Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 27


Tập 27

"Ôi, ôi, ôi..."

"Seongwoon, đây có phải là -? "Thở - nhìn này."

Taejun Lee vẫy tay trước mặt tôi. Có v
ẻ như vậy. Điều này là do một thứ mờ ảo
màu thịt đang quay xung quanh.
Âm thanh lời nói bị bóp nghẹt, nhưng k
hông đến mức hoàn toàn không nghe đ
ược như trước.

Không, nín thở trong trạng thái này?
Tôi không bao giờ có thể làm được điều
đó. Ngay cả bây giờ, tôi đang nghẹt thở
và rên rỉ. Làm sao tôi có thể nín thở được?

Và làm ơn tránh xa tôi ra. Tôi chưa bao
giờ muốn bị nhìn thấy như thế này.
Tôi cảm thấy tồi tệ hơn so với khi tôi bị
ểu diễn trên sân khấu trước đây.

Bây giờ Jun sẽ nghĩ tôi là kẻ tâm thần
và anh ấy sẽ nhìn tôi với ánh mắt thương
hại và quan tâm mỗi khi tôi làm điều gì
đó. Tôi không thích điều đó nên đã cố
gắng rất nhiều nhưng tất cả đều vô ích.
Tôi lắc đầu với ý định mạnh mẽ rời đi.

Nhưng Jun lại vô tình nắm lấy vai tôi.
Ồ làm ơn tắt nó đi
Dù có ngã tôi cũng sẽ lo liệu. Tôi chỉ ư
ớc họ sẽ dồn tôi vào một góc nào đó. Sẽ
tốt hơn nếu trời tối. Tôi muốn đến một n
ơi không có một ngọn đèn nào bật sáng.

"Không sao đâu - không sao đâu.
-Nếu bạn chịu đựng được điều đó-"

Suy nghĩ của tôi buộc phải dừng lại vì
đau đớn đến mức không thể thở được.
Tôi nghĩ điều này cũng tương tự như khi
tôi được đặt máy thở trong buổi hòa nh
ạc những ngày đầu mới ra mắt.

Tôi cảm thấy buồn nôn.
Việc thở trở nên khó khăn hơn trước và
bây giờ tôi thậm chí không thể nói chuyệ
n. Tôi đã mất trí. Tôi cảm thấy mình như
một con cá trên cạn, hay một con người
bị nghiền nát dưới đáy biển sâu.

"Ồ, ôi, ôi, ôi..."
Đầu của tôi đang quay. Thậm chí đứng dậy cũng khó khăn nữa. Khi tôi mất sức ở chân và chuẩn bị ngã về phía trước, Jun đã đỡ người tôi và cẩn thận hạ tôi xuống sàn. Tôi run rẩy chống tay xuống sàn. Cánh tay tôi run rẩy như cây dương.
Chết tiệt, tôi đang phải trải qua chuyện gì thế này vì tôi thậm chí không thể kiểm soát được cơ thể mình? Thân hình như X. Cái đầu vô dụng của con chó. Nếu điều này xảy ra thì tại sao phải sống... Lẽ ra tôi nên thối rữa trong góc phòng màkhông hề nghĩ đến việc thay đồ.
Vậy thì ít nhất tôi đã không bị fan bắt
gặp như thế này.

"Bình tĩnh. Tôi nghĩ đó là triệu chứng c
ủa chứng tăng thông khí, nhưng điều nà
y xảy ra khi có quá nhiều carbon dioxide
được thải ra khỏi cơ thể. "Nếu bạn bình t
ĩnh và nín thở, bạn sẽ ổn thôi."
Tăng thông khí? Tôi đã từng nghe về
nó trước đây."
"Heo-eok, heo-eok, hoo, hoo......." Pfft.......
"
Tôi cố gắng nín thở nhưng không được. Jun vội nhìn quanh hành lang trống vắnng. anh ta lẩm bẩm.
"Ồ, túi nhựa đâu rồi?"
"Hừ, hừ, hừ..."

Ngược lại, tôi nghĩ mọi chuyện còn tệ
hơn vì có thêm Jun. Khi tôi khó nằm xuốngvà gần như ngã gục, Jun đã tựa tôi vào tường.

"Tôi không biết lúc này bạn đang nghĩ
gì, nhưng đừng làm vậy và nghĩ về điều
gì khác."
Đừng nghĩ về nó? Vậy thì tôi nên nghĩ
về điều gì?
Được rồi, thứ gọi là chứng tăng thông
khí này đã tồn tại được bao lâu rồi? Tôi
có cảm giác như nó kéo dài khoảng 30 p
hút, nhưng điều đó không thể là sự thật. Chắc phải mất ít nhất 10 phút.

Sẽ thực sự xấu xí nếu tôi gục ngã ở đ
Choi Sungwoon ngã gục khi đang biểu
diễn trên sân khấu. Tôi đã được đưa đến bệnh viện trong quá trình quay phim.
Tôi đã kiểm tra lý lịch của anh ấy và phát
hiện ra rằng anh ấy có tiền sử tâm thần,
điều này còn gây tranh cãi. Rõ ràng ngay cả khi bạn không nhìn vào nó.
Và người đàn ông trước mặt tôi sẽ bư
ớc vào buổi phỏng vấn không chút do dự và kể cho tôi nghe tất cả những nỗi đau
mà tôi đã trải qua.

Taejun Lee: Ồ, tôi vừa đi qua hành lan
g thì Seongwoon Choi (bỏ qua) đang loạ
ng choạng. Đó thực sự là một triệu chứn
g của chứng tăng thông khí, nhưng chỉ n
hững người bị bệnh tâm thần mới mắc p
hải. Vì vậy tôi đã giúp đỡ với tấm lòng r
ộng lượng và tôi cũng đã báo cáo. Tôi cảm thấy tự hào vì đã cứu được ai đó.

Phóng viên: Click click click (âm thanh
màn trập) Vậy ý bạn là người tham gia C
hoi Sung-woon bị bệnh tâm thần?

Taejun Lee: Đó không phải là điều tôi
có thể nói... Ồ, tôi tìm thấy thuốc tâm th
ần trong hành lý của Choi Seong-woon.
Tên của bệnh viện có thực sự tốt không?
Tôi đoán vậy.

(Bản ghi của Bệnh viện Very Good) Thô
ng tin bệnh nhân không thể bị rò rỉ.
(Phóng viên) Dù sao thì đúng là Seong
woon Choi đã đến đây phải không?
[Tin sốc] Stardust xuất hiện Chơi OO
mắc bệnh tâm thần... Tôi suy sụp và để
n bệnh viện

[Tin giải trí] Dàn diễn viên Stardust ngã
gục khi đang quay phim... Nguyên nhân
là bệnh tâm thần
-Choi Seong-woon là một người lính
haha.
-Có lẽ đó là lý do tại sao bọn trẻ cảm
thấy khó chịu mỗi khi nó được phát són
g TT
-Những đứa trẻ như vậy ra ngoài xã h
ội chém người.
-Nếu bạn mắc một căn bệnh ảnh hưở
ng đến việc quay phim thì bạn không nê
n ra ngoài. Đây là bệnh gì?
"Không phải là gây phiền toái cho ngư
ời khác sao? Việc quay phim bị trì hoãn;
Chỉ nghĩ đến điều đó thôi tôi đã cả
m thấy rất căng thẳng...

Tôi thấy khó thở hơn. Khi tôi bắt đầu b
ất tỉnh và trông như sắp ngất đi, Taejun
Lee, người đang nhìn tôi, đã dùng tay bị
t miệng và mũi tôi như thể anh ấy không
thể làm được nữa.
Không, điều này có điên rồ không?
Tôi kêu đau vì ngạt thở và cố gắng bỏ
bàn tay bịt mũi và miệng ra nhưng vẫn chưa đủ với cánh tay yếu ớt và co giật củ
a mình.

Nhưng thật ngạc nhiên, ngay cả khi chỉ
bịt mũi và miệng chưa đầy vài chục giâ
y, tình trạng của tôi đã cải thiện so với tr
ước đây.

Lee Tae-jun ngừng bịt mũi và miệng c
ủa tôi, xoay bàn tay của anh ấy như thể a
nh ấy sẽ dùng nó để lấy nước và đưa n
ó lên mũi và miệng của tôi.
Chẳng bao lâu, tôi có thể cảm thấy tìn
h trạng của mình dần dần được cải thiệ
n. Tôi đã từng nghỉ ngơi với tốc độ nhan
h, nhưng bây giờ tôi có thể thở đều đặn.

Khi tôi tỉnh táo lại ở một mức độ nhất
định, tôi gõ nhẹ vào Taejun Lee để anh
ấy bỏ tay ra, và sau đó tôi cũng làm theo.

Những cơn chuột rút ở tứ chi, cảm giá
c ngứa ran và vặn vẹo ở tứ chi, và cảm gi
ác vòm miệng bị chuột rút nghiêm trọng
dần dần biến mất. Tầm nhìn vốn dĩ tối tă
m và mờ mịt của tôi dần dần trở lại, cảm
giác chóng mặt và mất ý thức cũng đỡ h
ơn phần nào.

Tay chân tôi vẫn yếu ớt và khập khiễng
như mực ra khỏi nước, nhưng cảm giác c
huột rút khắp người và không thể cử độ
ng cơ thể như bị kéo giữ lại ngày càng tố
thơn nên tôi đã có thể cử động được.
để tồn tại.

Ngay khi lấy lại được hơi thở, tôi trượt
khỏi tường và ngã xuống sàn. Jun thậm
chí còn không nắm bắt được điều này.
Sau khi tình trạng của tôi được cải thiệ
n một chút, đầu tôi bắt đầu quay cuồn
g. Điều đầu tiên tôi nhận ra là Đây chính
là nó.
Bạn nghĩ gì về tôi? Không, bạn nghĩ gì?
Bạn sẽ nghĩ tôi là một kẻ khốn nạn thảm
hại.
Và tôi cảm thấy ghê tởm chính mình vì
đã nghĩ như vậy. Trong tiềm thức tôi ng
hĩ Jun là loại người như vậy và cho rằng...

Dù có mười miệng cũng không có gì đ
ể nói.
Khi tôi đang nghĩ xem nên nói gì thì Taejun Lee lên tiếng trước.

Vì ngược sáng nên tôi không thể nhìn t
hấy biểu cảm của Taejun Lee, nhưng khi
tôi không nhìn thấy khuôn mặt của anh ấ
y, đó chính là giọng nói mà tôi thường
nghe thấy khi nói chuyện điện thoại với J
un với tư cách là Nebula.

"Bạn khỏe hơn chưa?"
"... Đúng."
Nó không phải là tốt nhất, nhưng nó tố
t hơn trước, vì vậy không sao cả. Bây giờ
không phải là lúc lo lắng về tình trạng thể chất của tôi.
Tôi do dự, nằm dài trên sàn và cuối cù
ng cũng nói được một lời.

"Xin lỗi."
"... Cái gì?"
"phổi... Tôi đã làm gì... Ồ cái này.
"Đây là loại rắc rối gì vậy? "Tôi chỉ giúp
anh ấy vì anh ấy bị ốm."
"vẫn......."
"
"Ahhh~ Đừng nói về chuyện này nữa."
Tôi ngạc nhiên trước lời nói của Taejun
Lee và nhìn lên trần nhà. Tôi cảm giác nh
ư tim mình lại bị bóp nghẹt lần nữa.
Đúng như dự đoán, tôi đang bực bội.
Không có lý do gì tôi...
Taejun Lee đã thêm một lời bạt.
"Tôi không nói rằng tôi sẽ nghỉ việc vì t
ôi không muốn nghe điều đó, mà là vì S
eongwoon có vẻ vẫn đang gặp khó khă
n. Hãy nói về nó một chút.
"Bạn có ổn không"
-"Đúng"
Quần áo của tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Có lẽ có rất nhiều bụi trên sàn, làm cho g
uần áo của tôi bị dính. Tôi ước gì không c
ó cảnh quay bổ sung.
Không thể đi xe buýt trong tình trạng
này được, vậy hãy đi taxi nhé.
Giá vé taxi sẽ dưới 100.000 won nếu x
ét đến tình trạng tắc nghẽn giao thông,
nhưng điều đó không thực sự quan trọn
g vì tôi đang kiếm tiền từ việc này. Nếu t
ôi thực sự là một học sinh trung học, đó
sẽ là một số tiền đáng kinh ngạc.

"Tôi nghĩ tôi nên quay lại sớm. Bạn có
muốn quay lại khi đã bình tĩnh lại một ch
út không? "Nếu tôi tìm thấy Seongwoon,
tôi sẽ nói với bạn rằng anh ấy đã đi vệ s
inh."

"Nếu bạn làm vậy... Cảm ơn."
Tôi lo lắng không biết phải làm gì với J
un. Vì tôi đã gây ra phiền toái nên tôi ng
hĩ mình nên đền đáp lại điều gì đó. Tôi
không có kỹ năng nói để viết thư hay nh
ắn tin nên rất khó...
Đau đầu. Hãy nghỉ ngơi và suy nghĩ tr
ước."
"Còn Seongwoon thì sao?"
"Tôi đã vào nhà tắm. "Tôi nghe nói có
thể sẽ muộn một chút."

"Vậy thì thật là nhẹ nhõm. Họ nói khôn
còn quay phim nữa. Họ nói tôi có thể tự về nhà được à? "Để biết thông báo và
biện pháp phòng ngừa, tôi đã nhắn tin h
oặc gửi email đến số mà tôi đã liên hệ l
ần trước."

"Thật vậy à? Cảm ơn.
||
"Gì. Tôi có nên đi nói với Seongwoon không?"
t."
"Không không. "Tôi sẽ chỉ cho bạn biết
"Được rồi, đi vào cẩn thận."
"Đúng."

Jun loay hoay với chiếc điện thoại đư
ợc trả lại, xử lý những thông tin liên lạc
mà anh đã không gặp trong hai đêm ba
ngày. Trong khi trả lời điện thoại di độn
g của mình, tôi cũng nhận được điện th
oại di động của Choi Seong-woon.

Tệ hơn nữa là tôi đang thở gấp. Nó có
nghiêm trọng hơn tôi nghĩ không?
Chà, có thể là do tôi thậm chí đã đến
gặp bác sĩ tâm thần. Taejun Lee đã có t
hể phát hiện ra rằng Seongwoon Choi đa
ng đến gặp bác sĩ tâm thần nhờ con mắ
t tinh tường độc đáo của anh ấy.

Ủa, không có túi thuốc à? Tất nhiên, điều đó không được xác nhận chỉ dựa vào túi thuốc.
Có vẻ như bạn cứ nhìn tôi suốt quá trì
nh quay phim. Tôi có thấy khó chịu khôn
g?
Taejun Lee lẩm bẩm và viết tin nhắn gửi cho Seongwoon Choi. Có vẻ như anh ấ
y không thoải mái khi nói chuyện trực tiế
p với tôi nên tôi đã nghĩ đến việc gửi tin
nhắn cho anh ấy.

[Tôi]: Hãy cẩn thận vì hiện tượng tăng
thông khí xảy ra trước đó có thể tái phát
sau này. Và tôi cũng không có ý định nh
ắc lại chuyện xảy ra trước đó nên các bạ
n có thể yên tâm về điều đó.
Taejun Lee nghĩ ngợi rồi nói thêm một
câu.
[Tôi]: Hãy lo bữa ăn của bạn nhé.
Sau đó, điện thoại di động của Choi
Seongwoon trên tay kia rung nhẹ. Tin nh
ắn liên lạc của anh xuất hiện trên màn hì
nh nhấp nháy.
[Jun]
?"
Tại sao lại gọi là Jun?
Taejun Lee chìm đắm trong suy nghĩ.
Chính trong trại huấn luyện 3 ngày 2 đê
m này, anh ta đã nói với Choi Seong-wo
on rằng anh ta là Jun, và lúc đó anh ta
đã lấy đi điện thoại di động và toàn bộ
thiết bị điện tử khác của anh ta. Tóm lại,
không có thời gian để đổi tên.

Tôi nghĩ anh ấy biết vì anh ấy đã xem
chương trình phát sóng trước đó, nhưng
khi Choi Seong-woon tiết lộ rằng anh ấy
là Jun, có vẻ như anh ấy không biết mình
là Jun...
Thì đây...
Dòng suy nghĩ của Taejun Lee bị gián
đoạn. Điều này là do Choi Seong-woon
đang nhìn xung quanh như thể đang tì
m kiếm thứ gì đó. Taejun Lee lợi dụng c
hiều cao cao của mình và vẫy tay.
"Ồ, Seongwoon Choi.
"Ở đây ở đây.
"Ah... "Bạn đã có nó thay vì một chiếc
điện thoại di động."
"Đúng. "Tôi đã chấp nhận nó trước."
"Cảm ơn... ... "

"Bây giờ không còn quay phim nữa nê
n cậu có thể tự đi. Họ nói rằng họ sẽ gửi
hướng dẫn hoặc thông báo tới số liên lạc
hoặc email trước đây của tôi."
"Cảm ơn."

"Tôi rất biết ơn vì tôi không cần phải là
m thế~ Tôi chỉ làm nó như một công việc
phụ thôi."
"Tuy nhiên, cảm ơn bạn."
"Ối. được rồi. Thế còn một thanh số c
ô la vào lần tới chúng ta gặp nhau thì sa
o?"
"Đúng? ờ... Bạn có ổn không."
"Đúng. "Về nhà an toàn nhé."
"Đúng. Lee Taejun... "Anh trai tôi cũn
g vậy."
Taejun Lee nghĩ khi đi bộ đến bến xe
buýt.
Có vẻ ổn khi chúng tôi liên lạc với nhau
thông qua 'Tinh vân' trước đây.
Ừm... Rốt cuộc, vì nó được thực hiện t
rực diện nên điều đó có trở thành vấn
đề không?

Tôi chưa bao giờ nghĩ Nebula lại trẻ đế
n thế.
Nếu nhìn cách anh ấy xử lý mọi việc và
cư xử, anh ấy gần giống với Hong Chae-ri
m. Thực tế, nếu chỉ nhìn về mặt thời gian
thì dù anh ấy lớn tuổi hơn cũng không đáng ke
Khi Taejun Lee tiếp tục suy nghĩ, anh g
ặp phải một vấn đề không bao giờ có th
ể giải quyết được.
Vậy tại sao Nebula lại tình nguyện xuất
hiện trong chương trình này, chương trìn
h mà cô ấy không hề hứng thú và ai đã
cố làm tôi nản lòng khi tôi nói sẽ đi?
Kể cả nếu tôi có đi ra ngoài thì cũng k
hông đời nào tôi đi ra ngoài như đi the
o một người bạn được. Tôi không phải là
người bạn có nhiều ảnh hưởng hay tin tư
ởng với Nebula.
Đó chắc chắn không phải là trường hợ
p vì tôi đã nhận thấy nó trước đây. Vậy
tại sao cậu lại ra đây? Gặp khó khăn trên
sân khấu...
Và tại sao bạn lại giả vờ như không biế
t tôi?....
Taejun Lee quyết định hoãn vấn đền
ày lại. Đó không phải là một vấn đề có t
hể được giải quyết chỉ bằng cách nghĩ v
ề nó, và việc suy nghĩ có thể dẫn đến nh
ững bước nhảy vọt.
Tốt nhất là nên nghe nó từ người có liê
n quan.

***
Trên chuyến taxi về nhà, Seongwoon C
hoi nhận được một cuộc gọi.
[JUN] Tôi chỉ hỏi vì tò mò thôi.
[JUN] Bạn có biết Nebula không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro