỉ dạy họ vào buổi sáng nên một vài ngườ i trong số họ đã tự học rất tốt. Tuy nhiên, vấn đề là khả năng học tập của mỗi người rất khác nhau nên một số người không

thể theo kịp. Và lý do bây giờ tôi trở thành giáo viên dạy lớp gả con là vì người giáo viên lẽ ra dạy tôi đã biến mất.

"Ờ? "No mật rồi!"

"Bây giờ, hãy bình tĩnh và hãy ấn vào con mắt này."

"Ah...

Những gì đã qua đã quay trở lại. Người tham gia vốn đan g gặp khó khăn đã cảm thấy nhẹ nhõm và tập trung trở lại và o công việc của mình.

Tôi mệt. Tôi mệt đến mức ngất xỉu khi nói chuyện với ngườ i khác hơn 10 lần một giờ.

Không, thầy không nói gì với tôi mà người ta ép tôi vào làm trợ giảng.

Điều này không công bằng... Hãy cho tôi chút thời gian rản h rỗi!

Trong thời gian rảnh rỗi, tất cả những gì tôi làm là ngồi và n ới vài lời với những người đến thăm tôi... "giáo viên! Làm cách nào để lấy các dụng cụ khác ra?"

Đó không phải là điều bạn có thể hỏi người ngồi cạnh mình sao? Và không, thưa thầy.

"Tôi muốn tắt máy đếm nhịp, nhưng tôi không tìm thấy nút

Hãy thử nhấn lại. Nếu chưa biết hãy nhấn các nút khác và t ự tìm hiểu...... ! Nếu không biết một lần thì đừng gọi tôi nữ a

...... !! "Thầy Làm cách nào để chèn một bài hát?"

Nhiệm vụ hôm nay không phải là đánh nhịp sao? Giọng củ

a bạn không có trong bài hát bài tập? Tại sao bạn lại hỏi tôi đ

iều mà bạn thậm chí không dạy tôi trong giờ học buổi sáng?

"Làm sao tôi có thể mang cái này ra ngoài được? Nó khôn

g hoạt động trong PDF.......

Tất nhiên là nó sẽ không hoạt động ở dạng PDF!! "Bây giờ, đợi một chút. Tôi sẽ làm từng việc một.........

Aaaa!!
"Hôm nay Seongwoon trông hốc hác lầm." "Lớp học này có khó lắm không?" Hiện tại, tình trạng của Choi Seong-woon. Phóng điện.

Tôi nhai kẹo và ăn, cảm thấy bị đường làm cho choáng ván g. Làm mệt mỏi một cơ thể trẻ như thế này là một kỳ công.

Để đổi lấy việc tôi được giải ngũ, mọi người trong lớp A đ ều có thể nộp bài tập của mình, nhưng đây là một chương trì nh tuyển chọn ca sĩ sống còn. Đây là nơi chỉ một người có thể tỏa sáng nên không cần phải chăm sóc lớp học bằng cả trái ti

Tất nhiên, có những người có thể giúp tôi trông đẹp trên T V, nhưng tôi không cần hình ảnh. Đây là điều tôi học được q ua quá trình đóng phim, nhưng tôi không phù hợp với sân kh ấu. Tôi thậm chí không muốn làm điều đó. Không còn niềm vui hay cảm xúc tích cực nào nữa.

Vì thế tôi đã không cố gắng giúp đỡ...

Đó là một chương trình được đưa ra để giúp đỡ Jun như ng cuối cùng nó lại quan tâm đến rất nhiều người khác. Khôn g. tôi là người trẻ nhất lớp A?

Tất nhiên tôi không thể nói gì thêm vì tôi đã sống rất lâu đ ẽ khẳng định tuổi của mình. Thật vô cùng bất công khi những người trẻ hơn tôi cử đối xử với tôi như em út. Đúng là trên gi ấy tờ tôi còn trẻ nên chưa thể nói gì được.

Tôi chỉ không muốn thức dậy sớm vào ngày mai. Tôi không muốn đến lớp vào ngày mai và tôi không thích nói chuyện với mọi người. Ahhh...

"Chúc ngủ ngon."

"Ngủ ngon." "

Chúc ngủ n ngon."

Làm ơn đừng để điều này xảy ra mãi mãi........

Tôi bị mệt mỏi tột độ cả ngày nên tôi có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ ngay cả khi không dùng thuốc ngủ. Nó khô ng dễ chịu chút nào.

thời tiết! Rửa! cơm! khoảng! bài học! cơm! Đánh răng! khoả

ng! bài học! cơm! bài học! khoảng! Đánh răng! ngủ!

Tôi đoán tôi đã sống cuộc đời này được khoảng 3 ngày.

Tôi lăn lộn trên giường vì không muốn ngày mai thức dậy.

Hai người bạn cùng phòng của tôi đi học quy hoạch ngày nào

cũng nói về những chuyện xảy ra ngày hôm đó với đôi mắt l

ấp lánh, tự hỏi liệu điều đó có phù hợp với họ không, nhưng

ngày tháng trôi qua tôi càng trở nên buồn tẻ hơn.

Tôi mệt không muốn làm điều đó. Đừng hỏi tôi nữa. T

hầy ơi, sao thầy không dạy con và để việc đó cho con.....?

Tôi thậm chí còn không nhớ mình đã sống sót qua trại huấ

n luyện cuối cùng như thế nào. Dù tôi có nghĩ về điều đó ba

o nhiêu đi nữa, tôi đoán lúc đó tôi chỉ may mắn và mọi thứ

đều ổn.
Dù sao thì ngày thứ tư. Lớp A, những người dành nửa ngày đầu tiên để tập trung vào việc sáng tác, đã trở thành những nhà soạn nhạc nghiệp dư. Đó là sự tăng trưởng đáng kinh ng ac.

Mảnh đất trồng trọt đó chứa đựng sức lực tôi đã được x ởi đất làm phân bón, nhưng dưới góc nhìn của một giáo viên sáng tác thì điều đó không đáng lo ngại.

Và ngày thứ năm được chờ đợi từ lâu. Một lần nữa chúng tôi lại được gọi lên khán phòng lớn trên tầng 5.

"Ai nghe kế hoạch, xin mời tiến lên!"

Nhóm này có ít người hơn những nơi khác, nhưng dường n hư có khoảng mười người. Tôi nghe nói họ được chọn dựa tr ên cấp bậc, nhưng chỉ có mười người.

Có 30 người sáng tác nhạc và tổng cộng 50 người dạy nhạc cu...!!

Tôi chỉ nên nghe kế hoạch thôi...

Lẽ ra tôi nên ngăn chặ

n cái suy nghĩ của quá khứ rằng nếu chỉ học lại những gì đã học thì không cần phải học và sẽ thuận tiện. "Bây giờ, những người nghe kế hoạch đã có mặt chưa? Đú ng. "Vậy bây giờ hãy để tôi bắt đầu giải thích."

MC nhìn thẳng vào camera và phát biểu. Đội kế hoạch có tổ

ng cộng mười người, họ cũng rất bối rối không biết mình có n

hận được thông tin gì từ đội sản xuất hay không. "Đánh giá này. "Đó là một cuộc chiến đồng đội." Chiến đấu theo nhóm...

đội... jeon ?

Những cơn ác mộng trong những ngày tôi còn là một nhóm nhạc thần tượng, tinh thần đồng đội của tôi khi còn là một si nh viên đầy tham vọng và những bài tập nhóm vụt qua.

Ah, làm ơn đừng chỉ là một người chơi theo nhóm...!! Tại sao bạn lại yêu cầu chúng tôi chơi theo đội mặc dù đó là sự sống còn?!

"Ca hát không phải là công việc bạn làm một mình. Đó là m ột công việc đòi hỏi sự cộng tác chặt chẽ với người khác. "H ôm nay chúng ta nảy ra chủ đề thì đấu đồng đội để đánh

giá năng lực đó".

Ahhh.

Tôi không thể diễn tả được cảm xúc đau khổ, buồn bã, ca y đắng của mình bằng lời nên chỉ rửa mặt. Hong Chae-rim ở bên cạnh nhìn tôi như vậy và nói: "Tôi ước gì chúng ta có thể ở cùng một đội.

KHÔNG... Tinh thần đồng đội là điều khiến ngay cả những người bạn thân nhất của bạn cũng phải chiến đấu...

"Mười người nghe kế hoạch này sẽ là người chọn thành viê n trong nhóm, vì vậy chúng ta không thể chỉ chọn họ được!" Bạn có đang chọn thành viên trong nhóm bằng cách chơi o

ẳn tù tì không? Hay đó là một trò chơi đoán?

"Bạn có thể chọn tổng cộng tám thành viên trong nhóm và bạn có thể chọn hai thành viên từ mỗi lĩnh vực. "Người thua tr ò chơi vì số lượng người chơi không đúng sẽ được chọn một người.

Tôi nhìn Taejun Lee một cách rạng rỡ. Nếu không thể tránh được, hãy đi với người sẽ làm tốt nhất công việc đó.......IT ốt nhất là nên làm điều đó với người mà bạn cảm thấy thoải mái
"Bây giờ, trò chơi mà chúng ta sẽ chơi trong cuộc tuyến ch ọn thành viên trong nhóm là...............

Tôi tin vào bạn, Taejun Lee!

"Nghe bài hát trong 1 giây và đoán đúng!"

Không, vẫn còn cơ hội. Cái gì không phải là trò oẳn tù tì ng ẫu nhiên? Điều này chỉ hiệu quả nếu bạn có kỹ năng tốt! Taejun Lee có thể đoán nhanh và chọn tôi!

Mười người ngồi trên ghế trong tâm trạng cực kỳ căng thẳn g chờ đợi bài hát phát ra từ loa. Và ngay khi Jeonju bắt đầu, "trả lời !! "Tình yêu luôn chạy trốn!"

Người đàn ông tóc vàng nhạt giơ tay lên. Nó nhanh đến m ức tôi thậm chí còn không biết bài hát đã ra đời,

"Đúng rồi!"

"Tôi sẽ đưa cựu thí sinh Seongwoon Choi đi." Người đàn ông nói nhanh.

?

đợi một giây.

Taejun Lee và tôi gặp nhau trên không trung.

Vì vậy, ngay từ đầu, mọi thứ đã hoàn toàn hỗn tạp cái đó Tôi phát ra một tiếng động ngu ngốc.

"ĐẾN?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro