Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29

Tập 29

<Nhiệm vụ nhóm〉

Đó là bốn ngày ngủ, ăn, uống thuốc, giặt giũ rồi lại ngủ.

Trong lúc đó, tôi đã kiểm tra liên lạc của Taejun Lee, kiểm tra liên lạc từ Nebula, kiểm tra liên lạc từ SN1054, v.v., nhưng tôi quá bận tâm đến mức không thể nhớ được nữa.

Tôi không muốn đi...

Khi tôi nghe nói trại này sẽ kéo dài một tuần, tôi lại càng kh ông muốn đi nữa.

Đây có phải là cảm giác của một học sinh không muốn đế n trường không?

"Tạm biệt."

"Đúng......."

Tôi không muốn đi... ! Nhưng tôi phải đi...............!

Tôi lên xe buýt, kéo vali. Việc đi xe buýt với một chiếc vali k há khó khăn nên tôi rất cần ô tô riêng.

'Khi nào trẻ vị thành niên có thể nhận được giấy phép? 'Có thể từ độ tuổi này?'

Tôi có nên nhanh chóng lấy bằng lái và mua một chiếc ô tô không? Việc có người quản lý đường hơi khó khăn vì tôi khôn g có đại lý.

Và dù có đi chơi xa thế nào tôi cũng luôn mang theo người quản lý đường bộ bên mình.

Tôi là kiểu người luôn cân nhắc xem có nên ra ngoài mỗi th áng một lần hay không. Ngay cả việc đi chơi cũng là một thử thách về mặt tinh thần và tôi thường không đi chơi trừ khi đ ó là điều tôi thực sự phải làm.

Ngay cả khi tôi mua ô tô riêng, tôi cũng không nghĩ mình sẽ lái nó. Việc xin giấy phép cũng là một rắc rối. Tôi không ngại

ghi chép, nhưng tôi không muốn nói chuyện với người giám s

át bên cạnh trong quá trình luyện tập.

Tất nhiên, vì là thần tượng và không có người quản lý đườn

g bộ cho đến năm thứ hai nhóm ra mắt nên tôi đã tự lái xe n

ên bây giờ không cần phải học riêng. Tôi tự tin rằng mình sẽ b

ắt được nó chỉ trong một lần.
Lúc đó tôi không có tiền để lấy lại bằng lái nên nhớ là đã chăm chỉ học hành.

-Điểm dừng tiếp theo là cổng chính của trường tiểu học Da ram.

Tôi kéo vali và đi về phía ký túc xá. Ở đó đầy rẫy những n gười giống như tôi di chuyển xung quanh với những chiếc vali và túi xách to bằng nửa cơ thể tôi.

Điều đáng mừng là lúc này đang là mùa chuyển sang mùa thu. Nếu đến trại huấn luyện sớm, chắc tôi đã đổ mồ hôi đ ầm đìa dưới cái nắng giữa hè và kéo lê vali thẳng tắp trên sà n nhựa.

"Tinh vân!"

"Ờ... "Junhwan huyng?"

"Anh có mang theo vali không?"

"Đúng."

Thật khó chịu và khó khăn nên bên trong vali rất bừa bộn và bừa bộn. Tôi không có đủ chỗ để sử dụng chiếc túi đeo ché o tập thể dục lần trước vì tôi để đồ đạc vào một cách thô b ạo.

"Anh đã làm gì khi về đến nhà?"

"Tôi chỉ ngủ, ăn và ngủ."

"Làm thế nào bạn có được? "Tôi chỉ ở trên giường thôi."

Hong Chae-rim bước vào giữa hai chúng tôi.

"Gì? "Tôi định hút nấm trên giường!"

"Ồ, chị ơi!"

"Đúng, đó là rừng khai thác đại hoàng."

"Thật tuyệt vời biết bao khi được nằm trên giường. "Tôi đã làm việc rất chăm chỉ trong 2 đêm 3 ngày qua nên tôi cần ph ải nghỉ ngơi trong khoảng thời gian này."

"Cái quái gì vậy. Đó là nghỉ ngơi phải không? Hãy ra ngoài v

à đón chút ánh nắng. ừ? "Tôi cần nói chuyện với mọi người v

à đi ăn ngoài!"

"Đó là vì bạn là người hướng ngoại. "Cách chữa bệnh có kh

ác không?"

"được rồi? "Tôi đã uống rượu và vui vẻ suốt bốn ngày qu

"Ồ, tôi không bao giờ có thể làm được điều đó. Thật khó

a."

để hẹn nhau mỗi ngày......."

Hong Chae-rim và Seo Jun-hwan đang nói chuyện với nha

u, nói rằng bạn là người hướng ngoại, bạn là người hướng nội,

V.V.
"Giải nén và hẹn gặp lại."

"Ugh, tôi cũng mang quà đến cho cậu đây."

"Ồ, tôi thậm chí còn không mang theo bất cứ thứ gì."

"Không không. Tôi chỉ mang theo một thứ rất nhỏ. "Không có gánh nặng."

Hong Chae-rim và chúng tôi chia tay. Lý do là vì ký túc xá n ữ và ký túc xá nam nằm tách biệt nhau.

"Hẹn gặp lại."

"Đúng."

Vì lần này Seo Jun-hwan bị hạ xuống cấp 2 nên chúng tôi k hông thể ở chung phòng nên chúng tôi chia tay nhau. Tôi trở l ại căn phòng mà tôi đã sử dụng trước đây.

Có ba cái tên được viết trên cửa, đó là phòng ba người. M ột người là tôi, người còn lại là Lee Tae-jun... Cuối cùng là cái còn lại.

"Moon Sein?"

Đó là một cái tên tôi chưa bao giờ nghe nói đến. Tất nhiên, hầu như không ai ngoại trừ Lee Tae-jun, Hong Chae-rim và S eo Jun-hwan biết nên điều đó cũng vô ích.

Tôi đã giải nén. Không có gì có thể gọi đó là gánh nặng. T ôi chỉ mang thêm quần áo, khăn tắm, đồ vệ sinh cá nhân và đồ ăn nhẹ cho bạn thân.

"xin chào~!"

"Ờ... Xin chào."

Đúng lúc đó, cánh cửa bật mở và một người bước vào phò ng.

"Tên tôi là Moon Sae-in, tôi vừa mới nhận lớp một và đã đ ến phòng này! "Tôi 23 tuổi, cứ gọi tôi như vậy nhé."

"Tôi là Seongwoon Choi... Tôi mười tám tuổi. cái đó...... "Bạ n có thể gọi tôi tùy ý."

"được rồi? "Vậy tôi có thể gọi bạn là Nebula được không?"

"Đúng? Đúng...

."

"Ngũ cốc~! "Tôi cũng gọi Sein huyng!"

"Đúng."

Tôi không muốn gọi nó một cách tùy tiện, nhưng có vẻ như

càng trang trọng thì càng khó chịu và lúng túng nên tôi cứ để

yên.

Trên thực tế, tôi nghĩ sẽ khó xử hơn nếu những người trên 2

0 tuổi gọi một người 18 tuổi là "Sungwoon".

"Đó là tất cả những thứ bạn có?"

"Đúng? Đúng........"
"Chúa ơi... "Không phải tôi mang theo quá ít sao?"

Tôi cần mang theo gì nữa khi vào ký túc xá? Dù sao thì tôi c ũng không làm gì hay đi đâu cả, việc duy nhất tôi có thể làm là tập luyện.

"Tôi có rất nhiều hành lý......... "Tôi mang theo một chiếc vali và một chiếc túi."

Tôi có nên di chuyển không? Bạn đang có ý định làm nhà ở đây?

Tôi trở nên rất bối rối.

Thứ Moon Sein mang theo là một chiếc vali lớn và một chiế c túi cực lớn. Tôi thậm chí có thể biết chỉ cần nhìn vào chiếc t úi là nó đã đầy.

"Chà chà."

Không, tại sao bình chữa cháy lại chảy ra khỏi túi?

"Tôi nghĩ sẽ mất chút thời gian để giải nén."

Nói xong, Moon Sein lấy trong túi ra một chiếc bàn ủi, một máy sấy tóc, một con búp bê nhỏ, kem dưỡng da tay, kem ch e khuyết điểm, khăn giấy ướt, son dưỡng môi, tròng kính, ốn g hút, son tint, giấy vệ sinh, khẩu trang, chai thuốc, một chiếc Tôi lấy đĩa vi sóng, găng tay, ví, ethanol, số kế hoạch và dụn g cụ viết.

Tuy nhiên, chiếc túi không trở nên quá mỏng. Moon Sein vẫ n đang lấy hành lý ra. Trong chốc lát, chiếc giường đã bị đồ

vật chiếm giữ.

Đó có phải là số tiền có thể đi ra?...?

Đúng hơn là ở đây họ có cung cấp máy sấy tóc, vậy tại sao bạn lại mang theo?

"Nhưng lần trước tôi mang ít hơn một chút."

"Lần trước không biết cung cấp cái gì nên tôi mang theo m

ọi thứ."

Chỉ có 2 đêm 3 ngày, nhưng bạn đã mang theo nhiều hơn

những gì bạn có thể đóng gói nếu bạn sẽ sống ở đó trong m

ột tuần?

Trên hết, Moon Sein lấy ra một chiếc gối từ túi đựng. Khi tô

i nhìn anh ấy với ánh mắt khó hiểu, Moon Sein gãi gãi đầu và

nói:

"Nếu không có gối, tôi không thể ngủ ở một nơi xa lạ.........

Hai mươi ba tuổi.....? Gối đính kèm......?

Không, có thể là như vậy.

Tôi chỉ cho rằng đó là trường hợp và chuyển nó đi. Ai quan tâm? Nó thậm chí không phải là vali của tôi.

"Xin hãy chăm sóc tôi trong một tuần!"

"Đúng... Xin hãy chăm sóc cho tôi nữa."

Có vẻ như một ông lớn đã vào phòng.

***

June đến khi tôi đã gần chán ngấy với vô vàn chiếc túi thầ n kỳ. Và ngay khi nhìn thấy tôi, anh ấy đã sợ hãi và nắm lấy v ai tôi và lắc tôi.

?"

Jun muốn nói điều gì đó, nhưng anh chỉ mở miệng như bị câm và ngọ nguậy ngón tay như một con bạch tuộc sống, nh ư thể đang bực bội không nói được gì.

Anh nín thở rồi bật ra.

"Tại sao bạn không nhìn thấy tin nhắn.............. !!"

"Đúng? "Bạn đã gửi nó chưa?"

"Đúng! Tôi đã liên lạc với bạn vào ngày tôi nhận được gói hàng, nhưng tôi không nhận được phản hồi nào từ bạn..................! Bạn thậm chí còn không trả lời điện thoại...... !!"

"Ah... Tôi nghĩ tôi không nghe được tin gì từ bạn vì tôi đan g ngủ. Báo thức bị đẩy lùi đến mức tôi thậm chí còn không biết nó đã đến. Xin lỗi."

"Không phải vậy. Thịt, haha...."

??"

Thịt không ngon lắm à? Điều đó là không thể, phải không? Đó là loại thịt mà tôi đã chọn lựa rất cẩn thận...

Jun thở dài và lặp lại từng chữ. Tôi cảm thấy chán nản khi x em mọi thứ. Taejun Lee thì thầm to đến nỗi chỉ có tai tôi mới

nghe được.

"Tôi không thể nói chính xác từng từ vì tôi không có micr

o... Tôi nghe nói thịt có giá hơn 500.000 won...... !!"

? Đúng."

"Nó quá đắt..." ...!"

"Không, tôi muốn làm ít nhất là thế này."

Jun ngồi bệt xuống sàn và khóc. Moon Sae-in, người có th

ể cảm nhận được cảnh tượng, đã bịt miệng và không biết ph

ải làm gì trong khi thu dọn hành lý của mình.

"Tôi có thể ra ngoài được không?"
"Oh không sao."

Taejun Lee đột nhiên đứng dậy. Cái gì, vừa rồi không phải cậu đang khóc sao?

"Giới thiệu muộn rồi. Đây là Taejun Lee. "Tôi 20 tuổi, hãy gọ i tôi là gì cũng được."

"Tôi là Moon Sein, và tôi 23 tuổi! "Bạn cũng có thể thoải má i gọi cho tôi!"

"Vâng, tôi sẽ gọi anh là Anh Sein."

"Tôi sẽ gọi bạn là Junie."

"Juni......?"

"Đúng. "Tôi đã đưa nó cho bạn."

"Ồ...... "Vậy tôi sẽ gọi cô là Ini."

"Tôi thích nó."

Hai người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh đang gọi nha u là Juni và Ini.

"Vậy Seongwoon có khóc không?"

Moon Sein cười khúc khích và gợi ý cho tôi một biệt danh. T ôi gắt gỏng trả lời.

"Tôi ổn."

Đây là một đặc điểm kỹ thuật năng lượng.

Và chẳng phải sự căng thẳng trong căn phòng này quá cao sao? Là một người sống nội tâm, tôi muốn gặp Seo Jun-hwa

n.

-Xin vui lòng tập trung ở tầng 5 trước 11 giờ.

"Ôi trời, không còn lại nhiều đâu. "Tôi cần phải thu dọn đồ đạc nhanh chóng."

Taejun Lee, người thậm chí còn chưa mở túi xách của mìn h, đã ném nó lên giường. Moon Sein tò mò nhìn tôi và hỏi.

"Bạn không đóng gói hành lý của mình à?"

"Dọn dẹp hành lý của bạn? "Bạn chỉ cần lấy nó ra khỏi túi v à sử dụng nó."

Moon Sein làm ra vẻ mặt mà anh không thể hiểu được. Ch

ưa đầy một giờ sau khi về đến phòng, tôi kiệt sức và kiệt sức.
Chúng tôi vội vã lên tầng 5. MC mà tôi thấy lúc đó đã chà

o đón những người tham gia một cách nồng nhiệt, nhưng ch

ắc chắn là có ít người hơn trước rất nhiều.

Sau khi mọi người đã tập trung đông đủ và kiểm tra số lượng người thì bảng đã được sắp xếp. Đèn camera bật sáng.

"Mọi người đã tập hợp chưa? "Đây lại là một nơi mới phải k hông?"

"Đúng-"

"Đúng, đây là không gian để nuôi dưỡng nhiều tài năng kh ác nhau!"

Hiện tại trong căn phòng này chẳng có gì cả. Mọi người đa ng xôn xao.

"Tôi sẽ học nhiều kỹ năng khác nhau ở một nơi khác ngoài không gian này, tôi sẽ học tổng cộng 5 ngày, và những ngày còn lại................"

MC buột miệng nói.

"Đó là bí mật!"

"cà phê đá-"

"Anh không thể nói cho tôi biết bây giờ sao?"

"Điều đó là không thể! "Sau đó tôi sẽ đến và thông báo ch o bạn."

"quá nhiều!"

"Điều này thật đáng hổ thẹn!"

"Haha, dù sao thì. Cái bạn đã nhận được qua tin nhắn ho ặc email trước đây. "Bạn có nhớ?"

Trong ký ức mơ hồ của mình, tôi hầu như không nhớ được tin nhắn Stardust đã gửi. Đó là một cuộc khảo sát về những

gì bạn muốn làm và những gì bạn giỏi nhất... Tôi buồn ngủ đến nỗi tôi thậm chí không biết mình đã chọ n gì. Dù sao thì tôi cũng đã trả lời rồi, vậy là được rồi phải kh

ông?

"Đó là cách cấu trúc thời gian của lớp học này.""

"Giờ lên lớp?"

"Bởi vì tôi đã nói là tôi sẽ học... Ôi, không thể nào..................." MC lại ra hiệu. Sau đó, một chùm tia chiếu xuất hiện trên t

ường.

[Bài học nhạc cụ]

[Thành phần]

[Lập kế hoạch và chỉ đạo sân khấu]

[Luyện thanh nhạc]

[phòng thí nghiệm]
"Lần trước chúng tôi đã thực hiện một cuộc khảo sát về nh ững gì bạn muốn học, phải không? trực tiếp! "Bạn có thể học hỏi từ các học viên."

"Tuyệt vời, tuyệt vời."

"Bạn đã làm gì?"

"Tôi là... Tôi rap. "Tôi muốn học nó ít nhất một lần."

Mọi người đang nói chuyện ở đây và ở đó. MC kéo mọi n gười ra ngoài giống như Pied Piper và lần lượt đưa họ vào ph òng nơi bài học của họ sẽ bắt đầu.

Tôi quên mất mình đã chọn gì nên tôi hỏi và đó là lớp sán g tác. Ồ, vậy lần sau bạn muốn học gì nhỉ? Tôi lười hỏi lần sau dạy gì nên chỉ chọn sáng tác.........

"Seongwoon, sao cậu lại ở đây?"

"Không, thành thật mà nói ~ Haha, bạn không cần phải học nhiều thế này đâu, nên hãy chuyển sang lớp khác đi..."....

"Sungwoon, sẽ thật tuyệt nếu cậu phát hành một bài hát n gay bây giờ phải không? "Mọi người, đây là cách các bạn là m!"

Thôi, dừng lại.....!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro