Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24

Tập 24

Tôi đã rất căng thẳng. Thay vào đó chúng ta hãy nghĩ về những điều ngẫu nhiên.

Đúng, lý do khiến tôi lo lắng chỉ là cơ chế phòng vệ của cơ thể vì tôi sợ nghe những đánh giá tiêu cực sẽ gây ảnh hưởng tâm lý tiêu cực.

“Mặc dù tôi có thời gian eo hẹp là hai giờ, nhưng họ đã làm rất tốt khi diễn giải bài hát và hát nó trước mặt tôi ch ỉ trong một giờ mà không hề sử dụng hết thời gian đó. “A nh ấy thậm chí còn hát rất hay."

Tôi vẫn tiếp tục nhận ra điều đó, nhưng ngay cả khi tô i ra sân trong tình trạng này, nó cũng sẽ dễ dàng như một trận ra mắt chuyên nghiệp. Trước hết, giọng hát hay, kỹ t huật và giọng hát đều tốt như thể họ đã được đào tạo ở đâu đó.

Kim Na-yeon tiếp tục khen ngợi. Từ khi đến đây, tôi c ó cảm giác như mình chỉ nhận được những lời khen ngợ i, nhưng thực ra điều đó thật đáng sợ vì tôi cứ liên tục n hận được những lời khen ngợi.

“Nếu tôi phải chọn một khuyết điểm thì sẽ là như vậy.” Tôi có cảm giác như mình đang ở trên một chiếc tàu lư ợn siêu tốc đang lao xuống hoặc một chiếc Viking đang l ao xuống.

“Tại sao bạn không biểu cảm trên khuôn mặt khi hát?" "... Đúng?"

“Tôi thậm chí còn không muốn nhìn. “Vậy thì cảm xúc k hông thể được thể hiện một cách đúng đắn, phải khôn g?"

“Tất nhiên, tôi đã làm điều này chỉ trong một giờ, như

ng ngay cả khi tôi nghe những bài hát khác, tôi cũng khô

ng có cảm giác nó chứa đựng nhiều cảm xúc như vậy.”

Tôi chỉ im lặng. Đây là phần đập vào đầu đinh.

“Ngay cả khi chúng tôi thu âm và phát hành bài hát nh

ư thế này thì chắc chắn sẽ thành công. Nhưng tôi sẽ khôn

g giành được vị trí đầu tiên. Vì nó không chứa đựng bất

cứ cảm xúc nào. “Có những giới hạn đối với những bài h

át không chứa đựng cảm xúc."

"Đúng......"

“Tất nhiên, vì những người tham gia Sungwoon còn trẻ

nên họ chắc chắn sẽ còn non nớt và vụng về khi thể hiện

cảm xúc của mình. “Đó là điều không thể khác được."

Nó không thể. Tôi không trẻ........

Vì hoàn cảnh của tôi cũng không khác gì Conan nên tôi

quyết định giữ im lặng.

“Hãy tập trung luyện tập phần đó trong thời gian còn lạ

i nhé."

Nayeon Kim nói hãy chiến đấu. Tôi cũng nghĩ ra câu tr

ả lời và hát chăm chỉ suốt một ngày, nhưng cuối cùng tôi không còn cách nào khác là phải gặp khó khăn. Vì vậy… Chứa đựng cảm xúc... Có phải là quá khó không?!

Tất nhiên, tôi không nghĩ nó sẽ được thực hiện trong m ột ngày. Tôi không phải là loại người có tâm lý của một tê n trộm như thế. Nhưng tôi nghĩ tôi sẽ tìm được manh mố

Trầm cảm......

Tôi vừa ăn cơm vừa gặm. Lee Tae-jun, Seo Jun-hwan, H ong Chae-rim và một người phụ nữ tôi không quen ngồi c ạnh tôi, trò chuyện ồn ào.

“Sao cậu lại ăn một mình?”

"Hãy ăn cùng nhau."

"Nhưng… “Tôi không có người bạn nào cùng tuổi ở đây cả."

“Ôi trời, nếu bạn nói vậy, tôi chợt cảm thấy mình già qu á."

“Bạn và thí sinh Choi Seong-woon bao nhiêu tuổi? "Mườ i lăm tuổi?"

"Hahahaha. "Không cho đến mười lăm!" “Đúng vậy, chị Vương của tôi, hơn tôi mười tuổi."

“Các bạn thực sự định làm điều này vì tuổi tác của mì nh à? ừ? “Tôi sẽ tận mắt chứng kiến xem bạn có già đi kh ông."

Tại sao chúng ta lại tranh giành nhau vì tôi?

Tôi hơi giống thế... Bị tẩy chay trong lớp và ăn một mìn h... Đó có phải là loại vị trí?

Đó là tình huống mà tôi thậm chí không thể tưởng tượn g được khi ngồi ăn một mình trong căng tin.

Tôi ngập ngừng và máy móc đưa cơm vào miệng. Tôi n o đến mức định ngồi xuống và quay trở lại phòng tập thì những người lớn thô lỗ nhận thấy tôi sắp bỏ ăn và bắt đầ

u làm ầm ĩ.

Những người này gần bằng tuổi tôi ngày xưa nên tôi biế t và hiểu cách họ nhìn nhận trẻ vị thành niên. "Ôi Chúa ơi!!"

“Bạn chỉ ăn nhiều thế này thôi à? “Bọn trẻ ngày nay ăn nhiều thế này à?" “Không thể được. “Tôi đã đổ hết nồi cơm điện khi ở

độ tuổi đó.”

“Ăn nhiều hơn, ăn nhiều hơn! “Tôi chắc chắn rằng tôi s ẽ đói vào buổi tối.”

"tàu thủy… Gọi cho tôi... Bạn có ổn không."

Chuyện ồn ào quá...

Tôi lúng túng cầm lấy khay của mình và rời khỏi nhà hà

ng như thể đang chạy trốn. Nếu đói, tất cả những gì bạn

phải làm là lấy đồ ăn nhẹ từ máy bán đồ ăn nhẹ tự độn

g.

Tôi quay lại phòng tập và hát. Tôi đã thu âm bài hát mì

nh đã hát và nghe lại nhưng không thể nhận ra rằng mìn

h đang hát bằng cảm xúc.
Tôi chắc chắn nó đã được thực hiện trong quá khứ. Đ ã quá lâu rồi đến nỗi tôi thậm chí không thể nhớ mình đ ã làm gì. Người ta nói thứ người ta quên nhanh nhất là â m thanh, và điều đó có vẻ đúng.

"dưới…

Tôi gạt mái tóc dài của mình sang một bên. Tôi chán nả

n với mái tóc sưng húp và lòi ra chỗ này chỗ kia vì không tỉa thưa. Nó rung lên. Tôi nghe thấy tiếng cửa mở. Gì? Cánh cửa

chắc chắn đã được đóng lại đúng cách.

Tôi nhìn lại.

“Có cái gì cản trở bạn à?"

Ôi, tôi ngạc nhiên.

Tôi mở to mắt ngạc nhiên. Seo Jun-hwan đang thò đầu qua cánh cửa hé mở.

Tôi không thân với Seo Jun-hwan đến thế và tôi thậm c

hí còn chưa bao giờ nói chuyện với anh ấy. Tôi tưởng họ t

ôn trọng khoảng cách của nhau nhưng khá ngạc nhiên kh

i họ lại nói chuyện như thế này. Tôi buột miệng nói ra. Tôi không biết có phải là Jun khô ng, nhưng thật khó xử khi ở một mình với Seo Jun-hwa

"Ôi không… Bạn có ổn không."

"hm... Thật sự? Ô, tôi không cố ý đâu, nhưng tôi đã ng he đánh giá của giáo viên trước đó”.

?"

Bạn có nghe thấy điều đó không?

Seo Jun-hwan nói thêm như thể đang trả lời câu hỏi củ a tôi.

“Tôi đang đợi đánh giá tiếp theo nhưng khả năng các h âm không tốt lắm.”

"Ah… Tôi hiểu rồi…………….”

“Nó có nghĩa là đặt cảm xúc của bạn vào bài hát. “Tôi

có cảm giác như bạn chưa thực sự hiểu rõ về nó.”

"Đúng… Nhưng tôi không nghĩ đây là điều bạn có thể b

iết ngay cả khi có ai đó nói với bạn………

Tôi đã thẳng thừng từ chối. Hát có cảm xúc là điều qu

an trọng, nhưng tôi không muốn học như Christine trong

The Phantom of the Opera trước những người mà tôi khô

ng thân thiết.

“Có những trường hợp bạn tìm hiểu về cảm xúc qua sác

h vở hoặc lý thuyết phải không? “Không phải sẽ ổn nếu ng

hĩ về nó như vậy sao?"

Người này thật kiên trì...

“Và tôi cũng muốn học hỏi từ Seongwoon Choi."

Seo Jun-hwan mỉm cười ghê tởm.

“Tôi tôi không đủ kỹ năng để dạy ai đó…”...."

"Tại sao không?"

Ô. Tại sao bạn lại bắt tôi phải trải qua thử thách này?

Tôi như muốn khóc. Từ chối cũng được, nhưng...

Có nhiều lý do khiến tôi không thể từ chối lời đề nghị n

ày.

Trước hết, tôi không giỏi nói không.

Thứ hai, việc từ chối trước mặt một người đang cười c

òn khó hơn cả việc nhảy bungee.
Những lời phát ra từ miệng tôi đã quá rõ ràng.

"Đúng...

***

21

Nó là gì? Tôi đồng ý.......

“Ở phần đó… “Bạn cần thư giãn cổ nhiều hơn một chú t."

“Mmmmm, lớn. 'Nói rõ ràng. Để tôi có thể chắc chắn." Như thế này?"

."

"Đúng. Đúng. “Tôi nghĩ bạn có thể làm được điều đ ό

Đột nhiên, tôi bắt đầu dạy Seo Jun-hwan.

Tôi tự hỏi liệu ai đó như tôi có thể dạy anh ấy không, v ì vậy tôi đã kêu gọi Seo Jun-hwan nhiều lần nhất có thể, nói rằng, 'Tôi là một người mới bắt đầu chưa bao giờ học hát chính thức, không có kinh nghiệm và chưa phát hành bất kỳ bài hát nào. âm nhạc.'

Tuy nhiên, trái ngược với thái độ của tôi, Seo Jun-hwan chỉ bày tỏ ý chí kiên định học hát từ tôi.

Tôi chỉ muốn khóc.

Tôi nhìn đồng hồ. Lúc đó đã là mười một giờ tối. Tôi đã nói chuyện một cách cẩn thận.

“Không phải bây giờ ngủ sẽ tốt hơn sao? “Bạn cũng có t hể làm điều đó vào ngày hôm sau.'

"Là vậy sao?"

Tôi hít một hơi…

Tôi thở ra từ từ. Ngay cả sau khi nghe bài giảng đầy nh iệt huyết của Seo Jun-hwan, tôi vẫn không thể hiểu được ý nghĩa của việc hát với cảm xúc.

Suy cho cùng, việc học cảm xúc từ sách vở hay lý thuyế t rồi thể hiện chúng qua bài hát là điều vô nghĩa. Tôi cảm thấy tiếc cho Seo Jun-hwan, nhưng tôi không h

oàn toàn tin khi anh ấy nói rằng anh ấy sẽ để tôi hát bằn

g cảm xúc của mình. Tôi thậm chí không biết anh ấy có t

ài năng gì mà có thể đồng cảm với tôi.

"Bạn có thể rửa nó trước."

"KHÔNG… Bạn có ổn không. “Bởi vì tôi có xu hướng rửa chậm một chút."

"thật vậy à? “Vậy tôi sẽ tắm trước."

Không có lựa chọn nào khác vì mỗi phòng chỉ có một p

hòng tắm. Tôi nhường phòng tắm cho Seo Jun-hwan và n

ằm xuống giường.

Ngày mai tôi nên làm gì? Tôi chắc rằng tiền bối Kim Na

-yeon sẽ nói điều gì đó về việc không đặt bất kỳ cảm xú

c nào vào đó.

Tôi không muốn nghe bất cứ điều gì nói, tôi chỉ muốn

nghe những lời khen ngợi...

Tôi ngơ ngác nhìn giấy dán tường trên trần nhà, suy ng

hĩ khá vô lương tâm. Tôi có rất nhiều điều phải suy nghĩ.

Tôi nghĩ thật lạ là tôi lại cảm thấy chán nản không rõ vì lý

do gì, nhưng rồi tôi nhớ ra rằng hôm nay mình chưa ăn k

em đánh răng.

Suy cho cùng, có lý do khiến bạn chán nản. Tôi nuốt viên thuốc. Tôi nên dùng thuốc trong bao lâu?
Tôi không nghĩ mình phải uống thuốc như thế này suốt đ ời. Tôi đọc trên mạng rằng nếu bạn ngừng dùng thuốc đ ột ngột thì tác dụng phụ sẽ rất nghiêm trọng.

“Rửa sạch đi.”

"Đúng."

Tôi mệt. Tôi gội đầu và lau khô bằng khăn. Tóc mái củ a tôi rơi xuống trong quá trình này, nhưng tầm nhìn thoá ng ra rất thoải mái. Thậm chí đừng chọc vào mắt bạn.

Những lúc như thế này tôi muốn cắt tóc mái một chút. Ngoài ra, khi tôi nói chuyện hoặc hát với người khác, th ật tuyệt khi không phải giao tiếp bằng mắt và phải che đ ậy.

Khi tôi bước vào phòng với chiếc khăn tắm quanh cổ, S eo Jun-hwan, người đang nằm trên giường, nhảy dựng lê n vì ngạc nhiên. Không, nó là gì? Cái gì. "... Choi Seongwoon... "Ông nói đúng phải không, thưa ông?" ?"

Tại sao mọi chuyện lại xảy ra như thế này khi tôi để tó c mái?

"Đúng rồi."

Không, ngay từ đầu họ đã nói rằng sẽ có người khác đ ến đây ngoài tôi và Lee Tae-jun. Tôi đã trả lời một cách không công bằng.

“Mọi người trông khác hẳn khi để tóc mái....... “Ồ, mắt cậu xanh quá.

“Máu hỗn hợp… Tôi đã thẳng. “Mặc dù vậy, nó khá mơ hồ."

Họ không có đôi mắt xanh nổi bật như người nước ngo ài thực thụ. Nếu phải so sánh thì tôi sẽ nói nó là màu của biển sâu.

Tôi không thực sự thích nó vì nó buồn tẻ. Tôi mệt mỏi k hi mọi người liên tục nói về đôi mắt của tôi và phải trả lờ i chúng. Khó chịu quá tôi chết mất.

“Màu mắt của bạn rất đẹp.”

Seo Jun-hwan nhìn tôi như thể anh ấy đang nhìn một c

on khỉ trong vườn thú và nói, “Chà.” gánh nặng.

Lúc đó, Taejun Lee, người cả ngày không thấy ở phòng

tập, bước vào phòng, thắc mắc không biết mình đã đi đ âu.

"Ôi thật là đẹp trai."

Đó thực sự là một tuyên bố ngẫu nhiên. Tôi chớp mắt v à trả lời ngay.

“Anh không đẹp trai."

Đó là bởi vì Taejun Lee là một fan hâm mộ. Người hâm

mộ nói tôi có khuôn mặt đẹp trai... Bởi vì các thành viên

rõ ràng đã nói không.

"Bạn trông đẹp trai!" "cái đó… né tránh... “Anh ấy không có khuôn mặt đẹp t rai phải không?"

?"

Seo Jun-hwan, người đang lắng nghe cuộc trò chuyện n

gớ ngẩn của chúng tôi, nhìn tôi với ánh mắt hỏi, "Tại sao

bạn lại như vậy?" “Nếu đây không phải là khuôn mặt đẹp trai như vậy thì một nửa số thần tượng sẽ bị coi là có khuôn mặt xấu xí”. "Chính xác."

Tôi không biết làm thế nào để bác bỏ lời nói chắc nịch của hai người nên quyết định im lặng. Tôi nằm xuống mà không hề sấy tóc.

"Chúc ngủ ngon."

"Đúng."

“Xin chào, Thu phóng."

Ngày dường như quá dài. Tôi chìm vào giấc ngủ một cá ch bất lực.

***

Vẻ mặt của người đàn ông méo mó khi nghe bài hát củ a tôi.

Sau đó, sự đánh giá khắc nghiệt bắt đầu. Đây là nhữn

g phát biểu được cho là đánh giá nhưng lại bị hiểu là ch ê bai một chiều. "hm... Tại sao tôi không thể làm điều này......." Tôi cảm thấy bệnh... Đáng lẽ tôi chưa ăn sáng phải khô

ng? Seo Jun-hwan và Jun cứ bảo tôi ăn nên tôi đã ăn như

ng tôi nghĩ mình cảm thấy buồn nôn.

“Tôi có kỹ thuật, nhưng tôi sử dụng nó…… “Đó là một pho ng cách hát chỉ có kỹ thuật." “Đừng cố gắng thể hiện quá nhiều, chỉ đơn giản một ch út thôi. Nói rõ ràng. Tôi có thể chắc chắn. cua. “Hãy thử

nó như thế này."

“Ừm…… “Tôi đã nói với bạn điều này rồi, vậy tại sao nó

không có tác dụng?" “Nếu bạn làm điều này, bạn sẽ không thể ra mắt đượ

c." “Tôi đã nói với bạn những gì cần sửa và đã nói bao nhi êu lần rồi mà tại sao vẫn không sửa? haha."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro