Chương 22
Tập 22
Họ nói đây là chương trình thử giọng ca sĩ nên tôi nghĩ nó sẽ giống như đi học, nhưng họ lại đưa tôi vào trại...
Ký ức về thời thần tượng của tôi ùa về.
Mọi người nhìn về phía trước và xì xào. Lịch phòng đư ợc hiển thị trên máy chiếu. Trong lúc đang bầm tím, tôi li ếc nhìn nhanh tên mình.
Viết lớp 1 (nam)
[Choi Seongwoon]
[Lee Tae Jun]
!"
Cuối cùng tôi phải ở chung phòng với tổng cộng ba ngư ời. Trong số đó có Taejun Lee. Tôi đoán tôi nên nói rằng tôi thật may mắn khi được ở cùng phòng với một người mà tôi biết.
Điều tôi phải nói là may mắn... đi?
Nhìn vào danh sách tầng 6, tôi quyết định suy nghĩ tích cực vì có gần chục người trở lên phải ở chung một phòng. Được rồi, thế này là đủ rồi.
Và tôi thực sự vui mừng vì người kia không phải là ngư ời mà tôi đang tranh cãi trước đó.
Tôi không muốn về ký túc xá. Nếu biết trước sẽ như thế này thì tôi đã không ra ngoài.
Tôi rất ấn tượng với quá khứ của mình.
Choi Seong-woon, đồ thảm hại, ngu ngốc, ngu ngốc...
Bạn có biết bạn có thể làm gì nếu tôi ra đây và giúp bạ n không? Bạn có muốn biểu diễn trên sân khấu không? Đó có phải là điều mà một chàng trai đã đứng trên sân khấ u cả đời sẽ nói không?
Trong khi đang tự mắng mình, tôi nhớ lại lời của bác s
Với trạng thái tinh thần hiện tại, bạn không còn cách n
ào khác ngoài việc đưa ra những quyết định kỳ lạ và phi
lý, vì vậy khi làm việc gì lớn, hãy tham khảo ý kiến của nh
ững người xung quanh và suy nghĩ kỹ ít nhất một ngày trư
ớc khi đưa ra quyết định.
Lẽ ra tôi phải nghe điều đó trước khi tham gia chương
trình thử giọng...
Tôi nhìn Taejun Lee, người đang nhảy cẫng lên phấn k
hích sau khi nhìn thấy bảng phân phòng. Khoảng cách gi
ữa chỗ anh ngồi và chỗ tôi ngồi khá xa nên chúng tôi chỉ
có thể giao tiếp bằng cử chỉ tay chân.
Tôi cười ngượng nghịu và cúi đầu chào Taejun Lee, ng
ười đang vẫy tay như thể rất vui khi được gặp tôi. Cắm trại với Taejun Lee? Ảo tưởng của người hâm mộ đã tan v Ỡ.
***
Đài truyền hình bảo chúng tôi vài điều cần truyền đạt và đưa cho chúng tôi một mảnh giấy hướng dẫn và nhữn g điều cần truyền đạt, như thể đang phát thư về nhà vậ y.
Còn 3 ngày nữa là đến buổi chụp hình tiếp theo. Đây là khoảng thời gian ân hạn để mọi người thực hàn
h hoặc đưa ra các chiến lược về cách phát sóng. Hiện tại tôi đang nằm trên giường ở nhà.
Trong 3 ngày... Tôi sẽ cố gắng hết sức để nghỉ ngơi...
!
Bất chấp lời hứa của tôi, tôi không còn lựa chọn nào kh ác ngoài việc đến gặp bác sĩ tâm thần một lần nữa.
“Nếu bạn đang gặp khó khăn, bạn có thể bỏ chạy vì bệ nh tâm thần. “Tại sao chúng ta không cố gắng ích kỷ hơn một chút?"
"Nhưng……………….”
Làm sao bạn có thể ích kỷ như vậy? Và tự biện minh. Là m như vậy không làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn, cũng khô ng làm những tình huống khác tốt hơn.
Nó chỉ nhắc nhở tôi rằng tôi là một người xấu tính, ích kỷ và thấp kém như thế nào.
“Và, tôi cần phải loại bỏ một số suy nghĩ về điều này đi ều kia. Điều đáng ngạc nhiên là mọi người sống mà khôn g hề nghĩ đến điều đó. “Nếu bạn có một tâm trí đơn giả n, bạn sẽ không bị bệnh tâm thần."
Làm thế quái nào mà bạn có thể vứt bỏ những suy nghĩ của mình? Không, ý bạn là mọi người đều sống mà không cần suy nghĩ như thế?
Đó là một buổi tư vấn mà tôi được khuyên hãy buông b
ỏ những suy nghĩ của mình và cuối cùng chỉ nghĩ nhiều h
ơn.
Chết tiệt. Tại sao các kỳ nghỉ lễ, nghỉ lễ, nghỉ lễ lại đi s
ớm như vậy?
Tôi đang trên xe buýt mang theo một chiếc túi lớn và h
ướng tới địa điểm mà đài truyền hình đã đề cập. Tôi th
ật may mắn khi có thể đến đó chỉ bằng một chuyến xe b
uýt.
Khi tôi ở trong ký túc xá, tôi hy vọng phòng ít nhất phải
7 pyeong và nước sẽ chảy ra khỏi bồn rửa khi tôi sử dụng
phòng tắm. Áp lực nước nhà vệ sinh xin vui lòng… Tôi kh
ông muốn đến tận đây để quay phim và cầm một chiếc
khuyên trên tay...
Và xin đừng nói chuyện khi tôi đang ngủ. Tôi hy vọng
bạn không vật lộn khi ngủ. Tôi hy vọng bạn không hành
động như một kẻ tâm thần. Xin vui lòng... ... !!
Dù sao đi nữa, nếu việc quay phim bắt đầu ngay bây gi
ờ, mọi người sẽ nghĩ. “Anh ấy mất trí rồi.” nhưng........
Chà, ai sẽ lên sóng với kiểu tóc như thế này?
Tất nhiên, ngay cả khi họ có thể hành động như vậy tro ng thời gian bình thường, thì cũng đúng khi nghĩ rằng kh i nó được phát sóng, hoặc thậm chí là một chương trình t hử giọng ca sĩ, họ chắc hẳn đã mất trí.
Tuy nhiên hiện tại tôi chưa có ý định thay đổi kiểu tóc của mình.
Tôi đoán tôi có thể nói rằng tôi không thực sự cảm thấ y cần thiết. Ngoài việc quay MV hay phát sóng, đây là lần
đầu tiên tôi để tóc dài và tôi cảm thấy thoải mái với nó. Thật thuận tiện khi không phải đi cắt tóc thường xuyên và việc tôi không phải lo lắng về việc chải tóc cũng giúp í ch rất nhiều.
"ờ... Xin chào...
Tôi gặp một người hoàn toàn xa lạ trong phòng. Có vẻ n hư anh ấy có lẽ là người duy nhất được điểm 1 khi phân phòng, ngoại trừ tôi và Lee Tae-jun.
"Xin chào."
Đó là khoảng thời gian im lặng khủng khiếp. Hai chúng tôi bắt đầu thu dọn hành lý mang theo trong im lặng.
Căn phòng tôi ở trong 3 ngày 2 đêm rộng đến bất ngờ. Tôi đã kiểm tra áp lực nước ngay khi bước vào phòng và nó tốt hơn tôi mong đợi. Tôi đã giả định điều tồi tệ nhấ t?
Màn chống côn trùng được bịt kín không có lỗ thủng, n ước nóng ở tình trạng tốt, giấy dán tường không bị nứt và không có dấu hiệu nấm mốc phát triển.
Không có cửa sổ an ninh, nhưng tôi tự hỏi có vấn đề gì khi ba người đàn ông khỏe mạnh sống ở đó. Nếu tôi làm gì đó, người ngoài sẽ tìm đến tôi trước.
Tôi đã xác định vị trí các camera được lắp đặt xung q
uanh phòng. Nó không tốn nhiều sức lực. Bởi vì tìm kiếm máy ảnh là một trong những thói quen của các thần tượn g.
Có tổng cộng năm camera được lắp đặt trong phòng. Đ ó là một con số khá lớn.
Tôi đã nghĩ đến việc này ngay từ đầu, nhưng chắc hẳ n phải tốn khá nhiều tiền để chạy chương trình này. Hơn nữa, đến mức chúng tôi thậm chí còn phải mở trại huấn l uyện......
Tôi không biết mức phí xuất hiện của CEO của ba công ty, nhưng chỉ riêng phí xuất hiện của các huấn luyện viên chắc chắn đã rất lớn. Tiền đó đến từ đâu?
Tôi nghĩ về điều gì khác và dỡ hành lý của mình ra. Tôi không mang theo hành lý nào ở nhà nên tôi nhanh chóng dỡ nó ra.
Vì chúng tôi đã nộp lại tất cả các thiết bị điện tử khi v
ào phòng, nên sau khi dỡ đồ ra chẳng có việc gì làm nên
chúng tôi không còn cách nào khác ngoài việc ngồi trên g
iường và tận hưởng sự im lặng của địa ngục.
"Xin chào… “Chúng ta sẽ bắt đầu với tên đầy đủ nhé?"
Trong sự im lặng của địa ngục, chính bên kia đã thua
cuộc. Tôi ngồi thẫn thờ trên giường và ngạc nhiên trả lời. "ờ... Đây là Seongwoon Choi… Tuổi tôi mười tám... Nanglang 18 tuổi. Tôi đang ở độ tuổi lúng túng khi giới thiệu bản thân. Tôi đã sắp bước sang tuổi 30 và bây giờ t ôi sắp bước sang tuổi 20.
Không biết thế giới này sẽ ra sao...
“À, tên tôi là Seo Jun-hwan. “Tôi hai mươi ba tuổi."
“Vậy chúng ta sẽ gọi nó là gì.."...? Anh Junhwan......? anh trai......?"
“Chà, tôi thích bất cứ thứ gì, nên tôi nghĩ sẽ ổn thôi nếu bạn gọi tôi bằng bất cứ thứ gì bạn thấy thoải mái."
"Ừ, Junhwan...
Tôi muốn gọi anh ấy là anh Junhwan, nhưng có vẻ hơi l ạ khi gọi anh ấy là anh Junhwan ở độ tuổi này nên tôi kh ông còn cách nào khác ngoài gọi anh ấy là anh trai.
Lúc đó, Taejun Lee bước vào phòng và đánh rơi chiếc t úi mình mang vào giá giày với vẻ mặt bàng hoàng. ?"
"Anh trai......!"
"Đúng………………?"
“Ngay cả những người tôi mới quen có vài phút cũng gọ i tôi là anh, vậy tại sao tôi lại được gọi là Taejun Lee?" ?"
"Đúng......?"
“Anh có thể gọi tôi là Lee Taejun huyng, Taejun huyng được không?”...? Có khó chịu không?!"
Thái độ này thật nặng nề.
Tôi trả lời với vẻ mặt tỉnh táo.
“Ừ, Taejun......”
"Cảm ơn……..… !!"
Tôi rất biết ơn đến nỗi tôi thậm chí không còn tâm trí để nói bất cứ điều gì. Seo Jun-hwan, người đã nói to trư ớc đó, đang nhìn bố mẹ mình với vẻ mặt sốc.
Tại đây, Lee Tae-jun, một người cực kỳ hướng ngoại,
đã nhìn thấy Seo Jun-hwan và mỉm cười rạng rỡ và đưa t
ay ra.
"Xin chào! Tên tôi là Taejun Lee! Tôi 20 tuổi! “Không ph
ải lần trước tôi đã gặp anh sao?"
“À, vâng… “Không phải bạn là người ở bên phải tôi khi
tôi trang điểm sao?"
"Chúa ơi!! Bạn có nhớ tôi không? “Tôi rất cảm động~”
Taejun Lee nắm lấy tay Seo Junhwan và vung nó. Anh ấy
lắc mạnh đến mức gần như không phải là một cái bắt ta
y.
"Ô đúng rồi."
Taejun Lee đột nhiên dừng tay lại và lục lọi trong túi xá
ch.
Tình cờ nhìn vào bên trong túi, quần áo, vật dụng bên t
rong túi đã được sắp xếp hợp lý và gọn gàng. Nó khá là
ngạc nhiên.
Người mà Taejun Lee mang ra với vẻ mặt đắc thắng kh
ông ai khác chính là.......
Đó là thạch Haribo.
?"
Haribo?
“Hôm trước cậu nói thích thạch Haribo nên tôi mang đ
ến."
Taejun Lee đã làm đổ thạch Haribo lên Seo Junhwan v à tay tôi.
“Xin hãy giữ sức khỏe không chỉ trong 3 ngày 2 đêm m à còn cho đến khi kết thúc chương trình."
Taejun Lee nuốt miếng thạch xanh trong một ngụm. Tôi mở túi và ăn từng viên thạch một. Nếu biết trước sẽ như t hế này thì ít nhất tôi cũng đã mang theo một ít đồ ăn nh e.
“À, vui lòng tập trung tại quảng trường ở tầng một của t rung tâm trước 11:30. Chúng tôi thông báo cho bạn một l ần nữa. Vui lòng tập trung tại quảng trường trung tâm tần g 1 trước 11:30.
"Hôm nay bạn định làm gì? “Anh có dự đoán nào khôn g?"
"viết… Mạnh mẽ. Nếu bạn chỉ nhìn vào những gì được viết, bạn sẽ được lên lớp, được đánh giá... “Tôi nghĩ đó là sự lặp lại.”
Tôi chỉ chớp mắt và lắng nghe cuộc trò chuyện của họ. Vào lúc đó, chủ đề của cuộc trò chuyện đột nhiên nảy si nh. Seo Jun-hwan hỏi tôi, người đang lặng lẽ lẩm bẩm m ón thạch.
“Tôi đã nhìn thấy điệu nhảy của bạn trong buổi thử gi ọng. “
À, vâng... Cảm ơn."
“Dòng nhảy đẹp quá... Đó có phải là vũ đạo gốc khôn g? “Ca hát và nhảy múa rất hợp nhau.”
"Đúng...
“Bạn 18 tuổi nhưng bạn nhảy giỏi và hát hay. Anh ấy th ậm chí còn viết bài hát rất hay. Haha, đây chẳng phải là 1 ừa đảo quá nhiều sao? Chắc là khó để có được vị trí đầ u tiên......."
Seo Jun-hwan đang nói chuyện thoải mái hơn trước, kh
i bầu không khí khó xử do tính cách vụng về của Lee Tae-
jun tan biến. Tôi cười ngượng nghịu trước lời nói của Seo Jun-hwan.
"KHÔNG……… chỉ…… “Thật khó để chỉ làm một tài năng, nê
n tôi chỉ làm vài tài năng thôi."
“Này, làm sao bạn có thể tồn tại trong thế giới ngày nay
chỉ với một tài năng? “Ngày nay, những người làm nhiều v
iệc được ưu tiên cao nhất."
"cái đó… bài hát...
"Đúng. Không phải bây giờ chúng ta đang ở thời đại m
à dầu có thể được sản xuất chỉ bằng cách bán một cái gi
ếng sao? “Người chiến thắng là người đào được nhiều hố
và tìm được nguồn nước ngầm."
"Phải! Đúng rồi. Ngày nay, bạn không thể thành công vớ
i tư cách là một ca sĩ chỉ hát hay. Nhiều thứ phải trộn lẫn
với nhau mới nổi. “Tình huống này thật tàn khốc làm sa
0."
Đó là một thực tế được biết đến. Là một người đã ở tr
ong hoàn cảnh tàn khốc đó vài năm và trải qua nó từ trê
n xuống dưới, tôi biết rất rõ điều đó.
Ừm… Nhưng Seo Jun-Hwan biết gì khi nói điều này? Bạ
n có phải là người có nguyện vọng hay sinh viên chuyên n
gành này?
Tôi đã nghi ngờ, nhưng không lâu. Tôi tự hỏi nó có qua n trọng gì, và nó thậm chí không phải là thứ tôi quan tâm. Vì lý do tôi đến đây chỉ vì Jun.
g?"
“Tôi còn chút thời gian. Bạn có muốn xuống sớm khôn
“Ồ, tôi đoán vậy.”
Vì còn khoảng 15 phút nên chúng tôi quyết định đi xu ống sớm. Phòng ở tầng hai nên tôi chỉ cần đi xuống một t ầng là được.
Tôi hỏi khi bước xuống cầu thang. Lúc này, tôi sắp tìm ra Jun là ai. Tôi đang định hỏi ai đã hát Brave New Worl d trong buổi thử giọng.
"cái đó… “Các bạn đã đặt tên gì khi tham gia buổi thử giọng?"
“Tôi vừa gửi nó dưới tên thật của mình. Seo Jun Hwan." "Tôi đã thanh toán với Jun.
Tôi ngạc nhiên và nhìn lại. Taejun Lee gãi đầu và nhướ
ng một bên mày như muốn hỏi có chuyện gì không. "Lee Taejun. Vì thế tôi gọi nó là JUN' trong tiếng Anh."
Vậy Jun là Taejun Lee?
Người mà tôi tìm kiếm suốt quá trình quay phim đang ở ngay bên cạnh tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro