Chương 26
Tập 26
<Tăng thông khí>
Hong Chae-rim khoe những nốt cao ổn định, thẳng thắ n và độc đáo. Có cận cảnh nét mặt cường điệu của ban giám khảo.
Sân khấu đã thành công. Tôi hụt hơi dù không hát. Có lẽ anh ấy đã vô thức nín thở lần nữa.
Trong khi Hong Chae-rim đang hát thì Seo Jun-hwan k hông có mặt ở đó để đợi. Bây giờ, Taejun Lee và tôi đan g ở một mình trong phòng chờ rộng lớn này.
-Chae Rim, người tham gia... Lớp 1… Bảo trì thành côn g!
-Cảm ơn. Cảm ơn bạn rất nhiều...
Tất nhiên là có đạo diễn quay phim và ê-kíp nên có thể nói chỉ có hai chúng tôi thôi.
"Thạch Haribo có ngon không?"
"Đúng?"
Tại sao bạn đột nhiên hỏi điều này?
"Đúng. Nó rất là ngon."
"cảm ơn chúa! “Tôi sẽ mang nó vào lần sau."
Không giống như hai người còn lại nói chuyện một các h thân mật và gọi tôi là Seongwoon, Taejun Lee luôn sử d ụng ngôn ngữ kính trọng đối với tôi.
Khi lần đầu tiên tôi gọi Seo Jun-hwan là anh trai mình, anh ấy đã rất sốc, nhưng bây giờ anh ấy lại rút lại giới hạ
n. Như thể anh ấy biết điều gì đang làm phiền tôi.
“Ô, không cần phải………..….”
“Ahaha… Đừng cảm thấy bị áp lực. “Tôi thích tặng quà cho mọi người.
"Trong trường hợp đó… “Tôi sẽ chấp nhận nó với lòng b iết ơn."
"Hahaha, chỉ có một thạch Haribo thôi. Gì." Jun có lẽ không biết tôi là Nebula. Bạn không nên biết.
Bạn không thể chắc chắn như vậy chỉ vì vài lần déjà vu.
Bạn có ổn không. chỉ… Tất cả những gì tôi phải làm là để
cho bản năng vốn luôn hoạt động kém cỏi của mình bắt
đầu hoạt động trở lại.
"Tôi đang gọi. “Tôi sẽ đi và quay lại."
Trên màn ảnh, Seo Jun-hwan bị đánh giá gay gắt. Cuối
cùng, Seo Jun-hwan bị giáng xuống lớp 2. Vẻ mặt của Seo
Jun-hwan khi chấp nhận kết quả đầy cay đắng.
Tôi có bị sốc hay cay đắng nếu điểm số hoặc đánh giá
của tôi bị giảm sút không? Tôi thực sự có thể làm được
điều đó nếu tôi không có niềm đam mê ca hát và biểu di
ễn?
“Ừ, sức mạnh. "Vui long thanh toan."
"Đúng. Suy cho cùng, chiến thẳng phải đến từ cuộc chạ
y marathon."
Tôi chỉ mỉm cười, sử dụng cơ mặt cứng đờ của mình h ết mức có thể. Taejun Lee rời khỏi phòng chờ và bảo tôi h ãy chiến đấu.
Tôi cảm thấy lo lắng vì không có ai nói chuyện. Người t ôi trắng bệch, gân xanh nổi rõ, tôi buộc cơ thể run rẩy củ a mình phải bình tĩnh lại.
Hít vào và thở ra chậm rãi. Lặp lại điều này nhiều lần, chạm vào bàn tay của bạn. Sau đó mọi thứ sẽ tốt hơn mộ t chút. Tất nhiên, nó luôn luôn 'trở nên tốt hơn'. Tôi phải chuẩn bị cho một chút rung chuyển.
Nhưng nếu bạn hát, bạn sẽ quên nó. Đó là điều đáng ti n cậy. Bởi vì một khi bạn bắt đầu hát, bạn sẽ không còn 1 o lắng về khán giả, ban giám khảo và mọi thứ khác nữa.
-Anh yêu em anh yêu em. Tôi đã mệt mỏi khi phải nói điều tương tự từ lâu rồi.
Bạn có nghĩ những thứ như thế chứa đựng cảm xúc kh ông? Tôi chưa từng trải qua điều gì như tình yêu nên tôi không chắc lắm nhưng tôi phần nào hiểu được điều đó. Tôi không nên nhìn nó giống như cách tôi thích người hâ m mộ của mình sao?
Tôi không hiểu chuyện người yêu là thế nào... Nó có thể hơi giống nhau.
À, Seo Jun-hwan đã bảo tôi đừng cố hiểu tình yêu. An h say sưa nói rằng tình yêu là một tập hợp phi lý và kém h iệu quả.
- Điểm của Taejun Lee là… Đó là cấp độ 1. Bạn đã thà nh công trong việc duy trì nó. Chúc mừng!
-Cảm ơn.
Tôi đang loay hoay với đôi tay của mình ở hậu trường.
Tay tôi lạnh quá. Mặc dù trời không lạnh đến thế và nhiệt độ bên trong cũng không thấp đến thế nhưng cơ thể tôi vẫn run rẩy.
Các nhân viên đã điều chỉnh lại chiếc micro gắn trên n gười tôi và ra hiệu cho tôi lên sân khấu. Tôi cảm thấy một cảm giác phấn chấn và căng thẳng quen thuộc lan tỏa ấm
áp bắt đầu từ trái tim mình.
Sau khi kết thúc buổi chụp hình này, tôi cần ăn một ít
malatang ấm. Tôi không ủng hộ phe Maratang bằng mọi c ách. Tôi chỉ thích Maratang hơn một chút trong số Palboc hae, Yusanseul và Maratang.
“Bây giờ cậu có thể rời đi.”
"Đúng."
Tôi chỉ muốn hát thật nhanh và vượt qua nó. không mu
ốn làm điều đó
Tôi đã bị sốc khi nghĩ về điều đó.
Từ khi nào bạn nghĩ tôi không muốn lên sân khấu? Trư
ớc đây, tôi đã cầu xin tổ sản xuất và cầu xin công ty cho
tôi lên sân khấu dù chỉ một lần.
Tôi cảm thấy như thiếu một điều gì đó quý giá trong c
uộc sống thực của mình. Tôi cảm thấy như mình đã đán
h mất một trong những thứ đã hình thành nên nền tảng c
ủa mình và tôi sẽ không bao giờ có thể tìm lại được nó.
Ah… Đó là điều tồi tệ nhất.
Đúng như dự đoán, việc lên sân khấu thực sự rất đáng sợ.
Tôi thậm chí không thích suy nghĩ này. Có lẽ là vì nó kh iến tôi nhớ lại quá khứ khi tôi đã cố gắng hết sức để bướ c lên sân khấu này.
Nếu trước đây tôi đã nhìn thấy nó, thì dù có rửa mắt v à xem lại, tôi cũng không tin.
Khi bước lên sân khấu, chúng tôi thấy những ứng viên v à giám khảo thành công.
Thẩm phán vẻ mặt nghiêm nghị. Có vẻ như đó là do tất cả các thí sinh trước đây của tôi đều thể hiện kỹ năng ké m hơn. Có một sự thay đổi nhỏ về số lượng giám khảo tro ng hội đồng giám khảo, và không giống như trước đây k hi chỉ có ba người, những người đóng vai trò giáo viên đ ã được thêm vào.
Họ rõ ràng rất vui mừng khi thấy tôi xuất hiện cuối cùn
g. "Anh ấy là một trong những thí sinh được mong đợi nh at."
"Người chơi đầy triển vọng. Tôi có nên nói vậy không? "Hiện tại, chúng tôi đang nghĩ đến việc đưa anh ấy ra k
hỏi công ty của chúng tôi. "Uh huh, kiểu bình luận đó nguy hiếm quá."
"Ahahaha. "Anh ấy là một tài năng rất đáng mơ ước."
"Tốt. "Khi thử giọng, lẽ ra bạn có thời gian vô hạn, như ng giờ bạn chỉ có hai ngày, vì vậy đã đến lúc kỹ năng th ực sự của bạn được bộc lộ."
"Nhưng sân khấu rất tốt, phải không? "Bạn nhìn thấy tiề m năng và đầu tư."
Những thí sinh bị loại ở phía bên phải sân khấu bắt đã u từ tầm nhìn của tôi, còn những thí sinh thành công ngồi ở hàng bên trái, bắt đầu từ Lớp 1.
"À, cậu đã viết bài hát của chính mình trong buổi thử g iọng. "Anh ấy viết nhạc phù hợp với mình và hát rất hay!" “Này, đó đều là kỹ năng."
"Tìm được bài hát phù hợp cho ca sĩ là một tài năng và kỹ năng.
"Nhưng một ca sĩ không thể chỉ làm một việc. “Tôi phải làm vài việc."
Tôi cảm thấy bệnh. không muốn làm điều đó Hãy dừng lại. Nếu bạn vẫn làm thì bạn sẽ chỉ bị chỉ trích, vậy tại sao
bạn lại làm vậy? Jun quý giá đến vậy sao? Tôi cần vào bên trong miệng mình. Đau lắm nhưng tôi k hông nhịn được vì không thể dùng tay đập đầu hay đập
đầu vào tường trước ống kính máy ảnh.
Tôi đã hình dung ra một tương lai mà sau này tôi sẽ bị viêm nhiễm, nhưng tâm trí tôi đã đóng băng khi nghĩ về điều đó.
Vì đang đứng trên sân khấu cao nên tôi có thể nhìn rõ những người tham gia bên dưới.
Các thí sinh bị loại đã khóc và tỏ ra buồn bã. Vẻ mặt ca
y đẳng cũng dễ nhận thấy, trên cổ có người nổi lên gân x anh, dường như là do tức giận nhưng lại lặng lẽ biến mất.
Các thí sinh trúng tuyển dù có biểu cảm tươi sáng nhưn g lại không hề tỏ ra vui mừng trước những thí sinh bị loại.
Bất kể không muốn biểu diễn trên sân khấu, muốn chạy trốn hay muốn chết, trước tiên tôi phải giữ vững cách cư xử của mình.
Dù " sao thì hãy nhanh chóng lên sân khấu thôi."
Đó là cách nó phải như vậy... Bạn không thể thể hiện tố 1 đa khả năng của mình và không thể cố gắng hết sức nh ưng ít nhất bạn không thể lừa dối.
Nó rất là tệ. Tôi không thể thể hiện nó như một thần tư ợng được, ah. Tôi không còn là thần tượng nữa.
Tôi nhắm chặt mắt lại. Tôi vô cùng muốn chạy trốn. Tôi không muốn làm gì cả. Tôi sẽ rời đi ở buổi phát sóng tiếp
theo... Nói... Đó sẽ là một cảm giác lừa dối khác. Jun cũng sẽ thất vọ
ng... Những người tôi kết bạn lần này....... "Vậy chúng ta cùng nghe nhé?"
Bản MR tôi đã nghe suốt hai ngày nay. Để ổn định giọn g nói của mình, tôi đưa micro ra khỏi miệng và nói to vài lan.
Cổ họng tôi như nghẹn lại. Khi mở mắt ra, tôi hoàn toà n bị ánh đèn sân khấu làm phân tâm, tầm nhìn bị mờ nên tôi lại nhắm mắt lại.
Tôi cảm thấy bệnh.
Tôi hít một hơi thật sâu và thở ra.
"Một cái nhìn rất nghiêm khắc là đủ."
"Nói rõ ràng. Để tôi có thể chắc chắn."
Sau đó tôi chỉ làm những gì đã luyện tập và làm theo q uán tính của mình. Trong bóng tối, tôi chỉ nghe được giọ ng nói của mình và tiếng MR, thỉnh thoảng tôi còn nhìn th ấy ánh đèn sân khấu nhấp nháy.
"ha... sau đó.
Tôi có nên mở mắt ra không? Lẽ ra tôi nên rời đi, nhữn g tôi không thể trốn tránh và tôi sợ thực tế mà tôi sẽ phải đối mặt.
"Cảm ơn."
Sau khi chào hỏi, tôi chờ đánh giá. Trái tim vừa mới bì
nh tĩnh lại đã đập điên cuồng, đều đặn phản ánh trạng
thái tinh thần của chủ nhân cơ thể.
"ha...
Tại sao tôi lại khó thở thế này? Đó không phải là một bà
i hát khó khăn như vậy.
Ngay cả khi tôi hát một bài hát hay hơn bài này, tôi cũn g không hề hụt hơi dù chỉ một lần, nhưng khi quay về quá khứ và khả năng của cơ thể được thiết lập lại, tôi đoán l à mình đã hụt hơi.
Đầu tôi choáng váng. Tôi cảm thấy chong mặt. Tôi hơi
mở miệng và hít một hơi thật sâu. Đầu ngón tay tôi ngửa r an nhưng tôi không thế chú ý vì đang tập trung vào đán h giá trước mặt.
"bây giờ-"
"Không sao đâu."
* Chỉ đúng như những gì tôi mong đợi
Tôi không nghe thấy bạn nói. Bây giờ anh ấy đang nói gì vậy.
"Tôi nên làm gì? Tôi tự hỏi liệu tôi có thể nhìn thấy nó k hông, ít nhất là tạm thời
"Nhưng kỹ năng của bạn thực sự là - cấp 1 -...
Tay tôi tê cứng. Tại sao bạn rung động nhiều như vậy? Dừng lại… Làm ơn dừng lại. Nếu mọi người im lặng.
"Đo không phải sự thật. Bạn đã thể hiện những kỹ năng như vậy nhưng vẫn duy trì được lớp 1. “Tôi không nghĩ vi ệc đó là lịch sự với thí sinh đạt điểm 2".
Đau đầu. Tôi cảm thây chong mặt.
"Chúng tôi sẽ công bố đánh giá cuối cùng về người tha m gia Seongwoon Choi."
“Người tham gia Seongwoon Choi. Nó vẫn ở mức 1. Ch úc mừng.
* Ha, ừm… Cảm ơn."
Tôi chạy khỏi sân khấu như thế đang chạy trốn.
Tôi không nghĩ về những gì người khác sẽ nói, tôi sẽ trô ng như thế nào trước ống kính hay tôi sẽ xuất hiện như th ế nào trên TV. Tất cả những gì tôi có là quyết tâm không gục ngã trên sân khấu.
Tầm nhìn của tôi bị mờ. Tay chân tôi run rẩy và đi lại r ất khó khăn. Nói chính xác hơn thì đó là cảm giác chuột rút, tay chân tôi như bị tê liệt.
Đây chắc chắn không phải là triệu chứng của việc tôi h ụt hơi khi hát.
Seongwoon Choi lảo đảo bước xuống cầu thang. Sau đ ó, anh ta bước sai bước cuối cùng và ngã xuống cầu than g.
Anh đi dọc theo lối đi hẹp phía sau sân khấu, lắc lư ng
ười qua lại mà không cảm thấy đau đớn, có lẽ vì anh có t âm trí quan tâm đến nỗi đau trên cơ thể. Ai nhìn rõ cũng thấy có vấn đề. Anh toát mồ hôi lạnh.
Seongwoon Choi dùng móng tay gãi cố như thế bị khó t hở. Sống không tiếp xúc với ánh sáng mặt trời, chiếc cổ tr ẳng trẻo sớm có những vết đỏ như vết móng tay.
"Hừ, ô, ô, ha… "Chết tiệt, tại sao bạn lại làm điều này?"
Seongwoon Choi dùng lòng bàn tay đập vào đầu nhiều lan. Choi Seong-woon, người có vẻ mặt méo mó, trông rất đau đớn.
"Chết tiệt, thực sự. Cậu điên à, Choi Seongwoon?" Anh lấm bẩm, đấm mạnh tay vào ngực.
'Huh Huh... Đây thậm chí không phải là một góc của ng ôi nhà. Tôi không biết ở đây có loại máy ảnh nào......! Tôi đang nghẹt thở.
Seongwoon Choi cuối cùng đã từ bỏ việc bước đi và c ố gắng kiếm soát hơi thở của mình trong khi đặt một tay 1 ên tường. Có vẻ như mọi chuyện không diễn ra tốt đẹp.
Cùng lúc đó, cánh cửa cuối hành lang mở ra. Thứ tôi c ó thể nhìn thấy qua tầm nhìn mờ ảo là khuôn mặt của Tae
jun Lee. Vẻ mặt có vẻ thoải mái của Jun thay đổi ngay lập tức. Anh chạy với tốc độ nhanh. Thực sự. Choi Sung-woon, anh ấy làm rất nhiều thứ...
Tất nhiên là với người mà tôi không muốn gặp nhất." Ở Nhìn này, đừng,.... ". Seongwoon Choi rơi nước mắt.
"Xin vui lòng......"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro